Liễu Nhị nương tử bò một vòng xe, mẹ Tang bị doạ mém chút xỉu nữa.

Nàng nhìn vào rừng sâu, sau đó nhìn Tang Du một cái, lại chạy vào trong rừng.

Tang Đồng co quắp trên ghế, lau lau mồ hôi: "Mục Dung thành công rồi."

"Chị, Nhị tiểu thư đi vào rừng chúng ta có đi cùng không?."

"Xe thành như vậy ở lại cũng không an toàn, chúng ta đi."

"Vậy nước thì làm sao"

"Để trong xe đi, tìm thấy Mục Dung thì quay về lấy, Vương Hạo cậu cõng nhục thân của Mục Dung đi."

"Được."

Cha Tang đỡ vợ ra xe,.mẹ Tang nắm tay Tang Đồng sợ hãi nói: "Con gái, Mục Dung bị sao vậy."

"Còn nhớ con từng nói Mục Dung rất đặc biệt không."

"Ừm."

"Vừa rồi cô ấy không màng nguy hiểm cứu chúng ta, cô ấy xuất hồn bay vào rừng tìm tới Lang Vương, Mục Dung đàm phán thành công cứu nhóm chúng ta."

Mẹ Tang sợ đến không ngậm được miệng: "Vậy phải cám ơn người ta thật tốt."

"Đúng vậy, mẹ coi chừng dưới chân." Hi vọng cha mẹ nhớ kỹ chuyện này, về sau sẽ tôn trọng tình cảm của Mục Dung và Tang Du.

..

Mục Dung vịn bả vai trơn nhẫn của đối phương, cố ngã người ra sau, sức mạnh của Lang Vương Tiếu Nguyệt quá mạnh, cho dù sức lực ở trạng thái âm sai lớn hơn nhục thân mấy lần, nhưng không cách nào tránh được.

"Tiếu Nguyệt tiểu thư, làm phiền ngài thả ta ra "

"Cùng ta song tu.",

"Xin lỗi, ta không đi được con đường này."

Trong mắt Tiếu Nguyệt loé lên tia nghi hoặc, khịt khịt mũi mấy lần: "Ngươi nói dối."

"Ta không lừa ngài, đây chỉ là hồn thể của ta, hồn thể của ta khiếm khuyết không thể tu tiên học đạo."

"Không sao, ta dạy ngươi, pháp môn song tu là hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt tuần hoàn vào thân thể, hồn thể không hoàn chỉnh cũng không thành vấn đề, bản tiểu thư sinh sống ở đây mấy trăm năm, ngươi là nhân loại đầu tiên ta nhìn thấy khi tu thành nữ thể, huống hồ mùi của ngươi dễ ngửi như vậy. Yêu Lang bọn ta coi trọng duyên phận, ngươi và ta hữu duyên."

"Thật sự không được!"

Lang Vương Tiếu Nguyệt không giận, hai tay quấn chặt eo Mục Dung hăng hái nhìn cô, đôi mắt hiện ra ý cười nhàn nhạt: "vì sao."

"Ta đã có người thích."

"A!" Tiếu Nguyệt nhíu mày: "Ở tộc Yêu Lang, chỉ có người mạnh nhất mới được quyền chọn phối ngẫu, dẫn ta đi gặp người đó."

Mục Dung đổ mồ hôi lạnh, mạch não của vị Yêu Lang này không có cùng kênh với cô.

"Người ta thích chỉ là nhân loại bình thường, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt không như ngài nghĩ, xin ngài thả tay."

Đột nhiên,  Tiếu Nguyệt híp đôi  mắt đỏ nhìn vào rừng cây, Liễu Nhị nương tựa nương theo ánh trăng từ trong rừng đi ra.

Tiếu Nguyệt híp mắt, buông tha Mục Dung, mũi chân khẽ điểm bay tới Liễu Nhị nương tựa.

Mục Dung như được đại xá lướt qua Liễu Nhị nương tử bay đi, nhìn thấy mọi người an toàn mới thở phào.

"Mục Dung!" Tang Du chạy vội tới nắm lấy tay cô dò xét: "Chị có bị thương không."

"Không sao, còn em."

"Tụi em không sao, cũng may có Nhị tiểu thư hiện ra bản thể cứu tụi em!"

"À phải rồi! Chị gặp Lang Vương! Vừa nãy vị Lang Vương đó mới thu thành thân người nên đàn sói vì bảo vệ Lang Vương mà công kích chúng ta."

Tang Đồng đi lên chen vào: "Tu thành thân người?"

"Ừm, là cô gái kia."

Tang Đồng và Tô Tứ Phương liếc nhìn nhau, cau mày: "Làm sao có thể."

"Sao vậy?"

"Cô xác định không nhìn nhầm."

"Xác định."

Tang Đồng lại nhíu chặt mày hơn, thì thào: "Sau khi kiến quốc ngoại trừ Mã gia, động vật ở địa khu khác rất khó để tu thành thân người...tại sao lại có thể "

Bên trong quốc gia sẽ có quốc vận, quốc vận che chở toàn bộ lãnh thổ, đồng thời cũng dựa vào ý thức hình thể trói buộc tất cả vùng đất.

Ngoại trừ quần thể động vật ở Đông Bắc  được cho phép, những địa khu khác rất khó để tu thành thân người, coi như may mắn gặp được đại cơ duyên thì cũng phải trải qua lôi điện thanh tẩy mới được.

Tang Đồng híp mắt nhìn Vương Hạo, trong cánh rừng này nhất định ẩn chứa bí mật nào đó 

Cô lo lắng: Không biết mấy năm trước ở đây xảy ra chuyện gì, dẫn đến toàn bộ cục phải rút lui, thế nhưng nếu Yêu Lang đã tu thành thân người thì cũng sẽ có loài động vật khác đắc đạo, cứ thế thì quốc gia sẽ lộn xộn mất 

"Chúng ta qua đó."

Mục Dung cản lại: "Đợi chút!"

"Sao nữa."

Mục Dung kéo Tang Đồng qua bên: "Lang Vương là thiếu nữ, cô ấy không có mặc gì hết, chúng ta có đàn ông trong nhóm cứ đi qua như vậy e là không tốt."

"Yêu và người có suy nghĩ khác nhau, người ta chưa chắc để ý à."

"Vậy cũng không được, hay cô kêu chú và Vương Hạo về xe lấy quần áo đi."

Tang Đồng lắc đầu: Vương Hạo không thể rời khỏi tầm mắt cô.

"Hay để tôi về xe tìm quần áo đưa cho Lang Vương."

"Ừm, hai người đi đi.",

Mục Dung về lại nhục thân lôi Tang Du chạy về xe, trên đường giải thích tình hình của Lang Vương một chút, nhưng không đề cập đến chuyện Lang Vương muốn song tu với mình.

Nghĩ đến song tu làm Mục Dung chột dạ, trộm nhìn Tang Du: "Tiếu Nguyệt tiểu thư dáng người ra sao, để em tìm quần áo hợp với người ta."

Nghe Tang Du hỏi vậy Mục Dung càng thêm bất an, thực ra Tiếu Nguyệt cao ngang cô, mặc đồ của cô là tốt nhất.

"Không biết... Không thấy rõ lắm, lấy quần áo của chị em được rồi."

"Ừm."

Mưa tạnh, Tang Du mở valy, lấy ra quần áo của Tang Đồng ôm vào lòng: "Đi thôi."

"Tang Du!"

"Dạ?"

"Không, không có gì."

Tang Du không nghi ngờ gì ôm quần áo vội vã chạy đi, Mục Dung chậm rãi đi phía sau.

Tang Du dừng bước: "Chị sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái?"

Ánh mắt Mục Dung loé sáng, nắm tay Tang Du im lặng nửa ngày: "Cái này...chị có chuyện muốn nói với em."

"Chị nói đi~"

"Em nghe xong đừng tức giận nha."

Tang Du trừng mắt, lúc này mới thấy Mục Dung có vẻ mất tự nhiên, nàng còn tưởng Mục Dung lại làm chuyện gì đó nguy hiểm, dù lòng khó chịu nhưng thấy người yêu không bị thương, dáng vẻ như có cái gì đó.

"Chị nói đi, em sẽ không tức giận."

"Tiếu Nguyệt tiểu thư, chính là vị Lang Vương đó..."

"Ừm."

"Cô ấy vừa nãy muốn cùng chị song tu."

...

Tang Du và Mục Dung quay lại, Tang Đồng kỳ quái nhìn hai người: Vừa nãy còn không sao mà ta, sau giờ quay lại thì một người tức giận một người như con nít làm sai vậy nè.

"Hai người đưa quần áo cho Lang Vương đi."

"Ở đây chờ em"

Mục Dung giữ tay Tang Du lại: "Chị đi với em, một mình đi không an toàn."

Tang Du hừ mạnh, không phản đối.

Đi được trăm bước, liền nhìn thấy trước bản thể của Liễu Nhị nương tựa là một thiếu nữ trẻ tuổi trần truồng, phía sau thiếu nữ còn có đàn sói đang ngồi xổm.

"Đẹp thật." Tang Du bình luận.

Nhưng vào tai Mục Dung lại thành ra một cỗ oán khí, doạ đến cô không dám thở mạnh.

Tang Du đưa quần áo cho Mục Dung: "Đi đưa đi."

"Hai ta cùng đi chứ."

"Người ta có biết em đâu." Tuy Tang Du nói như vậy nhưng vẫn bước theo sau.

Tiếu Nguyệt chống nạnh ngăn trước mặt Liễu Nhị nương tử: "Nơi này là địa bàn của ta, ngươi từ đâu đến đi về chỗ đó!"

Thấy Mục Dung quay lại, hai mắt cô sáng rõ: "Ngươi quay lại rồi."

Mục Dung tranh thủ nhét quần áo vào người Tiếu Nguyệt, lui lại hai bước: "Tiếu Nguyệt tiểu thư, quần áo này là của bạn ta, mặc dù không phải đồ mới nhưng hy vọng ngài không chê.

Tiếu Nguyệt hít hít quần áo, bất mãn: "Ta không muốn mặc."

"Tiếu Nguyệt tiểu thư, ngài đã tu thành thân người thì nên nhập gia tùy tục, huống chi ngài còn là nữ thể."

Liễu Nhị nương tử đột nhiên nói: "Động vật cấp thấp đúng là động vật cấp thấp, cho dù tu thành thân người cũng không học được liêm sỉ, ta thấy đời này ngươi đừng nghĩ tới chánh quả làm gì."

Tiếu Nguyệt đảo mắt: "Dù sao cũng tốt hơn một ít rắn thối, sừng rồng bị người ta hủy còn muốn tới địa bàn người khác vung môi múa mép."

Sừng rồng bị hủy là sỉ nhục lớn nhất đời Liễu Nhị nương tử, bị người ta đâm vào đương nhiên là tức giận rồi, nàng mở miệng phun ra bản mệnh độc rắn về phía Tiếu Nguyệt.

Tiếu Nguyệt hốt hoảng, không dám  đối cứng với bản mệnh độc rắn của Liễu Nhị nương, chỉ linh hoạt tránh né, nhưng miệng không chịu thua: "ha, thiệt thòi bản tiểu thư lấy lễ đãi khách, đi đâu thì mau đi đừng ở địa bàn người ta khóc lóc um sùm"

Thấy nữ vương bị tấn công, đàn sói nhao nhao thủ thế.

Mục Dung đi tới cạnh Liễu Nhị nương tử, nghĩ đến cô và người ta ít nhiều cũng hơn nửa năm sống chung ít ra cũng xem như bạn bè, liền bạo dạng sờ sờ lân phiến: "Nhị tiểu thư bớt giận, Tiếu Nguyệt tiểu thư vừa mới tu thành nữ thể cô ấy không có ác ý, bản mệnh độc rắn quý giá xin ngài thu hồi lại."

Liễu Nhị nương tử vung đuôi rắn chặt đôi cây cổ thụ xả giận, há miệng thu lại độc rắn, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm Tiếu Nguyệt: "Nãi nãi lười tranh chấp cùng tiểu bối, nhưng nếu còn xuất khẩu cuồng ngôn thì đừng trách nãi nãi làm cho khuôn viện trăm dặm đây không mọc nổi một cọng cỏ!"

Mục Dung đang rầu vì không biết khuyên Tiếu Nguyệt như thế nào, thì thấy đối phương chỉ hừ lạnh.

Liễu Nhị nương tử thè lưỡi rắn, biến thành tiểu hoa xà nhỏ bằng ngón tay nằm vào túi Tang Du.

Tiếu Nguyệt nhìn túi Tang Du vài giây, sau đó ôm đồ bay vào hang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play