Hồn phách cô gái vô cùng bất ổn, trên người cô đã có vô số vết trong suốt, giống như hồn thể bị chắp vá. Tình là linh thể yếu ớt nhất tồn tại trên thế gian, không cần phải ra tay xử lý, chỉ cần đến cực hạn của bọn họ thì họ sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.
Mục Dung cũng không biết an hồn phù có thể bảo vệ cô ấy bao lâu, cô cũng không buông toả hồn liên ra mà còn quấn thêm vài vòng, toả hồn liên là pháp khí của Địa Phủ, mười phần âm khí, có lẽ có thể giúp đỡ cô gái này
Tang Đồng kéo Tằng Thiên Hàm sang bên: "Đây là chuyện trong cục kêu cậu giải quyết?"
"Ừm...chính nó."
"Là cậu đánh người ta thành tinh à?"
"Cũng không phải."
"Giỡn chơi hả? Ai ra lệnh cho cậu hả? Thứ này không bao lâu nữa là tiêu tan rồi, cần gì rầm rộ điều động nhân sự như vậy? phái cậu từ Đông Bắc đến tận đây?"
Tằng Thiên Hàm lắc đầu: "Phía trên quyết định thì ai biết được chứ? Chúng ta chỉ có thể phục tùng thôi, nhưng mà có chút kỳ quái à, lần trước bọn tôi ở Quan Nhĩ Châu giao đấu qua mấy lần, lúc đó cô ấy vẫn là quỷ nha, mà còn là lão quỷ nhiều năm nữa đó, bọn tôi giao đấu ba lần, cô ấy đối với đạo Shaman hình như rất am hiểu, thừa lúc tôi chưa sẵn sàng thì trốn qua bên kia sông Diệp Lâu, từ bữa đó đến giờ chưa đến mười ngày, sao lại thành ra thế này rồi?"
"Chúng ta qua xem đi."
....
Tang Du đang nỗ lực trò chuyện với cô gái: "Tần Hoài An? Cậu là Tần Hoài An đúng không? Đừng sợ, bọn tôi sẽ không tổn thương cậu, cậu có tâm nguyện gì thì cứ nói với bọn tôi đi."
Tang Đồng hỏi: "Tần Hoài An là ai?"
Tang Du lấy ra mấy tấm ảnh trong điện thoại đưa cho Tang Đồng: "Chị Đồng Đồng nhìn đi, đoàn này tên 'Tần Hoài Mộng' có từ thời dân quốc rồi ấy, đây là hai vị trụ cột chụp chung với Ngô Bội Phục, vị này là Trang Điệp Mộng, chị nhìn Bảo Ngọc trong hình xem, giống với cậu ấy như đúc luôn ý."
"Thời kỳ dân quốc?" Tang Đồng dò xét Tần Hoài An, chỉ thấy cô ấy vẫn duy trì dung mạo hơn hai mươi tuổi, quỷ và tinh khác nhau, sau khi biến thành tinh thì sẽ trở về bộ dạng lúc  chết.
"Nếu vậy thì tính ra đây là lão quỷ hơn trăm tuổi hả? Sao vậy được chứ, từ hồi dựng nước..."
Cảm nhận thấy ánh mắt mọi người, Tang Đồng lập tức im miệng.
Sau khi dựng nước bình định tứ hải, chiến loạn kết thúc, trên dương gian vẫn còn lưu lại rất nhiều vong linh Địa Phủ không thể thu phục, bọn họ cả ngày du đãng.
Sau khi thành lập cục xử lý sự kiện đặc biệt, trong cục đã dùng rất nhiều năm để thống nhất cách xử lý mấy vong linh kiểu này.
Đại đa số là tập trung lại để siêu độ, một số Quỷ tu có chút pháp lực thì sẽ bị thu phục quản chế, còn ác linh thì sẽ bị đánh thành tinh.
Kiểu như Mặc gia lãi tổ là nhờ địa mạch bám trụ mấy trăm năm, kiểu này cực kỳ hi hữu, nghĩ không ra còn có loại lão quỷ hơn trăm tuổi này!
Trong cục ra lệnh đánh tán hồn, mặc dù không biết ai làm nhưng nhiệm vụ của Tằng Thiên Hàm coi như đã hoàn thành.
"Du nhi, chúng ta về."
"Chị Đồng Đồng, em muốn giúp cậu ấy, cậu ấy tội nghiệp quá."
"Vô dụng thôi, cô ấy thành tinh rồi, em nhìn linh thể gần như trong suốt của cô ấy đi, vừa rồi còn bị kinh hãi nữa chứ, lúc mặt trời mọc cô ấy nhất định sẽ hồn tiêu phách tán"
"Nhưng bây giờ chưa đến hừng đông mà, em muốn thử."
"Tam hồn thất phách của cô ấy đã tan, còn sót lại chỉ là 'khí niệm' thôi, em hỏi lâu như vậy cô ấy có trả lời em chưa? Cô ấy bây giờ không có trí tuệ, hỏi cũng không ra gì đâu đừng phí sức nữa, theo chị về đi.",
"Mục thí chủ, Tứ Phương thấy hay là thả hồn thể của cô ấy vào lại trong cây quế đi, cây quế già trăm năm này đã có chút linh tính, hơn nữa còn tương hợp với khí tràng của vị thí chủ này, có thể sẽ làm chậm lại tốc độ tiêu tan của cô ấy."
Tang Đồng vừa nói 'không thể cứu', lại bị Tô Tứ Phương phản bác, trên mặt liền không vui: "Em có về không?"
"Chị, chị mệt thì về trước đi nha, em muốn ở lại ạ."
"Tằng  Thiên Hàm, chúng ta đi."
Tang Du giơ màn hình điện thoại lên trước cây quế: "Cậu là Tần Hoài An đúng không? Trong ảnh là cậu, người cậu muốn tìm là..."
'xoẹt' một tiếng, Tần Hoài An vừa trở về bên trong cây quế lại bay ra, cô nhìn trừng trừng vào màn hình điện thoại, nước mắt đỏ tươi im ắng rơi: "Tiểu Điệp, tại sao em không về."
Tang Du âm thầm vui mừng, xác định được thân phận của Tần Hoài An, hơn nữa Tần Hoài An đối với ảnh chụp có phản ứng.
Tần Hoài An muốn vuốt ve người trong màn hình, ngón tay lại xuyên qua điện thoại.
Màn hình điện thoại bị tắt, Tần Hoài An liền bất an, trong mắt cô tràn đầy sự lo lắng và tuyệt vọng, cô không chớp mắt cứ vậy nhìn chằm chằm màn hình: "Tiểu Điệp, sao em không đến."
Giọng nói trong lòng Mục Dung vang lên: "Tiểu Du, hay để tớ thử đọc trí nhớ của cô ấy."
"Vậy tớ để cậu mượn thân thể, cậu nhớ cẩn thận nha."
"Ừm."
Đáng tiếc Tang Du là người phàm, cơ thể người phàm không thể nào chạm vào Tần Hoài An.
"Không được rồi tiểu Du, không chạm vào cô ấy tớ không đọc được trí nhớ của cô ấy được.",
"Vậy giờ làm sao?"
"Xin lỗi tiểu Du, lực bất tòng tâm."
"Yên Yên, cậu ấy biến thành tinh rồi, chị tớ cũng nói, cậu ấy không còn bao nhiêu thời gian nữa, chúng ta giúp cậu ấy được không?"
"Tớ có thể thử hiện thân một lần, nhưng cậu nhất định phải thuyết phục được Mục Dung và Tô Tứ Phương giữ bí mật, nếu để chị cậu biết tớ tạm trú vào thân thể cậu, cô ta chắc chắn sẽ dùng mọi thủ đoạn lôi tớ ra để giết tớ, đến lúc đó kết quả của tớ còn thảm hơn nếu so với Tần Hoài An."
Rời khỏi cây quế làm Tần Hoài An tiếp tục suy yếu, mặc dù có lá bùa bảo hộ nhưng tứ chi của cô ấy bắt đầu xuất hiện dấu hiệu tiêu tan.
Tang Du vẫn nhớ rõ A Vân, thời gian tiêu tan chỉ trong cái nháy mắt.
"Mục Dung, tiểu Phương sư phụ, có thể xin hai người một việc không?"
Mục Dung nhìn Tô Tứ Phương, thấy đối phương gật đầu, cũng nhẹ gật đầu nói: "Việc gì? Cô nói đi."
"Chút nữa hai người thấy cái gì cũng xin hai người đừng nói cho chị tôi biết, sau này tôi sẽ giải thích sau, hiện tại tôi chỉ muốn giúp cậu ấy, thời gian của cậu ấy không còn nhiều nữa."
"Được."
Tang Du cảm kích nhìn Mục Dung, cười cười.
"Yên Yên, ra đi."
Đốm sáng nhỏ như hạt gạo từ giữa tâm mi Tang Du bay ra rồi dần dần biến lớn, La Như Yên hiện thân.
"Mục Dung, đã lâu không gặp."
"La Như Yên? Ngươi không phải..."
"Tiểu Du đã cứu ta, cái Tang Đồng đốt chỉ là bức hoạ không."
La Như Yên thấy lo lắng trong mắt Mục Dung, cười nói: "Ngươi yên tâm, tiểu Du là ân nhân của ta, ta chỉ trú tạm ở thân thể nàng, tuyệt đối sẽ không hại nàng ấy."
La Như Yên hoạt bát trứng to mắt: "Miệng của ta rất kín, không nói gì hết."
Mục Dung mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác: "Vậy tốt, ngươi tự giải quyết đi."

La Như Yên khép hai tay sát người, hướng Mục Dung một cái cúi người, thiên ngôn vạn ngữ đều ngưng trọng trong cái cúi đầu này.
"Yên Yên, mau đến thử đi."
"ừm."
La Như Yên đưa tay khoát lên vai Tần Hoài An, ánh sáng trắng hiện lên, La Như Yên biến trở về bản thể --- một bức cổ hoạ.
Cổ hoạ mở ra, trôi nổi giữa không trung, Tần Hoài An bị cổ hoạ hút vào.
Sau đó, trên cổ hoạ bắt đầu xuất hiện hình ảnh, phát ra chính là ký ức của Tần Hoài An, để tiện cho mọi người dễ hiểu, La Như Yên đảm nhiệm nhân vật kể chuyện.
...
Tại những năm chiến loạn liên miên không rõ niên đại, mạng người như cỏ rác, mà mạng của người nghèo lại càng thêm rẻ mạt.
Rất nhiều nhà đều muốn đem con trai vừa sinh nhà mình bán đi, còn bé gái 'bù của' đại đa phần đều bị vứt bỏ, nếu là con gái độc nhất thì còn đỡ một chút, nếu chẳng may trước đó đã có con trai thì...
Tần Hoài An được sinh ra ở gia đình khát vọng con trai để kế thừa hương hoả, lại còn là nhà đói nghèo rách nát.
Cũng may Tần Hoài An là con gái lớn, không bị vứt bỏ khi vừa chào đời. Em gái của cô lại không được may mắn như vậy, đến cả một giọt sữa mẹ cũng chưa được bú đã bị cha ruột mang ra khỏi nhà, không trở về được nữa.
Năm Tần Hoài An năm tuổi, mẹ cô sinh ra một đứa bé trai, cha của cô rất vui, lần đầu tiên cho Tần Hoài An ăn một đũa mì sợi.
Ba ngày sau, cô bị cha lén lút bán cho một người xa lạ, đổi lấy một túi lương thực nhỏ và mười quả trứng gà.
Người mua cô gọi là Cửu gia, yêu thích hí kịch, gia sản tương đối khá, dưới tay nuôi không ít đứa nhỏ, đều là những đứa nhỏ có chút nhan sắc, có đứa nhặt được cũng có đứa mua được, mục đích tồn tại duy nhất của tụi nhỏ là thực hiện mộng tưởng của Cửu gia.
Đoàn kịch huấn luyện dù khổ cực, nhưng mỗi ngày đều có thể ăn một bữa cơm no, Tần Hoài An rất thoả mãn, thoáng một cái ba năm trôi qua, Tần Hoài An vừa tròn tám tuổi.
Mùa đông rét đậm phòng ngủ đã tắt hết đèn, mười một đứa nhỏ song song nằm trên ván gỗ, hai người một ván một chăn mền, hai người ôm nhau sưởi ấm cho nhau, chỉ có một người cô đơn ở trong góc tận cùng.
Cửa phòng bị đẩy ra, gió lạnh gào thét lẻn vào, lão đại mở đèn, thấy rõ người vừa đến liền vội vàng quỳ trên ván, nhỏ giọng kêu: "Cửu gia."
"Đi thôi, mày ngủ ở trong cùng đi."
Tần Hoài An quấn lấy chăn mền quỳ trên ván, nhìn thấy đứa bé gầy gò đứng phía sau Cửu gia, trên người bé gái mặc bộ đồ cũ nát, khuôn mặt bị lạnh hong đến phát xanh, bé gái thuận theo ngón tay của Cửu gia đang chỉ, thấy Tần Hoài An.
Tần Hoài An nhếch môi cười, bé gái giống như thỏ con đang hoảng sợ, cúi đầu rụt vai.
Cửu gia đi rồi bé gái vẫn đứng yên không động, lão đại thổi tắt đèn, quấn chặt chăn mền: "đi vô trong cùng ngủ đi."
Tần Hoài An đi chân trần nắm lấy bả vai gầy gò của đứa nhỏ, lần mò đến bàn tay nhỏ bé lạnh băng của bé gái: "Đến đây, tui dắt bạn đi."
Bé gái 'Ừm' một tiếng, nhu thuận đi theo Tần Hoài An.
Vào trong chăn, Tần Hoài An ôm đứa bé vào lòng, quấn chặt chăn mền vừa chà bàn tay lạnh ngắt của đứa bé vừa nói: "Bạn tên gì? Mấy tuổi? Nhà ở đâu?"
"Em không có tên, cha nói em năm tuổi, không có nhà."
"Cửu gia còn chưa đặt tên hả? Dựa theo lệ cũ thì chắc em là em út rồi, trước khi em đến Thập tỷ gọi chị là em út, giờ có em rồi thì cái danh 'em út' tặng lại cho em, sau này cứ gọi chị Thật Nhất đi."
"Thập Nhất tỷ ~~"
"Gọi Thập Nhất là được rồi..."
~~~
Thỉnh tận hưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play