Toà núi nhìn trông không có gì kỳ quái lại ẩn chứa vô số bùa chú được dán trên cây. May mắn là có A Miêu và La Như Yên đi trước cảm nhận,  tâm trạng Tang Đồng cực kỳ mâu thuẫn, tốn không ít sức lực để hoá giải mớ bùa chú cản đường.

Những lá bùa này có chút cổ xưa nhưng năng lượng trên nó lại không thể đùa. Nếu như giữ lại  thì có thể làm một tầng bảo vệ nhưng đáng tiếc không thể không hủy.

Tất cả mọi người đều mệt mỏi, dù là tâm lý hay thân thể thì cũng đã sớm kiệt quệ, cần phải dùng hết tốc lực đi đến nơi cần tìm.

Lúc mặt trời xuống núi, mọi người cũng đến nơi. Đi lên đỉnh núi, ngoại trừ Vương Hạo, vẻ mặt mọi người đều tràn ngập thất vọng. 

Chỉ có mỗi một cái hang động đen sì.

"Chỗ này là căn cứ hả?" A Miêu nghi ngờ hỏi.

Vương Hạo gật đầu: "Đúng vậy, theo tôi."

Tang Đồng lấy mấy cánh cây khô chế thành đuốc phân cho mọi người, cùng Vương Hạo dẫn đầu đoàn đi vào hang động.

Trong hang rất hẹp, nhiều nhất chỉ có thể cho hai người sánh vai đi qua, đàn sói lo lắng đi vòng quanh ngoài cửa hang.

Tiếu Nguyệt quay người nhẹ giọng trấn an vài câu, để bọn chúng tự tìm hang động khác gần đó ở.

"A!"

Mục Dung ôm sát Tang Du: "Sao vậy?"

Tang Du che miệng chỉ chỉ phía trên, Mục Dung nâng đuốc lên chiếu vào, trần hang cao tầm ba mét có một đống dơi đang treo mình.

"Đừng sợ, đừng nhìn lên chúng ta đi thôi."

Tang Du ôm lấy tay cô: "dạ."

Giọng Vương Hạo vang lên: "Phía trước có ngã rẽ, mọi người cẩn thận đi nhầm sẽ rơi vào bẫy đó."

Trong hang nổi lên bầu không khí khẩn trương, khoảng cách giữa người với người cũng được kéo lại gần.

Vương Hạo ngừng lại, trước mặt là ba lối đi.

"Cái nào?"

Vương Hạo xoa cằm: "không nhớ rõ."

Tang Đồng vừa định chán nản thì Vương Hạo cười nói: "Đùa thôi, chưa từng nghe câu ngã ba thì đi giữa à."

Nói xong liền mở rộng bước chân đi vào đường giữa.

"Đừng đụng vách đá, mấy hòn đá nhô ra là cơ quan đó."

Nghe vậy mọi người càng thêm cẩn thận, trong hang rất yên tĩnh có thể nghe rõ nhịp đập của từng người.

Ra khỏi đường hầm thì đụng trúng đường cụt.

Vương Hạo giơ bó đuốc xuống đất, mọi người mới nhìn thấy hoa văn gạch lót đường.

"Đi sao?"

"Cô không về căn cứ à, mật mã đều như nhau hết!"

"Mấy năm rồi không đổi à."

"Người trong cục lười lắm."

Tang Đồng nắm Vương Hạo lại: "Để tôi đi."

Cô đưa dao quân dụng cho  Mục Dung, ánh mắt như nói: nếu tôi xảy ra chuyện thì lập tức giết chết Vương Hạo.

Mục Dung cầm dao siết nhẹ, gật đầu.

Gạch trước mặt có tổng cộng một trăm lẻ tám khối, cần giẫm dựa theo trình tự mới có thể mở cửa, sai một bước là lập tức kích hoạt cơ quan cạm bẫy.

Có thể là đá rơi từ trên xuống, hoặc là sập đất tan xác dưới hố. 

Tang Đồng hít sâu vừa nhấc chân đã bị cản.

Quay lại nhìn, Tô Tứ Phương đang đứng sau lưng.

"Sao?"

"Đồng sư tỷ, để em đi."

"Không được!"

"Em sẽ giẫm theo chỉ thị."

Tang Đồng giật tay: "Đừng nhiều chuyện!"

Tô Tứ Phương nhìn chằm chằm vào mắt Tang Đồng, bó đuốc lúc sáng lúc tối nhìn không rõ lắm cảm xúc trong mắt nàng: "Để em đi, được không."

Cánh tay truyền đến cảm xúc đau đau, Tô Tứ Phương kiên định nắm chặt tay cô.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Tang Đồng nhận thua.

"Khối đá thứ ba từ trái đếm qua hàng đầu tiên."

Tô Tứ Phương hạ đuốc xuống gần phiến đá, tận đến khi nàng đạp lên nó mới buông tay Tang Đồng ra.

Tang Đồng nhìn bóng lưng của Tô Tứ Phương, thở dài một hơn tim hơi nhói.

Cô đọc một chuỗi số, thời điểm Tô Tứ Phương nhấc chân giẫm lên phiến đá là lòng dạ của Tang Đồng cũng bị treo ngược lên, Tô Tứ Phương đứng vững thì mới an ổn tâm tình.

Trái tim lúc cao lúc thấp như này, Tang Đồng không muốn trải nghiệm thêm lần nữa.

Tô Tứ Phương không quay đầu lại, nàng giơ bó đuốc đứng thẳng người, Tang Đồng nói vị trí nàng sẽ nghiêm túc đếm sau đó bước chân không do dự.

Mỗi người đều khẩn trương nhìn Tô Tứ Phương, tận đến khi Tang Đồng nói đến lần cuối cùng.

"A!"

"Két" một tiếng, khối đá sập xuống, Tô Tứ Phương biến mất.

"Tô Tứ Phương!" 

Hai đầu gối Tang Đồng mềm nhũn, phải nhờ Vương Hạo vịn cô mới không té ngã.

"Tô Tứ Phương!" Giọng nói Tang Đồng dần run rẩy.

"Đồng sư tỷ, em không sao."

Vương Hạo vỗ vỗ bả vai Tang Đồng: "Đi nhanh, cửa chỉ mở một phút thôi."

Đi tới miệng hố, giọng Tô Tứ Phương vang lên: "Dưới phiến đá là thang trượt, phía dưới an toàn mọi người xuống đi.",

Cả đám lần lượt trượt xuống, trước mặt là đường hầm thật dài.

"Đi thẳng là tới."

Cuối đường hầm có một tảng đá lớn, Vương Hạo sờ soạng xung quanh tìm thấy cơ quan nhẹ xoay.

Tiếng ầm ầm vang lên, cự thạch phía bên trái chuyển động lộ ra một cánh cửa.mật mã.

Trước cái nhìn chằm chằm của Tang Đồng, Vương Hạo bấm một chuỗi chữ số, mật mã chưa bao giờ đổi.

Tiếng robot thông minh nhân tạo vang vang: "Xác nhận thông qua, hoan nghênh về nhà."

Bước vào đại sảnh, bình ắc-quy chứa năng lượng mặt trời tự động chạy điện, chiếu sáng khắp nơi.

"Wow!" Tang Du và A Miêu đồng thanh.

Đại sảnh trước mặt chừng trăm mười mét vuông, bốn vách tường treo màn hình LED, trong đại sảnh có hai hàng máy tính bị tro bụi phủ đầy.

Robot trí thông minh nhân tạo lại nói: "Kiểm trắc phát hiện bên trong căn cứ độ ẩm khá thấp, cần khởi động quét dọn."

"Được."

Mười giây sau, từ trong vách tường chạy ra một vách âm, mười mấy con robot cao chừng mét năm đi ra.

Cha mẹ Tang trợn mắt hốc mồm, nhìn những con robot bắt đầu làm việc.

"Đây là.."

Ánh mắt Tang Đồng nhu hoà, tự hào giải thích: "Đây là người máy quản gia quốc gia tự nghiên cứu, có thể chống đạn chống nước và làm việc nhà, bên trong chứa vô số thực đơn món ăn từ âu đến á, tự nạp điện bằng năng lượng mặt trời, một lần sạc đầy là có thời gian chờ đến hai mươi năm, bất quá đây là sản phẩm của tám năm trước, robot trong cục tụi con xài còn có tính năng đọc báo, dự báo thời tiết, phối hợp quần áo và phân tích tâm lý."

Hai mắt cha Tang mở to nhìn mấy con robot đang quét dọn căn cứ, những con robot này còn phân công nhau hợp tác!

Một con robot giơ lên một cái màn hình, một con khác lập tức đưa ra máy hút bụi, hút sạch bụi bẩm xong còn lấy khăn lau...

"Đồng Đồng, những thứ này...đều là quốc gia tự nghiên cứu sao."

Tằng Đồng hiểu ý cười: "Ba ba không nên xem thường lực lượng quốc gia, năm đó mấy vị tiền bối ở sa mạc dùng máy tính làm ra hai cái vệ tinh thì mấy cái này có là gì."

"Vậy, sao không nhân rộng khắp nước."

"Nhân rộng loại người máy này sẽ dẫn đến hệ quả thất nghiệp diện rộng, nếu như có người có ý đồ xấu mua số lượng lớn đám robot này rồi cải tạo thành người máy chiến đấu thì trở thành mối hoạ, cục xử lý sự kiện đặc biệt tụi con không cho người ngoài vào, nên quốc gia chọn cục làm đơn vị thí điểm đám người máy này, nhân khẩu trong nước bây giờ đang bão hoà vấn đề già hoá cũng nghiêm trọng, đợi đến ngày sức sản xuất trong nước không đủ thì sẽ là lúc đám robot này phát huy, quốc gia đã sớm cân nhắc tất cả tình huống có thể phát sinh trong trăm năm tương lai rồi."

"À à, ra là như vậy."

Ngoại trừ Tiếu Nguyệt, mọi người đều cười, vẻ mặt tự hào vô cùng.

Cái căn cứ già này và trụ sở mới giống nhau như đúc, Tang Đồng giống như đang ở nhà không thèm lo ngại.

Cô đi vách tường ấn mấy lần, một cái bàn phím bắn ra.

Ngón tay linh hoạt gõ lên bàn phím, giữa đại sảnh xuất  hiện cột sáng lờ mờ màu xanh da trời.

"Kích hoạt máy khảo trắc thể sinh."

"Mọi người theo thứ tự đứng vào cột sáng đi, máy khảo trắc sẽ quét kiểm tra sức khoẻ cho mọi người."

Cả đám mời cha Tang dùng trước, ông đi vào đứng giữa cột sáng.

Năm phút sau người máy báo cáo tình trạng sức khoẻ của cha Tang ngay cả bị cao huyết áp cũng dò ra được.

Máy kiểm trắc nói cơ thể cha Tang mất sức, đề nghị.vào kén nhộng sinh nằm hai mươi bốn tiếng.

"Có cần sử dụng kén nhộng sinh."

Tang Đồng vui vẻ nói: "trong căn cứ này còn giữ kén nhộng sinh  sao."

Kén nhộng sinh ở trong phòng y tế, sau khi hạ lệnh robot lập tức dẫn đường cho cha Tang.

Thông qua kiểm trắc, thể trạng mọi người nhiều ít gì cũng có chút vấn đề.

Mục Dung và Tang Du thì phát hiện thấy có ký sinh trùng nguy hiểm trong người, kén nhộng sinh chỉ có bốn cái, nên liền phân cho cha mẹ Tang và Tang Du Mục Dung.

Vương Hạo nói mấy câu với Tang Đồng.xong về phòng, Tang Đồng thu xếp phòng cho Tô Tứ Phương và Tiếu Nguyệt xong thì cũng về phòng nhưng không tắm rửa gì, lấy laptop ra xài.

Giao diện màn hình chỉ có một màu xanh, Tang Đồng bấm số hiệu của mình, giao diện mới thay đổi.

Tang Đồng hít sâu, nghiêm túc gõ chữ.

"Kính gửi vụ viện Trung Ương: Nhân nguyên là Tang Đồng khoa trưởng khoa hành động cục xử lý sự kiện đặc biệt, nay muốn báo cáo toàn bộ tin tức liên quan tới cục trưởng cục xử lý sự kiện đặc biệt - Ngưu Tử Trĩ.."

~~~

Mẹ ghẻ có lời muốn nói: Phó bản Tây Nam sắp chính thức bắt đầu.

Mị: Hồi quằn quại tới rồiii

~~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play