Tiểu thuyết "Dưới ánh sao hôn em" tuy chưa kết thúc, nhưng Ôn Tố vẫn nhớ rõ mối quan hệ của những nhân vật trong đó.
Tỷ như Phương Oánh Như là bạn thân của Sở Tĩnh Xu, trong nguyên văn, cô ta về nước là vì muốn theo đuổi trúc mã của mình.
Chẳng lẽ do cô xuyên qua nên đã ảnh hưởng lớn như vậy, khiến cho Phương Oánh Như chuyển sang thích Sở Tĩnh Xu.
Nếu là vậy, lấy thái độ đối nhân xử thế của Sở Tĩnh Xu, chị ấy sẽ không nhờ Phương Oánh Như làm phù dâu cho mình. Hoặc là, Phương Oánh Như che giấu tình cảm của mình quá sâu, hoặc là, Sở Tĩnh Xu đang nói dối.
Nhưng vì sao Sở Tĩnh Xu lại nói dối cô?
Ngay lúc cô đang hao tâm tổn trí suy nghĩ, Sở Tĩnh Xu đã gửi liên tục mấy tin nhắn:
"Chị không biết nên nói với cô ấy như thế nào, bọn chị quen biết nhau cũng đã hơn hai mươi năm."
"Cô ấy che giấu quá kỹ, trước kia chị cũng không nhận ra, bằng không cũng sẽ không phát sinh ra chuyện này."
"Em có thể nghĩ giúp chị nên làm thế nào không?"
Ôn Tố thoáng suy tư, trả lời lại:
"Chị có ý tưởng gì không?"
Ôn Tố cũng không rõ, nhưng vừa là bạn bè vừa là vợ trên danh nghĩa, Sở Tĩnh Xu lại chủ động cầu xin trợ giúp từ cô, cô đương nhiên là phải giúp.
Tin nhắn vừa gửi đi, phía trên đã hiện "Đối phương đang soạn tin nhắn..."
Sở Tĩnh Xu: Chị cũng không biết, chỉ muốn trở lại làm bạn bè với cô ấy.
Sở Tĩnh Xu: Cô ấy là bạn tốt nhất của chị, chị không muốn mất cô ấy.
Điều này cũng bình thường, đối với bạn mình không nảy sinh tình cảm khác, nhưng cũng không muốn khiến cho người đó đau lòng, cho nên rất khó xử.
Nhưng loại chuyện như thế này trừ bỏ phải dứt khoát thì cũng không còn cách nào khác. Tuy rằng Ôn Tố rất muốn khuyên cô nên tác hợp Phương Oánh Như với trúc mã của cô ấy, nhưng nghĩ lại vẫn không nói ra.
Ôn Tố: Tạm thời đừng liên hệ với cô ấy. Muốn gặp mặt thì đi cùng mấy người bạn khác là được.
Câu trước là để cắt đứt mong muốn của Phương Oánh Như, câu sau là muốn duy trì quan hệ bạn bè với cô ta.
Sở Tĩnh Xu: Gần đây chị có một mối làm ăn cần cô ấy giới thiệu.
Sở Tĩnh Xu: Từ khi trong nhà gặp chuyện không may, chị cũng chưa từng liên hệ với bạn bè nào khác.
Ôn Tố muốn nghẹn, như vậy chẳng phải là không còn cách nào sao? .
Truyện Đô ThịBên kia Sở Tĩnh Xu còn đang nhắn tới:
"Đều do chị không tốt, không nên nói với cô ấy chị và em đang có chuyện, chị cũng không nghĩ sẽ phát sinh ra chuyện như vậy."
"Bây giờ làm sao đây?"
Ôn Tố nhịn không được hỏi: "Chị nói cái gì với cô ấy?"
Bên kia tạm dừng một lát mới trả lời:
"Chị chỉ là nói... Chúng ta sẽ lập tức ly hôn, trong khoảng thời gian này em thật quan tâm chị, chị phát hiện mình một chút cũng không hiểu được em, cảm thấy rất có lỗi."
"Một chút cũng không hiểu được em" làm cho Ôn Tố chột dạ, may mắn Sở Tĩnh Xu không có nghi ngờ, mà làm gì có ai sẽ tin vào loại chuyện xuyên sách như thế này đâu.
Ôn Tố vỗ vỗ hai má, tiếp tục nhìn giao diện nhắn tin, bỗng ý thức được phương pháp giải quyết chuyện này rất đơn giản, chỉ cần Sở Tĩnh Xu không ly hôn, Phương Oánh Như đương nhiên sẽ không có cơ hội.
Hai người các cô sớm muộn gì cũng phải ly hôn, Sở Tĩnh Xu lại không muốn cho Phương Oánh Như cơ hội, như vậy chỉ cần phối hợp với chị ấy, triệt để xóa bỏ ý niệm theo đuổi Sở Tĩnh Xu trong lòng Phương Oánh Như.
Ôn Tố giật mình hiểu được ý đồ của Sở Tĩnh Xu.
Còn gì có thể sánh được chuyện Sở Tĩnh Xu hiện tại đang rất hạnh phúc, điều này lại càng dễ thuyết phục một người đang muốn theo đuổi chị ấy, muốn mang lại hạnh phúc cho chị ấy.
Cho nên, Sở Tĩnh Xu muốn mình và chị ấy phối hợp diễn vở kịch yêu đương, ý nghĩa chính là muốn khiến cho Phương Oánh Như buông tha chị ấy.
Suy nghĩ cẩn thận như vậy Ôn Tố bỗng nghĩ tới vấn đề thứ nhất, nếu Sở Tĩnh Xu nói dối, chị ấy muốn đạt được mục đích như vậy là vì cái gì?
Mấy ý niệm trong đầu nhanh chóng lướt qua, Ôn Tố gửi tin nhắn đến:
"Chị muốn em phối hợp với chị diễn xuất, khiến cho Phương Oánh Như biết khó mà lui?"
Lúc này phía bên kia lại không lập tức trả lời, như là bị bừng tỉnh, hoặc như đang chần chờ, ước chừng năm phút đồng hồ sau Ôn Tố mới nhận được tin nhắn:
"Thì ra còn có thể như vậy"
"Đây cũng là một cách không tồi, nhưng như vậy lại rất phiền phức cho em, hay là chúng ta suy nghĩ biện pháp khác được không"
Sở Tĩnh Xu không có ý này?
Ôn Tố nhất thời không rõ Sở Tĩnh Xu là đang lấy lùi làm tiến hay là thật sự không muốn phiền cô, dù sao diễn xuất cũng là công việc của cô, hơn nữa, cô đối với Sở Tĩnh Xu cũng có chút cảm tình, muốn diễn ân ân ái ái cũng không khó.
"Thật xin lỗi, làm phiền đến em rồi."
Khi tin nhắn cuối cùng của Sở Tĩnh Xu gửi đến, trong đầu Ôn Tố hiện lên cảnh Sở Tĩnh Xu hốc mắt đỏ ửng, khẽ cắn môi, lộ ra bộ dáng yếu ớt, nhất thời có chút không đành lòng.
Nói thật việc này cũng không tính là phiền toái gì, chỉ cần ở trước mặt Phương Oánh Như khoác vai ôm eo nắm tay, cho dù Sở Tĩnh Xu có lừa cô thì cũng chẳng lấy được gì, cô cũng đâu mất đi miếng thịt nào, Sở Tĩnh Xu chỉ xem cô như bạn bè, mà cho dù là bất cứ người ngoài nào nhìn thấy như vậy đều cũng sẽ không nề hà giúp đỡ.
Ôn Tố liền gửi tin nhắn cho Sở Tĩnh Xu, tỏ vẻ mình đồng ý hỗ trợ cô.
__________________________________
"Không có gì, tôi cũng không muốn nhuộm xanh đầu mình."
Nhìn thấy những lời này Sở Tĩnh Xu suýt nữa cười thành tiếng, Phương Oánh Như ở bên cạnh cũng nhìn thấy, mặt mày hớn hở: "Không ngờ Ôn Tố cũng rất có ý tứ nha."
Sở Tĩnh Xu cười nhẹ, gửi cho Ôn Tố lời cảm ơn "chân thành", ngoài miệng lại cùng bạn thân nói: "Đến lúc đó cậu cũng đừng để lộ tẩy."
"Yên tâm đi, diễn trò thì chị đây rất chuyên nghiệp!" Phương Oánh Như tự tin vỗ ngực nói, trên mặt lộ ra ý cười xấu xa, "Nhưng mà hai người các cậu cũng thật là, kết hôn hai năm giờ đã thông suốt rồi."
Hai má Sở Tĩnh Xu đỏ lên, giải thích: "Cậu nghĩ cái gì vậy, mình chỉ là không muốn nhìn em ấy bị lừa."
"Vâng vâng vâng, cậu đây là vì có ý tốt, chắc chắn không phải là do thích cô ấy." Phương Oánh Như buồn cười trả lời, chỉ thấy khuôn mặt Sở Tĩnh Xu đỏ ửng như vậy thật thú vị.
Dựa theo ý tưởng của Sở Tĩnh Xu, đến lúc đó tất cả mọi người đều biết hai cô là một đôi ân ái mặn nồng, đây không phải là phòng ngừa Ôn Tố bị lừa, rõ ràng là chặn luôn đường lui của người ta, làm cho Ôn Tố ngay cả cơ hội bị lừa cũng không có.
Sở Tĩnh Xu liếc mắt một cái, "Đồ ăn cũng không thể ngăn nổi miệng của cậu!" tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều.
Hai năm qua Ôn Tố không để ý tới cô, cô cũng không nổi lên tâm tư gì, hiện tại Ôn Tố lại thể hiện thiện ý, cô mới nhận ra Ôn Tố vẫn là rất có mị lực, hơn nữa ở thời điểm này, cô cũng khó mà không nảy sinh tình cảm với Ôn Tố.
Hai lần Sở gia gặp khó khăn đều là do Ôn Tố đứng ra giúp đỡ, nếu như lần đầu là vì bắt buộc, vậy lần này lại không giống như vậy.
Bạn bè trước kia của cô đều vì chuyện của Sở gia mà không muốn thân cận, một số ít còn giữ liên hệ cũng là vì có ý đồ xấu, chân chính quan tâm cô chỉ có cha mẹ Ôn gia, ngoài ra còn có cái người nhìn như cao ngạo lạnh lùng Ôn Tố.
Tại sao lại không thử?
Ý nghĩ này vừa lóe lên liền không thể ngăn mà lấp đầy đầu óc.
Tại sao lại không thử?
Tựa như trong những câu chuyện tình yêu khác, quan hệ giữa hai người các cô lại càng thích hợp nói chuyện yêu đương, thật là một mối quan hệ thích hợp.
Nếu hai người các cô là thật lòng với nhau, vậy có thể đem hợp đồng hôn nhân này chuyển thành hôn nhân thật sự, cũng không cần phải lừa gạt cha mẹ Ôn gia, cô cũng có thể chân chính có được những người thân thật sự.
"... Đại Sở, cậu nghĩ gì mà thất thần vậy, gọi nửa ngày cũng không nghe." Phương Oánh Như khẽ nâng khuỷu tay chạm vào cô.
"A?" Sở Tĩnh Xu sửng sốt hoàng hồn, "Ừ, không có gì, chỉ là đang suy nghĩ chuyện công việc."
Phương Oanh Như cẩn thận quan sát cô vài lần, cười toe toét, lấy tay vẽ vòng tròn trước mặt cô, chỉ trỏ nói: "Gạt ai vậy, đây mà là dáng vẻ nghĩ chuyện công việc sao? Rõ ràng chính là tư --"
Nhìn Phương Oánh Như tươi cười, Sở Tĩnh Xu tức giận đẩy tay cô ra, cắt lời nói: "Đừng trêu mình, chuyện này nhờ cả vào cậu."
Phương Oánh Như thu lại nét mặt tươi cươi, ra vẻ nghiêm túc giơ tay lên nói: "Cậu yên tâm, chuyện này là chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, tên kia thật sự là quá trì độn!"
"Quyết định như vậy đi!"
_________________________________________
Thời gian quay phim thật nhanh, chớp mắt đã đến ngày 25, Ôn Tố phải rời phim trường đi chụp quảng cáo, hai ngày sau đó lại trở về đoàn phim quay mấy phân đoạn cuối cùng, phần diễn của cô cuối cùng cũng chính thức kết thúc.
Cảnh tỷ cố ý tới đón cô trở về, trên đường hỏi cô về vai diễn tiếp theo.
Sau khi xem xong hai tiểu thuyết, Ôn Tố sau khi hỏi thêm các diễn viên tham gia liền lựa chọn "Sát khí", bởi vì bộ "Tốt nghiệp" đều toàn là người mới vào nghề, so với đoàn phim như vậy, cô đương nhiên sẽ chọn đoàn phim có dàn diễn viên hùng hậu "Sát khí".
Cảnh tỷ cười nói: "Được, chị sẽ liên hệ bên sản xuất.", nhìn Ôn Tố đang cúi đầu chơi điện thoại, chị ta lần đầu tiên cảm thấy Ôn Tố thật sự đáng yêu, cái người không thích phản ứng người khác hành vi lại đầy tính trẻ con như vậy.
Vị giáo viên diễn xuất kia có thể mài dũa tốt một khối đá như vậy mà chị ta lại không hỏi thăm được tên của người đó.
Nhưng mà đây đều là chuyện của Ôn Tố và vị đó, chị ta chỉ cần làm tốt công việc người đại diện của Ôn Tố là đủ rồi.
Hoàn toàn không biết mình lộ "tính trẻ con", Ôn Tố còn đang say mê xem một tiết mục giải trí ngắn, những thứ này chính là nguồn mang lại vui vẻ cho cô, mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ.
Máy bay vừa đáp, Ôn Tố liền cùng Cảnh tỷ đến công ty cùng thảo luận với đoàn đội của mình thảo luận công tác quay chụp tiếp theo.
Nói là thảo luận, kỳ thật Ôn Tố chỉ là ngồi trong phòng nghỉ công ty chơi điện thoại, chờ đợi đoàn đội và đối tác thương lượng kết quả.
Chính vào lúc đang lướt điện thoại, Ôn Tố lướt đến một bài đăng:
Trước đó trên mạng lan truyền tin tức Thẩm Mạn Huy từ chối diễn "Người yêu ngọt ngào", Ôn Tố liền vứt bỏ bộ phim này, sau lại vì Thẩm Mạn Huy mà đóng vai phụ cho cô ta, điều này có phải chứng minh Ôn Tố và Thẩm Mạn Huy có mối quan hệ mờ ám?
Nói thật, nếu trên đó đổi hai chữ Ôn Tố thành tên người khác, Ôn Tố cũng sẽ cảm thấy đây có phải là mối quan hệ bí mật gì không, nghĩ đến đây, cô phát giác mình đang phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
Hành vi như vậy dễ dàng làm cho người khác hiểu lầm, chưa kể đến, đối tượng chính trong tai tiếng này lại là Thẩm Mạn Huy.
Đứng trên lập trường của Sở Tĩnh Xu suy nghĩ một chút, Thẩm Mạn Huy và vợ của cô có quan hệ mờ ám, sau khi ly hôn xong, Thẩm Mạn Huy lại theo đuổi cô, liệu cô có đồng ý hay không?
Ừm...
Làm sao lại có cảm giác nhìn thấy tra nữ cùng tiểu tam phát sinh quan hệ?
Ôn Tố chột dạ sờ chóp mũi, lại có chút ủy khuất, cô cái gì cũng chưa làm, sao lại trở thành tra nữ rồi?
Ôn Tố nhìn bình luận trước mặt, phát hiện bình luận cũng đã hơn một vạn, điều này chứng minh có không ít người cũng cùng suy nghĩ như vậy.
Cho nên lần đó cô lại ở trước mặt Sở Tĩnh Xu khen Thẩm Mạn Huy ---
Ôn Tố bỗng nhiên hiểu rõ, khó trách lúc cô khen ngợi Thẩm Mạn Huy, sắc mặt Sở Tĩnh Xu lại khó coi như vậy, đây không phải là ở trước mặt vợ mình đi khen tiểu tam sao.
Chuyện này đúng thật là có chút khó giải quyết.
Cô không dự đoán được việc trì hoãn ly hôn có thể phát sinh ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại lại xuất hiện thêm một Phương Oánh Như, Thẩm Mạn Huy muốn theo đuổi Sở Tĩnh Xu sợ là rất khó khăn.
Hiện tại xem ra chỉ có thể giữ khoảng cách với Thẩm Mạn Huy, nếu cô vội vàng đi giải thích với Sở Tĩnh Xu, nói không chừng là khéo quá hóa vụng.
Ôn Tố một mình ngồi xổm trên sofa, đang suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào, chợt nghe tiếng cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, cô ngẩng đầu nhìn, là Cảnh tỷ.
"Ngày mai sẽ thảo luận phương thức chụp ảnh, em ---" Cảnh tỷ đang nói, nhìn tới người đang ngồi xổm trên sofa kia, không khỏi tạm dừng một chút, bất đắc dĩ nói, "Em làm gì mà ngay cả giày cũng cởi ra luôn rồi."
Ôn Tố chậm chạp ngồi dậy, mang lại giày cao gót.
Trong lúc cô còn đang mang giày, Cảnh tỷ thông báo cho cô lịch trình chụp hình lần này, đề tài chính là trang phục cổ trang, ngoại trừ một phần có thể chụp trong studio, còn có một ít cần chụp ngoại cảnh.
Nói cách khác, bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ phải chạy khắp nơi.
Đây còn không bằng đi đóng phim nữa!
Bận rộn đến giữa trưa cũng có thể về nhà, Ôn Tố về nhà liền đi thẳng đến sofa, vừa mới ngồi xuống, dì Trương liền bưng một phần canh hạt sen đến cho cô.
Dì Trương vui vẻ cười, "Đây là của Đồng Đồng làm, cô nếm thử đi.", trong khoảng thời gian này, Đồng Đồng theo bà học không ít món ăn, đừng thấy Đồng Đồng giống như lạnh nhạt với Ôn Tố, đứa nhỏ này vẫn rất là đáng yêu.
Ánh mắt Ôn Tố vi diệu nhìn lên lầu, chỉ thấy trên lầu hai có một cái đầu lui về phía sau vách tường, sợ bị cô nhìn thấy.
Ôn Tố mặt không thay đổi mím môi, đứa nhỏ này đang giở trò gì?
"Cô nếm thử một chút đi." dì Trương thúc giục.
Dì Trương nhiệt tình như vậy, giống như nhất định phải nhìn thấy cô ăn. Ôn Tố không thể từ chối, đành phải múc một thìa đưa vào miệng.
Hương vị ngọt ngào ấm nóng lập tức lan tràn tan ra nơi đầu lưỡi, Ôn Tố gật đầu rất khẽ, độ ngọt này đối với cô rất vừa phải.
Cô vừa mới buông thìa xuống, trên lầu Sở Tĩnh Đồng liền thò đầu ra, ghé vào trên lan can hưng phấn nói: "Ha, chị ăn canh hạt sen của em, chị phải giúp em một việc!"
"???"
Đây là đang câu cá à?
Ôn Tố nhịn không được nhìn về phía dì Trương, dì Trương mặt mày tươi cười hòa ái nhìn cô, giống như là dung túng cho đứa nhỏ hồ nháo.
Cô mới rời nhà không bao lâu, dì Trương đã cùng cái đuôi nhỏ đi hãm hại cô?
Thấy cô không có dấu hiệu tức giận, Sở Tĩnh Đồng chạy vội xuống cầu thang, hất cằm, ánh mắt phát sáng, "Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí, chị phải giúp em!"
Lại còn không có bữa ăn nào miễn phí, đứa nhỏ này không phải còn đang ở trong nhà cô sao.
Ôn Tố nhịn không được cười ra tiếng, nắm hai má của Sở Tĩnh Đồng, bóp cái miệng nhỏ, ngữ khí vài phần hứng thú, "Em muốn làm gì?"
Sở Tĩnh Đồng tuy rất bực bội vì bị cô nắn má, nhưng lại sợ cô giận, liền nhịn xuống xúc động muốn cắn cô hai cái, trừng mắt nhìn cô, khoa trương nói: "Chị em dạo gần đây rất buồn rầu, chị mau giúp đỡ chị ấy đi."
Ôn Tố sửng sốt, lực đạo trên tay cũng nhẹ hơn chút. Sợ Ôn Tố sẽ xoa nắn má mình lần nữa, Sở Tĩnh Đồng vội vàng lui về trốn sau lưng dì Trương, chỉ lộ ra cái trán cùng đôi mắt, giọng điệu buồn bực hờn dỗi nói: "Mấy ngày nay chị ấy còn thường xuyên nhận được hoa, chẳng lẽ chị lại đứng nhìn mặc kệ sao?"
Như là sợ cô không tin, Sở Tĩnh Đồng còn vươn tay minh họa, "Bó hoa hồng lớn như vậy nè! Đã tặng hơn nửa tháng rồi!"
Nói vậy, Phương Oánh Như đã muốn bắt đầu theo đuổi Sở Tĩnh Xu?
Ôn Tố vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Sở Tĩnh Đồng lại thêm mắm thêm muối, "Lẽ ra hôm nay chị ấy muốn đi đón chị, kết quả bị lôi kéo ra ngoài ăn cơm, nói cái gì mà bạn bè tụ họp, chị ấy thật ra cũng không muốn đi, nhưng lại không có cách từ chối."
Sao cô lại không biết chuyện này?
Ôn Tố còn chưa suy nghĩ kỹ càng, Sở Tĩnh Đồng đã từ sau lưng dì Trương bước ra, nắm lấy cổ tay cô lôi kéo đi ra ngoài, thúc giục nói: "Đi thôi đi thôi! Em nghe được địa điểm tụ họp đó, chúng ta cùng đi đi, lỡ như chị em gặp rắc rối chúng ta cũng có thể hỗ trợ giải quyết!"
Ôn Tố bị Sở Tĩnh Đồng lôi kéo đành phải đứng lên, "Từ từ, chị đi thay quần áo trước đã."
Cho dù có muốn làm gì cũng phải chờ cô chuẩn bị tốt chứ, bộ dạng hiện tại của cô làm sao đi được.
Nhìn áo sơ mi và quần đùi trên người Ôn Tố, Sở Tĩnh Đồng cũng ý thức được, buông cổ tay cô ra, ngoài miệng nói: "Vậy chị nhanh lên!"
Ôn Tố bị thúc giục không còn cách nào khác, đành đứng dậy lên lầu chỉnh trang lại.
Chờ khi Ôn Tố lên lầu, nghe được tiếng đóng cửa, Sở Tĩnh Đồng và dì Trương nhìn nhau cười khó hiểu.
_____________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình
Ôn Tố: Tôi cảm thấy việc này không đúng, sao lại cứ có cảm giác bị tất cả mọi người lừa gạt?
Sở Tĩnh Xu: mỉm cười.jpg