Trác Thiệu Hoa đạm nhiên ngước mắt nói: “Đương nhiên, đó là công việc của hai người.”

Ách, thật sao? Vậy học kỳ sau phải dạy lớp mới ư? Trời ơi, cô làm sao mà ứng phó đây? Gia hàng sầu thảm nghĩ.

Trác Thiệu Hoa liếc mắt một cái đã thấy rõ tâm tư của cô. Anh nghĩ cô nhóc này sao lại tủn mủn thế?

“Đừng nghĩ xa như thế, em chỉ cần làm tốt chuyện trước mắt là được.”

Gia Hàng ha hả cười, khom người kéo tay thủ trưởng qua, để mười ngón tay của hai người đan vào nhau rồi mới hỏi, “Chuyện của Vương Kỳ xử lý thế nào?”

Trác Thiệu Hoa không nói lời nào, hai chữ “Vương Kỳ” này giống như cấm kị, không thể đụng vào. Một khi chạm vào đó thì bộ dáng tái nhợt yếu ớt ngã xuống của cô đêm đó cùng với Trường Giang gào thét, nước sông cuồn cuộn lại hiện ra trong đầu anh.

Lúc đầu Ngô Tá điện thoại cho Tần Nhất Minh, anh và Chính Ủy đang ở trong văn phòng nói chuyện. Tần Nhất Minh quên cả gõ cửa, cứ thế vọt vào báo cáo. Phùng Kiên là người cuối cùng nhìn thấy Gia Hàng, vì thế bọn họ nhanh chóng tìm được tiệm net kia. Tuy trời đã tối, người trêи đường không nhiều nhưng một người đàn ông bám trêи chiếc xe lao nhanh vẫn cực kỳ khiến người ta chú ý.

“Tôi còn tưởng quay phim, oa, người nọ hẳn là có võ, động tác quả là nhanh. A, bọn họ đi bên kia.” Bên kia là cầu bắc qua Trường Giang, hôm nay bị hạn chế đi lại. Đúng lúc người quản lý không ở đó thì Vương Kỳ vọt qua.

“Lần này Loan Tiêu hẳn sẽ được khen ngợi đúng không?” Gia Hàng bĩu môi, bất đắc dĩ mà thay đổi đề tài.

Được ghi công hạng ba bởi vì chuyện của Vương Kỳ liên lụy rộng lớn, thời gian lâu, người tham gia nhiều, quả thực khiến người ta khϊế͙p͙ sợ. Chính Ủy Vương Húc mừng rỡ đến miệng cũng không khép lại được: “Trác soái, vất vả cho cô Gia và trung tá Loan rồi. Nhưng quân khu Nam Kinh cuối năm còn đánh một trận đẹp thế này, quả là nở mày nở mặt.”

“Em thì sao, có tiền thưởng không?” Gia Hàng bày ra vẻ mặt tham tiền hỏi.

“Gia Hàng, em đến tiệm net kia không phải trùng hợp, chuyện của Vương Kỳ cũng không phải mèo mù đụng phải chuột chết đúng không?”

Thủ trưởng một khi đã dùng đến tục ngữ tức là đã rất cáu rồi. Thủ trưởng mà tức giận thì rất dọa người. Nhưng quá trình ra sao đâu quan trọng, kết quả không tồi là được rồi, sao anh không thể mắt nhắm mắt mở cho qua chứ?

Công nhân viên chức của đại học Nam Kinh có hơn 1000 người, Vương Kỳ ở trong đó lại chỉ là kẻ bình thường đến không có gì nổi bật, chính cô cũng chẳng để ý tới hắn ta. Nhưng mọi chuyện cô nghe được về hắn ta đều cổ quái, vì thế cô nhịn không được muốn đi tìm nguyên nhân. Có lẽ do cô xử lý không cẩn thận, giống Loan Tiêu nói cô đã kinh động hắn ta nên mới bức cho hắn hiện hình.

“Thủ trưởng, thực xin lỗi, là em không nghĩ chu toàn, em không nên một mình đi tới tiệm net kia.” Cô thức thời xin lỗi, tuyệt đối không trốn tránh trách nhiệm.

Trác Thiệu Hoa nhăn nhăn mày, cảm giác vô lực trong lòng càng ngày càng đậm, đồng thời anh cũng cảm thấy kinh ngạc. Thiên phú thật sự khiến người ta không có cách nào. Cô nhóc này không chỉ là thiên tài máy tính mà còn có sự nhạy bén hơn người khi phá án.

“Mỗi một lần đưa ra nhiệm vụ anh đều nói với các chiến sĩ là phải nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, anh chờ bọn họ chiến thắng trở về. Vì sao lại nói là nỗ lực mà không nói phải chiến thắng? Đó là vì lúc chấp hành nhiệm vụ, bất kể kế hoạch có chu đáo chặt chẽ thế nào thì vẫn luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Nếu vượt qua năng lực của bọn họ thì bọn họ hẳn phải nghĩ tới mạng sống của mình trước, để không gây ra hy sinh đáng tiếc. Có mạng sống thì mọi thứ mới có ý nghĩa. Quân nhân sẽ không nói vạn nhất, sẽ không nói nếu, càng không nói giả thiết, mỗi thời khắc chúng ta đối mặt chỉ có hai lựa chọn: Sống hay chết. Gia Hàng, em cần phải học cách xử lý tình huống, Loan Tiêu không thể lần nào cũng đều có mặt, em phải học cách không đặt bản thân vào nguy hiểm.”

Trác Thiệu Hoa không phải người bi quan, nhưng cũng không lạc quan mù quáng. Chuyện này mà chỉ thoáng chệch một chút thì trong quân tổn thất chính là trung tá Loan Tiêu và Gia Hàng, hai nhân tài kiệt xuất. Còn anh sẽ vĩnh viễn mất người yêu thương. Không phải anh không sợ, mỗi đêm bừng tỉnh từ giấc mộng anh đều phải hút ba điếu thuốc mới bình tĩnh lại được.

“Em đã biết, về sau em sẽ sửa, nhất định sẽ sửa!” Cô khóc ròng, đã lớn từng này mà còn phải hứa trước mặt giáo viên giống học sinh thế này.

Thấy cô làm mặt quỷ, Trác Thiệu Hoa thật là không biết nên khóc hay cười, anh tức giận gõ trán cô, cúi đầu nghiêm túc nhìn cái chân bị thương hỏi “Hôm nay em thấy thế nào rồi?”

“Rất tốt, gáy cũng không đau nữa.” Thủ trưởng không đen mặt nữa, Gia hàng cũng hoạt bát hẳn lên, cô nhảy dựng đến ngồi chen chúc với anh trêи ghế nói, “Em nghe nói có một chuyện rất vui, người đàn ông của công ty kia chuyên môn phụ trách liên hệ với Vương Kỳ có 5 đứa con riêng đúng không?”

“Nghe ai nói?”

Đương nhiên là Ngô Tá, biết cô buồn nên cậu chàng nghe được chút việc đã nhảy nhót tới báo cho cô. Nghe nói người đàn ông kia gần đây đang sứt đầu mẻ trán, chỉ còn kém tâm thần phân liệt nữa thôi. Không biết từ đâu ra hai người phụ nữ chạy tới thay phiên nhau ở công ty hắn ta khóc nháo: một người dắt theo hai đứa nhỏ, một người dắt ba đứa. Hai người này đều là kẻ không tầm thường, mồm miệng lanh lợi, há mồm ra thì lời nào cũng nói được. Nói tới chỗ thương tâm bọn họ còn khóc lóc, lời nào cũng chửi kẻ phụ bạc. Mấy đứa nhỏ thì mới chỉ bi bô tập nói nhưng lại nói rất rõ câu “Ba ba xấu”.

Cái này vừa nghe đã biết là bút tích của Thành lưu manh, quả nhiên là lợi hại. Gã đàn ông kia là nhóm nhân viên đầu tiên, mô hình công ty này giống bán hàng đa cấp nên hắn ta lúc này thuộc về tầng lớp trêи cao. Thành Vĩ là một con cá lớn mà hắn ta cố hết sức để câu được, không nghĩ tới cá còn chưa cắn câu đã bỏ hắn ta mà đi. Hắn ta còn chưa kịp ảo não thì biển cả đã hóa nương dâu. Ninh ʍôиɠ không phải cá, nhiều nhất chỉ là một nhành cỏ lau ở nơi hắn ta câu cá thôi.

Lúc Gia Hàng trở lại đại học Nam Kinh thì đã là ngày thì cuối cùng. Phùng Kiên chỉ viết đúng cái tên lên giấy thi rồi lao ra khỏi phòng học chặn cô ở văn phòng hỏi, “Cô Gia, sao em không liên lạc được với cô thế? Có phải cô chuẩn bị nuốt lời với em không đấy?”

Gia Hàng bình tĩnh nói dối: “Cậu nghĩ nhiều rồi. Lần trước tôi mệt mỏi nên nghỉ phép một thời gian, chỗ đó không có tín hiệu di động.”

Phùng Kiên phẫn nộ nói: “Em đã sớm không thích di động của Trung Quốc, cô để em đổi cho cô di động mới nhé, China Unicom hay Telecom cô tự nhiên chọn.”

Gia Hàng có lệ nói: “Việc này cần thận trọng, tôi phải ngẫm lại đã. Cậu về làm bài thi nốt đi, có lẽ sẽ đạt tiêu chuẩn đó!”

Phùng Kiên coi điểm như cỏ rác, cậu chàng dùng đôi mắt nhỏ tủi thân ngó ngó Gia Hàng nói: “Lúc cô không ở đây tâm tình của em thật là không tốt, muốn tìm thầy Loan tâm sự mà thầy ấy cũng không có ở đây.”

Loan Tiêu hiện đang ở Bắc Kinh trị liệu, bị Lý Nam mạnh mẽ mang đi. Hình như anh ta còn cáu tiết làm ầm lên với thủ trưởng một hồi nhưng thủ trưởng không so đo với anh ta, còn nói có thể hiểu. Sang năm khai giảng mới lại gặp được thầy Loan, phải chào hỏi thế nào đây?

“Cô Gia, đừng cười như thế, ngu chết đi được.”

Gia Hàng trừng mắt lườm Phùng Kiên một cái, sau đó đá cậu ta ra khỏi văn phòng. Mới vừa ngồi xuống thì tiến sĩ Tư Ảnh đã đỏ mắt đi từ ngoài vào. Đây là đôi mắt vốn có của cô ta ư? Trong mắt có tơ máu, màu hổ phách. Gia Hàng không nói lời nào mà chậm rãi chờ tiến sĩ Tư Ảnh tự lên tiếng.

Nhưng câu đầu tiên tiến sĩ Tư Ảnh nói ra đã khiến Gia Hàng thiếu chút nữa bị dọa ngất: “Cô giáo Gia, tôi không muốn sống nữa.”

Kinh nghiệm lúc hấp hối tuy không có người từng truyền thụ nhưng Gia Hàng chính là người mới trải qua sinh tử nên cô vội khuyên, “Tiến sĩ, thế giới thật tốt đẹp, ánh mặt trời, và gió đều tươi đẹp……” Gió mùa đông bắc năm nay lạnh căm căm, giống dao nhỏ khắc lên người đau đớn, nhưng vẫn có thể khiến người ta rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của sinh mệnh.

“Hiệu trưởng muốn làm mai cho tôi với giáo sư La, tôi cảm thấy ông ấy già đến hồ đồ rồi. Tôi và giáo sư La chính là bông hoa nhài với bãi cứt trâu, đây rõ ràng là miệt thị tôi mà…… Cô nói có phải không?” Không có người phụ họa khiến tiến sĩ Tư Ảnh buồn bực.

Gia Hàng nhìn nhìn thời gian trêи màn hình di động rồi cười cười nói: “Cô và ông ta không hợp.” Nên đến tòa nhà thí nghiệm rồi, những người khác sợ là đã sớm tới!

Lúc lá cây trêи cành lặng yên nhuộm vàng, những người bận rộn mới nhận ra: A, mùa thu tới. Khi trêи ngọn cây tích đầy băng tuyết, cành cây thi thoảng có tuyết đọng rơi xuống thì chính là mùa đông. Gia hàng đẩy cửa văn phòng của tòa thí nghiệm, nhìn hai cái bàn làm việc bày ở góc 60 độ với nhau, hẳn chúng không biết chủ nhân của mình đều sắp phải rời đi rồi.

Bên ngoài phòng thí nghiệm có mấy người đàn ông cao lớn với khuôn mặt nghiêm trang đang đứng, trước cửa cũng có hai người. Bọn họ nhìn thấy Gia Hàng thì gật đầu, một trong hai người nhẹ giọng nói, “Ông ta muốn ở bên trong một lát”.

“Tôi có thể đi vào không?” Gia Hàng hỏi.

Người nọ nhìn đồng sự của mình sau đó nghiêng người tránh ra.

Giáo sư La lẳng lặng ngồi trước bàn bày đầy dụng cục thực nghiệm, đầu tóc vẫn rối tung, mặc cái áo blouse đã giặt đến không thể cũ hơn. Cả người ông ta trông như một bức tượng điêu khắc tang thương. Mấy ống nghiệm chiếu ra hình ảnh méo mó của Gia hàng, ông ta nhíu mày nhưng không quay lại.

Trêи mặt ông ta ngoài lạnh nhạt thì ít có biểu tình khác. Không biết sao Gia Hàng mơ hồ thấy được một chút buồn bã mất mát trêи mặt ông ta.

“Không nghĩ tới đúng không?” Ông ta nhìn đống ống nghiệm hỏi.

“Người Trung Quốc khi nói về cách ăn mặc hoặc làm người sẽ nói: Dương trường tị đoản (tốt khoe xấu che), chỉ có kẻ ngớ ngẩn mới phô bày mặt xấu ra.” Gia Hàng nói ra lời này sau khi đã nghiềm ngẫm kỹ, nhưng vẫn có chỗ nào đó không đúng. Mấy năm nay ông ta toàn tâm toàn ý làm nghiên cứu. Người ta nói văn nhân thì khinh nhau, mà người làm nghiên cứu từ trong xương cốt cũng có chút bá đạo, độc đoán, cái này cũng không kỳ quái. Ông ta cũng được tôn trọng, có đề tài, có tiền bạc, có người trợ giúp, cuộc sống cứ thế qua đi cũng rất tốt. Nhưng sao ông ta lại đột nhiên đẩy mình tới nơi đầu sóng ngọn gió chứ? Ngay từ đầu bọn họ cũng chẳng hoài nghi ông ta, cũng muốn ông ta phối hợp điều tra và bảo ông ta cẩn thận hơn.

Nói chuyện với người thông mình đúng là thoải mái, trêи mặt giáo sư La lộ ra vừa lòng nói: “Tôi không quá chú ý tới quần áo, làm người cũng không thành công, thứ duy nhất tôi tự đắc chính là nghiên cứu. Vào buổi tối tháng chín kia, khi tôi biết có người vọt vào phòng thí nghiệm thì tôi đoán thân phận của mình có lẽ đã lộ nhưng đối phương cũng không quá rõ ràng với dự án nghiên cứu vi khuẩn của tôi. Hắn cố ý đem tin tình báo giả này cho bên thứ ba, một khi tình hình mở rộng thì cảnh sát vào cuộc là chuyện chắc chắn và kẻ kia đang chờ để tra ra manh mối. Tôi cũng không biết hắn lấy được tin tức từ chỗ nào, nhưng tin tưởng rằng trong tay hắn còn không ít tin tức khác, có lẽ đây chỉ là bắt đầu.”

Người đứng sau chuyện này là ai vậy? Làm chuyện tốt còn không để lại tên. Tuy chỉ là ném đá dò đường nhưng hiệu quả thật rõ ràng, lập tức có hai kẻ hiện nguyên hình. Tòa nhà thí nghiệm này xem ra phong thủy không tốt.

“Sau đó ông bắt đầu rối loạn trận tuyến ư?”

“Tín hiệu bại lộ, không thể lại liên hệ với bên ngoài, tôi cũng không biết mọi người hiểu được bao nhiêu nên chỉ có thể chủ động tiến công. Tôi vẫn luôn không hiểu vì sao mọi người lại phát hiện ra tôi?” Ông ta tự cho rằng mình đã rất kín đáo, chu toàn, ít nhất người ta cũng không thể tìm tới ông ta nhanh như thế được. Dù sao ông ta cũng là người nghiên cứu hạng mục này.

Gia Hàng tìm một cái ghế tròn nhỏ ngồi xuống bên cạnh ông ta, nhìn ông ta dùng khăn giấy lau dọn đồ đạc rồi nói “Lúc thi cử có đôi khi sẽ có một câu hỏi chúng ta chưa từng gặp qua, lúc ấy người ta sẽ dùng phương pháp loại trừ mặc dù hiệu suất không cao. Sau khi tôi tới đại học Nam Kinh, mỗi một phòng ban tôi đều tìm cách riêng để đi vào, nhưng riêng chỗ này của ông tôi đã thử vài lần vẫn bị tường lửa cản lại. Tôi nghĩ ông có phát hiện nên mới nóng nảy động tay chân với máy tính của tôi. Ông không biết trong máy của tôi có thiết kế sẵn phần mềm để tôi có thể truy ngược lại kẻ xâm nhập. Sau đó sự việc ở căng tin xảy ra, thời gian trùng hợp như thế nên tôi xóa hết những nghi phạm khác, chỉ còn chừa lại mình ông. Nói thật, một khắc kia tôi cũng từng hoài nghi bản thân, nhưng tôi tin tưởng trực giác của mình.”

“Cô đúng là học sinh hợp với việc học để thi, rất phù hợp với hình thức giáo ɖu͙ƈ trong nước hiện tại. Lúc tôi học trung học thì học lệch khủng khϊế͙p͙, cố mãi mới đỗ đại học, may mà tôi còn được học ngành mình thích.” Cả người giáo sư La đều thả lỏng, giống như đang hưởng thụ gió lạnh thổi qua sau giờ trưa trêи hàng lang, tay cầm một cốc trà cùng học sinh kể lại chuyện cũ.

Gia Hàng chậm rãi nhấc tay phải lên nói: “Giáo sư La, tôi có câu hỏi.”

Giáo sư La thân thiết nói: “Mời nói.”

“Vì sao?” Rõ ràng trong lòng ông ta chỉ có nghiên cứu, rõ ràng ông ta vụng về đến mức không thể xử lý nổi chuyện phức tạp đến thế này, nhưng sao lại phải đi trêи con đường quanh co hiểm trở như thế.

Giáo sư La cười, nụ cười khổ sở. Ông ta nói: “Tôi thi cao học hai năm cuối cùng mới may mắn thi được. Cho dù tôi rất thích sinh vật nhưng tư chất lại bình thường, có chút không theo kịp tiến độ, có một bạn học trong lớp luôn hỗ trợ tôi. Dưới sự giúp đỡ của anh ta cuối cùng tôi cũng hoàn thành được luận văn thạc sĩ và bắt đầu ra sức học lên tiến sĩ. Vì số liệu cho hạng mục vi khuẩn này mà khi làm tiến sĩ tôi đã bắt đầu nghiên cứu nhưng vẫn không có tiến triển. Người bạn học kia nói anh ta có thể hợp tác với tôi, nếu thành công thì số liệu đều cho tôi hết nhưng tôi phải giúp anh ta làm chút chuyện. Tôi hỏi có khó không thì anh ta nói chỉ cần trải qua huấn luyện thì sẽ không khó.”

“Là huấn luyện về máy tính ư?”

“Kỳ thật trình độ máy tính của tôi cũng không cao, nhưng chương trình huấn luyện kia lại nhằm vào mục tiêu cụ thể.”

“Tín hiệu của ông có vệ tinh chuyên cung cấp tín hiệu nên rất khó phá giải.”

“Đúng thế, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ tôi về đại học Nam Kinh nhậm chức, hạng mục vi khuẩn kia được quân đội coi trọng, từ đó tôi cũng biết được chút sự tình, một vài người……” giáo sư La giống như đứa trẻ làm sai, vội vã cúi đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play