"Thời đại thay đổi a! Huyết mạch Hầu Thần tàn lụi, tám trăm dặm Miêu Cương chỉ còn trên danh nghĩa, chỉ còn một ít trại tuân thủ nghiêm ngặt giáo điều tổ tiên để lại, toàn bộ cổ bà trên Miêu Cương có huyết mạch thuần túy có thể đếm trên đầu ngón tay."

"Ngài biết cách khắc chế Bất Hoán Thi không?"

Hắc bà trầm mặt một lúc, đáp: "Bất Hoán Thi  là thứ trong truyền thuyết, muốn chế ngự nó đương nhiên cũng phải là thứ trong truyền thuyết. Từ lúc đại thần Xi Vưu thống nhất Cửu Lê đến nay đã qua mấy ngàn năm, cổ vật vô thượng trong truyền thuyết lại rất hiếm khi hiện thế. Lần gần đây nhất nó xuất hiện là vào tám trăm năm trước, vị Lão Tổ kia là một người rất mạnh, dựa vào sức mình tập hợp bộ tộc Cửu Lê cùng nhau đánh đuổi ngoại ban, chỉ tiếc trời ghét người tài! Cổ thần xuất thế không lâu, Bất Hoán Thi cũng hiện thế, Lão Tổ vì muốn bảo vệ ngàn vạn con dân mà thả ra bản mệnh thần cổ cùng với Bất Hoán Thi đồng quy vu tận, cũng từ đó Miêu tộc không còn luyện ra cổ thần nữa. Nếu không phải có huyết mạch Xi Vưu thuần chính thì dù cho cổ thần có giáng thế cũng đừng nghĩ có thể khống chế nó, phàm phu tục tử mà đòi nắm giữ thần vật thì chỉ có cái kết bị thiên nộ thần phạt mà thôi!"

Giọng nói của Hắc bà giống như cái ống nước bể phủ bụi nhiều năm, khàn khàn lạnh lẽo.

Hắc bà nói xong nhìn Hoa Vân Nguyệt cười cười, hàm răng trắng hếu đều tăm tấp, đã hơn trăm tuổi mà bộ nhai vẫn quá hoàn hảo 

Trong mắt Hoa Vân Nguyệt loé lên tia tức giận, Tang Đồng còn chưa kịp phản ứng thì Hoa bà và Bạch bá đồng loạt đứng dậy lui về  sau.

Thiếu nữ A Ly khẽ kinh hô một tiếng, sau đó lập tức che miệng vừa nhìn chằm chằm Hoa Vân Nguyệt và Hắc bà vừa cẩn thận lui về sau.

Trại trưởng ngồi vị trí chủ nhà bất động, Hắc bà và Hoa Vân Nguyệt ngồi cách cài bàn đối diện nhau, Tô Tứ Phương và Tang Đồng phân chia ngồi hai bên của Hoa Vân Nguyệt.

Hai người. Hoa - Hắc đều không nhúc nhích, thậm chí không có một tiếng động nào vang lên.

Vậy mà nhiệt độ xung quanh lại giảm xuống rõ ràng, bầu không khí khô nóng ẩm ướt trong phòng khách lại truyền đến từng chút từng chút ý lạnh không biết tên.

Tang Đồng âm thầm ấn pháp quyết, bờ môi mấp máy niệm chú ngữ: "Quang nhãn!"

Không thấy thì thôi, thấy rồi làm cô giật nảy mình!

Lít nha lít nhít côn trùng không biết tên phủ kín da dẻ Hắc bà.

Từ trên người bà tản ra một loại hắc khí mắt thường không thấy được, đám côn trùng khi đụng phải hắc khí thì lập tức đau đớn giãy dụa, nhưng vẫn như cũ kiên trì bám lên người Hắc bà.

Trong lòng Tang Đồng nặng nề, nghiêng người nhìn nhìn Hoa Vân Nguyệt, trên mặt cô không có khủng bố như Hắc bà.

Chỉ là mi tâm của cô xuất hiện một chấm đỏ yêu diễm, giống như nốt ruồi chu sa tinh xảo tuyệt mỹ. Hai tay cô siết thành quyền đặt trên đầu gối, hình như đang cùng người ta đấu nội lực.

Hai người này đang đấu cổ sao!!

Ánh sáng màu xanh hiện lên từ đáy mắt Hoa Vân Nguyệt, hắc khí vờn quanh Hắc bà cũng trở nên dày đặc, những con côn trùng bám lên da bà ấy dần dần bong tróc ra, rơi xuống đất nhao nhao chết rồi hòa thành bột trắng 

Cùng lúc đó "nốt ruồi chu sa" của Hoa Vân Nguyệt cũng tiêu tan.

Hắc bà cười ra tiếng: "không nghĩ tới đúng là không nghĩ tới, ta còn tưởng Hoa bà là bị sét đánh chết, ai ngờ lại bị hảo đồ đệ một tay nuôi dưỡng đoạt mệnh a."

Ánh mắt mọi người tập trung vào Hoa Vân Nguyệt, chỉ thấy người nọ nhàn nhạt cười: "Trường Xuân cổ chỉ đến mức này thôi."

"Rầm!" Một tiếng, bàn tay Hắc bà đập xuống làm sàn nhà thủng một lỗ: "nít ranh miệng còn hôi sữa mà dám dõng dạc? Nếu không niệm tình huyết mạch Hầu Thần sẽ lụi tàn thì ta đã sớm giết ngươi."

"Sao ngài không nghĩ tôi thấy ngài lớn tuổi nên nhường ngài một bước?"

Trại trưởng im lặng nãy giờ khoát tay áo: "thôi thôi, so tài cũng so tài rồi, chuyện trước mắt quan trọng đừng tổn thương hoà khí."

"Tôi thấy hôm này thương lượng cũng không có kết quả gì, Vân Nguyệt cáo từ trước."

Hoa Vân Nguyệt thân thể thẳng tấp, phong thái cao ngạo dẫn Tang Đồng và Tô Tứ Phương ra khỏi nhà trại trưởng.

Ra tới cửa được trăm bước, cô dừng lại nắm cánh tay Tang Đồng: "Giúp tôi nhìn xem xung quanh có người không."

Tang Đồng nhìn quanh một vòng, phần lớn người trong trại đang giúp chú ngốc lo liệu hậu sự, trên đường không có ai.

Thấy Tang Đồng không nói gì, Hoa Vân Nguyệt nắm chặt tay cô, bóp đến Tang Đồng muốn méo miệng.

Tang Đồng trừng mắt nhìn Hoa Vân Nguyệt một chút, thấy sắc mặt đối phương tái nhợt: "Cô có sao không?"

Hoa Vân Nguyệt cắn chặt môi dưới, bờ môi chảy ra huyết châu, cô không nói gì lo lắng nhìn Tang Đồng, chờ người trả lời.

"Không có ai."

"Phốc!" Hoa Vân Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống.

"Hoa Vân Nguyệt! Hoa Vân Nguyệt?!"

Tang Đồng lập tức đỡ Hoa Vân Nguyệt lên: "Tô Tứ Phương, cõng người trở về!"

...

Ở nơi khác, đám người Tang Đồng rời đi không lâu thì Hắc bà cũng vội vàng cáo từ đi về nhà.

Đi ra rất xa, Tang Đồng quay đầu nhìn thoáng, vũng máu tươi trên mặt đất sao lại chói mắt như vậy.

Cô bước nhanh lại vũng máu, dùng chân quẹt đất xung quanh che lại vũng máu rồi mới quay về.

Trận đấu cổ này Hoa Vân Nguyệt thua. Chỉ là cô che giấu rất tốt, không để bất kỳ ai nhìn ra sơ hở.

Cố gắng đi xa như vậy, xác nhận xung quanh không có ai mời dám phun máu ra, có thể thấy được cô nội thường đến mức độ nào.

Chuyện như vậy Tang Đồng cũng đã từng làm, lúc vừa gia nhập cục xử lý sự kiện đặc biệt, vì không muốn bị người xem thường, không biết bao nhiêu lần nội thương nguy hiểm còn cười đùa vui vẻ, sau đó về tới phòng mới lén lút phun ra máu tươi.

Cô quay đầu nhìn thoáng Hoa Vân Nguyệt đang ngủ trên lưng Tô Tứ Phương, đột nhiên cảm thấy cô ây cũng không quá  đáng ghét.

Nếu như cô ấy có thể gia nhập cục xử lý sự kiện đặc, hai người có thể trở thành chiến hữu tốt.

...

Chuyển Sinh điện - Phong Đô 

Dương gian ba ngày, Địa Phủ ba mươi ngày.

Còn mấy tiếng nữa Đường Khiết sẽ đi đầu thai, trong tiểu viện Đường Khiết làm một bàn đồ ăn phong phú, đưa chén đũa cho Mục Dung: "Lại đây, ăn thử thịt kho tàu! Hồi bé con thích ăn nhất."

Đồ ăn Địa Phủ rất lạnh, Mục Dung gấp một miếng thịt đưa vào miệng, sóng mũi chua chua, cúi đầu cầm chén: "Ngon ạ."

Đường Khiết lau lau giọt nước mắt: "ngon thì ăn thêm nhiều một chút, lại đây mẹ gấp cá cho con."

Cả một bữa ăn Đường Khiết không hề động đũa, bà không ngừng gấp đồ ăn đưa cho Mục Dung, mà người sức ăn nhỏ như Mục Dung không có từ chối, cầm chén cơm ăn từng chút từng chút.

Đường Khiết nhìn con gái ngoan ngoãn trăm mối ngỗn ngang:con gái suy nhược trong trí nhớ của bà giờ đã trưởng thành thành một cô gái duyên dáng xinh đẹp.

Bà còn nhớ mang máng, năm đó trong nhà chỉ còn có bốn  vách tường, một bữa ăn có thịt đều là hi vọng xa vời, từ nhỏ Mục Dung đã rất hiểu chuyện, chưa từng đề xuất yêu cầu "quá đáng" nào 

Có một ngày Đường Khiết kiếm được ít tiền nên đi mua một miếng thịt ba chỉ về nhà, chỉ là thịt luộc chấm nước tương, năm đó Mục Dung sáu tuổi cứ nhìn chằm chằm thịt vụng trong nồi, thỉnh thoảng liếm liếm môi, ánh mắt khát vọng nhìn Đường Khiết: "Mẹ, mẹ ăn không?"

Đường Khiết nhịn không được lại lau nước mắt, cả đời này bà nợ con gái rất nhiều.

"Con gái."

"Dạ."

"Mấy...mấy ngày trước con nói cô bé kia, là Tang Du ấy...cô bé...có đối xử tốt với con không?"

"Em ấy đối với con rất tốt, chăm sóc con, bao dung con, hiểu con, không có ai tốt với con hơn em ấy."

"Nhưng...hai người phụ nữ... Không bị kết tội bất chính sao?"

"Mẹ, tội bất chính đã sớm bị hủy bỏ rơi, Đài Bắc đã cho phép kết hôn đồng giới."

"Còn con cái thì sao? Hai đứa sau này về già thì như thế nào? Ai chăm sóc hai đứa? Lỡ như có bệnh có tai không có người trẻ tuổi thì làm sao được?"

"Tụi con vẫn còn trẻ nên không nghĩ vấn đề xa như này. Nếu như có một ngày như vậy, thì có lẽ sẽ chọn một viện dưỡng lão non xanh nước biếc,  với cả qua hơn bốn mươi tuổi tụi con có thể nhận nuôi mà, có lẽ sau hai ba chục năm nữa quốc gia sẽ cho phép đồng tính kết hôn, đến lúc đó tụi con vẫn chưa già."

Đường Khiết trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nói: "Mấy ngày trước con nói với mẹ, mẹ lúc đó không biết phản ứng ra sao... Nhưng con phải đối tốt với người ta, người ta không danh không phận theo con, con không được cô phụ người ta."

"Mẹ yên tâm, con biết mà."

"Mẹ tôn trọng lựa chọn của con, chỉ cần con hạnh phúc là được, cả đời người phụ nữ...chọn đúng người rất quan trọng."

Mục Dung nắm tay Đường Khiết đi vào Chuyển Sinh điện, Thật Bất Giả tiên sinh ném mệnh sách kiếp sau của Đường Khiếp vào đỉnh ba chân, một cái túi da bay ra hợp nhất cùng thân thể Đường Khiết.

Thật Bất Giả tiên sinh đưa tay chỉ, bức tường treo hình Diêm Vương bất thình lình hiện ra cánh cửa phát sáng: "Giờ lành đã tới, mau vào luân hồi."

Mục Dung ôm chặt lấy Đường Khiết: "Mẹ!"

"Mục Dung, đời này mẹ có lỗi với con, phải sống thật thoải mái, thật hạnh phúc biết không!"

Mục Dung  khóc không ra tiếng, nghẹn ngào nói: "Mẹ, kiếp sau mẹ nhất định sinh ở nhà đại phú đại quý, áo cơm không lo vô bệnh vô tai, sẽ gặp được người rất yêu rất yêu mẹ, sẽ có con cháu hiếu thuận, hưởng thọ trăm năm!"

"Con gái! Con gái à!"

"Mẹ! Mẹ nhanh lên đường, con gái chỉ có thể tiễn mẹ đến đây."

Một vệt kim quang bắn ra bao phủ lấy Đường Khiết đưa bà vào trong đường Luân Hồi, môi của bà khẽ hô hào cái gì đó nhưng Mục Dung không nghe được.

Mục cũng trơ mắt nhìn mẹ đi vào luân hồi, mười bảy năm tâm nguyện đã hoàn, tư vị này chỉ có một mình cô hiểu.

Thật Bất Giả than nhẹ một tiếng: "Nể tình ngươi một mảnh hiếu tâm, chuyện ngươi tiết lộ thiên cơ lão phu xem như không nghe thấy."

"Cám ơn Thật tiên sinh."

Thật Bất Giả bị chọc cười: "Thật thật giả giả, giả giả thật thật, thật cũng là giả, giả cũng là thật. Bạn ngươi đến tìm."

Hách Giải Phóng xông vào Chuyển Sinh điện, nắm lấy Mục Dung: "Theo tôi!"

"Đi đâu?"

~~~~~

Nhắc nhở thiện lành.

Chuẩn bị bô, một hồi phun máu sắp diễn ra.

~~~~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play