Tuy rằng không có đại sự gì, Tô Kỳ cùng Đường Sở Nhiêu rốt cuộc vẫn không có ở chỗ kia lưu lại một tuần. Tiếp qua hai ngày, hai người bọn họ cũng liền bước lên máy bay hành trình trở về. Trước khi đi, ngược lại còn cùng chủ quán dặn dò, lần sau trước tiên gọi điện thoại cho hắn để hắn lưu gian phòng kia cho bọn họ.

Vào cửa nhà, Đường Lạc Nhiên liền nhào tới, Tô Kỳ thiếu chút nữa không tiếp được, dọa Tô Kỳ giật thót.

Tiểu cô nương ôm Tô Kỳ cọ cọ lên mặt hắn, ngọt ngào nói: "Ba ba ~ rốt cuộc đã về rồi ~ Nhiên Nhiên rất nhớ ba nha ~ "

"Aiz, tiểu bại hoại, ba ba cũng rất nhớ con ~" Tô Kỳ đem bé giơ lên, nhạ cho tiểu cô nương cười khanh khách không ngừng, ngược lại khiến cho Tô Kỳ cùng Đường Sở Nhiêu có chút áy náy, hai người bọn họ mấy tháng này nháo, kéo theo tiểu cô nương cũng không vui vẻ gì.

Đường Lạc Nhiên ở trên mặt Tô Kỳ hôn một ngụm, cười tủm tỉm nói: "Ba ba ~ Nhiên Nhiên muốn ăn cơm ba làm ~ còn có bánh ngọt ~ "

Tô Kỳ đem bé buông, cù nách, nói: "Giỏi lắm tiểu bại hoại, thì ra là muốn ba làm đồ ăn ngon hả? Hm?"

Đường Lạc Nhiên chạy nhanh đến Đường Sở Nhiêu bên kia ôm chân mẹ mình cầu cứu, Đường Sở Nhiêu cười khanh khách đem bé ôm lên đến, nói: "Được rồi hai người các ngươi, đừng làm rộn, mẹ đói rồi, chúng ta ăn cơm thôi ~ "

Đường tổng tài đã lên tiếng, hai người cũng không náo loạn nữa, ngoan ngoãn đi rửa tay ăn cơm.

Ngày hôm sau hai người tay trong tay đến công ty. Trong thang máy, người trong công ty nhìn hai người họ như gặp quỷ, làm Tô Kỳ dở khóc dở cười, bày bản mặt lạnh nói: "Nhìn cái gì, nhìn lâu như vậy còn chưa quen sao? Nhanh đi công tác đi."

Mạc Tương Linh cười trêu nói: "Cũng không phải là không quen, BOSS ngài và Đường tổng cãi nhau mấy tháng nay làm chúng tôi mỗi ngày đều lo nơm nớp, hiện tại cuối cùng có thể thả lỏng thả lỏng rồi, rốt cuộc không cần tăng ca nhiều như vậy nữa ~ "

Đường Sở Nhiêu cười nhìn Tô Kỳ, đối Mạc Tương Linh nói: "Làm cho nhà tư bản tỷ lệ phát sinh tăng ca có hơi cao một chút, nhưng mà tăng ca mấy tháng nay như cô, thưởng cuối năm hẳn là thực hậu hĩnh nha ~ "

Nghe Đường Sở Nhiêu nói như vậy, mấy người khác cũng mồm miệng tranh nhau hỏi: "Đường tổng, chúng tôi thì sao?"

"Xem mấy người gấp chưa kìa, " Tô Kỳ bất đắc dĩ nhìn bọn họ, nói: "Không thiếu được các người đâu, chúng ta khởi đầu tốt đẹp, đều là công lao của tất cả, sao dám bạc đãi mọi người ~ "

Rất nhanh, buổi sáng còn chưa qua một nửa, toàn bộ công ty đều đã biết BOSS cùng tổng tài của bọn họ lại hòa hảo, lập tức đều thở dài một hơi, xem như có thể khôi phục không khí thoải mái lúc ban đầu rồi.

Tới gần cuối năm, các công ty lớn đều muốn mở liên hoan, M.Q.T dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Tô thị trải qua nửa năm nghỉ ngơi chỉnh đốn, cuối cùng cũng khôi phục lại, chỉ là Tô Hoành mỗi ngày bận tới tấp, chỉ cảm thấy mình già rồi thể lực không chịu nổi nữa. Hai ngày trước bèn đem Tô Uyên từ vị trí tổng giám bộ thiết kế điều tới vị trí phó tổng, tận tay dạy hắn.

Tô Kỳ nghe được tin tức này, cũng chỉ cười nhạt một cái, không tỏ vẻ gì khác. Hắn đối Tô Hoành trừ bỏ oán hận chán ghét, không có nửa điểm hảo cảm. Cũng không tồn tại loại tình cảm cha con gì. Cách làm của Tô Hoành cũng không có gì đáng trách, muốn đem công ty lưu cho con mình, Tô Kỳ cười lạnh, cũng không nhìn xem Tô Uyên bộ dáng kia, có thể gánh được cái trọng trách lớn như Tô thị hay không.

"BOSS, còn có việc này, " A Lê đem tấm thiệp mời đưa cho hắn, sau khi đến M.Q.T thì A Lê đi theo Tô Kỳ bên này, "Tô thị đưa thiệp mời liên hoan cuối năm."

"Hô?" Tô Kỳ cầm lấy, mở ra thì thấy, trên phông nền màu đen đơn giản in mấy chữ màu vàng, là gửi M.Q.T. Hắn nhếch nhếch hàng mày, tươi cười nghiền ngẫm, "Lại còn mời chúng ta cơ đấy, trong hồ lô bán thuốc gì đây?"

A Lê nhún nhún vai, tỏ vẻ: "Tôi cũng không biết, mạch máu não của Tô Uyên người bình thường đọc không hiểu."

"Ha ha ha, đúng, nói rất hay, có đạo lý ~" Tô Kỳ vừa nghe A Lê nói như thế, cười quả thực không dừng lại được.

Đường Sở Nhiêu gõ cánh cửa, đẩy cửa tiến vào chỉ thấy Tô Kỳ cười thoải mái, không hiểu ra sao, hỏi: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì vui sao?"

"Không có, chỉ là Tô thị đưa thiệp mời liên hoan cuối năm, tôi nói mạch máu não của Tô Uyên không giống người bình thường, hắn liền cười thành như vậy." A Lê thấy nàng tiến vào, bất đắc dĩ bĩu môi, giải thích xong liền nhanh như chớp chạy, "Tôi tan tầm trước, Đường tổng bye bye BOSS bye bye." Nàng còn lâu mới ở lại chỗ này làm bóng đèn.

"Bye bye," Tô Kỳ cười hướng nàng vẫy tay, đứng dậy đem Đường Sở Nhiêu kéo qua, đem thiệp mời đưa cho nàng, nói: "Em xem, anh cũng không hiểu nổi đầu óc của Tô Uyên, chúng ta đi hay không a?"

"Ừm..." Đường Sở Nhiêu thuận thế ngồi trên đùi hắn, mở ra thiệp mời liếc liếc mắt một cái, mỉm cười, "Có lẽ là muốn thể hiện khí độ, bộ hắn không sợ anh qua quấy rối hắn sao?"

"Có lần nào không phải tự hắn đến cửa tìm không thoải mái đâu... Anh lại không chủ động tìm hắn gây phiền toái." Tô Kỳ vẻ mặt vô tội, nghĩ đến một ngoan bảo bảo như hắn, ngay cả cùng người ta cãi nhau cũng sẽ không, hiện tại lại phải đâm thọt bọn họ, còn không phải bọn họ tự tìm sao?

Đường Sở Nhiêu đem thiệp mời phóng tới một bên, cười nói: "Vậy đi thôi, vừa lúc có cơ hội cùng mấy người đổng sự khác kêu gọi một tiếng, đừng để đến lúc đó bọn họ liên thủ áp chúng ta."

"Được rồi hy vọng hắn đừng có tự mình đến trêu chọc anh là được, " Tô Kỳ ôm eo Đường Sở Nhiêu cọ cọ lên bả vai nàng, hỏi: "Đường tổng tài, bản công tử vất vả công tác đến trưa, muốn được mời ăn đồ ngon để tưởng thưởng ~ "

Đường Sở Nhiêu tức giận vỗ vỗ đầu hắn, nói: "Tô công tử, người ta đang làm công cho anh đấy?"

"Đâu ra, em rõ ràng có cổ phần mà!" Tô Kỳ làm bộ như rất đau, nhu nhu đầu mình, lại cười nói: "Hơn nữa, của anh đều là của em ~ "

"Bàn về nói ngọt em liền phục anh rồi..." Đường Sở Nhiêu đứng dậy, thấy Tô Kỳ bất động, bất đắc dĩ hướng hắn vươn tay, nói: "Mau đứng lên, mang anh đi ăn đồ ngon."

Tô Kỳ lúc này mới vô cùng cao hứng đứng dậy, nắm nàng đi ra ngoài.

Chờ thang máy, Đường Sở Nhiêu nhìn dáng vẻ cười hì hì của hắn, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn cười nói: "Mỗi lần thế này em liền sâu sắc cảm nhận được người yêu của em là một cô nương."

Tô Kỳ bị nàng một câu người yêu vui không ngừng được, cười tít mắt ôm lấy nàng, thấu qua hôn nhẹ một cái, kết quả nghe được phía sau một trận ho khan.

Hắn nhìn lại, một đám nhân viên đi phía sau bọn họ.

"Đám người này đi đường không thanh âm à? Làm tôi sợ chết khiếp..." Tô Kỳ bất mãn trừng mắt liếc bọn họ một cái, không khí đang tốt, dàn bóng đèn này.

Chúng nhân viên thật sự vô tội, A Lê cũng ở bên trong, phun tào hắn: "BOSS, rõ ràng là cậu chỉ nhìn thấy có mỗi Đường tổng biết không? Hoàn toàn không nhìn thấy bọn ta..."

Tô Kỳ bị nàng nói chột dạ, nhìn bọn hắn, lại nhìn Đường Sở Nhiêu, hỏi: "Có sao?"

Đường Sở Nhiêu nghẹn cười, thập phần phối hợp lắc đầu. Nàng quả thật chú ý tới nhân viên phía sau, cho nên mới tiến sát bên tai hắn nói chuyện. Bất quá dù sao cũng là Tô bảo bảo của nàng, đương nhiên mặt mũi của hắn quan trọng hơn. Đường Sở Nhiêu mặt không đỏ tim không đập nói dối.

"Nhìn xem, Đường tổng của mấy người cũng nói không có, trách tôi sao?" Tô Kỳ nhún nhún vai, thấy thang máy đến, ôm Đường Sở Nhiêu liền đi vào, lưu lại phía sau một đám người ủy khuất. Thật là ớn lạnh, bọn họ lại phải khôi phục thời kỳ mỗi ngày nhìn chủ tịch và tổng tài cho ăn thức ăn chó rồi, a, thật sự là, ngẫm lại tức giận a. Độc thân cẩu tỏ vẻ đã bị một vạn điểm bạo kích.

Đường Sở Nhiêu lái xe, đột nhiên nhớ tới buổi sáng Trương tỷ cùng nàng nói, đối Tô Kỳ nói: "A, phải rồi, Trương tỷ nói với em ghi-ta của anh được đưa đến rồi, để trong cốp xe. Không nghĩ tới, anh còn có thể đàn ghi-ta nha?"

Tô Kỳ trước khi đi công tác bảo A Lê mua đàn ghi-ta cho hắn, Đường Sở Nhiêu nếu không đề cập tới, hắn thật đúng là đã quên.

"Câu lạc bộ ở đại học, vài năm nay đứt quãng, mấy tháng trước mò lên, cuối cùng cũng đem kỹ thuật trước kia nhặt trở lại."

Hắn phía trước kỳ thực trong phòng có một cây ghi-ta, mấy tháng nay cũng luôn luôn đàn, bất quá đàn ghi-ta kia vẫn là do bản thân tiết kiệm tiền mua hồi đại học, Mạc Y mang qua cho hắn. Khi đó tự mình mua dĩ nhiên là hàng bình thường, trước kia nhìn học trưởng cầm cây đàn ghi-ta đắt tiền hai mắt lóe sáng, hiện tại thật vất vả là một "thổ hào", hắn nhất định phải thể nghiệm một chút cảm giác tự mình cầm đàn xịn.

Đường Sở Nhiêu hơi hơi nhướn mi, hất đầu nhìn hắn, cười nói: "Hừm? Thật tò mò kỹ thuật của anh thế nào, trở về chờ thưởng thức nha."

"Ha ha, được thôi ~" Cái khác không nói, đàn ghi-ta vẫn là tài lẻ của hắn mà.

Đường Sở Nhiêu mang Tô Kỳ đi một nhà hàng cách công ty có chút xa, bất quá chủ tịch đều ở đây, nàng mới không sợ bị trừ lương đâu. Nhà hàng này là nàng trước kia cùng hộ khách ăn cơm vô tình phát hiện, hương vị cùng phong cảnh đều tốt lắm, chẳng qua cách trung tâm thành phố có chút xa, thời gian nghỉ trưa bình thường không đủ, buổi tối nàng phải về nhà bồi con gái, rất ít thời gian tới chỗ này ăn.

Tô Kỳ thực yên tâm để cho Đường Sở Nhiêu gọi món, nhưng đồ ăn đi lên lúc sau, hắn liền trợn tròn mắt.

"Đường tổng tài... Đồ ăn của chúng ta lên hết rồi?" Tô Kỳ vẻ mặt khó tin. Đầy bàn đều là thức ăn chay, nhưng Đường Sở Nhiêu biết rõ ràng hắn là kẻ không thịt không vui a...

"Ừm." Đường Sở Nhiêu nhướn mi, nói: "Em chưa nói cho anh biết đây là tiệm đồ chay sao?"

Tô Kỳ nhìn chằm chằm Đường Sở Nhiêu, thấy nàng trong mắt tràn đầy ý cười, nhụt chí thì thào nói: "... Đường tổng tài.... Em cố ý..."

Đường Sở Nhiêu nghẹn cười, ngoài miệng vẫn là không thừa nhận, nói: "Không có, em thật sự quên, anh thử xem đi, tiệm này ăn rất ngon." Ai bảo Tô Kỳ mỗi ngày hai bữa ăn nhiều thịt như vậy, ỷ vào nàng hiện tại khẩu vị đại nên ăn bừa bãi? Thật là, làm con gái cũng học theo hắn không thích ăn rau dưa. Huống hồ đồ ăn chay ở đây làm thật sự ngon.

"Được rồi..." Tô Kỳ vẻ mặt không vui, bĩu môi cầm lấy đũa gắp đồ ăn, bắt đầu ăn cơm. Dù sao cũng phải ăn no buổi chiều mới có thể công tác a.

Kết quả, Đường Sở Nhiêu chỉ thấy Tô Kỳ ăn một ngụm, cả người ánh mắt đều sáng, mồm miệng không rõ nói: "A Nhiêu! Ăn thật ngon!"

"Em cũng không lừa anh đúng không." Đường Sở Nhiêu hài lòng nở nụ cười, cầm đũa bắt đầu ăn cơm trưa.

Cuối cùng, một bàn đồ ăn hơn phân nửa đều vào bụng Tô Kỳ.

Đường Sở Nhiêu nhìn trên bàn cơm tàn canh lạnh, lại nhìn xem Tô Kỳ ăn uống no đủ hài lòng thỏa dạ tựa vào một bên, thở dài, nói: "Thực hâm mộ anh bây giờ, ăn nhiều như vậy lại còn không béo..."

Tô Kỳ sờ sờ cái bụng có chút tròn của mình, ngây ngô cười nói: "Hắc hắc ~ anh cũng thực thích như vậy ~ em không biết, anh trước kia dễ béo lắm, ăn nhiều một chút liền thêm thịt, làm anh mỗi lần nhìn đến đồ ăn ngon mà không cẩn thận ăn nhiều là phải đi chạy thiệt nhiều vòng, thật đáng thương ~ "

"... Được rồi không cần nói nữa." Đường Sở Nhiêu một chút cũng không muốn nhớ lại nỗi bi thương khi bước lên cân hồi tết năm ngoái. Mấy tháng này cuối cùng cũng gầy, nàng không muốn lại bị Tô Kỳ nuôi béo.

Đường Sở Nhiêu kêu người bán hàng tính tiền, Tô Kỳ yên tâm thoải mái ở một bên chờ, ngược lại làm cho người bán hàng nhìn trộm thêm vài lần. Nàng trên cơ bản rất ít nhìn thấy nam nhân để cho nữ nhân thanh toán, chẳng lẽ là tiểu bạch kiểm? Xem Tô Kỳ bộ dạng suất như vậy, người bán hàng ở trong lòng trộm khẳng định ý nghĩ của chính mình.

Bên kia hài lòng mỹ mãn Tô bảo bảo còn không biết mình đã bị định nghĩa thành tiểu bạch kiểm, cười ha ha nắm Đường Sở Nhiêu đi rồi.

Ra bãi đỗ xe nhà ăn, Tô Kỳ giờ mới ý thức đến, nơi này cách đại học mình rất gần. Nhớ tới Đường Sở Nhiêu mấy ngày hôm trước nói với hắn, hắn cong cong khóe miệng, cười hỏi: "Đường tổng tài, muốn đi trường đại học của anh dạo một vòng không?"

Đường Sở Nhiêu tự nhiên sẽ không cự tuyệt, Tô Kỳ tay lái chuyển, liền chạy về phía trường đại học.

Lúc này đại học mới vừa nghỉ đông được vài ngày, sân trường trên cơ bản không có bóng người. Tô Kỳ đưa giấy chứng minh cho bảo vệ, lái xe vào vườn trường, thả chậm tốc độ xe, mang theo Đường Sở Nhiêu vòng quanh sân trường.

Tô Kỳ ở một bên kể, Đường Sở Nhiêu nghe rất hứng thú. Nàng giống như có thể nhìn đến, bộ dáng một cô nương tuổi còn trẻ, lưng đeo balo, ở trong sân trường đi ngang qua. Có chút đáng tiếc, nàng chưa từng thấy qua Tô Kỳ khi đó.

Đột nhiên, Tô Kỳ ngừng xe lại. Tô Kỳ bước xuống, kích động nắm Đường Sở Nhiêu xuống xe, từ sau cốp xe xuất ra đàn ghi-ta, nắm nàng một đường chạy xuống một sườn dốc.

"Đây là dốc tình nhân của trường học chúng ta, anh siêu cấp thích đài âm nhạc ở đây, bất quá mỗi ngày đều có rất nhiều tiểu tình lữ ở chỗ này, nên anh cũng rất ít khi đến, mới không cần lại đây để bị ngược đâu." Tô Kỳ nói xong, đem nàng đưa đến đáy dốc đối diện hồ, có một sân khấu ở bên hồ, hơi cao hơn một ít. Tô Kỳ để cho nàng đợi ở đằng kia, còn mình lên trên đài âm nhạc, hướng nàng cười, nói: "Hồi đại học, anh đã nghĩ, về sau nếu quả thật yêu đương, sẽ mang bạn trai tới chỗ này, ca hát cho hắn ~ bất quá không nghĩ tới tốt nghiệp đại học cũng không có bạn trai, hiện tại ngược lại có bạn gái rồi ~ "

Tô Kỳ nói xong, ngồi xếp bằng ở trên đài, chỉnh chỉnh âm đàn ghi-ta, cười nói: "A Nhiêu ~ anh hát cho em nghe ~ "

Đường Sở Nhiêu cũng ngồi ở trên cỏ, mặc kệ y phục đắt tiền có dơ hay không. Nàng cười, hướng Tô Kỳ gật gật đầu, tràn đầy chờ mong.

Mặc dù là mùa đông, hôm nay thời tiết vẫn rất tốt, ánh mặt trời ấm áp hất lên người. Đường Sở Nhiêu ngồi ở thảm cỏ khô vàng, nhìn đối diện người yêu nét mặt tươi cười, nghe tiếng ca hắn thâm tình động lòng người. Tô Kỳ cách nàng không xa, ánh mắt luôn luôn khóa ở trên người nàng, ôn nhu như nước. Đường Sở Nhiêu cảm thấy phảng phất có chút say. Rượu không say người, người tự say.

Nàng cảm thấy chính mình tựa hồ cũng về tới thời gian đại học, khi đó chính mình còn thanh xuân như vậy. Đó là một trong những đoạn thời gian tốt đẹp nhất của nàng. Nàng từng có vài vị người yêu, nhưng chưa có một người nào, có thể giống như Tô Kỳ, làm cho nàng động tâm.

Tô Kỳ cười nhìn nàng, mỗi một câu ca từ cũng giống như lời tâm tình.

" Cô gái đáng yêu xinh đẹp khiến gương mặt tôi ửng hồng. Cô gái đáng yêu dịu dàng khiến tim tôi nhói đau. Cô gái đáng yêu thông minh khiến tôi phải cảm động. Cô gái đáng yêu xấu xa khiến tôi phải điên cuồng."

(*) Cô gái đáng yêu – Jay Chou

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play