Chương 93: Ấu linh hung ác.
Bôn ba xong chuyến này, tuy Mục Dung mỏi mệt nhưng thu hoạch lại không nhỏ, ngồi trên máy nay trở lại thành phố Sơn Dương, cô ôm cánh tay nhắm mắt dưỡng thần, nhớ lại lời của Tô Tứ Phương và Tang Du.
Mục Dung hỏi Tô Tứ Phương, Tần Hoài An hòa cùng một thể với cây quế, sau này sẽ ra sao?
Tô Tứ Phương trả lời: "Điều này đã là may mắn trong bất hạnh rồi, tản hồn thành tinh chỉ còn một đường hồn phi phách diệt, nhưng Tần Hoài An khác biệt, sau khi cô ấy chết được cây quế hấp thụ, khí tràng cả hai tương hợp mới miễn cưỡng bảo vệ một phần vận khí cuối cùng không tiêu tan, bất quá đối với yên hồn mà nói, cây cối muốn tu luyện thời gian so với động vật còn dài dẵng hơn, Tần Hoài An muốn thoát khỏi cây quế, hoặc là tu luyện thành hình bên trong cây quế hoặc là chờ đợi ngàn năm."
"Ngàn năm? Vậy còn Trang Điệp Mộng?"
"A Di Đà Phật, vạn sự thế gian từ nơi sâu nhất đã được định sẵn kiếp số, dù cho thương hải tan điền, chỉ cần hai người họ vẫn còn tâm niệm nhau nhất định sẽ trùng phùng, chấp niệm của một người có đôi lúc sẽ thay được vài thứ, đây cũng là nguyên nhân sinh trưởng của vạn vật."
"Chuyện của Tần Hoài An, tôi thực sự đã giúp được sao?"
"Đương nhiên, nếu không có Mục thí chủ thì Tứ Phương không thể làm một mình."
"Nhưng mà tôi chỉ nghe theo ngài cái gì cũng không nghĩ đến, chỉ vậy thôi."
Tô Tứ Phương cười: "Đây chính là từ bi, từ bi vô điều kiện, vô tạp niệm, không phải vì cảm động, cũng không phải vì tư tình riêng, Mục thí chủ là người rất đặc biệt."
Mục Dung mở mắt, lấy ra miếng che cửa sổ, nhìn tầng mây phía dưới, nghĩ tới Tang Du.
"Mục Dung,cô biết không, nhìn thấy chuyện cũ của Hoài An tiền bối, tôi cảm thấy mình vô cùng may mắn khi sống ở thời đại này."
Mục Dung cảm khái hít sâu một hơi, Tang Du dừng bước, hỏi: "Cô nói xem nếu như hai người họ sống ở thời đại, kết cục sẽ khác đúng không?"
Nhìn thấy ánh mắt long lanh ánh nước của Tang Du, Mục Dung nhất thời quên mất nên trả lời, Tang Du tự mình nói: "Tôi cảm thấy, nếu như hai người họ sinh vào thời đại này, nhất định sẽ đi qua hết thảy mọi khó khăn, tiến đến với nhau, đến cả dũng khí chết còn có, thì còn cái gì có thể cản bước hai người họ, chỉ là thời đại kia, hoàn cảnh xã hội không cho người ta đường đi mà thôi."
...
"Mục Dung~"
"Ừm?"
"Cô nói xem, tiểu Điệp tiền bối có đến không?"
"Tôi  cũng không biết."
"Cô cảm thấy sao?"
"Tôi nghĩ cô ấy có đến, nhưng chắc do có chuyện gì đó làm trễ giờ, hoặc là nửa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô ấy nhất định không phụ Tần Hoài An."
Tang Du cười: "Tôi cũng nghĩ vậy. A, phải rồi, trước khi về cô đến xã phim làm gì vậy?"
"Tôi đưa cho người canh gác chút tiền, để lại số điện thoại, nhờ hắn thay tôi chăm sóc cây quế, nếu phá bỏ xã phim hay cây quế có vấn đề gì thì phiền hắn liên hệ với tôi trước."
Đôi mắt Tang Du lấp lánh, ôm Mục Dung một cái thật chặt: "Về sau có cơ hội chúng ta dời cây quế về Đông Bắc được không? Để ở ngoài sân cửa tiệm, hai chúng ta có thể chăm sóc tiền bối."
"Được."
Mục Dung lại nhắm mắt, trước mặt hiện lại hình ảnh Tần Hoài An và Trang Điệp Mộng ý loạn tình mê ôm nhau, trên mặt cô lại nổi một mảng phiếm hồng, hai người con gái cũng có thể...sao?
Trở lại thành phố Sơn Dương,  bốn người xã hơi mấy ngày liền quay lại quỹ đạo sống trước đó.
Cửa hàng làm ăn vẫn luôn tấp nập, khách bên Mục Dung tới lui không dứt, còn bên Tang Đồng lại rất an nhàn.
Đối với việc này Tang Đồng không thèm để ý, cô đến Đông Bắc đâu phải để kiếm tiền. Cơ mà chỉ là cô đã ẩn núp lâu như vậy rồi, vẫn chưa có chỉ thị nên làm gì tiếp theo, cái này hình như có chút bất thường, là nhiệm vụ xảy ra biến cố, hay là độ khó nhiệm vụ lần nấy rất cao??
Ăn xong cơm trưa, Tang Đồng uể oải ngồi trên bàn làm việc phơi nắng, điện thoại di động vang lên. Cô cầm điện thoại nhìn thoáng qua, tiện tay để sang bên, mặc kệ nó kêu.
Điện thoại kêu một lần lại một lần, Tang Du đặt ly nước trước mặt Tang Đồng: "Chị Đồng Đồng, hay là nghe máy đi, lỡ đâu người ta có chuyện gấp sao?"
"Đợi người ta gọi lại lần nữa."
Vừa dứt lời, điện thoại lại kêu vang, Tang Đồng thở dài mấy hơi cầm lên điện thoại.
"Trương tổng"
Điện thoại là chủ tịch tập đoàn Giai Giai gọi đến, trò chuyện kéo dài năm phút. Cúp điện thoại, Tang Đồng cầm lên cái valy vội vã rời đi, hai tiếng sau lại trở về, vẻ mặt mất hứng.
Cô ngồi xuống ghế sofa, chân mày nhíu chặt, không nói lời nào tựa như đang có chuyện khó giải quyết.
Tang Đồng nhìn nhìn Mục Dung mấy lần, cuối cùng kiềm xuống phản cảm, đến gần.
"Có một việc muốn nhờ cô giúp đỡ, nếu như có thể giải quyết tôi sẽ chia cho cô bảy phần tiền công."
Sau khi từ Cửu Hoa Sơn trở về, thân phận trợ lý của Mục Dung đã kết thúc, Tang Đồng lại không có lý do gì để nhờ vả Mục Dung, hơn nữa từ chuyện của Lý Hàn Sở quan hệ giữa hai người xuống cấp thảm hại.
Mục Dung nhìn Tang Đồng, lại nhìn Tang Du: "Nói trước là chuyện gì đi, năng lực của tôi có hạn, đừng quá kỳ vọng."
Nghe thấy hàm ý của Mục Dung, sắc mặt Tang Đồng đại biến: "Tôi biết."
Mục Dung nhìu mày, ra hiệu mời nói.
Tang Đồng nói: "Cô đi với tôi một chuyến là biết."
"Được."
Đóng cửa tiệm, ba người đi đến mục tiêu,  khu thương mại vừa mới khai trương cửa ra vào treo biển thông báo, đường ranh giới an toàn kéo dài hơn mười mét, trên biển thông báo viết: Cẩn thận đồ vật rơi từ trên cao.
Mục Dung ngẩng đầu nhìn: Toà nhà này mới tinh, tường làm bằng kính trong suốt, căn bản không thể tồn tại cái gọi là "đồ vật rơi từ trên cao'.
"Còn nhớ Trương tổng của tập đoàn Giai Giai không? Trước đó cùng xử lý vụ âm thanh giày cao gót trong toilet ấy."

"Ừm, nhớ."
"Đây là khu đất cô ấy mới mua, cửa hàng cũng mới vừa khai trương tháng trước, nhưng mà chưa được mấy ngày thì đã có quái sự, bị ép không thể tiếp tục kinh doanh."
"Rất nghiêm trọng sao? Ngay  cả cô cũng không giải quyết được?"
Tang Đồng hít sâu: "một lời khó nói hết, cô vào xem cùng tôi là biết."
Ba người cùng bước qua đường biên an toàn, bảo an ngồi trên ghế dài cách rất xa toà nhà phất tay ra hiệu cho ba người Mục Dung đi qua.
Bên trong toà nhà không một bóng người, nhưng lại không mấy yên tĩnh.
Mục Dung để nhục thân lên ghế, Tang Đồng dặn dò: "Cô dán vài lá bùa để bảo vệ nhục thân đi, toà nhà này không có ai đâu, không cần trông coi nhục thân, Du nhi, đi theo sát chị."
Ba người đi lên lầu hai, Tang Du đột nhiên kêu lên: "Sao trong đây lại có con nít??"
Bé trai mặc trên người bộ đồ thời cũ, tay cầm khinh khí cầu chạy đến trước mặt ba người.
"Du nhi, em thấy không phải người."
"Hả?"
Tang Du cảm thấy  quần áo của mình bị lôi kéo, cúi đầu nhìn nhìn: Bé gái mặc váy vàng, tóc cột hai chùm nắm lấy quần áo của nàng: "Chị ơi, chơi với em có được không? Chúng ta cùng chơi trốn tìm nha?"
Tang Đồng tay ấn pháp quyết, điểm nhẹ lên mi tâm bé gái, bé gái kêu đau một tiếng, quay lưng chạy.
Tang Đồng thở dài: "Trong toà nhà này chí ít có hơn mười mấy ấu linh, quỷ hồn sau khi chết không thể đụng vào đồ vật dương gian, nhưng mà mấy đứa nhỏ này tâm linh tinh khiết, bọn nó sau khi chết khí tức cũng không giống với quỷ hồn bình thường, có một số ít ấu linh có thể chạm đến đồ vật, thậm chí là thân thể người! Toà nhà này sau khi khai trương, nhân viên cửa hàng luôn không hiểu tại sao đồ vật cứ hay bị di chuyển, đặc biệt là quần áo, đồ chơi trẻ em các loại, sau nữa có một vài khách hàng phàn nàn về chuyện hay có đồ rơi, quản lý cửa hàng liền tra camera thì phát hiện mấy thứ đồ trẻ con này toàn tự di chuyển, Trương tổng tìm nhiều người cũng không giải quyết được, chỉ có thể tìm tôi, những ấu linh này thật ra không khó giải quyết, nhưng mà trẻ con tâm trí vẫn còn non, rất khó để dùng lời nói cho bọn nhỏ hiểu, nếu lấy năng lực của tôi,  biện pháp tốt nhất là đánh tản hồn từng cái một, cơ mà dù sao tụi nó chỉ là trẻ con, nhỏ như vậy đã chết có chút đáng thương...tôi muốn nhờ cô tra xét dùm một lần, tại sao nơi này có nhiều ấu linh vậy, Địa Phủ không an bài biện pháp giải quyết sao?"
Mục Dung vui mừng nhẹ gật đầu, cô vui vì Tang Đồng tìm cô để cùng giải quyết chứ không phải trực tiếp đánh tản hồn phách của đám trẻ.
"Chờ chút."
Mục Dung triệu hồi tử sổ, Tang Du hoảng sợ nói: "Mục Dung! Chị Đồng Đồng!"
Trước mặt ba người xuất hiện hơn mười mấy đứa nhỏ, tuổi tác không hơn mười nhưng trên mặt lại không có chút gì là vẻ mặt trẻ con thơ ngây.
Bọn nhỏ xếp thành một hàng, hai mắt đỏ hồng, ánh mắt dữ tợn nhìn ba người.
Đứng ở giữa đám nhỏ là một bé trai lớn tuổi hơn chút, bé trai đang nắm lấy tay bé gái, chính là bé gái váy vàng lúc nãy kéo quần áo Tang Du.
Điều đáng sợ chính là sấp nhỏ không đến tay không, trên tay bọn nhỏ cầm đủ loại hung khí: Có dao phay, có chảo, có vít, có xẻng bay.
"Hai người mau đi đi!"
Mục Dung triệu hồi toả hồn liên, đứng chặn trước đám nhỏ, Tang Đồng nắm lấy tay Tang Du, xoay người chạy.
Đồ vật dương gian có thể tổn hại cơ thể hai người, thậm chí có thể giết chết hai người!!
Mục Dung nhìn đám nhỏ, có chút thương cảm nên không ra tay, ngay lúc cô đang do dự thì đứa bé trai lớn tuổi nhất ném bay con dao phay trong tay.
"Cẩn thận!"
Mục Dung quấn toả hồn liên lên vai, phi thân lên muốn cản lại dao phay, 'xoạt' một tiếng, đồ vật dương gian xuyên qua thân thể âm sai, bay đến phía sau lưng Tang Đồng.
Tang Đồng cảm nhận được nguy hiểm liền đẩy Tang Du ra, cô ở trên mặt đất lăn mấy vòng.
'cạch' một cái, dao phay ghim lên vách tường thủy tinh, toàn bộ thân dao đều xuyên thẳng qua, chỉ chừa lại cán dao, những ấu linh này thế mà có sức mạnh như vậy!
Mục Dung vung toả hồn liên trói lấy bé trai, thoáng quay đầu nhìn, Tang Đồng và Tang Du đã chạy xuống lầu một.
Đám nhỏ còn lại tản đi tứ tung, có mấy đứa trực tiếp nhảy xuống tầng một, tay cầm hung khí, muốn đâm xuống đỉnh đầu của Tang Đồng và Tang Du!
Con ngươi Mục Dung co lại, không nghĩ tới đám nhỏ này lại hung đến vậy, cô ra sức đuổi theo, la lớn: "Cẩn thận!"
~~~
Mị: Xú lão Tiếu hình như lúc viết chương này là đang say ~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play