La Như Yên trăm mối ngổn ngang không lời giải đáp, lẩm bẩm nói: "Tình cảm của nhân loại quá sức phức tạp, uổng tớ tu luyên ngàn năm lại chỉ có thể học được có ba phần."
Mục Dung đang ngủ say nghe được âm thanh xích sắt quen thuộc, một giây sao linh hồn liền bị kéo ra khỏi thân thể. Tang Du nhìn thấy một sợi xích sắt xuyên tường bay vào, tốc độ cực nhanh buộc vào Mục Dung, nàn chạy theo đến bên cửa sổ, bên ngoài lại không có bóng người nào.
"Mục Dung? Mục Dung!" Tang Du chạy lại bên giường muốn gọi Mục Dunh tỉnh lại, nhưng người trên giường hô hấp vẫn đều đặn, chỉ số trên dụng cụ theo dõi vẫn bình thường, chỉ là gọi hoài không dậy.
"Yên Yên làm sao giờ?"
"Gọi cho chị cậu đi."
Mục Dung bị tỏa hồn liên buộc chặt, cảnh sắc trước mặt thay đổi không ngừng, cô nhìn về phía trước nhưng không thấy được chủ nhân của nó.
Uy lục và chiều dài của tỏa hồn liên phụ thuộc vào năng lực của chủ nhân, cảnh sắc dưới chân Mục Dung rất quen thuộc, chính là đường đến Phong Đô.
Có thể lấy tỏa hồn liên từ Phong Đô  bay đến dương gian để câu người, đưa mắt tìm kiếm khắp Phong Đô chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mục Dung không giãy dụa nữa, đại khái cô cũng đoán ra được là ai đang trói mình.
'Rầm' một tiếng, Mục Dung ngã ầm lên trên phiến đá. Tỏa hồn liên được cởi bỏ, Mục Dung từ dưới đất bò dậy, cúi đầu, quỷ củ quỳ xuống.
Phía trước truyền đến giọng nói lạnh lùng: "Ngẩng đầu lên."
Mục Dung theo lời chậm rãi ngẩng đầu, phía trước đại điện có hai chiếc ghế bành, một đen một trắng đang ngồi đó: "Tham kiến Thất gia và Bát gia."
Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu chỉ ngồi đó mà Mục Dung lại cảm nhận được áp lực kinh người, đầu không tự chủ lại cúi thấp.
"Mục Dung, ngươi thân là âm sai lại không công tâm, lợi dụng chức vụ trợ giúp người có tên trong tử sổ tránh khỏi tử kiếp, lại cưỡng chế chiếm lấy thân thể người sống, ngươi có biết tội hay không?"
Mục Dung im lặng thật lâu, hít sâu một hơi, cố gắng gồng thẳng người, siết chặt trong quyền.
"Thế nào? Ngươi không phục?"
Mụ Dung cúi rạp xuống đất, trả lời: "Xác thực học sinh không nên trợ giúp người thoát khỏi tử kiếp, nhưng dựa vào điều lệ của học viện, dưới tình huống khẩn cấp âm sai có thể mượn tạm thân thể người để tiện cho việc xử lý công việc."
Phạm Vô Cứu thay Tạ Tất An tiếp tục nói: "Địa Phủ có quy định của Địa Phủ, không tử làm sao sinh? Nếu mỗi âm sai đều như ngươi, khiến sinh tử đảo nghịch như vậy há chẳng phải thiên hạ này sẽ không còn người chết à?"
Mục Dung ngẩng đầu, vừa đối mặt với hai người đó lại lập tức cúi xuống.
Tay siết chặt đã trắng bệch: Thật vất vả mới nhìn thấy hi vọng,không lẽ lại bị phá hủy ở nơi này sao?
Dạng thời gian này, đến bao giờ mới kết thúc? Cô không hối hận vì đã cứu Tang Du, nhưng vì sao thiên đạo lại vô tình đến vậy? Tại sao lại dùng hình phạt tàn khốc đến vậy để trừng phạt mẹ cô?
Giờ khắc này Mục Dung cảm giác được bản thân sắp sửa bùng nổ, lửa giận tràn lan trong lồng ngực không nơi phát tiết, cô không dám, cô sợ bản thân nhất thời xúc động, chọc giận thần uy, lại gây thêm cho mẹ cực khổ.
Cô cẩn thận sống mười sáu năm! Mỗi ngày mỗi ngày thật cẩn thận sống, vậy mà hậu quả xấu vẫn luôn quấn lấy thân.
Ai có thể nói cho cô biết, đến tột cùng là vì sao không?
Hắc Bạch Vô Thường thấy Mục Dung không nói gì, liền trao đổi ánh mắt với nhau, Phạm Vô Cứu vừa định mở miệng đã nghe thấy giọng nói của Mục Dung: "Thất gia, Bát gia, học sinh từ lúc mười tuổi đã ép hai phách tại Địa Phủ, trở thành âm sai, đã qua mười sáu năm năm tháng, học sinh vẫn luôn cho răng mình là một âm sai trong học viện, vậy tại sao quy tắc của học viện lại không thích hợp với ta?"
Phạm Vô Cứu không nghĩ tới Mục Dung kia luôn luôn lo trước sợ sau lại sinh ra ý niệm phản kháng, lời hắn muốn nói bị nghẹn ở yết hầu, Tạ Tất An vỗ tay vịn ghế, quát lớn: "To gan, ngươi đây là muốn khiêu chiến với bọn ta?"
"Học sinh không dám, chỉ cầu hai vị gia gia có thể cho học sinh một cơ hội để giải thích."
Tạ Tất An biết rõ không thể làm căng, liền ra vẻ miễn cưỡng gật đầu: "Ngươi nói."
"Học sinh tuy là âm sai, nhưng cũng người sống tại dương gian, dù đã mất đi hai phách nhưng cũng đâu phải cỏ cây vô tình, trợ giúp Tang Du tránh khỏi tử kiếp đúng thật có chút lợi dụng chức vụ, nhưng mà Tang Du...nàng ấy là người bạn duy nhất của ta ở dương gian."

"Ý của người là, bởi vì nàng ta là bạn ngươi, nên người liền đảo nghịch sinh tử?"
"Thất gia, dân gian có một truyền thuyết, nói ngài và Bát gia lúc còn tại thế là bằng hữu chi giao, một ngày ngài hẹn Bát gia gặp nhau ở trên cầu, hôm ấy trùng hợp trời đổ xuống mưa to làm nước sông tăng vọt, Bát gia vì giữ vững lời hừa bằng hữu liền cam tâm để nước sông cuốn đi, nghe nói Thất gia ngài sau đó ruột gan đứt đoạn từng khúc, theo huynh đệ quyên sinh, hai người cùng nhau xuống Hoàng Tuyền, Phong Đô đại đế bởi vì sự trung nghĩa của hai vị làm cho cảm động, sắc phong hai vị làm vô thường sứ giả. Mục Dung cả gan hỏi một câu, nếu như hôm nay hai vị và ta với Tang Du đổi chỗ, thì nên làm thế nào?"
Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu không nghĩ tới Mục Dung sẽ nhắc lại chuyện cũ năm xưa, nếu như quả quyết phủ định thì chẳng khác nào làm mất đi uy vọng của hai người, nghĩ thế nào cũng chỉ có một đáp án nước đôi mập mờ: "Huynh đệ ta là đồng sinh đồng tử."
Mục Dung dập dầu trên đất: "Học sinh cũng là ôm quyết tâm cùng bằng hữu đồng sinh đồng tử, nhưng  đến lúc nguy cấp lại theo bản năng đẩy người ra."
Ánh mắt Tạ Tất An thâm trầm, người này lúc trước ở trước mặt bọn hắn thở mạnh cũng không dám, hôm nay lại có thể dựa vào lí lẽ để biện luận. Hắn nhìn Mục Dung, lại như xuyên qua Mục Dung nhìn vào nơi xa xôi.
Phong Đô nơi này không nhật nguyên, tồn tại trên đời đã ngàn ngàn vạn vạn năm. Bọn hắn mang theo nhiệm vụ tuyệt mật đã đấu với Mục Dung qua vô số lần luân hồi, tại mỗi một lần bắt đầu đoạn luân hồi mới, sẽ bày ra vô vạn phong ấn trong linh hồn cô, những mỗi một cái phong ấn đều sẽ bị xông phá.
Bọn hắn đã từng dùng vô số thử đoạn, không tiếc xuyên tạc sinh tử để người trước mặt có thể trong thời gian sớm nhất hồn về Địa Phủ, đem mọi thứ về không, lại bắt đầu từ đầu lại.
Nhưng đời đời vẫn cứ thế tái diễn...
Tạ Tất An phẫn hận nhìn người trước mặt, lại không thể làm gì. Hắn và Phạm Vô Cứu có  thể điều khiển sinh tử nhưng cái chết đối với người này mà nói, cùng lắm chỉ là một khởi đầu mới mà thôi.
Hắc Bạch Vô Thương nghĩ về chuyện cũ mấy trăm năm trước, rốt cuộc cũng nghĩ ra mưu kế ác độc để kết thúc 'trò chơi' này.
Chính là áp dụng nó vào một đời này của cô!
Hắc Bạch Vô Thương tâm ý tương thông, Phạm Vô Cứu tức thời nói: "Thất ca, ta thấy Mục Dung nói cũng không phải không có lý, không bằng khai ân cho nàng ta, nể tình nàng ta mới vi phạm lần đầu, lại dùng thân thể giúp đỡ bằng hữu tránh khỏi tử kiếp, có tình có nghĩa, xử phạt nhẹ tay một chút đi."
Tạ Tất An nhẹ gật đầu: "Bát đệ đã nói giúp ngươi thì thôi vậy, bổn quân đây cũng không phải người bất thông tình lý, chỉ tạm dừng chức vụ âm sai của ngươi, thời hạn là ba tháng dương gian, ngươi tốt nhất nên tỉnh táo hơn đi."
Mục Dung không dám tin nhìn Tạ Tất An.
"Thế nào? Không hài lòng cách xử phạt của bổn quân?"
"Đa tạ Thất gia khai ân, đa tạ Bát gia cầu tình giúp học sinh."
"Mục Dung, bổn quân trịnh trọng nói cho ngươi biết, ngươi chưa làm nghi thức âm sai, sau này không được chiếm cơ thể người sống, nếu còn tái phạm bổn quân nhất định không dễ dàng cho qua."
"Vâng."
"Trở về đi, nếu ngươi biểu hiện tốt hơn chút nữa bổn quân sẽ thay ngươi bẩm báo Đại Đế, phá lệ sắc phong ngươi làm âm sai chính thức, như vậy cũng tiện cho ngươi tích lũy công đức chuộc tội cho mẹ ngươi."
"Vâng, đa tạ Thất gia."
"Trở về đi."
Tạ Tất An phất ống tay áo, Mục Dung biến mất ngay tại chỗ.
"Thất ca, ta thấy chúng ta không nên làm căng quá, phong ấn sắp giải trừ, cũng không biết lần này Hoàng Tuyền Thủy có thể khắc chế thêm bao lâu, ta thấy vẫn nên chầm chậm mưu tính thôi, để tránh lại thất bại trong gang tấc."
Tạ Tất An nhẹ gật đầu: "Một kiếp này nhất định phải thành công! Bổn quân không muốn tiếp tục nhìn mặt nàng ta."
"Ừm, đợi đến khi nàng ta chính thức được thụ phong, ta sẽ bắt nàng ta đi làm thủ vệ."
Thời gian của âm dương rất khác biệt, Mục Dung bị đuổi về thì Tang Du cũng vừa gọi xong điện thoại cầu cứu.
Nhìn thấy Mục Dung, Tang Du vui mừng: "Cô về rồi??vừa rồi..."
"Không sao."
Mục Dung về tới nhục thân, Tang Du ngồi ở mép giường, nhìn Mục Dung như có lời muốn nói.
"Cô có đói bụng không? Chị tôi chút nữa sẽ quay lại, có mua cháo nữa, cô muốn ăn gì cứ nói để tôi nhờ chị ấy mua luôn."
Mục Dung phát ra tiếng thở dài: "Tôi không đói, cô có gì muốn hỏi cứ hỏi đi, chuyện liên quan đến Địa Phủ thì tôi không thể trả lời."
Tang Du khóe miệng khẽ run, lắc đầu: "Tôi không hỏi"

Mục Dung quay đầu, nhìn thấy váy trắng của nàng loang lổ vết máu, ngay cả trên mặt cũng dính một chút, hắn là lúc mình xảy ra chuyện đến khi xử lý xong hết đã một mực canh giữ bên cạnh mình.
Mục Dung nghĩ đến bên trong tử sổ chỉnh viết lên hai hàng chữ ngắn ngủi.
Hai hàng chữ! Liền phán quyết tử hình với cô gái trước mặt cô, nếu cô đến chậm một bước thôi, Tang Du chắc là đang ở dưới Thổ Địa công báo mệnh rồi.
"Sau này băng qua đường cẩn thận một chút."
Tang Du cắn chặt môi dưới, hai tay bưng kín mặt, từng tiếng nấc nở từ kẽ tay vang lên.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi...nếu không phải vì cứu tôi cô sẽ không thành ra như vậy! Cô chảy rất rất nhiều màu, cô biết không khi tôi nhìn thấy cô nằm trên vũng máu, tôi rất sợ...Tôi sợ cô cứ vậy chết đi, giống như cha và mẹ tôi, vĩnh viễn bỏ tôi đi không thể nào gặp lại nữa...Tôi rất sợ, thật xin lỗi...sớm biết vậy tôi sẽ không cùng A Miêu đi dạo chợ đêm, xin lỗi Mục Dung, tôi không biết nên nói thế nào nữa, không biết nên đền bù thế nào nữa...thật xin lỗi..."
Nói đến phần sau, Tang Du đã nói năng lộn xộn mất rồi, ngoại trừ không ngừng xin lỗi, nàng cũng không biết có thể nói thêm gì.
Tiếng khóc của nàng đứt quãng, nhưng vẫn có thể nghe ra được tình cảm chất chứa bên trong, đúng vậy nang rất sợ, cũng rất đau lòng Mục Dung, nhưng lại không biết nên biểu đạt ra sao.
Mục Dung bị xúc động, chống tay ngồi dậy, vỗ vỗ bả vài Tang Du, rút ra một tờ khăn ướt.
"Đừng khóc."
Tang Du che mặt 'Ừm' một tiếng, nhưng thanh âm nức nở vẫn không ngừng, thân thể cũng vì vậy mà run rẩy.
~~~~~~~~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play