Chương 84: Hung quẻ ứng nghiệm.
Tằng Thiên Hàm bất tỉnh nhân sự, thanh phong bị hắn triệu hồi mất đi sự khống chế liền lập tức giải tán. Tang Đồng bị thương nặng, ánh sáng của Thiên Võng cũng trở nên ảm đảm, lung lay như sắp đổ đến nơi.
Tang Du và mẹ Lý ngất đi, Mục Dung thì ôm đầu thống khổ quỳ trên mặt đất, Lý Hàn Sở thừa cơ hội trốn xuống Diệp Lâu sông.
"Soạt" một cái, toả hồn liên co lại, khoá chặt hai tay của Mục Dung.
Tang Đồng nhìn quanh đống hỗn độn, thấy Tang Du ôm Mục Dung ngồi liệt dưới gốc cây, thấy Tằng Thiên Hàm và mẹ Lý bất tỉnh nhân sự, thấy Mục Dung đau đớn giãy dụa, cô lĩnh ngộ được hàm nghĩa của hung quẻ.
Sợ là hôm nay phải có người viết đi chúc ở đây rồi.
Nếu như nhất định phải có người đánh đổi mạng sống để vượt qua kiếp số này, thì ngoài cô còn có ai?
Tang Đồng vắt đào mộc kiếm lên đai lưng, mượn ánh sáng yếu ớt tìm thấy kiếm Ngũ Đế, cũng may không bị nước sông làm hư.
Tang Đồng đột nhiên có chút hối hận, đã bảy năm mình chưa về nhà. Trên người cô còn có trách nhiệm, từ lúc nhập đạo đến nay đã vô số lần cô trảm yêu trừ ma, không biết có bao nhiêu người bao nhiêu yêu ma muốn mạng của cô, nhưng lại không thể làm gì được cô.
Cô mã hoá hồ sơ của cha mẹ, cũng nhờ sư phụ thi pháp ẩn giấu đi khí tràng tương liên của mình và cha mẹ, chính là không muốn dẫm vào vết xe đổ của mẹ Đan Đan.
Sao cô lại không cảm thấy nhớ nhà chứ? Cô thích ăn lẩu cay đến vậy, chính là cách cô tưởng niệm quê nhà.
Thế nhưng cô sợ! Cô sợ nếu địch nhân biết chỗ ở của cha mẹ, người nhà nhất định sẽ gặp nguy hiểm!
Cô mệt mỏi, đứng ở vị trí này, cô không được phép lùi bước. Cho nên cô mới muốn kéo Mục Dung đến cục, Mục Dung là Đại Niệm Lực giả, thiên phú tu luyện sẽ cực kỳ cao, sau này vào cục rồi, cục trưởng nhất định sẽ không tiếc bất kỳ cái gì để tẩm bổ cho cô ấy, bản thân cô cũng sẽ dốc hết sở học của đời của mình truyền lại cho Mục Dung.
Có một người ưu tú như vậy thay thế cô, cô sẽ có thể trở về nhà.
Cô muốn về nhà.
"Ngàn tính vạn tính lại không nghĩ tới sẽ gặp phải Hà Yêu Diệp Lâu, tốt! Rất tốt, có thể thấy được ma vật từ ngàn xưa thì Tang Đồng tôi không uổng cuộc đời này."
Tang Đồng lấy ít máu bên mép môi bôi lên thân kiếm Ngũ Đế, 'đoành' một tiếng, thân kiếm phát ra hào quang màu vàng đất trang nghiêm.
Diệp Lâu Hà Yêu không tầm thường, Tang Đồng biết mình chỉ có một cơ hội duy nhất, nhất định phải bất chấp mọi thứ để làm Hà Yêu trọng thương, sau đó để Mục Dung nhân cơ hội mang người chạy đi.
Nêú đã vậy, thì cứ tam hồn thất phách làm dây dẫn, Nguyên Thần làm đèn, triệu hồi Cửu Thiên Huyền Lôi thôi!
Nước sông sẽ tăng cường lực công kích của Thiên Lôi, mặc kệ Hà Yêu ngươi cường đại ra sao, kể cả không giết được ngươi cũng phải lột được một lớp da của ngươi!
"Mục Dung, cô về nhục thân đi, chút nữa dù có chuyện gì cũng không được quay đầu lại, công theo Du nhi, chạy được bao xa thì chạy bấy xa, không được quay lại, rời khỏi Quan Nhĩ Châu trở lại Đông Bắc, vĩnh viễn đừng để Du nhi đến gần bờ sông, cô cũng vậy."
Nói xong Tang Đồng nâng kiếm Ngũ Đế qua khỏi đỉnh đầu, ngón trỏ ngón giữa duỗi thẳng, ba ngón còn lại bấu vào nhau, ngón tay chỉ vào Diệp Lâu sông đang cuồn cuộn nước xiết.
"Chân đạp Bắc Đẩu Thiên Cương, tay cầm Phục Hi Bát Quái Đồ, nhiệt tình tựa đao Khai Dương Huyết, hoàng phù Tam Thanh chấn sát linh, cung thỉnh Ngũ Đế đến tương trợ, trảm yêu trừ ma chấn chấn càn khôn, Nguyên Thần hoá đèn dầu, tam hồn thất phách làm dây bấc, Cửu Thiên..."
"Ha..ha ha.."
Nơi nơi sâu nhất ở Diêp Lâu sông phát ra tiếng cười kỳ dị, sau đó phun ra cột nước to như cái vạc, dùng tốc độ nhanh nhất bắn vào Tang Đồng.
"RẦM" một cái Tang Đồng còn chưa kịp niệm xong khẩu quyết đã bị ngăn lại. Cô bị cột nước đụng đến bay cả người lên, sau đó nặng nề ngã xuống trên đống bùn nhão ở hai bên bờ, lăn đi rất xa mới dừng lại.
"Soạt" một tiếng, dây đỏ bện kiếm Ngũ Đế bị đứt, đồng tiền Ngũ Đế lã chã rơi khắp nơi!
Lực công kích của cột nước kia không khác nào chiếc xe tải, nếu không phải Tang Đồng có hộ pháp bảo vệ, lại rơi xuống bùn nhão bên bờ thì chỉ sợ hồn đã sớm rời khỏi thể xác. Tang Đồng che ngực lảo đảo đứng dậy, lồng ngực đau đớn: "phốc" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Cột nước kia không biến mất, nó hoá thành cái đầu Giao Long, cao cư lâm hạnh nhìn cô, giống như chế giễu cô không chịu nổi một kích.
"Ha, quả nhiên...quả nhiên là yêu vật ngàn năm, danh bất hư truyền."
'cột nước' hình như đang ngửi gì đó, nó đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt khoá chặt trên người Tang Du.
"Không được! Mục Dung mau đưa Du nhi rời khỏi đây!"
Thế nhưng mọi chuyện đã quá muộn, cột nước đã bay đến trước mặt Tang Du, 'ầm' một tiếng, dây chuyền trên cổ Tang Du phát sáng, đánh cột nước ra xa.
Công kích bị cản lại, cả đoạn sông Diệp Lâu nổi lên bọt nước, cột nước hoá thành vô số tia nước, hướng Tang Du bắn tới!
Tiếng va đập vang lên không dứt, bị oanh tạc cực độ, dây chuyền trên cổ Tang Du phát ra tiếng 'rắc', vỡ nát.
"DU NHI!!" cột nước quấn lấy Tang Du và nhục thân của Mục Dung, đem hai người kéo xuống sông Diệp Lâu.
"KHÔNG!"
lửa giận công tâm, Tang Đồng lại phun ra máu tươi, chỉ có thể trơ mắt nhìn người cô luôn luôn đặt trước tất cả, người cô dốc lòng dốc sức bảo vệ mười lăm năm, cứ vậy biến mất dưới làn nước.
Bất lực.
Mục Dung từ dưới đất đứng lên, nghiêng nửa gương mặt nhìn cô: "Ở đây chờ ta, đừng làm chuyện vô vị nữa, Hà Yêu vẫn chưa thật sự thức tỉnh, Cửu Thiên Huyền Lôi sẽ chỉ làm cho nó thức tỉnh nhanh hơn, tạo thành sinh linh đồ thán."
Tang Đồng ngơ ngác nhìn nửa gương mặt của Mục Dung, vì cái gì chỉ trong một cái chớp mắt, cô lại cảm thấy thần thái của Mục Dung rất giống với Tô Tứ Phương.
Ánh mắt băng lãnh kia, khí tức 'người sống đừng đến gần' kia, vì sao cô lại cảm nhận được..từ bi trên người Mục Dung?
Mục Dung dứt khoát nhảy xuống sông, toả hồn liên trói trên người cô liền bị kéo căng. Tang Đồng nhìn toả hồn liền, lòng lại thấy nặng nề: lần trước cũng vì vậy mà Mục Dung không thể lặn đến đáy sông.
Tại khoảnh khắc Tang Đồng nghĩ cách chặt đứt xiềng xích, một màn phát sinh làm cô bị chấn động.
Dưới sông Diệp Lâu toả ra kim quang nhu hoà, kim quang kia giống như dòng điện chạy dọc bao bọc toả hồn liên, xích sắt từng vòng từng vòng đan xen thế mà lại đột nhiên tự cởi. Dây xích kiên cố chỉ trong nháy mắt hoá thành vô số cái vòng hở miệng rồi biến mất.
Tang Đồng dụi dụi mắt, không thể tin nổi điều vừa nhìn thấy
Đột nhiên! Tang Đồng cảm thấy sau lưng truyền đến một cỗ đại lực, vừa muốn quay đầu lại thì hai mắt đã tối sầm nằm rạp xuống đất.
....
Mục Dung được kim quang nhu hoà bao bọc quanh thân, ôm Tang Du đi lên bờ, nhìn thấy bóng người trên bờ, cô mỉm cười, ôm Tang Du đi đến gốc cây, đặt người ngồi xuống.
Cô đi đến trước mặt người vừa tới, chắp tay trước ngực thi lễ: "Thần Quân và Pháp Vương đích thân đến dương gian, không biết là muốn làm gì?"
Đứng trước mặt Mục Dung có tất cả hai mươi bốn người. Theo thứ tự là Tạ Tất An - Bạch vô thường Thần Quân, Phạm Vô Cứu - Hắc vô thường Thần Quân, Ngưu Đầu A Bàng Pháp Vương, Mã Diện La Sát Pháp Vương, tứ đại Quỷ Vương và mười sáu Quỷ Tướng vô danh.
Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu cầm lệnh bài vô thường trong tay cười nói: "Bọn ta cảm nhận được yêu khí của Hà Yêu nên lên dương gian xem xét."
Mục Dung mỉm cười: "Hai vị Thần Quân không cần quá lo, yêu vật không phải thật sự thức tỉnh."
Tạ Tất An nhìn Mục Dung, trong lòng gấp như lửa đốt, hắn tạm thời không thể kết luận được Mục Dung đã thức tỉnh đến trình độ nào rồi, chẳng lẽ lại phải thất bại trong gang tấc?
KHÔNG! không thể thua nữa, việc liên quan đến tự tồn vong của Phong Đô, 'Mục Dung' bây giờ không giống như lúc trước thế đơn lực cô* nữa, có rất nhiều người lợi hại giúp cô, nhất định sẽ xảy ra đại sự!
(* Ý nói một mình một ngựa ý)
"Không tỉnh đương nhiên tốt, nếu sông Diệp Lâu lại thay đổi dòng chảy thì bọn ta sẽ bận đến chết mất, bất quá.."
Mục Dung trong lòng khẽ giật mình, nhìn Tang Đồng dưới chân.
"Người này liều mạng triệu hồi Cửu Thiên Huyền Lôi, đã vượt quá sức chịu đựng, thần lực nhập thể tam mạch đều đứt, còn có bên kia, cô gái đang dựa vào gốc cây, phổi đã ngập đầy nước sông, chỉ còn lại mấy phút tuổi thọ, một người lại va chạm với ngoại lực, xuất huyết não sắp chết cả rồi, có thể được bọn ta câu hồn, coi như bọn họ gặp được đại cơ duyên."
"Soạt" một tiếng, Tạ Tất An vung toả hồn liên ra, xích sắt chia làm ba đầu, quấn lấy Tang Đồng, Tang Du và mẹ Lý. Hắn không lập tứ lôi hồn phách họ ra, mà chỉ cười như không cười nhìn Mục Dung, người trước mặt hắn có quá nhiều tên, hắn cũng không biết nên gọi cái nào, tạm thời cứ gọi là 'Mục Dung' đi.
"Thần Quân xin chờ, ba người này vẫn còn hi vọng sống, trời cao có đức hiếu sinh, sao Thần Quân lại không cho họ một cơ hội?"
"Buồn cười, Diêm Vương kêu người canh ba chết, ngươi có thể sống đến canh năm à? Đại tướng Phong Đô đích thân hạ giới, há có thể tay không trở về?"
"A Di Đà Phật."
Mục Dung niệm một tiếng Phật, ngồi xổm xuống, đưa tay đặt lên ngực Tang Đồng, kim quang nhu hoà đi vào lồng ngực Tang Đồng. Năm giây sau, Mục Dung nhấc tay lên, toả hồn liên đang quấn lấy Tang Đồng liền tan biến.
Tạ Tất An thấy vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hai vị Pháp Vương Ngưu Đầu Mã Diện lấy ra pháp khí của mình, tứ đại Quỷ Vương hiện rõ bản thể to lớn đến doạ người, mười sáu Quỷ Tướng vô danh cũng cầm lên đại đao.
Nhưng mà Mục Dung tựa như không nhìn thấy, lại đi đến bên cạnh mẹ Lý, giơ tay đặt lên đỉnh đầu của bà, giống như vừa nãy, toả hồn liên của Tạ Tất An lại biến mất
Tạ Tất An giơ tay, ra hiệu cho đám người phía sau đừng manh động, ánh mắt theo sát Mục Dung.
Mục Dung đi đến gốc cây, ngồi xổm xuống bên cạnh Tang Du, đưa mắt ngắm nhìn khuôn mặt của nàng, nhẹ nhàng nói: "Sao ngươi cứ thích đi tìm khổ."
Mục Dung tay bấm pháp ấn, chấm lên giữa mi tâm của Tang Du, tiện tay kéo một cái.
"Xoẹt" một tiếng, La Như Yên bị kéo ra, La Như Yên bị doạ đến run rẩy, co thành một khối.
"Mục, Mục Dung."
Mục Dung cười nhạt, nhẹ trấn an: "Đừng sợ, ta biết ngươi một lòng hướng thiện, sẽ không tổn thương ngươi, chỉ là chuyện hôm nay nếu để nàng ấy biết sẽ gây cho nàng ấy vô số tai hoạ, ngươi có nguyện ý để ta lấy đi tất cả những gì hôm nay ngươi đã thấy không?"
"Ta nguyện ý."
"Rất tốt." Mục Dung thuận tay búng một cái, đốm sáng nhỏ như hạt gạo bay vào giữa mi tâm của La Như Yên, cô phất tay áo, La Như Yên bay về thân thể của Tang Du.
Mục Dung làm lại động tác cũ, toả hồn liên quấn lấy Tang Du cũng biến mất, cô không lập tức đứng lên, mà là ngồi xổm bên cạnh Tang Du thật lâu không nói gì, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi vết bùn dính trên mặt nàng, nắm lấy mặt dây chuyền đã vỡ vụn, hai mắt hơi khép, miệng nhấp nháy tụng một đoạn kinh văn, kim quang như sợi chỉ loé lên, mặt dây chuyền khôi phục nguyên vẹn, còn sáng hơn lúc trước.
Làm xong tất cả, Mục Dung mới đứng dậy đi đến trước mặt Tạ Tất An.
"Tính mạng ba người bọn họ đều không sao, ký ức hôm nay cũng bị ta lấy đi, Thần Quân đã an tâm chưa?"
"Mục Dung, ngươi..."
"Thần Quân đừng vội, sao ta có thể phá hư quy luật của Địa Phủ? Tất cả tội lỗi một mình ta gánh."
Mục Dung giật giật ngón tay, toả hồn liên không cần mệnh lệnh của Tạ Tất An quấn lấy Mục Dung: "Chư vị nếu đã không thể về tay không thì làm phiền Thần Quân câu đi hồn phách của ta."
~~~~
Đã ai hiểu được gì chưa? Hí hí