Ôn Tố cảm thấy thế giới này quá nhỏ bé, không ngờ công ty nhà mình lại có thể mua được tác phẩm của Nhan Lộ.

Lại nói tiếp Nhan Lộ cũng là một "người quen", cùng là nữ phụ trong "Dưới ánh sao hôn em", đồng thời là người theo đuổi Thẩm Mạn Huy, kết cục của hai người lại hoàn toàn khác nhau, nói đúng ra, Nhan Lộ hẳn được xem như là nữ phụ chính diện, so ra thì cũng là kết cục không tồi.

Nhưng mà chuyện này với Ôn Tố cũng không có quan hệ gì, bởi vì đó là chuyện của Thẩm Mạn Huy, không có quan hệ gì với Ôn Tố và Sở Tĩnh Xu.

Ôn Tố rất nhanh đã vứt đi tình tiết trong "Dưới ánh sao hôn em", còn nghiêm túc xem nguyên tác "Hồ sơ tội phạm".

Cả hai đều là tác phẩm không tệ, nhưng bộ tiểu thuyết chiến tranh tình báo này còn không đặc sắc bằng "Sát cơ", cô đã diễn qua "Sát cơ", nên kịch bản cùng loại sẽ không còn sự hấp dẫn vốn có. Hơn nữa, "Hồ sơ tội phạm" là phim hiện đại, tới giờ cô cũng chưa diễn qua bộ phim hiện đại nào, như thế có thể là một lựa chọn không tồi.

Về phần nhân vật Nhan Lộ trong nguyên tác cũng bị Ôn Tố xem nhẹ, chẳng qua chỉ là quan hệ hợp tác đơn thuần mà thôi, chẳng lẽ sau này cô có thể không tiếp xúc với tất cả nhân vật trong nguyên tác hay sao?

Vậy Ôn Tố cơ bản cũng sẽ không còn sống nữa, dù sao đây vẫn là thế giới trong nguyên tác.

Bởi vì công ty nhà mình muốn sản xuất phim truyền hình, Ôn Tố phải tham gia diễn xuất trên cơ bản đã được xác định. Tổ sản xuất biết được Ôn Tố sẽ tham gia diễn xuất, đương nhiên là tận tâm hết sức cố gắng tạo ra một bộ phim truyền hình hoàn hảo nhất, còn cố ý mời tới biên kịch nổi danh và chuyên gia có liên quan đến chỉnh sửa trau chuốt nguyên tác.

Chuyện này vừa được xác định không bao lâu, Sở Tĩnh Xu ngày càng bận rộn, dù sao cũng gần đến Tết âm lịch, cứ ba ngày lại phải họp, ngoại trừ họp cuối năm của các bộ phận, còn phải đối mặt với mấy đổng sự khó chơi.

Ôn Tố nhàm chán ở nhà vốn muốn đi theo Sở Tĩnh Xu xem náo nhiệt, nhưng nhìn thấy Sở Tĩnh Xu bận rộn thành như vậy, Ôn Tố đi theo trừ quấy rầy thì cũng không làm được việc gì khác, liền quyết định đi tham quan thành phố xa lạ này.

Ôn Tố đến thế giới này cũng đã hơn nửa năm, ngày thường không phải làm việc thì chính là ở nhà lười biếng, cũng không chân chính quan sát qua thế giới này, liền thừa dịp trong khoảng thời gian này tìm hiểu rõ địa phương này.

Thành phố này tuy rằng không cùng tên với trong trí nhớ của cô, nhưng đại khái là phong tục tập quán và vị trí địa lý không khác biệt gì so với đời trước, phát triển toàn bộ thành phố cũng vô cùng tương tự nhau.

Đi dạo hai ngày không phát hiện gì đặc biệt, Ôn Tố liền mất hứng, dứt khoát ở nhà tiếp tục lười biếng.

Nhưng mà rất nhanh Ôn Tố liền phát hiện ra một loại thú vui khác, thế giới này tuy rằng phát triển giống với đời trước, nhưng sự phát triển của ngành giải trí lại không giống nhau, nói cách khác, nơi này còn rất nhiều tác phẩm truyền hình và điện ảnh kinh điển chờ cô từ từ thưởng thức.

Ôn Tố trầm mê xem phim căn bản không nhớ rõ thời gian, ăn cơm đều là do cái đuôi nhỏ gõ cửa nhắc cô, ăn xong lại tiếp tục trầm mê xem phim, vài lần đều bị Sở Tĩnh Xu bắt đi ra khỏi thư phòng.

Đến lần thứ sáu sau khi về nhà không nhận được nụ hôn ngọt ngào của Ôn Tố, Sở Tĩnh Xu tích lũy bất mãn và ủy khuất rốt cuộc cũng bộc phát.

Lúc đó Ôn Tố đang ôm mèo con làm ổ thoải mái trên sofa trong thư phòng xem phim, nghe được cửa phòng bị đẩy mạnh ra, tay đang ôm mèo của Ôn Tố căng thẳng, Sữa bị cô làm cho không thoải mái, vươn móng vuốt trắng nho nhỏ giẫm lên tay cô phát ra tiếng kêu "meo meo" phản kháng, nhưng cô không có tâm tình trấn an nó, bởi vì Ôn Tố nhìn thấy Sở Tĩnh Xu căng mặt đi tới.

Nhìn thấy rõ là Sở Tĩnh Xu vừa về đến nhà, Ôn Tố liền ý thức được thời gian hiện tại không còn sớm, nói ngắn gọn, cô lại ở nhà xem phim nguyên một ngày.

Không hiểu có chút chột dạ, Ôn Tố đem Sữa thả sang bên cạnh cho nó tự chơi, còn mình vẫn duy trì tư thế nằm vươn cánh tay về phía Sở Tĩnh Xu, bình tĩnh mỉm cười nói: "Làm việc vất vả, sao không tới cho em ôm một cái?"

Sở Tĩnh Xu lòng đầy ủy khuất nhìn Ôn Tố vươn tay về phía mình, lửa giận trong lòng nhất thời giảm một nửa, rốt cuộc vẫn là không tức giận, Sở Tĩnh Xu cúi người giống như muốn trút giận cắn cánh môi Ôn Tố, lát sau mới dừng lại, thấy đôi môi mình vừa cắn bị đỏ lên, vừa hờn giận cắn thêm hai cái nữa.

Rốt cuộc cũng không dám dùng sức, ngay cả da cũng chưa bị rách.

Ôn Tố tự điều chỉnh một chút, Sở Tĩnh Xu thuận thế nằm ở bên hông cô, vòng tay ôm eo cô.

"Đây đã là lần thứ sáu chị bắt gặp em ở đây." Sở Tĩnh Xu nhéo nhéo eo Ôn Tố, ngữ khí chứa vài phần hờn tủi lên án, "Em cũng không ôm hôn chị."

"Sao như vậy được?" Ôn Tố dỗ dành hôn lên khóe môi Sở Tĩnh Xu, nhẹ nói: "Em chỉ là đang chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo."

Sở Tĩnh Xu nghi ngờ nhìn cô, liếc mắt thấy bộ phim võ hiệp kinh điển đang chiếu, nói: "Phải không? Sao chị lại cảm thấy em giống như là đơn thuần xem phim."

Ngày hôm qua Ôn Tố còn xem phim cung đấu, hôm nay lại xem phim võ hiệp, đây là chuẩn bị làm phim gì? Lại vừa cung đấu vừa tranh đoạt võ lâm như vậy, dù sao cũng không thể là tiểu thuyết ngôn tình xuyên không đi.

Thể loại phim này hẳn là không cách nào làm được?

Ôn Tố không nói gì, vươn tay vỗ vỗ mông Sở Tĩnh Xu, thuận tiện còn nhéo một chút.

Sở Tĩnh Xu cắn môi Ôn Tố một cái, "Không được động tay động chân, vừa rồi có phải em nói dối chị hay không?"

"Sao có thể?" Ôn Tố nhíu mày, "Em đang xem lối diễn xuất của bọn họ, đây đều là những hình tượng nhân vật đặc sắc do những nghệ sĩ lão luyện xây dựng, tỷ như Trương Kiều Sinh diễn những vai diễn không giống tính cách của ông ấy, ông ấy diễn vai Lư Hạo Thiên trong "Long Đao" chính là ---"

Vốn dĩ chỉ là nói dối một chút, Ôn Tố nói xong ngược lại còn thật sự đem những quan sát mấy ngày qua nói hết cho Sở Tĩnh Xu nghe. Ôn Tố dù sao cũng xuất thân chính quy, nếu bắt cô nói chuyện quản lý công ty, cô chắc chắn nói không nên lời, nhưng ở phương diện diễn xuất này không hề nghi ngờ cô rất chuyên nghiệp, dù là lý thuyết hay thực hành.

Tuy Sở Tĩnh Xu không học qua diễn xuất, nhưng nghe Ôn Tố nói vậy cũng có thể nhận ra được chỗ lợi hại trong đó, bắt đầu hiểu được nói diễn viên nào diễn xuất tốt là tốt ở chỗ nào, đánh giá diễn xuất phải dựa trên mấy phương diện nào để nhận xét.

Mới vừa nói xong lão nghệ sĩ Trường Kiều Sinh, Ôn Tố còn nói đến một diễn viên trong thế hệ trẻ nổi lên được khán giả công nhận diễn xuất Chu Khanh, ngữ khí của cô không nhanh không chậm, lúc bình luận nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, giải thích những kiến thức liên quan, cuối cùng Sở Tĩnh Xu đã hoàn toàn không nghe được Ôn Tố đang nói cái gì, đáy lòng hoàn toàn bị Ôn Tố thuyết phục.

Mới vừa nói xong về Chu Khanh, Ôn Tố bỗng ý thức được hình như mình có chút không biết trời cao đất rộng, cô bây giờ còn là một ngôi sao chỉ đang ở mức thử nghiệm chuyển mình, vậy mà dám bình phẩm này nọ về diễn xuất của Trương Kiều Sinh, Chu Khanh như vậy, nếu để cho người khác nghe thấy, chỉ sợ sẽ nói cô khoác lác không biết ngượng.

Ôn Tố nuốt xuống lời nói còn lại, nghiêng đầu muốn đứng dậy đi ra ngoài với Sở Tĩnh Xu, chỉ thấy bóng người bên cạnh nhoáng lên một cái, Sở Tĩnh Xu liền xoay người ngồi khóa trên người cô, trong đôi mắt màu hổ phách lấp lánh ánh sao, trong lúc sững sờ, Ôn Tố thậm chí còn cảm thấy đôi mắt kia còn lóa mắt hơn ngọn đèn phía sau lưng cô.

"Em thật sự rất lợi hại, trước kia chị hoàn toàn không hiểu mấy thứ này, chị vừa nghe em nói đã hiểu, em giỏi quá!" Sở Tĩnh Xu không thể giấu được sùng bái trong ánh mắt, vừa rồi dáng vẻ Ôn Tố lúc nhận xét diễn xuất thật sự rất gợi cảm, cô thậm chí không hiểu sao lại có người phê bình diễn xuất của Ôn Tố, Ôn Tố rõ ràng rất lợi hại!

Nghe được lời này Ôn Tố có chút lâng lâng, trong lòng giống như được bao bọc bởi một quả bóng, vừa ngọt ngào vừa mềm mại.

Đây là lần đầu tiên Ôn Tố nghe được lời khích lệ thẳng thắn như thế, lại là đến từ Sở Sở, dù là bình tĩnh như Ôn Tố cũng không khỏi lộ ra vài phần đắc ý, đầu mày khóe mắt đều không nén được sắc mặt vui vẻ, ngoài miệng vẫn là khiêm tốn nói: "Em nào có lợi hại như chị nói."

Sở Tĩnh Xu đang nâng mặt Ôn Tố, cúi người hôn lên mắt, mũi, lại dùng sức hôn lên trán cô một cái.

"Em thật khiêm tốn!" Sở Tĩnh Xu không đồng tình nhìn cô, không chút do dự thổi hồng, "Em rõ ràng rất lợi hại, em xem bộ phim mới nhất em tham gia, tiến bộ lớn như vậy còn không thể chứng minh hay sao? Em trời sinh chính là để làm nghề này!"

Tuy biết rằng đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nhưng Ôn Tố vẫn là nhịn không được phổng mũi, trong lòng đương nhiên rất cao hứng, được người mình thích sùng bái như vậy càng cảm giác thành tựu không gì sánh bằng.

Ôn Tố nắm tay cô, cố nén độ cong trên khóe môi, "Đừng khen, chị còn khen nữa em sẽ phổng mũi."

"Chị đương nhiên phải khen, em là vợ chị, chị không khen em thì khen ai?" Sở Tĩnh Xu trừng mắt nhìn cô, trong giọng nói ẩn ẩn lộ ra hương vị đắc ý, "Em vĩ đại như vậy, lại thích chị như vậy, chứng minh chị cũng rất vĩ đại!"

Nói xong lời cuối cùng, Sở Tĩnh Xu thản nhiên cười nói: "Chúng ta chính là trời sinh một đôi!"

Ôn Tố nhanh chóng bị lý luận này của Sở Tĩnh Xu chọc cười, cô hắng giọng, nói: "Vĩ đại của chị không cần em phải chứng minh."

Sở Tĩnh Xu lộ ra biểu tình sắp bị hòa tan, xoay người lại "ba ba" hôn lên mặt Ôn Tố mấy cái, chân dài nhịn không được cọ cọ lên hông Ôn Tố, Sở Tĩnh Xu vội vàng ngồi thẳng dậy, thở phào ra một hơi nói: "Nói thêm gì nữa, chị sẽ nhịn không được."

Ôn Tố buồn cười nhéo nhéo chân cô, "Vì sao phải nhịn?", các cô bây giờ chính là quan hệ hôn nhân chân chính, loại chuyện này không phải rất bình thường sao?

Nghe nói vậy, Sở Tĩnh Xu nhớ tới lúc Ôn Tố mặc vào bộ nội y mèo hiển lộ phong tình, muốn đòi Ôn Tố mặc lại một lần nữa, lại tưởng tượng đến ngày hôm sau có thể sẽ không đến công ty được, liền yên lặng nuốt xuống lời nói.

Nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Sở Tĩnh Xu, Ôn Tố mơ hồ đoán được ý tưởng của cô, đôi mi thanh tú khẽ nhướng, "Bộ đồ đó là dựa theo kích cỡ của chị.", cơ thể cô làm sao chống đỡ được nội y đó, Sở Sở so với cô đầy đặn hơn nhiều.

Sở Tĩnh Xu khẽ cắn môi, sóng mắt lưu chuyển, "Em có biết dáng vẻ lúc em đeo tai mèo có bao nhiêu đáng yêu khong?"

Đề tài hoàn toàn đi lệch không tìm lại được nữa, Ôn Tố cũng vui vẻ cho cô chuyển đề tài, bằng không Sở Sở còn muốn túm lấy chuyện mấy ngày nay cô xem phim không buông. Cô ra vẻ trầm ngâm, nói: "Nếu vậy, hay là mua thêm lại một bộ?"

Sở Tĩnh Xu nghẹn lại, ánh mắt có chút vi diệu, nhìn thấy bộ dạng Ôn Tố cười khẽ hoàn toàn không để ý, cảm thấy đã biết hành vi xoắn xuýt cũng có vẻ rất giống đứa nhỏ, liền dứt khoát đồng ý, "Mua!"

Ôn Tố rũ mắt, thu lại vẻ tinh quái trong đôi mắt, mỉm cười đáp lời.

Sau khi trở về phòng ngủ, Sở Tĩnh Xu mới đột nhiên nhớ tới hình như mình bị Ôn Tố đánh lạc hướng, nhất thời buồn bực, đè Ôn Tố cắn lấy cánh môi cô.

Ôn Tố cũng tùy cô, bị Sở Tĩnh Xu thúc giục, liền cam đoan sau này sẽ không bởi vì xem phim mê mệt mà quên ôm hôn cô.

Vì thế, ngày kế tiếp lúc Sở Tĩnh Xu về đến nhà liền nhìn thấy Ôn Tố nghiêng người tựa vào sofa ôm mèo xem phim.

Thì ra chỉ là thay đổi địa điểm thôi sao?

Sở Tĩnh Xu:......

Nghe được động tĩnh ở cửa, Ôn Tố mỉm cười buông mèo con xuống, dang tay hướng về phía cô, "Chào mừng về nhà."

Tâm tình phút chốc lại tốt đẹp lên, Sở Tĩnh Xu nhẹ bước tiến vào cái ôm của Ôn Tố.

Chỉ cần Ôn Tố không lơ là cô, có làm gì cô cũng không ngăn cấm.

__________________________________

Không quá vài ngày, kỳ thi cuối kỳ của cái đuôi nhỏ kết thúc, đường đường chính chính hưởng thụ cuộc sống nghỉ ngơi vui sướng, công ty Sở Tĩnh Xu cũng chuẩn bị tổ chức cuộc họp thường niên, nói tóm lại, khắp nơi đều tràn ngập hương vị Tết âm lịch.

Đối với người khác có lẽ là thời gian hưởng thụ ngày nghỉ, nhưng Ôn Tố lại phải ra ngoài tuyên truyền, tham gia các chương trình văn nghệ.

Hậu kỳ "Sát cơ" đã gần hoàn thành, sẽ chính thức phát sóng vào mùng 1 Tết, Ôn Tố là nữ diễn viên chính đương nhiên phải có trách nhiệm quảng bá.

Cân nhắc đến mong đợi của người xem "Sát cơ", Ôn Tố, Giản Vệ, Đặng Tuyết Nghi và nam số 2 Lí Viên Tuấn đang tham gia một chương trình giải trí thể loại thi đấu thể thao đang nổi tiếng mấy ngày gần đây "Thành thị truy kích".

Đây là công việc đã sớm xác định từ trước, Ôn Tố thừa dịp rèn luyện thân thể trước khi tham gia chương trình, đảm bảo biểu hiện của chính mình trong chương trình sẽ không quá khó coi.

Lúc biết được Ôn Tố sắp đi quay "Thành thị truy kích", cái đuôi nhỏ Sở Tĩnh Đồng hai mắt đều sáng lên, thoạt nhìn giống như là bộ dáng muốn cùng cô đi tham gia chương trình. Sở Tĩnh Xu cố ý tìm chương trình này xem, nếu không phải Ôn Tố nói sẽ tham gia, cô còn cảm thấy chương trình này vô cùng thú vị, mạo hiểm kích thích còn hài hước, nhưng mà sau khi nhìn đến mấy màn trêu đùa và trừng phạt, Sở Tĩnh Xu liền có chút lo lắng.

Ôn Tố đương nhiên nói với cô không có gì nguy hiểm, quay loại chương trình này thoạt nhìn rất mạo hiểm, nhưng đội ngũ chương trình cũng có chừng mực, dù sao nếu thực sự xảy ra chuyện gì, đội ngũ chương trình cũng gánh vác không nổi.

Ngày ghi hình chương trình, trời còn chưa sáng Ôn Tố đã ra khỏi cửa đi đến sân bay, cùng Đặng Tuyết Nghi, Lí Viên Tuấn tụ họp đi đến đảo Tân Hải.

Giản Vệ vì nguyên nhân công việc, đã đến đảo Tân Hải trước đó một ngày.

Lúc Ôn Tố đến sân bay, Đặng Tuyết Nghi và Lí Viên Tuấn đã đến từ lâu, hai người đang ngồi ở phòng chờ chơi di động, giữa hai người còn có hai cái ghế trống, dáng vẻ xa lạ đến không thể xa lạ hơn.

Tổ phụ trách quay phim hai người cũng cảm thấy trong không khí tràn ngập xấu hổ, cho đến khi Ôn Tố đến, loại không khí này mới được giảm bớt.

"Sao cô chậm vậy?" ngữ khí Đặng Tuyết Nghi có chút ghét bỏ, nhưng trên mặt vẫn là vẻ tươi cười rất nhẹ.

Vươn tay ôm Đặng Tuyết Nghi một cái, Ôn Tố lại chào hỏi Lí Viên Tuấn.

Lí Viên Tuấn vốn lặng lẽ không tiếng động chơi điện thoại thuận thế cất điện thoại, tươi cười chào hỏi Ôn Tố.

Lí Viên Tuấn người này tính cách ôn hòa cởi mở, năng lực giao tiếp rất mạnh, nhưng mà anh ta với Đặng Tuyết Nghi quan hệ bình thường, thật ra không phải Lí Viên Tuấn có thành kiến gì với Đặng Tuyết Nghi, mà là cả đoàn phim chỉ có Ôn Tố mới có thể cùng Đặng Tuyết Nghi nói mấy câu, còn lại người khác bình thường đều là mặt nóng dán mông lạnh với cô, anh ta đương nhiên sẽ không vội vàng làm mất mặt mũi chính mình.

Đến đảo Tân Hải vừa lúc là mười giờ sáng, ba người đáp máy bay liền đến hội hợp với Giản Vệ.

Đội hình "Sát cơ" tụ họp xong liền được tổ tiết mục nghênh đón ở khách sạn, trực tiếp bắt đầu ghi hình chương trình.

Sau khi chào hỏi với sáu người chơi cố định, đạo diễn chính thức thông báo nhiệm vụ truy kích lần này.

Nếu là vì quảng bá cho "Sát cơ", nhiệm vụ lần này đương nhiên có liên quan đến chiến tranh gián điệp. Tổ chương trình cũng thử quy tắc mới, lần này không trực tiếp phân đội, mà là để cho mọi người bốc thăm biệt hiệu, biệt hiệu chia làm hai loại hoa quả và động vật, chỉ người bốc thăm mới biết biệt hiệu của họ là gì, họ cũng không thể để lộ mật hiệu của mình, nếu bại lộ sẽ bị loại, mà trò chơi nhiệm vụ lần này là thông qua thử thách thu thập mười lăm manh mối trong thành thị tìm kiếm căn cứ trung tâm.

Ngoài mặt thoạt nhìn là hợp tác làm việc nhóm, trên thực tế vẫn là cần đơn đả độc đấu, bởi vì lúc trao đổi tin tức, không ai dám đảm báo người đối diện mình là đồng đội hay kẻ thù.

Nếu đang tìm manh mối liên quan mà gặp đối phương, trong lúc không biết tình hình có thể vỗ vào thiết bị cảm biến trên lưng đối phương, nếu hiển thị ánh sáng màu đỏ là đối thủ, người chơi bị vỗ trúng sẽ bị loại, đồng thời sẽ đưa tất cả manh mối đến cho người kia, ánh sáng màu xanh là đồng đội, thông tin biệt hiệu lúc đó của hai người sẽ bị công khai.

Sau khi rút thăm xong, mười người rời đi theo phương hướng khác nhau, bắt đầu thực hiện thử thách.

Vận may Ôn Tố không tệ, thử thách đầu tiên là yêu cầu cô trong vòng mười giây ghi nhớ nội dung trong hình, và trả lời câu hỏi liên quan, là diễn viên, trí nhớ Ôn Tố đương nhiên không tệ, cô thuận lợi lấy được manh mối thứ nhất.

Dựa theo manh mối trên bản đồ chỉ dẫn, Ôn Tố đi tới thử thách thứ hai.

Không biết có phải do may mắn hay không, vẫn là đi trước các người chơi khác, mãi cho đến lúc lấy được manh mối thứ tư, Ôn Tố mới gặp được một người chơi - Giản Vệ.

Ôn Tố còn nhớ kỹ bản chất của trò chơi này, cũng không bởi vì mình và Giản Vệ cùng đến tham gia chương trình mà lờ đi.

Quả nhiên, lúc Ôn Tố chuẩn bị thực hiện thử thách thứ tư, Giản Vệ bỗng nhiên động thủ chụp đến phía sau lưng cô, Ôn Tố dáng người linh hoạt khéo léo, vừa lúc tránh né cánh tay đối thủ.

Giản Vệ bị vạch trần cũng không có chút xấu hổ nào, anh ta như cũ cười nói: "Đừng khẩn trương như vậy, nói không chừng chúng ta là đồng đội."

"Vậy sao không cho tôi chụp anh?" Ôn Tố thong thả bình tĩnh nhìn anh ta, vẫn duy trì khoảng cách an toàn giữa hai người.

Đúng lúc này, phía sau Giản Vệ cũng xuất hiện một người chơi, là người chơi cố định Trịnh Viên.

Nhìn thấy Giản Vệ đưa lưng về phía mình, Trịnh Viên nhẹ nhàng bước tới, chuẩn bị thừa dịp Giản Vệ thiếu chú ý sẽ đánh tới.

Ôn Tố nhanh chóng động não ----

Nếu Trịnh Viên với cô là một đội, Giản Vệ không phải đồng đội của hai người, cô sẽ không ngăn cản Trịnh Viên; nếu Trịnh Viên và Giản Vệ là một đội, hai người này còn là người thủ đoạn đơn giản mà thô bạo, cô có thể sẽ bị hai người bao vây tấn công; nếu Giản Vệ với cô là cùng một đội, lại không cùng đội với Trịnh Viên, cô sẽ trực tiếp mất đi một đồng đội.

Vì thế Ôn Tố quyết định thật nhanh nhắc nhở Giản Vệ: "Mau tránh ra, Trịnh Viên muốn chụp anh."

Giản Vệ nghe nói như thế cả kinh, vội vàng bước tới trước hai bước mới chuyển hướng sau lưng, nguy hiểm tránh thoát tay Trịnh Viên chụp tới.

Tập kích không thành, Trịnh Viên chỉ có thể thu tay lại nhìn Giản Vệ và Ôn Tố, không biết thông tin ba người hai mặt nhìn nhau, Trịnh Viên rất nhanh mở miệng nói: "Như vậy đi, chúng ta tạm thời hợp tác, ít nhất hiện tại không tấn công nhau, trước tiên thu thập manh mối được không?"

Kết minh đương nhiên là lựa chọn không tồi, vấn đề là hai người kia có thể tin tưởng được hay không, nếu mới vừa kết minh liền trở tay vỗ lên cơ quan cảm ứng của cô, chẳng phải rất oan uổng sao?

Nhưng mà để tăng tính thú vị cho chương trình, đương nhiên kết minh là rất tốt.

Vì thế Ôn Tố và Giản Vệ dứt khoát lựa chọn kết minh, ba người thuận lợi lấy được manh mối thứ tư, đi trước đến đi điểm thử thách thứ năm.

Tại thử thách thứ năm, bọn họ lại gặp Đặng Tuyết Nghi và một người chơi khác Chu Thụy Vân.

Nhưng mà Chu Thụy Vân và Thịnh Viên từ trước đến nay luôn đứng đầu trong trò chơi, Chu Thụy Vân vốn muốn đối phó Đặng Tuyết Nghi vừa thấy Trịnh Viên liền dời lực chú ý qua Trịnh Viên, xông lên muốn chụp cảm ứng trên lưng Trịnh Viên.

Trịnh Viên không mạnh bằng Chu Thụy Vân, vội vàng xin Giản Vệ và Ôn Tố giúp đỡ, Đặng Tuyết Nghi nhân cơ hội chạy đến bên cạnh Ôn Tố, Giản Vệ lo lắng vẫn là đi lên giúp Trịnh Viên, không ngờ Trịnh Viên và Chu Thụy Vân nhân cơ hội liên thủ chụp đến Giản Vệ.

Tay Chu Thụy Vân chạm tới cảm ứng trên lưng Giản Vệ, chợt nghe "tích" một tiếng, đèn cảm ứng sáng lên ánh sáng đỏ.

Ánh mắt Chu Thụy Vân sáng lên, giây tiếp theo liền nhanh chóng bị Trịnh Viên đứng bên cạnh đánh tới, anh ta kinh ngạc muốn né tránh, không ngờ vẫn là bị chụp trúng đèn cảm ứng.

"Tích" một tiếng, đèn cảm ứng sáng lên ánh sáng màu xanh.

Cùng lúc đó, Ôn Tố và Đặng Tuyết Nghi cũng được tổ chương trình thông báo tin tức, Chu Thụy Vân và Trịnh Viên biệt hiệu là rái cá và khỉ, đội động vật.

Chu Thụy Vân và Trịnh Viên đồng thời nhìn về phía Ôn Tố và Đặng Tuyết Nghi, ngực Ôn Tố căng thẳng, trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, cô liếc mắt rời khỏi Đặng Tuyết Nghi gần mình nhất, liền nhìn thấy Đặng Tuyết Nghi nâng tay lên, bất chấp không lấy được manh mối, Ôn Tố liền xoay người lao ra.

Sức bật của cô kinh người, hai người mới vừa ý thức được Đặng Tuyết Nghi có thể là đồng đội của mình, Ôn Tố là người của đội hoa quả, Ôn Tố cũng đã nhảy ra mười bước có hơn.

Chu Thụy Vân và Trịnh Viên nhanh chóng đuổi theo, Ôn Tố cũng không thở, trực tiếp xuyên vào đám người bên trong, cùng người quay phim dễ dàng tránh khỏi hai truy binh kia.

Không bắt được manh mối thứ năm, Ôn Tố đành phải đi nơi thử thách khác thu thập manh mối.

Vì ngại Chu Thụy Vân, Trịnh Viên và Đặng Tuyết Nghi, Ôn Tố cố ý đảo ngược thứ tự tìm manh mối, để tránh bị ba người họ tấn công.

Thuận lợi lấy được manh mối 12, 13, 14, Ôn Tố đang chuẩn bị đi đến địa điểm chứa manh mối thứ 15, không ngờ mới đi được nửa đường nghe được chương trình thông báo "Lương Tranh biệt hiệu quả lê, Hạ Lăng biệt hiệu dâu tây."

Cuối cùng cũng thu hoạch được tin tức của đồng đội, trong lòng Ôn Tố thở phào, còn chưa thả lỏng, Ôn Tố liền nhìn thấy tại địa điểm thử thách manh mối thứ 15, Lương Tranh và Hạ Lăng đang cười gian xảo tới gần một người chơi khác - Tần Ca.

Tần Ca xoay người chạy về hướng bên này, nhìn thấy Ôn Tố cũng ở đó, theo bản năng cách xa một chút, ngoài miệng vẫn nói: "Cô mau chạy nhanh đi!"

Ôn Tố trong lòng vừa động, dứt khoát cùng Tần Ca chạy, phía sau Lương Tranh và Hạ Lăng đuổi theo không ngừng.

Hai người chạy tới sau lưng một cảnh trí, thấy Lương Tranh và Hạ Lăng đuổi theo không kịp, Tần Ca đang muốn tựa lưng vào tường nghỉ ngơi một lát.

Nhưng mà Ôn Tố đã nhanh tay lẹ mắt vỗ đến phía sau lưng Tần Ca ---

"Tích", đèn cảm ứng phát ra màu xanh.

Tần Ca:???

Ôn Tố:???

Lương Tranh Hạ Lăng vừa mới đuổi tới:???

Ngay lúc Ôn Tố và Tần Ca đang mắt to trừng mắt nhỏ, chương trình thông báo tin tức mới: "Ôn Tố biệt hiệu quả táo, Tần Ca biệt hiệu chuối tiêu."

Đội hoa quả bốn người hai phía nhìn nhau, tiếp theo là vỡ ra một tràng cười điên cuồng.

Ôn Tố: làm sao tôi biết được mấy người đang câu cá?

Tần Ca: không ngờ cô nhìn có vẻ lạnh lùng thản nhiên, thì ra cũng là một người tư tưởng xấu xa.

Tới bước này, lập trường mọi người đều đã sáng tỏ, cuộc tranh đoạt manh mối còn lại liền đến hồi gay cấn.

Ôn Tố ở trận quyết chiến cuối cùng lộ ra thân thủ linh hoạt, trực tiếp chụp được đèn cảm ứng của hai đối thủ, thu thập mười lăm manh mối thành công tìm được căn cứ trung tâm.

Buổi ghi hình số phát sóng mới của "Thành thị truy kích" kết thúc với màn năm thành viên đội động vật khổ sở nhận hình phạt.

Chơi đùa cả ngày, buổi tối Ôn Tố lên máy bay trở lại đế đô, không biết có phải do ra nhiều mồ hôi lúc trở về lại gặp lạnh, nhất thời không chịu nổi.

Buổi tối lúc trở về nhà, Ôn Tố bị cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play