Tô Tứ Phương mỉm cười: "Đồng sư tỷ ở trên đường xảy ra chuyện sao? Làm Tứ Phương chờ lâu như vậy."
Tang Đồng ngẩn người nhìn Tô Tứ Phương, cô trước dùng Đằng Vân Thuật đi tới miếu Thành Hoàng, lại từ đó truyền tống đến thành Phong Đô, Tô Tứ Phương lại nhanh hơn cô như vậy thì chỉ có một giải thích duy nhất: chi pháp Nguyên Thần Xuất Khiếu.
Tang Đồng không nghĩ tới Tô Tứ Phương đã tu luyện đến mức không nhờ ngoại lúc giúp đỡ, trực tiếp xuất Nguyên Thân đạp chân tới dị giới!
Lấy thiên tư của cô mà nói, khổ tu hai mươi năm cũng theo không kịp.
Cô nhìn nhìn Nguyên Thần của Tô Tứ Phương, nếu những cánh hoa Thanh Liêm ở phía sau toả sáng hơn một chút, chỉ sợ âm binh toàn Địa Phủ này đều phải quỳ bái nàng.
Nụ cười của Tô Tứ Phương làm đau mắt Tang Đồng: nụ cười này giống như trăng trong nước hoa trong mộng, cố gắng bắt lấy chỉ là một cái bóng mà thôi.
Nào có ai có thể cửu thiên Lãm Nguyệt, độc chiếm quế cung*?
(Nắm giữ thứ không thuộc về mình.)
Tô Tứ Phương đến đây là vì hồng trần lịch kiếp, Tây Phương Cực Lạc mới là nơi nàng nên đi.
Thứ cô có thể làm, là phò trợ nàng sớm ngày công đức viên mãn.
Tô Tứ Phương không biết chỉ trong một khoảnh khắc Tang Đồng đã suy nghĩ nhiều như vậy, môi của nàng vẫn treo đường cong mờ nhạt, đôi mắt đen láy thâm thúy như đựng đầy sao trời...
Tang Đồng nghĩ, người này rồi cũng sẽ có ngày bách nhật phi thăng, nghĩ thôi mà lòng đã thấy chua xót vô cùng.
Đột nhiên, cô lại muốn cười.
Cười vì những suy nghĩ của mình.
Trăm ngàn năm qua đây là ước mơ của những người tu đạo mà? Bản thân cô phải thật cao hứng mới đúng.
Tô Tứ Phương thu lại ý cười, cau mày: "Đồng sư tỷ?"
Tang Đồng dựng bàn tay: "Ngừng! Đứng yên ở đó."
Bước chân dừng lại, giữa hai người là khoảng cách ba bước chân.
"Đồng sư tỷ?"
"Hào quang trên người mấy người quá chói mắt, hai ta giữ khoảng cách một chút."
...
"Đi thôi, đi tìm Mục Dung, nói trước, khế thông hành tôi chỉ có một, chút nữa mà lỡ âm binh không cho mấy người qua thì tôi cũng không có cách đâu đó "
Tô Tứ Phương cười không nói, cùng Tang Đồng đi vào cửa thành.
Âm binh thủ thành dò xét hai người, làm một cái phật lễ với Tô Tứ Phương, khách khí nói: "Tôn Giả giáng lâm Phong Đô thành là muốn cứu độ oan hồn ở Vong Xuyên Hà sao?"
"A Di Đà Phật, lần này đến là muốn tìm người."
"Không biết Tôn Giả tìm ai?"
"Một vị bạn cũ."
"Tôn Giả mời."
Tô Tứ Phương dùng ánh mắt hoà ái nhìn thủ thành, an nhiên đi vào, đến lượt Tang Đồng thì quỷ tốt giơ binh khí lên, lớn giọng quát: "Người đến là ai!"
???? What does the Fox say???:))))))~
Tô Tứ Phương ngừng chân, quay người cười.
Tang Đồng cảm thấy máu nóng dồn lên não, lấy ra Văn Điệp trong ống tay áo: "Thấy rõ chứ? Phụng chỉ hạ âm."
Quỷ tốt nhìn thấy Văn Diệp lập tức sợ hãi: "Tham kiến Đại Đế."
Tang Đồng hừ lạnh, bước đi.
Đi tới cạnh Tô Tứ Phương cô bất mãn nhỏ giọng nói: "Ít ra tôi không giống ai đó dựa vào bản mặt."
...
"Mấy con quỷ tốt đó biết mấy người à?"
"Mấy năm trước Tứ Phương từng phụng lệnh sự phụ xuống đây độ hoá vong hồn."
Hai người đi tới nơi vắng vẻ, Tô Tứ Phương đứng ngoài canh chừng, Tang Đồng gọi cho Mục Dung.
Điện thoại vang lên không ai nghe máy, gọi tới lần thứ hai thì bị tắt ngang.
Tằng Đồng nặng nề: "Mục Dung xảy ra chuyện."
...
Mục Dung trốn trong ngõ đợi chi viện, nhưng Hắc Bạch Vô Thường đã nhanh hơn Tang Đồng một bước, bọn họ sử dụng âm dương dịch trạm đi thẳng tới Phong Đô thành.
Chỉ cần hồn phách ở Phong Đô, không có chuyện Hắc Bạch Vô Thường tìm không ra, Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu tự thân xuất chinh dẫn thuộc cấp đi tới chỗ Mục Dung.
Mục Dung không biết nguy hiểm đang tới gần, đột nhiên! Bát Chỉ Kính đang ngủ say phản ứng bên trong đầu cô!.
"A..., Mục Dung ngươi đang ở đâu?"
Giọng của Bát Chỉ Kính bất lực lười biếng, bộ dạng như vừa tỉnh ngủ.
"Ngươi tỉnh rồi?!"
"Ta cảm nhận được hai sức mạnh U Minh cường đại sắp tới đây, nên bị cưỡng ép tỉnh lại."
"Thất gia và Bát gia đã biết chuyện ngươi ở trong người ta, ta đang đợi chi viện."
Bát Chỉ Kính trầm mặc mấy giây: "Ta đã từng đánh nhau với hai tên tiểu tử thúi này, dựa vào bọn họ thì không thể làm gì được ta. Chẳng qua là ta và ngươi ký kết khế ước, dựa vào năng lực của ngươi, ta không cách nào phát huy, nếu hai tên tiểu tử thúi đó bắt được ngươi thì ngươi nhất định sẽ chết. Chủ chết ta sẽ lại biến thành khối đá bình thường, trong ngàn năm không thể khôi phục."
"Thật xin lỗi, ký khế ước với ta hại Thần Khí ngươi bị làm nhục."
"Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, ngàn năm với ta chỉ là một giấc ngủ, nhưng mạng của ngươi chỉ có một, lần này ta tỉnh lại chỉ sợ không thể cố quá lâu, ta cảm nhận được mùi tử khí ở Địa Phủ rất nồng đậm."
"Ừm."
Cẩu Đản lại im lặng, tâm tư Mục Dung cũng vì vậy mà treo lên, Cô không biết Bát Chỉ Kính có lại ngủ nữa hay không.
Cũng may lát sau hắn mở miệng nói: "Ta nhớ Địa Phủ có một nơi gọi là Vong Xuyên Hà đúng không?"
"Đúng."
"Toàn lực chạy tới đó."
"Được."
Mục Dung dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, cô cảm nhận được Bát Chỉ Kính đang khổ cực chèo chống, thời gian của họ không còn nhiều.
Hắc Bạch Vô Thường khoá chặt khí tức của Mục Dung, ra lệnh âm binh ra sức đuổi theo.
Mục Dung cũng cảm nhận được ví trí của đối phương, dùng tốc độ nhanh nhất liều mạng chạy
Đúng lúc này điện thoại vang lên, cô vừa chuẩn bị ấn nút nghe thì "vèo" một tiếng, tên lạc xẹt qua lỗ tai cô, tay run một cái điện thoại rớt xuống đất, bị âm binh đuổi theo giẫm nát.
Tạ Tất An quát: "Ai cho các người bắn tên? Bắt sống cho bổn quân!"
"Vâng!"
Trán Tạ Tất An chảy mồ hôi lạnh: nếu mũi tên lúc nãy bắn chết hồn thể của Mục Dung, lần này coi như phí công nhọc sức!
Hắn đã chờ mãi mới có lý do ép Mục Dung giao ra hết hồn phách, giữ cô vĩnh viễn ở lại Địa Phủ, lần này không thể giẫm lên vết xe đổ nữa!
...
"Làm sao bây giờ! Điện thoại Mục Dung không được!"
Tô Tứ Phương vân vê hạt châu nhắm lại hai mắt, ngàn vạn tia sáng nhỏ từ đỉnh đầu bay ra, trong khoảnh khắc bao phủ toàn bộ Địa Phủ!
"Bên này, Mục Dung đang bị người truy."
Trong Phong Đô không được phép dùng thuật bay, không có lệnh của Diêm Vương thì có là Thần Quân cũng không được.
Hắc Bạch Vô Thường cưỡi ngựa, khoảng cách với Mục Dung càng lúc càng gần.
"Thất ca, phía trước là Vong Xuyên Hà."
"Ừm."
Bạch Vô Thường thoáng yên tâm, Vong Xuyên Hà chính là con lạch của Phong Đô, chảy ngược dòng từ nơi sâu nhất trong Địa Ngục, không biết đầu nguồn ở đâu, cố chấp chia cách Phong Đô ra làm hai, trên sông chỉ có một cây cầu nhỏ hẹp một đầu, bên đó là Mạnh Bà trấn thủ.
Mục Dung tuyệt đối không thể đi qua ải của Mạnh Bà, bên trong Vong Xuyên Hà không âm không thanh, đá rơi không gợn sóng.
Bên trong chứa rất nhiều nam nữ si tình, đều không muốn dứt bỏ ký ức kiếp trước, nguyện ý trầm mình.
Tạ Tất An giựt dây cương, thả chậm tốc độ, hắn hưởng thụ quá trình đuổi bắt, hắn muốn nhìn bộ dạng chật vật của người đã đấu với hắn suốt mấy ngàn năm.
Mục Dung thở hồng hộc, xa xa đã có thể thấy Vong Xuyên Hà.
"Mục Dung chúng ta tâm sự đi, ta sợ mình lại ngủ."
"Được, ngươi muốn nói gì?"
"Đây có lẽ là lần cuối ta cùng ngươi nói chuyện."
"Tại sao?"
"Aiz, không biết có phải do ký kết khế ước với phàm nhân hay không, ta ngủ lâu như vây mà thương thế vẫn chưa khá hơn, ngược lại linh lực càng lúc càng kiệt quệ, phải chèo chống cũng không thanh tỉnh nổi."
"Vậy phải làm sao?"
"Ngươi không cần lo cho ta, chẳng qua lần này ngủ ta sợ là sẽ ngủ đến lúc ngươi thọ hết chết già, trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?"
"Không có gì, đáng tiếc Bát Chỉ Kính nhất Đại Thần Khí là ta phải trốn trong thân thể của phàm nhân ngủ say, đợi đến ngươi chết lại biến thành khối đá ngủ tiếp ngàn năm."
"Cẩu Đản, đã tới Vong Xuyên Hà."
"Ừm, ta cảm nhận được."
"Sau đó thì sao?"
"Ngươi tin tưởng Tang Du không?"
Mục Dung không chút nghĩ ngợi: "Tin!"
"Dù cho giao tính mạng của ngươi lên tay nàng?"
"Đúng, bất luận là gì ta đều tin nàng!"
"Vậy được, ngươi nhảy xuống đi."
...
"Không có thời gian giải thích, nhảy!"
Mục Dung cắn chặt răng, trong đầu hiện lên dáng vẻ của Tang Du khi đánh nhau với Tì Bà Quỷ Vương, thả người nhảy!
Trước khi thật sự chìm xuống dòng Vong Xuyên, giọng của Bát Chỉ Kính truyền đến: "Ta và ngươi có khế ước bản mệnh, chỉ cần ta còn ở trong người ngươi, toả hồn liên của hai tên tiểu tử đó sẽ không trói được ngươi, chỉ là ngươi sẽ chịu chút khổ."
"Thất ca, Mục Dung!"
Tạ Tất An không quản nổi quy định của Địa Phủ, bay lên vung toả hồn liên ra.
Xích sắt như con du long trong lòng sông, sau khi kéo lên thì rỗng tuếch.
"Thất ca, làm sao đây?!"
"Vậy mà nàng ta dám nhảy xuống."
Phạm Vô Cứu truyền âm với Tạ Tất An, nói: "Thất ca, Vong Xuyên này vào được không ra được, hay là chúng ta?"
"Hồ đồ! Chẳng lẽ ngươi quên chuyện chúng ta làm Diêm Vương điện cũng không thể biết à!"
"Vậy giờ làm sao!"
"Ngươi và binh tướng ở đây xử lý, ta đi tìm Phán Quan đại nhân."
"Vậy còn Mạnh Bà?"
"Không cần lo lão bà tử đó, bà ta sẽ không quản chuyện này."
Tạ Tất An thúc ngựa chạy về Diêm Vương điện, Phạm Vô Cứu ấn pháp quyết, toả hồn liên trăm đầu từ ống tay áo bay ra trói chặt đám âm binh quỷ tướng.
"Bát gia?"
"Thần Quân đại nhân?"
Phạm Vô Cứu không nói gì, những tên lính bị trói bị quăng xuống dòng Vong Xuyên.
Tang Đồng và Tô Tứ Phương chạy tới, bên bờ Vong Xuyên có một bóng người màu đen, Phạm Vô Cứu đưa lưng về hai người, chắp tay sau lưng.
"Hai người đến bờ Vong Xuyên là có chuyện gì?"
"Mục Dung đâu?"
Phạm Vô Cứu xoay người: "Làm càn! Ỷ dựa vào Văn Điệp mà phàm nhân nho nhỏ ngươi dám vô lễ với Bổn Quân?"
~~~
Bổn cl~ sau bị hành tái mặt éo dám ho a~
~~~~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT