Đột nhiên từ trong lòng đất bay ra một cọng dây xích quấn lấy Mục Dung, kéo hồn thể Mục Dung xuống đất.

"Mục Dung!"

Tang Đồng giật mình, phát hiện dù gọi thế nào Mục Dung cũng không tỉnh, đành phải bói một quẻ, quẻ bói nói bình an cô mới an lòng.

Tang Đồng xin miễn tiệc ăn mừng của Ngưu cục trưởng, hiện tại cô chỉ muốn nghỉ ngơi, khiến người ta bất ngờ chính là Ngưu cục trưởng rời đi nhưng Vương Hạo thì muốn ở lại.: "cục trưởng, tôi và Tang Đồng nhiều năm không gặp, lần này hoàn thành nhiệm vụ lớn, tôi muốn cùng bạn bè họp mặt một chút."

Ngưu cục trưởng dẫn người đi, đi theo còn có Tằng Thiên Hàm.

Mục Dung đi tới giao lộ Hoàng Tuyền, Hách Giải Phóng đã đợi sẵn ở đó, hắn nhào tới ôm lấy Mục Dung: "Cô được lắm, lặng yên làm được một chuyện lớn đến vậy."

"Cậu kéo tôi xuống làm gì."

"Không phải tôi, là Diêm Vương điện muốn gặp cô.",

Mục Dung không dám tin, hai mắt không chớp nhìn Hách Giải Phóng.

Hách Giải Phóng cười vỗ vỗ vai Mục Dung: "Diêm Vương điện muốn gặp cô đó."

Nói xong lấy ra một chiếu thư màu vàng sáng đưa cho Mục Dung: "dù sao cô cũng là sinh hồn, muốn tới Phong Đô nhất định phải đi qua Hoàng Tuyền lộ, bất quá cô cầm nó thì có thể nối thằng đại đạo đi tới Phong Đô."

Mục Dung kích động hai tay cầm chiếu thư: "Cám ơn!"

"Khách sáo gì chứ, đi mau."

"Phải rồi, giúp tôi một việc."

"Nói đi."

"Phiền cậu đến nhà tôi một chuyến, nói với Tang Du tôi đến Phong Đô để em ấy đừng lo lắng, mặt khác nói với Tang Đồng tôi sẽ tự quay về, đừng chiêu hồn tôi."

"Được, cô mau đi đi."

Mục Dung vui vẻ phất tay với Hách Giải Phóng, siết chặt chiếu thư nhảy xuống Hoàng Tuyền Lộ.

Mục Dung đáp đất, sương khói mịt mù vây quanh cô, Hách Giải Phóng nhìn chằm chằm nơi Mục Dung biến mất, ung dung thở hắt ra.

Mục Dung nâng chiếu thư qua đỉnh đầu, kim quang toả ra bốn phía, sương khói tản ra

Mục Dung phát hiện ra: Hoàng Tuyền Lộ từng làm cô súyt chết chỉ dài không đến năm mươi mét..

Mang theo nghi hoặc trong lòng Mục Dung bước nhanh, đi ra khỏi đường nhỏ mọi thứ xung quanh đột nhiên rõ ràng hơn.

Cô quay đầu thoáng nhìn, tấm bia quen thuộc vẫn khắc hai hàng chữ lớn: Hoàng Tuyền Lộ đã qua, tiền duyên tận tán.

Chỉ là tâm tình lần này của Mục Dung hoàn toàn khác biệt.

Có chiếu thư của Diêm Vương ban cho, Mục Dung một đường đi qua: Hoàng Tuyền Lộ, Vọng Hương Đài, Vực Hung Cẩu, núi Kim Kê, Dã Quỷ thôn, mê Hồn Điện.

Một đường thẳng đến Phong Đô.

Mục Dung đi trên con đường lát đá ở Phong Đô Thành, người hai bên đường thấy chiếu thư phát sáng trong tay Mục Dung liền tự động tránh xa, thời điểm Mục Dung đi ngang qua họ, họ khẽ khom người.

Đi vào trong Diêm Vương điện, thủ vệ tiếp nhận chiếu thư dẫn đường cho Mục Dung.

Diêm Vương điện uy nghiêm, từ lúc Mục Dung đi vào điện liền cúi đầu, Diêm Vương ngồi trên cao uy phong lẫm liệt, phán quan đứng bên cạnh ngài. Hai vị Vô Thường Thần Quân và Pháp Vương Ngưu Đầu Mã Diện đứng hai bên trái phải.

Mục Dung quỳ hai chân: "Tham kiến Điện Hạ, tham kiến bốn vị Thần Quân Pháp Vương."

Giọng nói uy nghiêm vang lên: "Thưởng ngồi."

Quỷ sai dời tới một chiếc ghế nhỏ, Mục Dung liên tục nói cám ơn rồi ngồi xuống.

"Ngẩng đầu lên."

"Dạ."

Mục Dung chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông để râu, người mặc trường bào trang nghiêm, đầu đội châu quan màu đen.

"Mục Dung, ngươi vì người cam nguyện hi sinh chính mình để ngăn cản hạo kiếp nhân gian, hành động cao đẹp này bản vương đã biết, tốt lắm."

"Cám ơn Điện Hạ, tiểu nhân chỉ làm chuyện mình thấy đúng, không dám giành công."

Diêm Vương gật đầu, ra hiệu cho phán quan bên cạnh, ngươi nọ lật sách trong tay, cao giọng nói: "Hành động lần này của Mục Dung cứu vô số người, lại xả thân vì nghĩa có tinh thần không khuất phục sợ hãi, công đức này đủ để chuộc tội lỗi cho mẫu thân Đường Khiết."

Mục Dung kích động quỳ rạp xuống đất: "Đa tạ Diêm Vương điện, đa tạ Phán Quan đại nhân!"

Diêm Vương hài lòng gật đầu, vuốt râu nói: "Bản vương niệm tình ngươi một lòng hiếu thảo, vì cứu Mẫu Thân nhiều năm khổ cực, nay phá lệ cho ngươi gặp mặt Mẫu Thân một lần trước khi đầu thai."

Mục Dung dập đầu: "Đa tạ ân điểm của Điện Hạ, Mục Dung suốt đời không quên."

Trên mặt Diêm Vương xẹt ra nụ cười, nói: "Mẫu Thân ngươi được ngươi tích đủ công đức, tam thế sau này bà đều sẽ dần thân vào nhà đại phú đại quý, vô bệnh vô tai trăm năm thọ mệnh."

...

Mục Dung ra khỏi Diêm Vương điện, ngẩng đầu nhìn bầu trời mịt mờ của Phong Đô, nước mắt chảy xuống.

Mười bảy năm, cô rốt cuộc cũng cứu được mẹ, cô sợ...sợ đây chỉ là một giấc mơ, cô dùng sức nhéo chính mình mấy lần, cảm nhận cơn đau rõ ràng mới dám tin đây là sự thật 

"Mục Dung."

Sau lưng vang lên giọng nói lạnh lùng, Mục Dung lấy tay áo lau nước mắt xoay người, cúi đầu nhìn thấy hai đôi giày một đen một trắng, cung kính nói: "Tham kiến Thất gia Bát gia."

"Ừm, theo Bổn Quân."

"Dạ."

Mục Dung đi theo Hắc Bạch Vô Thường vào Vô Thường điện, Tạ Tất An sai người dọn chỗ, liền cùng Phạm Vô Cứu đồng loạt ngồi xuống ghế chủ nhà.

Sự im lặng kéo dài làm Mục Dung lo sợ, nhưng cô lại tự an ủi mình:, chuyện của mẹ là được Diêm Vương điện chính miệng đồng ý, cho dù là Thần Quân cũng không được thay đổi.

Nghĩ như vậy mới làm Mục Dung an tâm, cô thẳng lưng chờ đợi chủ nhà lên tiếng.

"Mục Dung, chuyện này ngươi làm rất tốt, muốn khen thưởng gì."

"Hồi bẩm Thất gia, học sinh vừa nãy đã nói ở Diêm Vương điện, chỉ làm chuyện mình nên làm không dám giành công, huống hồ Diêm Vương điện đã ban thưởng ước nguyện nhiều năm của học sinh, học sinh không dám nhận thêm ban thưởng."

Hắc Bạch Vô Thường liếc nhìn nhau, lần này đến Phạm Vô Cứu mở miệng: "Huynh đệ ta thống ngự Quỷ tướng tám phương, âm binh dưới trướng có vô số, ngươi có nguyện ý đảm nhiệm chức vụ tiên phong cho bọn ta?"

Mục Dung chưa kịp trả lời, Tạ Tất An lại nói: "Ngươi để hai phách ở Địa Phủ đổi lấy pháp khí âm sai, lúc nãy Phán Quan đại nhân cũng không nhắc tới, chắc hẳn hai phách này ngươi chưa thể cầm về."

"Học sinh không hiểu, xin hai vị Thần Quân chỉ rõ."

Tạ Tất An hằng giọng: "Hồn thể ngươi không đủ không có khả năng tu tiên cầu đạo, không bằng tiếp nhận âm phong, bổn quân có thể giúp ngươi thoát khỏi Lục Đạo Luân Hồi, phong quan Tiên Phong thống ngự năm ngàn âm binh, ý ngươi thấy sao."

Bên tai Mục Dung vang vọng lời cảnh báo của Tang Du, lại nghe thấy hai vị Thần Quân này muốn mình chết sớm mau xuống Phong Đô, nhất thời trong lòng ngổn ngang.

Cô không hiểu dưới  này đến cùng là che giấu cái gì, trước giờ hình tượng của Địa Phủ trong lòng cô luôn là trang nghiêm, nghiêm chính, nếu không phải tin tưởng Địa Phủ tuyệt đối công chính, cô sẽ không bao giờ tin tưởng sự thật là mẹ cô bị giam ở Thiết Vi Sơn.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phản kháng cũng không biết phản kháng như thế nào, vậy nên cô luôn im lặng phục vụ Địa Phủ, chính mình cố gắng giúp mẹ.

Nhưng Hắc Bạch Vô Thường nói cái gì nào là cô là "người có công", vậy mà bọn hắn cự nhiên muốn cô sớm kết thúc tuổi thọ, giữ cô lại Địa Phủ.

Đây là ban thưởng sao???

Mục Dung giấu đi tức giận, châm chước từng chữ thận trọng trả lời: "Học sinh không có lòng tu tiên cầu đạo, lúc trước là vì một lòng muốn cứu Mẹ, bây giờ chỉ muốn làm một người bình thường, chuyện làm quan Tiên Phong càng không dám vọng tưởng."

"Bổn Quân hỏi ngươi, ngươi dùng cách gì ngăn chặn đại môn Hoàng Tuyền quốc mở ra."

Đôi mi thanh tú của Mục Dung cau lại, chần chừ không biết nên nói sự thật hay không, trong đầu giọng của Cẩu Đản vang lên, à không, là Bát Chỉ Kính nói: "Nói với bọn hắn, vào thời khắc quan trọng ngươi tiêu diệt tất cả oan hồn, hiến tế linh hồn không đủ nên đại môn Hoàng Tuyền quốc không thể mở."

Mục Dung thuật lại, Tạ Tất An hồ nghi "A" một tiếng: Vậy Bát Chỉ Kính đang ở đâu?"

"Cái này học sinh không biết."

"Mục Dung to gan, Bát Chỉ Kính là Khoáng thế ma vật, nó là chìa khoá mở ra đại môn Hoàng Tuyền quốc, nếu ngươi biết mà không báo, một ngày nào đó Hoàng Tuyền quốc lại mở, người sẽ phải gánh toàn bộ trách nhiệm!",

Mục Dung dựa theo lý do thoái thác Bát Chỉ Kính chỉ cô, trả lời: "Bẩm hai vị Thần Quân, Bát Chỉ Kính là tu thành thân người pháp lực cao thâm học sinh không thể khống chế, sau khi tiêu diệt oan hồn Bát Chỉ Kính cảm thấy không còn thú vị nữa nên thả bọn ta đi, hắn đi đâu học sinh thật sự không biết."

Phạm Vô Thường nói nhỏ với Tạ Tất An: "Thất ca, đệ đã cho người điều tra, xác thực đám oan hồn kia bị người ta tiêu diệt."

"Nếu vậy bổn quân sẽ tin ngươi một lần, chuyện làm Tiên Phong ngươi không cần trả lời liền, cứ về suy nghĩ cho kỹ, mặt khác Phong Đô sẽ nhanh chóng cho mẹ ngươi đầu thai, Hách Giải Phóng sẽ thông báo thời gian cụ thể cho ngươi.",

"Đa tạ Thất gia."

"Quay về đi, thưởng ngươi đi dịch trạm."

"Dạ."

Ở trên đường về, Bát Chỉ Kính nói với Mục Dung: "Mấy người bạn của ngươi có tin được không?",

Mục Dung nhẹ gật đầu, Bát Chỉ Kính cáu nói: "Ngươi và ta bản mệnh tương liên, hoàn toàn có thể câu* thông trong đầu!"

(Ý là nói chuyện bằng suy nghĩ ý.)

Mục Dung nhắm mắt thử: "Nghe thấy không."

Bát Chỉ Kính thở dài: "Nghe."

"Chuyện ta và ngươi ký khế ước phải giữ bí mật, nếu không sẽ gặp hoạ sát thân." Nhưng Mục Dung lại nghe thấy tiếng lòng chả Bát Chỉ Kính: Ngươi chết không sao, cùng lắm ta lại biến trở về cục đá, chỉ sợ rơi vào tay người xấu, ta lại bị cầm tù.

Mục Dung về tới dương gian, điện thoại liền vang lên, là A Miêu gọi: "Mục Dung đại nhân, chị đại nói ngài xong việc thì về thẳng 402 nha."

"Ừm, lập tức tới."

Quay lại 402, Tang Du vẫn chưa tỉnh, Tang Đồng thì đang dọn đồ.

Thấy Mục Dung về Tang Đồng gom điện thoại và đồng hồ bỏ vào phòng toilet, mở vòi sen và vòi nước ở bồn rửa tay, vẫy vẫy tay gọi Mục Dung.

Hai người vào phòng, Tang Đồng khoá trái cửa nhỏ giọng hỏi: "Làm gì vậy?",

"Diêm Vương điện triệu gọi, nói sẽ an bài cho mẹ tôi đầu thai"

"Vậy quá tốt, sau này cô có tính toán gì không."

Mục Dung cảm khái nói: "nói thật, hạnh phúc đến quá đột ngột làm tôi không kịp trở tay, một chút kế hoạch tôi cũng không có, nhưng lúc trước Tang Du từng nói muốn kinh doanh cà phê - sách, những năm qua tôi cũng để dành được chút tiền, qua một thời gian nữa tôi sẽ thử khảo sát một chút."

"Xin lỗi, nói cho cô biết, kế hoạch này chắc phải nói sau rồi, bây giờ chúng ta phải đi, càng nhanh càng tốt."

~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play