Sau khi Nhược Thủy tan hết trong không gian xuất hiện quang môn, La Như Yên che chở Vương Hạo từ thế giới trong tranh bước ra, nhìn thấy trên người Mục Dung toả ra ngàn vạn vệt bạch quang bắn ra bốn phương tám hướng, có chút không hiểu.
Một vệt bạch quang tiến vào Lang Vương Tiếu Nguyệt trọng thương sắp chết, cô chậm rãi mở mắt, một mực ngủ say Liễu Nhị nương tử cũng tỉnh lại hai người kích động ôm lấy nhau.
Mục Dung mở lòng bàn tay, trong viên đá lấy ra ngàn vạn hồn phách, A Miêu xuất hiện bên cạnh Mục Dung, vẻ mặt mờ mịt.
Tiếu Nguyệt phóng tới Vương Hạo muốn động thủ, La Như Yên lập tức giang hai tay che chở lấy Vương Hạo, bộ dạng thấy chết không sờn.
Mục Dung mệt mỏi mở miệng: "Tiếu Nguyệt tiểu thư xin đừng tay. Hết thảy đều đã kết thúc thời, trời cao có đức hiếu sinh."
Liễu Nhị nương tử giật giật tay áo Tiếu Nguyệt ra hiệu cô nhìn Mục Dung, Tiếu Nguyệt của nhìn thấy thân thể gần như trong suốt của Mục Dung thì đờ người: "Mục Dung, thân thể cú ngươi?"
Mục Dung cười nhạt: "Mọi người đến đây đi, thời gian của tôi không cơn nhiều, mỗi người hỏi một vấn đề."
"Mục Dung đại nhân?" A Miêu bỗng nhiên quay đầu đau lòng nhìn La Như Yên: "Yên Yên, ngươi vì sao đối với ta như vậy?"
La Như Yên không trả lời, đỡ lấy Vương Hạo đi tới trước mặt Mục Dung, lúc đi qua A Miêu liền nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."
Mục Dung nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nói khẽ: "Vậy bắt đầu tư Vương Hạo đi."
...
Tôi tên Vương Hạo sinh ra trong một gia đình bình thường, là tầng lớp gia đình công nhân, trên người mặc đồ cũ của anh họ, đồ chơi trong nhà cũng không có một món, ước mơ sau này chính là làm người có tiền, có thế, ảo tượng mình phất lên như diều gặp gió có thể cho cha mẹ cuộc sống tốt nhất, nhưng mà vẫn bị hiện thực nắn xương.
Thi rớt cấp ba tôi bị cha mẹ đưa tới trường kỹ thuật, cha nói: Qua được ba trăm sáu mươi ngày là có thể tốt nghiệp, ngoan ngoãn học cho tốt sau này đến xưởng làm cùng với cha mẹ, hiện tại nhân viên kỹ thuật cao tiền lương không thấp.
Thế nhưng đó không phải cuộc sống tôi muốn! Ngửi đủ rồi nùi dầu máy trên người cha, cũng không muốn mình bốn mươi tuổi nhìn như ông lão sáu mươi, thế nhưng tôi bất lực chống lại hiện thực, nội tâm buồn khổ nào có ai hiểu đâu?
Vì sao có những người cả ngày chơi bời lêu lỏng, chuyện xấu gì cũng làm lại có thể hưởng thụ giàu sang?
Vì sao có người vừa ra đời đã ngậm muỗng vàng, tiêu xài hoang phí mấy đời không hết?
Mà tôi lại chỉ có thể tiếp nhận sống dưới tầng đáy?
Tận cho đến một ngày tôi bất hạnh chết đuối, tôi rõ ràng cảm nhận được đau đớn khi nước thấp vào phổi, mang theo vô tận oán hận mất đi ý thức, không nghĩ tới tôi không chết mà lại có khả năng dự báo ba phút tương lai.
Tôi mừng như điên, dựa theo năng lực đi mua xổ số không phát tài mới lạ.
Thế nhưng tôi lại bị biến thành đối tượng nghiên cứu, trong phòng giam bằng kính trong suốt cảm nhận được sự tuyệt vọng vô tận.
Sau đó một ngày, có một lão già tóc hoa râm đi tới phòng giam của tôi, làm tôi khiếp sợ chính là: tôi không thể dự đoán lời lão muốn nói
Lão già nói: "Ta tên Quách Đãng Khấu, cậu có thể gọi là lão Quách, hoặc Quách gia gia."
Lão Quách nhìn tôi rất lâu, nhìn vào đôi mắt của lão tôi có cam giác như mình bị người khác nhìn thấu, lão lại nói: "Chúc mừng cậu nhận được năng lực quý báu, có đồng ý giúp sức cho quốc gia?"
Nội tâm của tôi từ chối, quốc gia sao? Ha...tôi mặc đồ cũ của người ta quốc gia ở đâu? Thời điểm tôi không mua nổi đồ chơi quốc gia ở đâu? Tại lúc tôi chỉ là một người tầm thường đối với quốc gia chỉ như sâu kiến có cũng được không có cũng không sao, bây giờ có năng lực thì lại muốn tôi ra sức vì quốc gia?
Tôi hiện tại chỉ muốn dùng năng lúc này để phát tài tán gái hưởng thụ vui vẻ cuộc sống, cùng cha mẹ đi tới cuộc sống tốt đẹp nhất
Lão Quách cười cười: "Từ từ suy nghĩ, mấy ngày nữa ta lại đến thăm cậu."
....
Cứ như vậy tôi bị giam hai mươi bốn giờ với nguồn sáng cố định, mỗi ngày đều là robot đưa cơm tới. Dần dần tôi quên đi thời gian, cô độc và tuyệt vọng ăn mòn tôi từng chút.
Lão Quách đến đi không có định kỳ, mỗi lần đều bố thí nói mấy câu sau đó đi, bất tôi đến phát điên.
Không biết qua bao lâu, lão Quách đột nhiên hỏi tôi một vấn đề: "Nếu như cậu biết được mình sẽ chết lại không có cách nào thoát được thì sẽ ra sao?"
Lời vừa dứt, tôi lập tức dự đoán được vô số hình ảnh cái chết của mình
Lão Quách cười nói với tôi: "Trung thành với ta, ta sẽ thả cậu ra, phản kháng, kết thúc cậu đã thấy. Đợi đến thời cơ chín muồi, ta có thể hứa cho cậu tuổi thọ vĩnh sinh, linh hồn bất diệt."
Sau này tôi mới biết, lão Quách là cục trưởng ban ngành thần bí nhất quốc gia.
Mấy năm sau lão Quách gọi tôi đến, nói: "Ta sắp bỏ đi thân phận này, từ này cậu là nội ứng ta xếp vào cục, thời cơ chín muồi ta sẽ thực hiện lời hứa năm đo."
Sau này rất nhiều năm tôi đều làm theo yêu cầu của lão Quách, bao gồm cả việc để Tang Đồng hoài nghi Ngưu Tử Trĩ, đồng thời dẫn người đến Tây Nam.
Trước một đêm Bất Hoán Thi "hiện thế" tôi dựa vào sắp xếp của lão Quách đồng quy vu tận với Bất Hoán Thi, cũng đêm đó tôi chân chính vĩnh sinh.
Thiên quạ trộm nguyệt thành công tôi nghĩ lão Quách phải rất cao hứng mới đúng, thế nhưng mà lão hết khóc lại cười tựa như nổi điên.
...
Vương Hạo lấy lại tinh thần nhìn Mục Dung hỏi: "Tôi muốn biết lý do lão cục trưởng nhìn diệt thế Sáng Nguyên."
"Yên Yên, có thể cho tôi mượn bản thể?"
"Được."
Mục Dung nhấc tay chỉ vào cổ hoạ, những hình ảnh này đều là Mục Dung dùng Phật nhãn suy ra.
Quách Đãng Khấu sinh tại Đông Bắc thời kỳ túng quẫn, đại địa quốc gia tình hình bất ổn, một mảnh đất hoang vu.
Hắn không có cha, mẹ thì có chút hiểu biết pháp thuật thần kỳ, có thể làm hắn gặp dữ hoá lành.
Năm hắn hai mươi mốt tuổi quốc gia tiến vào giai đoạn kiến quốc
Mẹ cổ vũ hắn ra sức vì nước, Quách Đãng Khấu từ biệt mẹ già, nhờ vào thuật pháp học được từ mẹ nên được tổ chức chọn trúng, sơ kỳ kiến quốc yêu nghiệt hoành hành, cục xử lý sự kiện đặc biệt theo thời sinh ra.
Năm Quách Đãng Khấu bốn mươi tuổi, mẹ hắn bệnh tình nguy kịch vội vàng về nhà, hắn nghe được một tin phá vỡ tất cả nhân sinh hắn tích lũy: Cha mẹ Quách Đãng Khấu đều là người Nhật!
Cha mẹ hắn từ nhỏ đã tập tành tiếng Trung lấy đạo thuật nguỵ trang chui vào cảnh nội quốc gia, kỳ thực là tuân theo mệnh lệnh của Thiên Hoàng phá hủy long mạch.
Trong lúc làm nhiệm vụ, cha Quách Đãng Khấu bị long mạch phản phệ dẫn đến tử vong, mẹ hắn vì đang mang thai nên long mạch tha mạng.
Mẹ Quách Đãng Khấu nắm lấy tay hắn, gỗ mục lão nhân hai mắt kiên nghị nói: "Trong người chúng ta chảy xuôi huyết mạch Phù Tang cao quý, con bây giờ có chức quyền nhất định phải hoàn thành mệnh lệnh của Thiên Hoàng đại nhân!"
Sau đó tính tình của Quách Đãng Khấu đại biến, đặc biệt là khi hắn phát hiện ra quốc gia cũng dùng thủ đoạn này gài một nhóm đặc vụ vào quốc nội Nhật Bản, tâm tình này một lời khó nói hết. Hắn âm thầm ngáng chân làm đồng chí bên mình chết thảm, khoái cảm đi qua chỉ còn lại trống rỗng mịt mờ.
Tỏrong lực tình cờ hắn có được một bản Vô Tự Thiên Thư, khổ đọc mười năm hắn phát hiện bên trong Vô Tự Thiên Thư có ghi chép chi pháp diệt thế.
Hình ảnh biến mất, Mục Dung chậm rãi nói: "Thân phận của Quách Đãng Khấu gây đả kích quá lớn cho hắn, ngay tại thời kỳ mẫn cảm kia thân phận của hắn đã an bài không cách nào lý giải, thậm chí sẽ làm hắn tai họa ngập đầu. Lớn lên dưới hoàn cảnh đó ý nghĩ và nhận định sẽ khác với người hiện đại bây giờ. Vùng vẫy kìm nén nhiều năm Quách Đãng Khấu quyết định quỷ diệt thế giới mục nát nhỏ hẹp này, sáng ra ra một kỷ nguyên không biên giới, không chiến tranh, không có hận thù."
Mục Dung mệt mỏi thở dài: "Luân hồi khổ."
Vương Hạo ngơ ngác thật lâu không nói gì, Mục Dung thu lại ánh mắt nhìn Liễu Nhị nương tử.
"Đến phiên Nhị tiểu thư."
Trong đầu Liễu Nhị nương tử hiện lên vô số vấn đề: Hung thủ sát hại Khôi bà bà là ai?
Sừng rồng của mình khi nào trở về?
Nàng khổ tu mấy trăm năm khi nào mới đắc đạo?
Nghĩ đến đây Liễu Nhị nương tử khó tránh phiền muộn: Mình đắc đạo Tiếu Nguyệt làm sao bây giờ?
Dưới một phen rối rắm, Liễu Nhị nương hỏi: "như thế nào thế giới mới có thể trở về hình dạng ban đầu?"
Mục Dung tán thưởng nhẹ gật đầu: "Đại thiện."
Liễu Nhị nương tử mỉm cười, Mục Dung lại nói: "Hết đêm nay Huyết Nguyệt sẽ rơi xuống, sau đó thời gian thế giới này sẽ quay về thời điểm chưa xảy ra chuyện gì."
Liễu Nhị nương tử không dám nhìn Mục Dung, nghịch chuyển thời không là thông thiên đại năng nghĩ cũng không dám nghĩ!
"Tôi đã thả hết những người bị Quách Đãng Khấu nhốt trong Bát Chỉ Kính, cũng cứu sống những người vì chuyện này hi sinh. Chỉ là Nhược Thủy đã nhấn chìm thế giới này, phá hủy nền văn mình và tất cả kiến trúc, đại địa trong vòng ngàn năm cỏ cây không thể sinh trưởng, nhân loại không thể sinh tồn. Chỉ có thể đảo ngược thời gian đem thời không quay lại thời điểm mọi thứ chưa bắt đầu, Huyết Nguyệt rơi xuống sẽ dựng lên một tuyến thời không khác cho thế giới này, ở nơi đó Tang Du Mục Dung, và Quách Đãng Khấu không tồn tại, nói cho cùng trường hạo kiếp này cùng tôi và Tang Du cưỡng ép đi vào nhân gia khá liên quan."
Mục Dung nhìn La Như Yên, người sau khom người làm một lễ vạn phúc: "Đa tạ ân không giết."
Mục Dung gật đầu: "Hỏi đi."
"Tiếu Du rốt cuộc là ai?"
"Bản thể của nàng không thuộc tam giới lục đạo, thời điểm thượng cổ đại thần Bàn Cổ khai thiên lập địa, linh tuyền cũng đồng thời khai sinh, linh tuyền bị trọc khí vây khốn giáng thẳng xuống lòng đất. Linh tuyền ở sâu dưới lòng đất tự tạo cho mình một vùng thiên địa, nước chảy ngược dòng. Trải qua ngàn vạn năm vùng đất kia biến thành Phong Đô Địa Ngục, vị trí bắt đầu của linh tuyền chính là Địa Ngục tầng 19 không người. Dòng nước của linh tuyền từ tầng sâu nhất chảy lên ngược dòng, nguồn nước này nhân gian gọi là Hoàng Tuyền, không có bất kỳ ai biết được đầu nguồn của Hoàng Tuyền là ở đâu. Thời kỳ Mạt Pháp Địa Tạng Vương Bồ Tát sẽ đi vào tầng 19 bế quan, linh tuyền cảm nhận được đại ái tương hoà của Bồ Tát nên tu thành nữ thể, chính là Tang Du."
La Như Yên lẩm bẩm: "Khó trách lúc tiểu Du vẫn ở nhục thân có thể điều khiển nước..."
Tiếu Nguyệt hội: "Vậy ngươi là ai?"
"Ta chính là Địa Tạng Phật ảnh, ngày linh tuyền tu thành nữ thể, huyết quang chiếu rọi cả U Minh bao gồm cả tầng 19 Địa Ngục, ta và tiểu Hắc cũng được sinh ra trong nguồn sáng này. Ta và Tang Du ở nơi đó gắn bó đi qua vô hạn thời gian, sau này Phật ảnh nhận điểm hoá của Địa Tạng Bồ Tát tự nguyện dấn thân hồng trần hoàn thành đại thệ của Ngài: "Địa Ngục chưa không thề không thành Phật", linh tuyền không chịu nổi tịch mịch vô hạn nên tới theo Phật ảnh."
Đám người nghe xong thật lâu không nói gì, nguồn gốc của Mục Dung và Tang Du sâu đến như vậy, khó trách lúc đó Tang Du có thể cứu Mục Dung ra khỏi dòng Vong Xuyên.
Nhớ lại những chuyện mấy năm nay xảy ra như một bức tranh ghép hình khổng lồ, mỗi người đều là vô số mảnh ghép, nhưng mấu chốt phải đến tận hôm nay mới tỏ tường.
Vì quốc gia "đến chết mới dừng" lão cục trưởng lại là người Nhật, hắn vậy mà áp dụng tra tấn tinh thần thiếu niên Vương Hạo, làm người này mắc phải hội chứng Stockholm.
Lang Vương Tiếu Nguyệt và Liễu Nhị nương tử nhìn nhau, đồng điệu thấy được trong mắt đối phương tràn ngập cảm khái
Ở thế giới hai người rất nhiều điều và tình cảm là một thứ rất thuần túy, nhưng trong xã hội nhân loại đen trắng vĩnh viễn đan xen, tà - chính tùy thời mà đổi thay.
A Miêu quay đầu nhìn La Như Yên đang đỡ Vương Hạo, trong lòng lại có chút kỳ kỳ, cô cắn môi bước lên: "Mục Dung đại nhân~ ta cũng có vấn đề muốn hỏi."
Mục Dung cười nói: "Được."
"Ta....ta đến cùng là ai?"
Mục Dung cụp mắt, trầm ngâm một lúc, cật lật nhấc tay chỉ vào mi tâm A Miêu: "Trí nhớ của người bị phong ấn trong lòng một người, đừng ngại đi xung quanh tìm tòi, nếu như hai ngươi có thể trùng phùng, điểm sáng này sẽ thay ta giải trừ phong ấn của ngươi, để ngươi nhớ lại hết thảy."
"Aiz, phức tạp như vậy hả?"
Mục Dung buồn cười: "Ta có thể nhắc nhỏ ngươi, hai người đã từng có rất nhiều cơ hội gặp gỡ, bất quá đều vô cùng đáng tiếc bỏ lỡ."
Mục Dung nói xong lại nhằm mắt, thân thể lại càng thêm trong suốt, cả đám an tĩnh hầu bên người cô, tận đến khi Tang Đồng tỉnh lại hỏi vấn đề cuối cùng thì biến mất.
~~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT