Mục Dung hét lớn: "Không! không được! Tang Đồng! Mau dừng tay!"
Thời gian quay về mấy tiếng trước, Mục Dung và Tang Đồng đang ngồi trên xe.
Mục Dung mỏi mệt tựa lưng vào ghế nói: "Trong lòng tôi có một suy đoán, nếu bất hạnh bị tôi đoán trúng thì quá đáng sợ."
"Sao?"
""chỗ của những người mất tích ly kỳ."
"Ở đâu?"
"Cô nghĩ xem có pháp bảo gì có thể không chút giấu vết giam người ta lại, ngay cả Thiên Võng cũng tìm không ra."
Tang Đồng trầm ngâm một lúc: "Ít người thì dễ nói, đằng này nhiều người mất tích như vậy thì chứng minh bọn họ đã không còn ở trong chiều không gian của chúng ta "
"Không sai, một là thế giới trong tranh của La Như Yên, một là thế giới của Bát Chỉ Kính."
Tang Đồng im lặng
Mục Dung hít sâu một hơi: "Nếu là Bát Chỉ Kính, tôi có cách ngăn cản."
Luôn có cách ngăn cản...
...
Tang Đồng đứng thẳng người, đêm tất cả máu tươi bôi lên thân kiếm Ngũ Đế, không gian trống trải như vùng quê bị xé rách nứt ra một vết nứt, gió lạnh thấu xương thổi vào làm Mục Dung mở mắt không lên, quần áo Tang Đồng bay phất phới.
Nhân loại đứng đầu trong vạn vật linh trưởng, nhiệt quyết trong lòng là chí bảo nhân gian, từ xưa đến nay có rất nhiều tà vật hút máu người kéo dài tuổi thọ, muốn Cửu Thiên Huyền Lôi phát huy uy lực mạnh nhất thì cứ lấy huyết mạch của chính mình làm đường dẫn
Mục Dung nhìn cái hang đen không đáy trước ngực Tang Đồng, tuyệt vọng nhắm mắt.
Tang Đồng giơ tay phải cầm kiếm qua đỉnh đầu, tay trái ấn pháp quyết đặt lên ngực trái: "Nhật tại phương đông, nhất mạch càn khôn, về độ linh điền, quần ma tụ hội...Đệ tử Tang Đồng bất hiếu dùng huyết tâm mở đường, triệu hoán Cửu Thiên Huyền Lôi quét sạch càn khôn. Khẩu thỉnh Lịch Đại Tổ Sư Giá gia trì trợ chiến, vì thiên hạ bá tánh muôn dân huyết chiến tà ma!"
Ở bên khác Tiếu Nguyệt lấy một địch ba theo lẽ thường suy tính thì không chột cũng què: Nguyệt Hương thực lực không kém cô, nhưng phía sau cô là Liễu Nhị nương tử không có sức phản kháng, lại thêm Tiếu Nguyệt nghĩ mình làm tầng bảo hộ cuối cùng ở thế giới này, nên bạo phát ra đại năng lực trước giờ chưa từng có, cùng ba người đấu hơn trăm hiệp, dù máu me đầy mình nhưng càng chiến càng mạnh, lộ ra cảm giác điếc không sợ súng, một bước không lùi.
Cho dù bên kia chiếm được số đông, nhưng vẫn không chiếm được lợi lộc gì từ Tiếu Nguyệt.
Vương Hạo thấy trên trời từ đầu bay tới muốn đoàn mây đen, tiếng sấm sét rền vang đinh tai nhức óc, trong tầng mấy tia chớp không ngừng loé lên, trong lòng hoảng hốt không thôi, uy lực của Cửu Thiên Huyền Lôi hắn biết khá rõ.
"Như Yên, ta và Nguyệt Hương cản chân ả, ngươi đi bắt Tang Đồng!"
"Vâng, công tử."
Tiếu Nguyệt gầm nhẹ một tiếng rồi nhào vào La Như Yên, người sau khó khăn lắm mới có thể ấn một cái pháp quyết biến mất, sau đó xuất hiện sau lưng Tiếu Nguyệt.
Tiếu Nguyệt muốn đuổi theo, Vương Hạo và Nguyệt Hương lại dùng sát chiêu đánh tới Tiếu Nguyệt, máu tươi lại chảy dài!
Tiếu Nguyệt bất đắc dĩ ngửa đầu tru dài, cảnh báo Mục Dung và La Như Yên.
Tang Đồng hai mắt nhắm nghiền quần áo bị gió thổi bay phất phới, cô dùng máu làm dây dẫn, hiến tế nhục thể, Nguyên Thần và hồn phách phát động uy lực mạnh nhất của Cửu Thiên Huyền Lôi, cần phải có thêm chút thời gian, nếu như lúc này bị phá hư không những thất bại trong gang tấc, còn rất khó bảo đảm tính mạng!
Mục Dung chạy tới trước mặt Tang Đồng, giang hai tay che lại người sau lưng, La Như Yên đứng trước mặt cô, tay cầm hắc lệnh kỳ, vẻ mặt đau thương.
"Mục Dung, ta không muốn thương tổn ngươi, xin tránh ra."
"Yên Yên, tại sao lại làm vậy? Quay đầu là bờ!"
La Như Yên thì thầm nói: "Ngươi sẽ không hiểu, tiểu Du có ân với ta, ngươi là người trong lòng nàng, ta không muốn tổn thương ngươi. Tang Đồng tâm địa ác độc hay tay nhuốm đầy máu, ngươi đừng vì loại người này mà mất mạng, lệnh kỳ này có cùng pháp lực với tôn chủ, hôm nay tôn chủ cũng ở đây, ngươi đấu không lại."
"Ầm ầm!" Tiếng sấm xé nát đất trời, làm tất cả mọi người có mặt kém chút thủng màn nhĩ.
Vương Hạo quát: "Còn không ra tay?"
La Như Yên cắn răng vừa định ra tay thì trên trời vang lên tiếng quát lớn: "Dừng tay! "
"Tôn chủ?"
Hắc khí trên khung xương của Bất Hoán Thi vẫn còn chưa tụ lại đủ, cái thây khô đột nhiên mở mắt: "Giết Tang Đồng là được, Mục Dung vẫn còn hữu dụng."
La Như Yên cau mày, điều này làm khó cô.
Vương Hạo thoát được một kích trí mạng của Tiếu Nguyệt, dùng lực bay lơ lưng vung ra tấm gương cổ: "Tang Đồng, tự ngươi nhìn đi!"
Tấm gương trôi nổi trong nháy mắt biến lớn gấp mấy lần,viền kính khắc hai chữ "Mục Dung" rất rõ, chính là thượng cổ Thần Khí đã thất lạc: Bát Chỉ Kính.
Mặt kính hiện lên người nhà của Tang Đồng, thành viên cục xử lý sự kiện đặc, Hoa Vân Nguyệt, còn có Tô Tứ Phương ba năm chưa gặp.
Bọn họ phiêu đãng ở trong kính, ngủ rất say trên mặt còn có nụ cười, giống như đang gặp mộng đẹp.
"Tang Đồng, mở to mắt ra mà nhìn, nhìn những người này xem! Bọn họ đều được tôn chủ tỉ mỉ lựa chọn đi vào kỷ nguyên mới là nhân loại chất lượng tốt nhất, chỉ cần bây giờ ngươi ngừng tay chịu quy hàng thì lập tức được đoàn tụ với họ!"
Tang Đồng chậm rãi mở mắt, đáy mắt cô loé sáng hình ảnh đầu tiên nhìn thấy chính là Tô Tứ Phương.
Vẻ mặt Tang Đồng bỗng nhiên ôn nhu, biểu cảm cũng nhu hòa.
Cô đánh giá người trong kính: Tóc của nàng mọc dài đẹp mắt hơn để đầu trọc, hai gò má bị cao nguyên phơi đỏ cũng bớt đi rất nhiều, mập lên một chút... Ừm, ba năm đi qua không tệ.
"Ầm ầm!" Thiểm điện đầu tiên không chút báo hiệu bổ xuống, vừa vặn đánh vào giữa Nguyệt Hương và Vương Hạo, hai người chật vật né tránh thần sắc kinh hoàng.
Cửu Thiên Huyền Lôi là khắc tinh của hết thẩy tà ma, chỉ cần nhìn cái hố sâu không đáy kia là đủ biết uy lực của nó.
Theo một tiếng trầm vang, bụi đất bay tứ tung!
Lang Vương Tiếu Nguyệt máu me khắp người rốt cuộc ngã xuống, máu tươi trên người cô chảy ra đếm không hết, máu chảy thành sông.
Cô thống khổ gầm nhẹ, cố gắng chuyển động hai mắt nhìn Liễu Nhị nương tử một lần cuối, chậm rãi nhắm mắt.
Trước khi mất đi ý thức, Tiếu Nguyệt nghĩ: Sớm biết như vậy ta nên đưa nàng lên đường trước, không biết khi nàng tỉnh lại có trách ta hay không?
Trên bầu trời vân vũ thét dài, toàn bộ hắc khí nhập vào thân thân thể Bất Hoán Thi, xương khung khô quắp cấp tốc đầy đặn, Tang Đồng nhìn người trên bầu trời, đồng tử co lại: "Lão cục trưởng...Ưm!"
Khoé mắt Tang Đồng chảy ra máu tươi, cục trường đời thứ nhất cục xử lý sự kiện đặc biệt là thần tượng duy nhất trong lòng Tang Đồng, vì quốc gia và nhân dân hết lòng hết dạ đến chết mới thôi.
Vậy mà lại là bóng đen làm chuyện ác tán tận lương tâm?
Trong nháy mắt, Tang Đồng nghe được âm thanh thế giới nội tâm của mình sụp đổ, trước mắt mơ màng phun ra ba ngụm máu tươi.
"Tang Đồng!"
Mục Dung xoay người, "Cẩn thận!" La Như Yên nhịn không được hô lên.
Nguyệt Hương quỷ mị xuất hiện sau lưng Mục Dung, ả hận Mục Dung và Tang Đồng, bởi vì họ mà ả đánh mất tư cách vĩnh sinh.
Nguyệt Hương ở sau lưng dùng hết sức vỗ một chưởng, mặt dây chuyền bạo phát ánh sáng chói mắt bảo vệ Mục Dung, nhưng nhục thân nhân loại yếu ớt không thể chịu nổi một kích mạnh đến vậy,.Mục Dung ngã xuống, phun ra một ngụm máu.
"To gan!" Lão cục trưởng từ trên trời hạ xuống, không chút lưu tình đánh bay Nguyệt Hương, bắn ra một tia hắc khí trói Mục Dung lại kéo đến cạnh hắn
Tang Đồng hoảng sợ hô: "Mục Dung!"
La Như Yên nhân thời cơ ném lệnh kỳ ra, "ầm ầm" hai tiếng, tia ánh sáng điện bay ra đánh vào lệnh kỳ, lệnh kỳ tiêu tan.
Lão cục trưởng vẫy tay Bát Chỉ Kính biến thành tấm thuẫn che chắn mấy người kia, trên mặt kính vẫn là Tô Tứ Phương đang say ngủ.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, phương thức triệu hồi Cửu Thiên Huyền Lôi đã xong, trước khi thiên lôi kết thúc, không có kẻ nào có thể đả thương Tang Đồng.
Chẳng qua khống chế quy mô khổng lồ như vậy sức lực tiêu hao rất khủng khiếp, không cần người bên ngoài động vào, đợi đến khi thiên lôi kết thúc, Tang Đồng cũng sẽ hồn phi phách tán.
Trận chiến này không có đường về, dù thắng hay bại Tang Đồng cũng không thể trở về nữa rồi.
Mục Dung bị hắc khí quấn quanh giống như bị kẹt trong kén nhộng, hai đầu túi bịt kín treo trên không trung.
Lão cục trưởng ngẩng đầu nhìn đám máy đầy sát khí: "Dùng nhục thể phàm thai điều khiển Cửu Thiên Huyền Lôi mạnh nhất thì chịu không được bao lâu đâu, đợi Huyền Lôi kết thúc lấy mạng ngươi cũng không muộn."
"Ầm ầm!", Lời vừa dứt, thiểm điện lập tức bổ vào Bát Chỉ Kính, Tang Đồng chăm chú nhìn Tô Tứ Phương, đáy mắt toát lên sự ly biệt.
Nếu như phải sống để trở thành con rối của bóng đen kia, vậy xem như mình độc đoán tự quyết định thay những người ở trong kính.
Dù là, tất cả thân nhân, bạn bè và người cô lo lắng đều ở trong tấm kính kia.
Tang Đồng chỉ mũi kiếm vào Bát Chỉ Kính, Cửu Thiên Huyền Lôi nhận được mệnh lệnh lập tức phóng ra mấy đường Huyền Lôi.
Cả vùng hư không chấn động, trong ánh sáng chói mắt làm người ta không mở nổi mắt, thượng cổ Thần Khí Bát Chỉ Kính truyền ra tiếng vỡ vụn.
Lão cục trưởng sợ hãi, lập tức thu hồi bảo kính, tia chớp bổ xuống đầu.
Vương Hạo né không kịp cuống quít kéo Nguyệt Hương cản trước người, khói xanh bay lên Nguyệt Hương còn chưa kịp hét thảm đã hoá thành tro tàn
Lão cục trường liều mạng chịu mấy đương Huyền Lôi, dù chật vật nhưng không chút thương tổn..
Hắn vạn lần cũng không nghĩ tới, phàm nhân có thể triệu hồi Huyền Lôi số lượng nhiều như vậy, việc đến nước này chỉ còn cách đối cứng và cầu nguyện Tang Đồng nhanh kiệt sức mà chết, ngoài ra không còn cách nào khác
Bề ngoài uy phong lẫm liệt nhưng thật ra Tang Đồng cũng chẳng tốt đẹp gì, sáu mươi đạo Huyền Lôi đã đốt sạch tinh huyết của cô, Nguyên Thần vỡ vụn, chỉ còn lại một hồn một phách.
Nếu không phải Huyền Lôi giúp cô giữ lại một hơi, cô sớm đã chết rồi.
Tầng mây chưa tan chứng minh tà vật còn sống, Tang Đồng cắn chặt hàm răng: Dù gì cũng chết, để lại một hồn một phách cũng vô dụng.
Sau đó cô hét lớn một tiếng, một hồn một phách cuối cùng cũng bắt đầu bị thiêu đốt, Huyền Lôi cảm nhận được chiến ý của Tang Đồng, trong nháy mắt phóng ra mười đường Huyền Lôi.
"Xoạt" một tiếng, trong vùng hư không điện quang chói mắt, kiếm Ngũ Đế đứt đoạn, thân thể Tang Đồng lung lay nhưng vẫn quật cường cố gắng duy trì, nhưng đến cùng vẫn là đèn tắt cạn dầu ngã oạch xuống đất, mang theo không cam lòng về với đất trời.
Mắt thấy hết thảy Mục Dung lệ tuôn như suối trào, chưa bao giờ cô hận mình như lúc này, đau đớn bất lực.
Bụi mờ tiêu tan, đám mây trên bầu trời biến mất, Vương Hạo giống như không thể tránh được đợt Huyền Lôi cuối cùng, bị bổ một cái hồn phi phách diệt.
Lão cục trưởng tóc tai rối bời quần áo rách nát, nhưng vẫn sống.
Hắn mở bước chân đi tới phía trước, trước thi thể Tang Đồng nâng chân dẫm lên đầu cô, ngửa đầu cười to.
~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT