*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vì để cho buổi quay phim hôm nay có thể tiến hành thuận lợi, Ôn Tố đuổi trợ lý đi ra, lên giường nghỉ ngơi, ngủ một giấc đầy.
Buổi sáng lúc đến đoàn làm phim, Ôn Tố đã đến sớm hơn bình thường đến nửa giờ, không ngờ mấy diễn viên khác đều đã bắt đầu trang điểm.
Vì bận quay phim, Ôn Tố liền giao cho Tiểu Thịnh tiếp Sở Tĩnh Xu, mặc dù không có cách nào xem sếp quay phim, nhưng xem nàng dâu xinh đẹp của sếp cũng rất tốt.
Nhân viên bắt đầu kiểm tra đạo cụ, lát nữa cô còn phải từ trên ngựa ôm Thẩm Mạn Huy lăn xuống, bình thường loại cảnh diễn này sẽ dùng người đóng thế, Ôn Tố lại cảm thấy không cần thiết, các cô chẳng qua chỉ là lăn lăn trên đồng cỏ, nhân viên cũng đã nhặt bỏ tất cả hòn đá trên cỏ đi rồi, đảm bảo sẽ không bị thương.
Sau khi đã sẵn sàng, nhân viên đi đến trước ống kính dập clapper board* --
(*Clapper board: đạo cụ dùng trong quay phim, ghi chú các thông tin giúp phân loại cảnh quay)"Vân Lăng kỷ sự" cảnh 47 phân đoạn bảy, lần một."
"Ba!"
...
Suy yếu nằm trong ngực Thẩm Mạn Huy, Ôn Tố bởi vì mất máu quá nhiều mà hai gò má tái nhợt, nở nụ cười, ánh mắt sáng rực nhìn Thẩm Mạn Huy, nói: "Chờ ta hồi kinh, ta sẽ đến Vân gia cầu hôn."
Câu nói này đánh vào lòng Thẩm Mạn Huy, cô ta rốt cuộc không kìm được nước mắt, "... Đừng nói nữa, ta không xứng đáng!"
Nhìn thấy một tia sáng lóe lên trong mắt Thẩm Mạn Huy, Ôn Tố cảm thấy có chút không đúng, lại không nghe thấy đạo diễn hô dừng, vẫn như cũ đắm chìm vào cảm xúc, hơi chớp mắt, hao hết khí lực nói: "Ta nói muội xứng đáng, muội liền xứng đáng."
Nói xong, cô bất tỉnh.
Chỉ nghe Thẩm Mạn Huy hốt hoảng kêu tên cô, động tác êm ái vỗ mặt cô, "Huynh tỉnh, mở mắt ra, ta sẽ đáp ứng huynh, tất cả đều đồng ý với huynh, huynh mau tỉnh lại!"
"?"
Lời thoại này không đúng.
Ôn Tố đang do dự có nên mở mắt ra hay không thì cảm thấy có một giọt chất lỏng ấm áp chảy trên mặt mình.
"Cut!"
Cuối cùng cũng hô ngừng!
Ôn Tố nhẹ nhàng thở ra, ngừng hai giây mới mở mắt ra, đã thấy Thẩm Mạn Huy ngạc nhiên nhìn cô, "Huynh đã tỉnh!"
Ôn Tố:...
Cô không biết nên cảm khái Thẩm Mạn Huy có thể nhập tâm vào nhân vật như vậy, hay là lo lắng cô ta đi sửa lời thoại trong kịch bản.
Lời thoại này đại ý thì không sai, Ôn Tố không lo lắng, chỉ là cảm thấy gì đó không đúng.
Ôn Tố khôi phục lại thần sắc từ trong ngực cô ta đứng dậy, ngồi dưới đất không động đậy sẽ bị mỏi cả người.
Thẩm Mạn Huy sắc mặt tái nhợt, "Thật xin lỗi, tôi--"
"Thẩm Mạn Huy, cô đến đây một chút." Tô Kiều sắc mặt phức tạp, vẫy vẫy tay với Thẩm Mạn Huy.
Mắt nhìn Ôn Tố đang ngồi dậy, Thẩm Mạn Huy chần chờ một giây, vẫn không nói gì, đứng dậy đi về phía Tô Kiều.
Chuyên viên hóa trang thấy trên mặt Ôn Tố có nước mắt, bèn dẫn theo trợ lý, cẩn thận giúp cô chỉnh trang từng li từng tí.
"Ôn tỷ!"
Tiểu Thịnh hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, hưng phấn tiến lại nói: "Em đón phu nhân của chị rồi."
Xưng hô cái kiểu gì vậy?
Nếu không phải ở đây nhiều người, Ôn Tố đã đưa tay gõ đầu cô ta rồi.
Đè xuống bàn tay đang muốn đánh người, Ôn Tố nhìn theo phương hướng Tiểu Thịnh chỉ, Sở Tĩnh Xu mang theo mũ lưỡi trai, trang điểm nhẹ nhàng, thoạt nhìn xinh xắn động lòng người.
Vốn muốn cùng Sở Tĩnh Xu chào hỏi, lại cảm giác trên mặt mình có cọ trang điểm quét qua, Ôn Tố mới nhớ ra mình còn đang trang điểm lại, liền mỉm cười cực kỳ nhạt.
Nhân viên công tác sau lưng Sở Tĩnh Xu sững sờ, đáy lòng cũng giảm đi cảm xúc khó chịu.
Lúc Ôn Tố chỉnh trang xong, Tô Kiều vẫn còn cùng Thẩm Mạn Huy nói gì đó, bên cạnh còn có phó đạo diễn và biên kịch Nguyên Hi, xem chừng là đang giảng giải lại nội tâm nhân vật.
Đoán chừng phải một lúc nữa mới tiếp tục quay, Ôn Tố vẫy vẫy tay với Sở Tĩnh Xu, những người còn lại theo bản năng hướng mắt nhìn theo, lúc này mới phát hiện không biết từ đâu xuất hiện một cô gái xinh đẹp, nhìn kỹ --
Đây chẳng phải là vợ của Ôn Tố, Sở Tĩnh Xu sao?
Không ngờ lại tới đây tham quan, mới quay chưa được bao lâu cô ấy đã đến đây tham quan rồi, xem ra tin đồn trên mạng hôn nhân hai người hạnh phúc mỹ mãn là có thật.
Sở Tĩnh Xu nhanh nhẹn xuyên qua nhân viên công tác đi đến bên cạnh cô.
Hôm nay Sở Tĩnh Xu không ăn mặc tây trang nghiêm túc giống như khi đi làm, chỉ đơn giản áo sơ mi trắng và quần jean, làm tôn lên dáng người thon dài, thiếu đi một chút thành thục, lại nhiều hơn mấy phần linh động nhẹ nhàng.
"Ngồi đi." Ôn Tố khẽ nâng hàm, "Chắc còn phải đợi bên kia một lát nữa."
Sở Tĩnh Xu đưa mắt nhìn nữ diễn viên bên cạnh đạo diễn, thần sắc hơi động, "Vừa rồi em nằm trong lòng cô ấy sao?"
Ôn Tố còn chưa kịp hiểu rõ tại sao cô lại hỏi như vậy, đã nghe Sở Tĩnh Xu bổ sung thêm: "Giọng nói kia nghe hoàn toàn không giống em chút nào."
"Chỉ là giả giọng thôi, không khó." Ôn Tố giải thích.
Sở Tĩnh Xu cái hiểu cái không gật đầu, cẩn thận ngắm nghía gương mặt được hóa trang của cô, giống như là nhìn thấy chuyện lạ, cười xinh đẹp: "Nhìn em bây giờ lại thật giống anh trai em."
Lời này làm Ôn Tố cảm thấy buồn cười, cô nhìn Sở Tĩnh Xu một lúc, người kia mặt tràn đầy vẻ ngây thơ, cô chau mày, dùng giọng giả nói: "Gọi anh trai."
"!"
Hoảng sợ nhìn Ôn Tố đột nhiên bộc lộ tài năng, Sở Tĩnh Xu chậm nửa nhịp mới ý thức được cô nói gì, lại trố mắt hai giây, thì ra Ôn Tố cũng biết nói đùa sao?
Sở Tĩnh Xu kịp phản ứng, ngữ khí thân mật nói: "Em còn nhỏ hơn chị hai tháng."
Ôn Tố sinh nhật ngày 17 tháng 3, Sở Tĩnh Xu vừa vặn lớn hơn cô hai tháng, ngày 17 tháng 1.
Ôn Tố dời mắt, tiếng cười của Sở Tĩnh Xu lại truyền đến bên tai, "Nếu em cho chị chụp chung một bức hình, chị sẽ gọi em là anh trai."
Muốn chụp ảnh chung thì cứ nói thẳng, còn dùng cách thức trẻ con như vậy.
Hẳn là do ánh mắt của Ôn Tố quá thẳng thắn, Sở Tĩnh Xu ngượng ngùng ngồi thẳng người, đang muốn đổi chủ đề liền thấy Ôn Tố hướng về phía mình đưa tay, cô giật mình.
Thấy Sở Tĩnh Xu không kịp phản ứng, Ôn Tố hơi có vẻ bất đắc dĩ nhắc nhở: "Điện thoại."
"Phốc.." Sở Tĩnh Xu nhịn không được cười ra tiếng, lấy điện thoại mở tính năng chụp hình, hơi nghiêng người về phía Ôn Tố, nhưng không chạm đến cô.
Ôn Tố tự nhiên khoác lên vai Sở Tĩnh Xu, thần sắc bình tĩnh nhìn vào màn hình, Sở Tĩnh Xu lại cười dịu dàng, liên tiếp bấm nút chụp ảnh.
Sở Tĩnh Xu đang định ngồi lại kiểm tra ảnh chụp đã nghe đạo diễn nói: "Được rồi, mọi người vào vị trí, chúng ta làm lại một lần nữa.", cô đành phải đứng dậy đi ra khỏi khu vực quay phim, lại bất ngờ cánh tay bị giữ lại.
Sở Tĩnh Xu quay đầu nhìn Ôn Tố, người kia không biểu cảm nói: "Gọi anh trai."
Trong lúc nhất thời Sở Tĩnh Xu dở khóc dở cười, chấp nhất đến vậy sao?
Sở Tĩnh Xu làm mặt quỷ, cười nói: "Không gọi, em gái nhỏ còn muốn người ta gọi anh trai, đừng hòng."
Ôn Tố:???
Cô sửng sốt một giây, Sở Tĩnh Xu đã tránh khỏi tay cô đi ra phía bên ngoài.
Haha, cái người mi thanh mục tú vậy mà cũng đi gạt người.
Ôn Tố nhìn thấy Sở Tĩnh Xu đi đến bên cạnh Tiểu Thịnh, đứng đằng sau camera man, đắc ý nhướng mày khiêu khích cô, không khỏi có chút buồn cười.
Thẩm Mạn Huy đã vào vị trí, Ôn Tố thu lại tâm tư, điều chỉnh cảm xúc, nằm trong lòng Thẩm Mạn Huy.
Nhìn Ôn Tố nằm trong lòng mình, nhớ tới cảnh vừa rồi mình nhìn thấy, đáy mắt Thẩm Mạn Huy xẹt qua tia u ám.
Sau chỉ đạo của đạo diễn liền thu lại.
"Vân Lăng kỷ sự" cảnh 47 phân đoạn bảy, lần hai!"
"Ba --"
...
Trạng thái Thẩm Mạn Huy đúng là không tốt lắm, nhưng mà cũng chưa bao giờ bị NG năm, sáu lần, phân đoạn này độ khó không lớn, thế nhưng không biết Thẩm Mạn Huy đã xảy ra việc gì, chỉ một phân đoạn nhỏ có thể bị NG nhiều lần đến vậy.
"Thật xin lỗi." Thẩm Mạn Huy có chút tự trách,
Cũng may không giống mấy cảnh khác, Ôn Tố chỉ nằm trong lòng Thẩm Mạn Huy lật tới lật lui, nói mấy câu xong lại ngất đi là được, ngoại trừ cổ họng hơi đau thì cũng không có gì.
Nhưng mà Thẩm Mạn Huy thì không giống vậy, cô không biết cô ta có thể khóc được không, nếu không qua được mấy câu thoại này, chỉ sợ hai mắt Thẩm Mạn Huy đều sưng đỏ, ngay cả trang điểm cũng không che được.
Sở Tĩnh Xu nhìn phân cảnh được lặp đi lặp lại mấy lần, mới đầu còn thấy kỳ lạ không tự nhiên, sau bốn năm lần thì chỉ còn đồng cảm sâu sắc với Ôn Tố.
Ai có thể chịu đựng được? Mấy lần NG đều là bởi vì Thẩm Mạn Huy, nếu như gặp người có kỹ thuật diễn tốt hơn, Ôn Tố cũng không phải diễn lại năm sáu lượt như thế.
Nhưng mà vì sao Ôn Tố lại nghiêm túc như vậy... Nếu là bình thường sẽ không thèm nói một lời, lần này lại rất nghiêm túc, ngay cả bị quay lại cũng không có mất kiên nhẫn.
Sở Tĩnh Xu nhìn về diễn viên tên Thẩm Mạn Huy kia.
Phim truyền hình đầu tiên Ôn Tố tham gia đã diễn ngay vai nữ chính, đây là lần thứ nhất em ấy diễn vai phụ cho người ta, lại còn kiên nhẫn phối hợp diễn đi diễn lại nhiều lần.
Nếu như cô nhớ không lầm, trước đó còn có tin đồn Ôn Tố muốn diễn phim bách hợp "Người yêu ngọt ngào", cố tình mời Thẩm Mạn Huy nhưng lại bị đối phương từ chối, chuyện về sau tất cả mọi người đều đã biết.
"Người yêu ngọt ngào" trở thành bộ phim duy nhất công ty Ôn Tố thu mua nhưng không phải em ấy biểu diễn, em ấy lại tự hạ thấp bản thân đến "Vân Lăng" đóng vai phụ cho Thẩm Mạn Huy.
Sắc mặt Sở Tĩnh Xu trầm xuống, chẳng lẽ người Ôn Tố thích là Thẩm Mạn Huy?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Sở Tĩnh Xu nhìn về phía Thẩm Mạn Huy cũng thêm mấy phần dò xét.
Người này không thể nói là quá chói lóa, gương mặt cùng lắm có thể xem như thanh tú, ưu điểm duy nhất hẳn là đôi mắt xinh đẹp, hơn nữa kỹ thuật diễn xuất cũng không tốt, lại còn hay làm liên lụy đến Ôn Tố.
Ôn Tố thích dạng phụ nữ như vậy sao?
Sở Tĩnh Xu cũng không phát giác được mình đánh giá Thẩm Mạn Huy hà khắc hơn bình thường rất nhiều.
Nhận chai nước từ tay Sở Tĩnh Xu, uống hai ngụm cho thấm giọng, Ôn Tố nhìn theo ánh mắt của cô thì thấy được Thẩm Mạn Huy đang ngồi trên đồng cỏ cách đó không xa.
Ha, vừa gặp đã yêu rồi sao?
Ôn Tố không có lên tiếng quấy rầy cô, hơi hứng thú mà quan sát Sở Tĩnh Xu.
Cô rất muốn biết làm sao Sở Tĩnh Xu lại thích Thẩm Mạn Huy, chị ấy là người xem trọng vẻ bề ngoài, nói không chừng là do Thẩm Mạn Huy cam tâm chịu khổ, kiên trì tiếp cận mới làm rung động được Sở Tĩnh Xu?
Dù sao Sở Tĩnh Xu cũng rất am hiểu lòng người.
Sở Tĩnh Xu dời mắt liền gặp ánh mắt hứng thú của Ôn Tố, mà ánh mắt đó rất nhanh đã biến mất, đến mức Sở Tĩnh Xu hoài nghi mình đã nhìn lầm.
Thuận tay đem chai nước đưa cho Sở Tĩnh Xu, Ôn Tố xoay người mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay Sở Tĩnh Xu.
Mau quay xong đi, cô đói bụng rồi.
________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm tiểu thư tốt xấu cũng là nữ chính nguyên tác, đứa trẻ kiên cường chịu không ít khổ sở đến cuối cùng sẽ không quá tệ, hơn nữa cho dù muốn tăng độ nổi tiếng cũng phải suy nghĩ đến bối cảnh gia thế của Ôn Tố.