Vương Kỳ điên rồi, hắn liều mạng kêu “Cứu mạng”. Hắn kinh hoảng khiến thân xe càng lắc lư kinh hơn, đầu xe chậm rãi rơi xuống dưới……

“Cô Gia, bắt lấy tay tôi!” Ở cửa xe bên phải đột nhiên có một cái đầu thò ra, rồi một đôi bàn tay đầy máu vươn đến. Dù ở thời khắc nguy hiểm này nhưng đôi mắt anh ta vẫn đen và bình tĩnh như núi, giọng nói ôn hòa.

“Thầy Loan mau cứu tôi, cái gì tôi cũng nói hết.” Vương Kỳ nghe được tiếng anh ta thì ɖu͙ƈ vọng cầu sinh chiến thắng sợ hãi, cả người định bò tới chỗ Loan Tiêu.

Ba người đều cảm giác được xe hơi trượt về phía trước một chút, bốn phía cực kỳ yên tĩnh, không khí như đọng lại. Không biết Gia Hàng lấy được sức lực từ đâu ra mà cả người lao đến túm được tay Loan Tiêu. Cô nhìn đôi môi mím chặt của Loan Tiêu, cánh tay cong thành một cánh cung.

“Khả năng sẽ hơi đau một chút đó.”

Không chờ cô nói câu “Tôi không sợ” thì cả người cô đã vèo một cái được lôi ra khỏi xe, ngay sau đó cô rơi xuống đất, cả người bị nền xi măng đập cho đau đớn, mỗi khớp xương trêи người giống như đứt gãy, một bóng dáng xẹt qua trước mặt cô, ngã bên cạnh cô. Ở lan can, chiếc SUV kia không thấy đâu nữa, một tiếng “Bang” lớn vang lên, Gia Hàng giống như còn nghe thấy tiếng gào thảm thiết của Vương Kỳ.

Thế giới trong phút chốc yên tĩnh lại, bông tuyết bay bay nhàn nhã, gió từ từ thổi qua lọn tóc hòa với hơi thở hổn hển của hai người. Không biết qua bao lâu Gia Hàng mới tìm được sức lực đã mất, cô hỏi “Kính của anh đâu?”

“Không biết đã rơi ở chỗ nào, cô …… đứng được không?” Hai ống tay áo và ống quần của Loan Tiêu bị rách, trêи chân chỉ còn lại một cái giày, nửa gương mặt sưng đỏ, hai lòng bàn tay bị cào nát nhưng nhìn anh ta vẫn không hề chật vật. Anh ta đứng đó, giống một cây tùng cao lớn trong gió tuyết.

Gia Hàng thử động đậy, cả người chỗ nào cũng đau nhưng vẫn có thể đứng lên. Trái tim cô không phải đang nảy lên mà đang rung động, cô nỗ lực nhìn về phía trước, giống một người có bệnh sợ độ cao, không dám nhìn xuống bên dưới. Sống sót sau tai nạn hóa ra không phải vui quá mà khóc mà là mờ mịt hoang mang.

“May mắn lan can cầu không phải quá vững chắc nếu không sợ là chưa chết đuối thì đã bị đâm xe mà chết!” Giọng điệu bình tĩnh của Loan Tiêu giống như đang nói về một chuyện xảy ra ở nơi xa xôi nào đó nhưng người nghe lại đổ mồ hôi lạnh ướt quần áo.

“Giờ chúng ta làm gì đây?” Hai từ “Cảm ơn” quá mức qua loa, ân tình này chỉ có thể khắc thật sâu vào đáy lòng.

Di động của hai người đều đã mất, trêи cầu lại không có xe. Loan Tiêu nhìn hai bên, trong nháy mắt có một loại xúc động tràn đầy trong tim anh ta. Nếu anh ta mang cô rời đi, thật xa, những người khác chỉ biết bọn họ rơi xuống sông. Từ đây chân trời góc biển anh ta và cô sẽ không bao giờ tách ra nữa.

Ngu ngốc! Ngay sau đó, anh ta tự giễu mà cong khóe miệng nói: “Tốt nhất là chúng ta đi tới đầu cầu, mượn điện thoại của ai đó. Chuyện này xảy ra quá đột ngột nên tôi chưa kịp thông báo với cấp trêи. Cô có thể đi không?” Cô kiên cường khiến người ta đau lòng, giống như người vừa trải qua sống chết là một người khác chứ không phải cô.

“Anh cho tôi vịn tay.” Cô tự nhiên hào phóng mà bám vào tay anh, sau đó nhắm mắt nói, “Đi thôi!”

Cô không giữ được cân bằng, cả người luôn ngả về phía anh, đại khái vì chân bị trật. Anh ta ném luôn cái giày còn lại, mặt cầu có tuyết nên hơi trơn, hai người vừa đỡ nhau vừa chống đỡ cơn gió đi về phía trước.

“Ria mép đâu?” Tư duy của cô bình tĩnh đến dọa người, lúc này cái gì cô cũng nhớ.

“Đùi hắn bị tôi đâm một nhát, hiện tại chắc vẫn đang ngất.”

“Sao anh phát hiện ra tôi mất tích?”

Loan Tiêu không trả lời mà chỉ nhìn cô nói, “Vương Kỳ thấy ria mép hôn mê thì chó cùng rứt giậu mà lôi cô lên xe, tôi không kịp ngăn cản nên chỉ có thể đi theo.”

Loan Tiêu ghé vào trêи nóc chiếc xe lao đi như bay, thậm chí túm gãy cả cửa xe. Gia Hàng tưởng tượng ra hình ảnh kia, rồi lại liên tưởng đến một bộ phim nổi tiếng sau đó cười nói: “Lần này chúng ta bắt được một con cá lọt lưới thật lớn.”

Cô rất tự hào nhưng Loan Tiêu lại không hề vui vẻ gì. Lúc chấp hành nhiệm vụ anh ta không phải chưa từng gặp phải chuyện ngoài ý muốn, mặc dù nguy hiểm thế nào thì anh ta cũng có thể thong dong đối mặt. Nhưng vừa rồi anh ta…… rất sợ hãi, nếu không thể cứu cô……

“Vì sao cô lại muốn đến tiệm net?”

“Ta phá được tín hiệu kia, máy tính của tôi lại bị người ta động chạm vì thế tôi muốn từ bên ngoài thử tiến vào hệ thống của hắn nhìn xem nhưng máy tính của hắn trình độ rất cao. Không nghĩ tới có con thỏ ngốc xông thẳng tới chỗ tôi.”

“Đó không phải thỏ mà là rắn, cô tưởng hắn không biết gì sao?” Anh ta nhịn không được mà chỉ trích cô, tính tình này quá mức lỗ mãng, không có người theo sát không được.

Gia Hàng tiếp nhận phê bình, phản bác nói: “Tôi làm sao biết được đại học Nam Kinh lại phức tạp như thế.”

Loan Tiêu thở dài, không nhịn được mà thở dài thay thủ trưởng.

Trêи cầu tuy có đèn nhưng vì đã cũ nên ánh sáng cũng mờ ảo, nhìn cái gì cũng không rõ. Ngày thường xe đi qua Trường Giang chỉ mất một lúc, sao bây giờ lại giống như đi mãi không thấy điểm cuối. Gia Hàng nghĩ: Ngô Tá không đón được người thì nhất định sẽ thông báo cho thủ trưởng, ria mép chảy nhiều máu hẳn cũng bị phát hiện. Vậy rất nhanh sẽ có người tới đón bọn họ. Lúc này chân cô đã đau đến mất đi tri giác, hoàn toàn dựa vào tinh thần chống đỡ để đi về phía trước. Loan Tiêu hẳn là bị thương nặng hơn cả cô, tuy biểu hiện của anh ta bình tĩnh nhưng cô vẫn biết.

“Loan Tiêu, về sau mặc kệ ở đâu, xảy ra chuyện gì, chỉ cần có tôi ở đó anh đều có thể giao phía sau lưng mình cho tôi.”

Đàn ông từng lên chiến trường đều có một loại ăn ý, chính là không cần lo sau lưng. Bởi vì sau lưng anh sẽ là đồng đội, đó là tình cảm trao cả tính mạng, là niềm tin vô điều kiện. Cô nói lời này là đang hứa hẹn với anh sao? Dạ Kiếm có rất nhiều anh em đều có thể vì anh làm được điều này, nhưng chẳng có ai nói ra miệng. Nói không cảm động là giả, đây cũng coi như ông trời rủ lòng thương anh!

“Có sức để nói thì đi nhanh hơn đi!” Anh ta cố gắng hung dữ nói.

“Có xe tới!” Không chỉ có một cái, ánh đèn sáng lòa, cảm giác dưới màn mưa tuyết quả thực quyến rũ.

Hai người dán vào lan can chờ xe đi qua.

“Cô Gia?” Xe phía trước đột nhiên ngừng lại, Ngô Tá gào lên gọi khiến tai Gia Hàng ong ong. Thật sự là tới đón cô kìa, thảo nào cô thấy xe này quen thế!

“Cô Gia, là cô thật ư?” Ngô Tá đứng trước mặt cô mà còn dùng câu nghi vấn. Gia Hàng điên tiết mắng: “Tôi có phải tổng thống đâu, còn thật giả cái nỗi gì!”

Ngô Tá vui mừng mà vẫy tay với phía sau nói: “Trác soái, là cô Gia.”

Loan Tiêu cảm giác được cả người Gia Hàng run lên, tay chậm rãi rút về, răng va vào nhau.

“Gia Hàng!” Giống như sợ dọa cô nên một tiếng gọi này Trác Thiệu Hoa gọi đặc biệt nhẹ nhàng. Trong mắt Gia Hàng có nước mắt cuồn cuộn, cô hít hít cái mũi nói: “Thủ trưởng, em nói cho anh biết, vừa rồi…… chính là một bản “Fast and Furious” chân thật, em còn là nữ chính đó!”

“Ừ, ghê gớm quá.”

“Đáng tiếc không có thù lao đóng phim, thủ trưởng…… Rốt cuộc cũng thấy anh.” Cô run run túm lấy cánh tay anh, miệng hơi cong lên cười nhẹ đến gần như không nghe thấy. Mắt cô nhợt ôn nhu, cả người bỗng mềm nhũn, yên tâm mà ngất đi.

Loan Tiêu nhìn người đàn ông tên Trác Thiệu Hoa khiến anh ta tôn kính, bội phục và hâm mộ kia bế lấy Gia Hàng. Bốn chiếc xe đi tới, phải có đến 20 người, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người Trác Thiệu Hoa trịnh trọng khiến người ta kinh ngạc, lại giống như hành lễ mà hôn lên trán cô, mang theo thương tiếc nói không nên lời. Sau đó cả khuôn mặt anh chôn trong lòng cô.

Lưng Loan Tiêu căng chặt, hai vai run rẩy. Anh ta nâng tay lên che mặt, trong lòng hiểu khi ở trước mặt người khác Gia Hàng luôn tỏ ra bình tĩnh, quả cảm, kiên cường đến không giống phụ nữ. Nhưng cô cũng sẽ yếu ớt, mềm mại, nhu nhược, nhưng đó chỉ là cho riêng Trác Thiệu Hoa xem. Đối với cô thì Trác Thiệu Hoa chính là duy nhất.

Loan Tiêu nhớ tới cuộc gặp gỡ thứ hai với Trác Thiệu Hoa, anh ta nắm chặt tay mình nói “Làm ơn”. khi đó anh ta không phải vị thủ trưởng cao quý của quân khu Nam Kinh mà là một người đàn ông bình thường lo lắng cho vợ mình.

Trêи đời này, không phải chỉ có tình yêu của chính mình là thuần khiết, hoa mỹ, còn tình cảm của người khác là kém cỏi.

Thím Đường đau đầu cực kỳ, Gia hàng dưỡng thương nhưng sao lại không ngoan thế này? Cô không chỉ kén ăn, đã thế còn hoạt động nhiều. Bác sĩ đã dặn chân bị bong gân thì cần tĩnh dưỡng, nhưng cô cứ nhảy lò cò lên dưới lầu ngày vài lần.

“Cô Gia, nếu cô còn nhảy tới nhảy lui thì tôi sẽ gọi điện cho thủ trưởng. Hôm nay anh ấy có họp, cô muốn anh ấy phải bỏ họp chạy về ư?” Ngô Tá nhìn không được nữa nên mở miệng đe dọa.

Gia Hàng giơ ngón tay cái lên nói: “Xem như cậu lợi hại.” Sau đó cô nhảy lò cò vào thư phòng, ngồi xem Phàm Phàm viết thư pháp.

“Người nhân từ không lo lắng, người hiểu biết không bối rối, người dũng cảm không sợ hãi. Đây là ai nói thế?”

Phàm Phàm buông bút lông nói: “Khổng Tử. Con muốn tặng cái này cho chú Loan, có được không?”

Con có phải nhà thư pháp đâu, còn dám tùy tiện tặng người ta cơ đấy. Gia Hàng nghĩ thế nhưng không dám cười, sợ tổn thương tự trọng của Phàm Phàm. Cô nói “Con giải thích ý tứ câu này cho mẹ đã.”

Phàm Phàm gật gật đầu nói: “Người nhân từ không lo lắng là nói người trong lòng nhân hậu, khoan dung thì có thể xem nhẹ nhiều chi tiết và không so đo, có thể không dây dưa được mất với tiểu nhân. Người như vậy sẽ sống sung sướиɠ. Người hiểu biết không bối rối chính là nói chúng ta không thể kiểm soát thế giới bên ngoài mà chỉ có thể khiến năng lực lựa chọn trong lòng mạnh mẽ hơn. Khi chúng ta hiểu lúc nào cần lấy, khi nào cần bỏ thì phiền não cũng sẽ không còn. Người dũng cảm không sợ hãi, trong lòng rộng lớn thì cái gì cũng không cần sợ hãi. Khổng Tử nói người làm được ba điều này chính là quân tử.”

“Vậy chú Loan cầm tấm tranh chữ này của con chẳng phải áp lực sẽ rất lớn ư?”

“Không phải con đang yêu cầu chú ấy, mà con muốn biểu đạt sự kính trọng, lòng biết ơn với chú ấy. Nếu không có chú ấy cứu mẹ, thì con……” Phàm Phàm đỏ mắt, vội cúi đầu che giấu.

Gia Hàng áy náy kéo Phàm Phàm qua vỗ nhẹ sau lưng an ủi thằng bé: “Mẹ mạng lớn, sẽ không có việc gì. Con xem, không phải mẹ vẫn tốt sao?” Nếu không phải chân cô bị thương thì cô sẽ lập tức lộn nhào cho Phàm Phàm xem.

Phàm Phàm đẩy cô ra, vô lực nói: “Mẹ, về sau mẹ phải cẩn thận hơn.” Không biết mẹ có thể nghe vào tai hay không, aizzz!

Gia Hàng gật đầu thật mạnh, sau đó cô nhìn ra ngoài nhỏ giọng hỏi: “Chuyện này dì cả có biết không?”

“Ba ba không cho phép nói với những người khác.”

“Nhưng đây cũng không phải chuyện vinh quang gì, không dễ nói.” Gia Hàng sợ nhất là nước mắt của Gia Doanh. Lúc này cô nghe thấy thím Đường ở trong bếp gọi, hình như là canh xương sườn đã làm xong nên bảo cô đến phòng ăn. Trời ạ, có phải cô mới sinh con đâu, không phải canh xương sườn thì chính là canh gà, canh cá, canh bồ câu. Cô hoàn toàn thành động vật ăn thịt rồi. Cô muốn giả bộ không nghe thấy nhưng Phàm Phàm ở một bên trách cứ mà nhìn chăm chú khiến cô chỉ có thể ngoan ngoãn nhảy lò cò đến phòng ăn.

Ngô Tá khen nói: “Cô Gia, tư thế nhảy một chân của cô càng lúc càng đẹp, nếu thế vận hội Olympic có hạng mục này thì cô có thể vào đội tuyển quốc gia đó.”

Gia Hàng nghe thấy thế thì tức muốn hộc máu.

Trong lòng cô biết rồi lúc này sẽ tới, lúc Trác Thiệu Hoa ngồi xuống trước mặt cô thì trong tiềm thức Gia Hàng rất muốn trốn tránh.

Nam Kinh không có máy sưởi, vào màu đông ướt lạnh mọi nhà sẽ mở điều hòa ấm. Lúc này thời tiết lạnh, điều hòa vẫn luôn chạy, tiếng có vẻ to. Tay Gia Hàng vô ý thức vẽ vẽ trêи tay ghế, không biết bác sĩ bôi thuốc gì lên chân cô mà mùi thật kinh. Nhưng thủ trưởng không chê, còn ôm chân cô gác lên đùi mình.

“Viết thương của Loan Tiêu thế nào?” Cô chọn một mở đầu an toàn.

“Khôi phục không tồi, nhưng rất lâu anh ta sẽ không thể về đại học Nam Kinh được.” Đôi tay cầm súng bị thương thành như vậy thì ít nhất một tháng mới có thể khỏi hẳn. Lúc này anh ta ăn cơm còn phải có người đút, Lý Nam mà biết được thì chỉ sợ là sẽ nổi trận lôi đình.

“Bọn em còn phải về đại học Nam Kinh ư?” Sự tình không phải sắp kết thúc rồi ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play