"Ding ding ding __"

Điện thoại ở bên gối đột nhiên vang lên, tiếng chuông phá vỡ phòng ngủ yên tĩnh.

Chăn mỏng hơi động một chút, một đôi tay thon dài sờ soạng gối đầu, cầm lấy di động.

Ôn Tố mờ mịt khẽ động mi mắt, chưa kịp nhìn rõ tên người gọi, trực tiếp bấm nghe đặt bên tai, thanh âm khàn khàn đáng sợ, "... Alo?"

"Bà cô của tôi ơi, cuối cùng em cũng bắt máy! Em còn nhớ không vậy? Hai giờ chiều hôm nay em còn phải tham gia casting "Vân Lăng kỷ sự", em có thể để tâm đến nó một chút không? Nhanh nhanh chuẩn bị đi, chị sắp đến đón em đó!"

Đối diện với một tràng pháo nổ liên tiếp, đợi khi cô chậm nửa nhịp ý thức được đối phương đang nói gì, người nọ đã cúp điện thoại.

Mờ mịt liếc nhìn điện thoại, Ôn Tố giống như vừa bị dội xuống một chậu nước lạnh, trong nháy mắt thanh tỉnh __.

Đây không phải là di động của cô.

Nhanh chóng ngẩng đầu nhìn bốn phía, nội tâm căng thẳng.

Đây không phải phòng ngủ của cô.

Rõ ràng tối hôm qua cô còn đang dọn dẹp ký túc xá, chờ ngày thứ hai chào đón tân sinh viên, sao bây giờ lại ở trong phòng ngủ xa lạ này?

Ý nghĩ này tựa như một chiếc chìa khóa, trong khoảnh khắc, những ký ức xa lạ tràn vào bên trong đầu cô. Những ký ức kia nhanh chóng lướt qua, vẻ mặt Ôn Tố ngày càng cổ quái, thậm chí là khó tin đến kinh ngạc.

Cô xuyên thư rồi, xuyên thành một nữ phụ pháo hôi* trong tiểu thuyết bách hợp cô vừa xem mấy hôm trước.

(*Pháo hôi: nhân vật hy sinh để làm nền cho nhân vật chính)

Tiểu thuyết bách hợp này tên là "Dưới ánh sao hôn em", trong đó nữ thần tượng Thẩm Mạn Huy bởi vì bị người yêu phản bội mà gặp tai nạn xe cộ, khi tỉnh lại phát hiện mình trở lại bảy năm trước. Nghĩ đến chuyện phát sinh trong bảy năm, Thẩm Mạn Huy quyết định đá bay người yêu cặn bã, theo đuổi bạch nguyệt quang mà mình từng bỏ qua, cũng chính là giám đốc điều hành vạn người mê Sở Tĩnh Xu, cuối cùng cả tình yêu và sự nghiệp cùng thăng hoa.

Nguyên chủ là vợ của Sở Tĩnh Xu, lúc trước hai người kết hôn chẳng qua là vì để đạt được vài mục đích, sau ba năm, quan hệ giữa hai người so với người xa lạ chẳng khác là bao.

Cho đến khoảng thời gian trước, nguyên chủ vì theo đuổi Thẩm Mạn Huy đã yêu cầu Sở Tĩnh Xu ly hôn. Nếu như không phải do cha mẹ vừa mất do tai nạn máy bay, Sở Tĩnh Xu đột ngột phải tiếp nhận công việc trong công ty nên cần gia tộc nguyên chủ hỗ trợ, hai người đã hoàn thành xong thủ tục ly hôn.

Dựa theo tình tiết trong truyện, nguyên chủ quấn quýt không rời Thẩm Mạn Huy, bỏ mặc Sở Tĩnh Xu trong tình cảnh gian nan họa vô đơn chí, đương nhiên nguyên chủ thành công trở thành một nữ phụ pháo hôi đích thực, cuối cùng rơi vào kết cục thân bại danh liệt.

Chỉ là trạng thái hiện tại của nguyên chủ cũng đã gần như là danh liệt rồi.

Vì tiếp cận Thẩm Mạn Huy, nguyên chủ dùng nguồn tài lực cùng nhân lực do mẹ mình đầu tư tiến vào ngành giải trí, đầu tư phim truyền hình điện ảnh do cô ta làm diễn viên chính, vung không ít tiền xuống dưới, tiếng tăm thì vẫn có, nhưng đều là tai tiếng. Tai tiếng này không phải do truyền thông gây nên, mà là từ người xem, nguyên chủ dùng mặt đơ xuất hiện liên tiếp trên màn ảnh một năm trời làm hỏng mấy bộ phim liền, đến mức người ta không dám mở TV xem nữa.

Vài ngày trước, tổ đạo diễn từ phim chuyển thể lớn "Văn Lăng kỷ sự" bắt đầu tuyển diễn viên, nữ chính số một đã được xác định là Thẩm Mạn Huy, nguyên chủ đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội cùng người trong lòng gần gũi đã yêu cầu người đại diện cho mình tham gia phim truyền hình này.

Nhưng bộ phim này là do Chiêu Dương sản xuất, Chiêu Dương là trụ cột vững vàng trong nền điện ảnh quốc nội, đương nhiên sẽ không dễ dàng nhận tiền đút lót, vẫn là do Cảnh tỷ hao hết miệng lưỡi mới giúp cô ta có cơ hội thử vai.

Hôm nay chính là ngày thử vai.

Sau khi lấy lại được ký ức, Ôn Tố vuốt mi tâm.

Cô không rõ tại sao mình lại đi vào thế giới này, cô vốn tốt nghiệp loại ưu khoa biểu diễn của học viện điện ảnh, sau khi tốt nghiệp lại du học thạc sĩ, sau khi về nước liền được trường học cũ mời làm giảng viên khoa biểu diễn. Hôm nay đáng lẽ là ngày đầu tiên cô đi dạy, thật không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này.

Xốc chăn lên, Ôn Tố đi chân trần xuống giường, đạp lên thảm nhung màu xám mềm mại thoải mái, cảm giác chân thật mới hiện rõ lên một chút.

Cô thực sự đã biến thành một người khác.

Lần theo ký ức, Ôn Tố tìm tới phòng tắm bên trái phòng ngủ, đứng dưới vòi sen, nhìn thấy trong gương là một mỹ nhân tóc ngắn.

Khuôn mặt này cực kỳ xinh đẹp, dù ở giới giải trí người đẹp nhiều không kể hết, nhưng khuôn mặt này phải gọi là xinh đẹp bậc nhất.

Ngũ quan tinh xảo không chút khuyết điểm, khi không cười lộ ra một cảm giác chán đời, ánh mắt thoạt nhìn có chút lạnh lùng, mơ hồ còn có chút sắc bén thoáng qua. Khi cười lên lại là một nét nhã nhặn nhu hòa, đẹp đẽ không gì sánh được.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là mỹ nhân xinh đẹp động lòng người, quả thật là gương mặt điện ảnh trời sinh, không làm diễn viên thật sự là đáng tiếc.

Mở vòi sen, vốc lên mặt một ít nước lạnh, hơi lạnh lập tức làm cô tỉnh táo lại.

Không cần biết về sau có thể trở về được hay không, cô đều sẽ hoàn thành tốt tính toán của mình.

Cuộc hôn nhân này nhất định phải giải quyết, mặc dù Sở Tĩnh Xu chính là hình mẫu mà cô yêu thích.

Nghĩ đến người đẹp gợi cảm yểu điệu trí thức trong trí nhớ kia, Ôn Tố có chút líu lưỡi, cô không thể hiểu được nguyên chủ nghĩ như thế nào, một người vợ xinh đẹp phong tình vạn chủng dáng vẻ thướt tha mềm mại như vậy không thích, đối với cái loại thanh tú nhạt nhẽo như đậu cô-ve Thẩm Mạn Huy lại vừa thấy đã yêu.

Chẳng lẽ đây chính là tình yêu đích thực?

Khụ...

Ôn Tố lắc đầu hất những suy nghĩ loạn xạ kia đi, cô cũng không muốn dây dưa với Thẩm Mạn Huy lẫn Sở Tĩnh Xu, nhất định phải nhanh chóng ly hôn.

Cô xuất thân chính quy, còn nhận được lời mời làm giảng viên khoa diễn xuất, trở thành diễn viên như thế này vẫn là rất thích.

Nghĩ như vậy, Ôn Tố hơi lên tinh thần.

Khi nhìn đến phòng chứa quần áo ước chừng còn rộng hơn phòng trọ trước kia của mình, dù Ôn Tố xuất thân giàu có cũng không nhịn được hít sâu một hơi, quần áo trong phòng này ngay cả mác cũng còn chưa cắt, tất cả đều là quần áo xa xỉ kiểu dáng mới nhất theo mùa.

Rất nhanh đã ổn định cảm xúc, Ôn Tố thay quần áo chuẩn bị xuống lầu ăn uống.

Đợi lát nữa còn phải cùng người đại diện Cảnh tỷ tham gia buổi thử vai "Vân Lăng kỷ sự", cô lại càng đẩy nhanh tốc độ.

Hiện tại cũng đã là mười hai giờ trưa, Sở Tĩnh Xu hẳn là đang ở công ty ăn cơm trưa, trong biệt thự giờ này cũng chỉ còn cô và dì Trương.

Vừa nghĩ như vậy, Ôn Tố đi xuống lầu thì liền gặp một bóng người thon dài yểu điệu.

Đại mỹ nhân kia vừa nghe được tiếng động trên bậc thang, miệng khẽ cười, ngửa đầu nhìn về phía Ôn Tố, chỉ một khắc đối mặt Ôn Tố đã cảm thấy trái tim mình đột nhiên hơi rung động một chút..

Sở Tĩnh Xu thật sự là một người đẹp phong tình vạn chủng.

"Chào buổi trưa" Sở Tĩnh Xu cười yếu ớt chào hỏi cô, tiếng nói mềm mại đáng yêu làm Ôn Tố ngây người.

Ôn Tố bắt chước tính tình của nguyên chủ, thản nhiên nói "Ừ", vô tình lườm Sở Tĩnh Xu một chút, lúc này mới để ý tới một đứa nhỏ đang đứng phía sau Sở Tĩnh Xu.

Kia chính là em gái của Sở Tĩnh Xu, Sở Tĩnh Đồng, đứa nhỏ này rất dính với Sở Tĩnh Xu, đối với nguyên chủ lại có chút căm thù. Nhất là sau khi cha mẹ qua đời, Sở Tĩnh Đồng lại càng giống như cái đuôi nhỏ của Sở Tĩnh Xu, chỉ là cô bé học ở trường học cách biệt thự khá xa, Sở Tĩnh Xu đành mua một căn hộ chung cư gần trường học cho cô bé, thỉnh thoảng lại sang ở với em gái vài ngày.

Ôn Tố nhìn Sở Tĩnh Đồng, Sở Tĩnh Đồng phồng má buồn bực, hờn dỗi kéo tay chị mình, nghiêng đầu nhìn về phía khác.

Nắm tay em gái trấn an, Sở Tĩnh Xu nhu hòa mỉm cười với Ôn Tố, nói: "Đồng Đồng vừa được nghỉ hè, chị định cho em ấy tới ở đây, có được không?"

"Tùy chị", Ôn Tố bình tĩnh dời ánh mắt, lãnh đạm nói. Đây chính là cách các cô ở chung với nhau, tựa như hai người xa lạ không có can thiệp lẫn nhau.

Sở Tĩnh Xu mắt cười nhu hòa, nói tiếng cám ơn với Ôn Tố.

Ôn Tố nhịn xuống câu "Không cần khách sáo", đi xuống bàn ăn dưới nhà, dì Trương đang bận việc thấy cô đi đến, liền xuống phòng bếp mang cơm lên.

Sở Tĩnh Xu ở phía sau hơi cao giọng nói: "Mẹ muốn chúng ta tối nay sang ăn cơm, hôm nay chị sẽ nhanh chóng trở về, lúc đó hai chúng ta cùng đi."

"Mẹ" trong lời cô nói chính là mẹ của Ôn Tố, cũng chính là người cầm quyền đương nhiệm của Ôn Gia, Ôn Như Nhàn.

Đúng là có chuyện như vậy, hơn nữa nguyên chủ còn dự định đêm nay sẽ nói với mẹ cô ta chuyện ly hôn.

Ôn Tố dừng bước, "Tôi biết rồi."

Nhìn bóng lưng Ôn Tố đi đến phòng ăn, Sở Tĩnh Xu hơi thu lại nụ cười, ánh mắt trầm tĩnh cất giấu mấy phần buồn bã.

"Chị?" Sở Tĩnh Đồng lắc lắc cánh tay cô, nhìn nàng khó hiểu.

Sở Tĩnh Xu rất nhanh lại nở nụ cười ôn nhu, cưng chiều vuốt tóc em gái, "Mau đi vào, em phải học tập cho thật tốt, đừng có lén chơi điện thoại nữa."

"Em không có!" Sở Tĩnh Đồng quệt mồm, nghiêng đầu cọ cọ trong ngực Sở Tĩnh Xu rồi mới buông tay ra, nói: "Chị đến công ty đi, trên đường cẩn thận!"

Sở Tĩnh Xu cười yếu ớt trả lời được, lại liếc mắt trông sang Ôn Tố đang ngồi dùng bữa, cánh môi hồng nhẹ nhàng cong lên, chần chờ trong chốc lát, rồi mới quay người đi ra cửa.

Không để ý đến Ôn Tố, Sở Tĩnh Đồng đeo túi xách nhanh chóng đi lên lầu, tiếng bước chân thanh thúy từ từ xa dần, đến khi không nghe được nữa, Ôn Tố cũng không có nói chuyện với cô bé.

...

Ngồi trên xe công tác do công ty cung cấp, Ôn Tố mở di động xem phân tích nhân vật của "Vân Lăng kỷ sự" để lấy tư liệu cho buổi thử vai, "Vân Lăng kỷ sự" là một tác phẩm chuyển thể nổi danh, nguyên chủ còn chưa đọc qua bản gốc đã vội vàng muốn đi thử vai, cô cũng chỉ có thể tìm đọc những nhận xét bình luận trên mạng.

Đây là biện pháp ứng phó tạm thời, Ôn Tố nước đến chân mới nhảy, việc thử vai quá vội vàng cô cũng chỉ có thể dùng loại phương pháp này, dưới tình huống chưa xem qua bản gốc cố gắng nắm bắt đặc điểm tạo nên nhân vật.

Nguyên chủ chưa xem nguyên văn đã muốn đoạt vai diễn, Cảnh tỷ tranh thủ cho cô ta vai diễn nữ phụ độc ác An Ninh quận chúa, phải tiếp xúc nhiều với vai của Thẩm Mạn Huy, quận chúa này là thanh mai trúc mã của nam chính Kỳ Tiêu Niên, yêu đương thắm thiết, lần nào cũng muốn ngáng chân nữ chính Vân Lăng, cuối cùng gieo gió gặt bão triệt để hắc hóa, hãm hại Vân Lăng không thành, ngược lại còn chuốc lấy phiền phức, cuối cùng treo cổ tự tử mà bỏ mình.

Trong trí nhớ của Ôn Tố, nguyên chủ không phải lấy được vai diễn nặng ký An Ninh quận chúa này, mà chỉ là một vai diễn khách mời.

Không cần biết bản gốc như thế nào, tóm lại, cô sẽ nghiêm túc trong mỗi một lần thử vai, để có thể tự nhiên mà nắm lấy vai diễn tốt nhất.

Nhìn trong kính chiếu hậu thấy Ôn Tố còn đang xem điện thoại, Cảnh tỷ cảm thấy mình nên hỏi một chút, liền nói: "Em chuẩn bị thế nào rồi?"

Ôn Tố đang chuyên chú xem phân tích nhân vật không có nghe rõ, chị ta lại cao giọng hỏi thêm lần nữa.

"Hả?" Ôn Tố lấy lại tinh thần, nhíu mày, "Đang xem."

Cảnh tỷ:...

Tiểu tổ tông em có lầm không? Sắp đi thử vai rồi em mới ôm kịch bản xem, có muộn quá hay không vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play