"Chú Thiết Sơn khách sáo quá, chú đến được là tốt rồi à."
Triệu Thiết Sơn vỗ vỗ cánh tay Tằng Thiên Hàm, kích động nói: "Lão già mù như chú cũng may Lưu gia miễn cho thuế đất nên mới có thể sống, nhiều năm qua Ngô gia chiếu cố, bốc thuốc chuẩn bệnh cũng không lấy tiền của chú, con tự thân đưa thiệp mời làm sao chú có thể không đi."
Tằng Thiên Hàm thuận thế ôm lấy cánh tay Triệu Thiết Sơn, thân thiết nói: "Chú Thiết Sơn, để con đỡ chú."
"Aiz aiz, đừng làm vậy, hôm nay là tiệc của con, để Thúy nhi dìu chú được rồi."
"Chú Thiết Sơn, con muốn mượn chị Thúy Lan một lát ạ."
"Cái thằng nhóc này, con lớn hơn nó nửa tuổi đấy, kêu nó em là được rồi."
"Là như vậy, Đông Mai là độc nữ trong nhà không có chị em gì, hôm nay nhiều khách con sợ em ấy đợi đến buồn tẻ, chú xem có thể để Thúy Lan đi vào nhà nói chuyện với em ấy không ạ."
Tằng Thiên Hàm khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, cho dù Tang Đồng từng nói: "Chỉ cần dân bản địa ở đây cảm thấy hợp lý thì thế giới này sẽ không sụp đổ."
"Cái này..."
"Tôi là người xui xẻo, nếu không phải do cậu bật tiện thì tôi không nên xuất hiện ở đây, càng không nên quấy rầy cô dâu."
Triệu Thiết Sơn cũng hùa theo: "Đúng vậy, nha đầu trong thôn có rất nhiều, Thúy nhi còn chưa chịu tang chồng xong, một hồi tụi chú ngồi một chút là phải về."
Tằng Thiên Hàm kinh ngạc nhìn Tang Du, không biết nàng đang muốn làm gì. Hắn liền chớp mắt với nàng mấy cái, Tang Du cười nhạt một tiếng, nụ cười kia vừa lễ phép vừa xa cách.
Tằng Thiên Hàm giật mình, nụ cười này chỉ nên xuất hiện trên mặt Mục Dung mới đúng.
Tang Đồng hạ tử lệnh, đêm nay nhất định phải nhìn thấy Tang Du, nếu không cô sẽ không thể thực hiện kế hoạch tiếp theo.
Tằng Thiên Hàm cười cười: "Sao chú Thiết Sơn lại nói vậy, Đông Mai nhà con được tiếp nhận cách giáo dục mới, sỡ dĩ tụi con không cần ngày lành là vì muốn bài trừ mê tín, trong thôn cũng chỉ có Thúy Lan là tuổi tác tương đương với Đông Mai, xin chú cho con mượn Thúy Lan bầu bạn với Đông Mai một chút ạ."
Triệu Thiết Sơn cũng không thể không cho người ta mặt mũi, nghiêng đầu hỏi ý Tang Du: "Thúy nhi, con thấy sao?"
"Nếu anh Hưng Dân đã nói vậy thì con cũng nên đi, để con đỡ cậu ngồi xuống rồi đi một chút ạ."
"Tụi con đi đi, cậu tìm đại chỗ ngồi là được."
Tằng Thiên Hàm vui mừng: "Thúy Lan ở đây chờ một chút, tôi đỡ chú Thiết Sơn qua bàn kia."
Tằng Thiên Hàm thu xếp cho Triệu Thiết Sơn xong quay lại đón Tang Du, hai người xuyên qua đám khách mời đi vào hậu viện, Tang Du là nhục thân duy nhất đi vào thế giới này, dung mạo của nàng không bị thay đổi, nhưng Tằng Thiên Hàm lại cảm thấy Tang Du không giống với Tang Du ngày thường, không lẽ hắn ở thế giới này lâu quá ký ức bị rối loạn rồi?
Tang Đồng nghe thấy tiếng mở cửa liền vén lên khăn đỏ của cô dâu, nhìn thấy em gái mình bình an vô sự, nỗi lo lắng trong lòng mới vơi đi ít nhiều.
"Hai người trò chuyện đi, tôi ra ngoài đón khách."
Tằng Thiên Hàm đi ra đóng lại cửa, Tang Đồng nắm tay Tang Du ngồi trên giường, tỉ mỉ quan sát người trước mặt: "Em sao rồi, có gặp nguy hiểm gì không?"
Tang Du nhàn nhạt cười: "không sao."
"Vậy là tốt rồi, em vào đây lúc nào?"
Tang Du trả lời chi tiết: "Lần đầu tiên luân hồi."
"Thế giới này bị thiết lập lại có ảnh hưởng gì đến em không?"
Tang Du lắc đầu.
Tang Đồng không phải người thô lỗ như Tằng Thiên Hàm, nói xong ba câu cô đã phát hiện thấy Tang Du có gì đó không đúng, ánh mắt cô hơi đảo qua cần cổ Tang Du, hững hờ nói: "Dây chuyền đâu?"
Tang Du nhìn Tang Đồng, nhẹ đáp: "Năng lượng bên trong sợi dây chuyền mạnh quá, em đem giấu nó rồi."
"Giấu ở đâu?"
"Trong nước." Tang Du sờ lên vị trí mặt dây chuyền, thứ đó là Mục Dung cho nàng, sao nàng có thể làm mất được chứ.
"Em từng kích hoạt lại thiết lập của thế giới này không?"
"Không có."
Tang Đồng híp mắt: "Em biết cách kích hoạt chốt mở?"
Tang Du an tĩnh nhìn Tang Đồng, ánh mắt loé lên chút bất đắc dĩ, chỉ là nàng giấu rất kỹ không để đối phương nhìn ra: "Thị giác của tất cả thôn dân ở đây đều tương thông với nhau, bọn họ đã sớm biết được thân phận của mọi người. Sở dĩ họ bồi diễn với mọi người là vì họ rất đau khổ, sự xuất hiện của mọi người lấp đầy khoảng trống trong họ, bọn họ vừa quan sát vừa đồng hóa mọi người, muốn mọi người vĩnh viễn ở lại đây bên cạnh họ, duy chỉ có một người đặc biệt."
"Ai?"
"Triệu Thiết Sơn, vì hắn là người mù.",
Tang Đồng cắn môi: "Ngươi là ai?"
Tang Du nhìn nhìn Tang Đồng, nàng nhớ hết những chuyện đã từng phát sinh, nàng cũng biết phân thân của nàng đối với người trước mặt quan trọng ra sao. Thế nhưng mà tất cả tình cảm trên đời này đối với Tang Du mà nói đều quá nhỏ bé, không đủ để làm nàng cảm thấy xúc động dù là mảy may.
Nhân loại trong mắt nàng chỉ là giun dế, sống chết, yêu hận, ân oán, tình cừu của nhân loại ở trong mắt nàng chỉ như hoa tàn hoa nở, gió thổi mây bay.
Sinh mệnh của nàng quá dài, một lần chợp mắt thì đời người đã qua bao mùa thay lá.
Nàng thức tỉnh ở bên trong mảng hỗn độn, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là người kia.
Ở nơi đó không nhật nguyệt, không thời gian, các nàng làm bạn cùng nhau, giống như sông sênh tịnh đế*.
(Song sênh tịnh đế: Tịnh Đế Liên, là một đoá sen đôi, hai hoa sen mọc trên cùng một cuống, rất hiếm gặp, cũng có truyền thuyết về nó, muốn biết thêm thỉnh gg)
Có một ngày, người kia đột ngột rời đi nơi đó, người kia nói nới nàng: "Ta có chuyện rất quan trọng phải làm, ngươi chờ ta."
Nàng đáp: "Được."
Người kia đi rồi, nàng một mình chờ đợi ở nơi đó, lần đầu tiên cảm nhận được hai chữ "thời gian", hoá ra chờ đợi cực khổ đến vậy.
Vì vậy nàng mở ra hỗn độn, tìm đến hương vị đã cắm rễ trong lòng nàng, đuổi đến dương gian.
Nàng tìm được người kia, lại phát hiện ra người kia không thể nhìn thấy nàng, không thể chạm vào nàng, thậm chí đã không còn nhớ đến nàng nữa.
Nàng phiêu phiêu đãng đãng theo người kia một đời, tận đến khi nhục thân người kia chết linh hồn thoát xác, hai người mới có thể trùng phùng.
Trải qua hồng trần làm người kia thay đổi không ít, không còn là người ở trong lòng nàng hạch hỏi suốt ngày.
Người đã từng mỉm cười nhìn nàng, quyến luyến mừng rỡ kia nay lại có vài phần biểu hiện làm nàng không thích nổi, người kia nói với nàng: "Ngươi làm sao cứ tìm tới khổ."
Người kia lại đi vào luân hồi, nhưng thân phận của nàng đặc biệt không cách nào giống với người kia có thể trải qua Lục Đạo Luân Hồi, vậy nên chỉ có thể gửi mình vào thai nhi chưa thành hình, dùng cách này để hạ thế
Rất nhanh, Địa Phủ phát hiện ra nàng.
Bọn họ phái rất nhiều người đến bắt nàng, nàng tất nhiên không chút sợ hãi, nhưng bọn họ cứ dây dưa mãi làm nàng mấy lần bỏ lỡ người nàng muốn tìm.
Vì người kia, cao ngạo như nàng phải học cách giấu mình.
Nàng phong ấn năng lực của mình, phân ra một phần thần thức yếu ớt, hoá thân thành nhân loại, bản thể thì tiến vào tình trạng ngủ say, phải dùng đến cách này để giấu đi khí tức cường đại của mình, trách khỏi sự quấy rầy của Địa Phủ.
Nhưng làm như vậy, nàng liền không thể nào mỗi một kiếp đều có thể tìm thấy người kia, nhưng mà cũng không sao, sinh mệnh của nàng và người kia không có điểm cuối.
Mỗi một lần luân hồi, nàng và người kia đều thay đổi bộ dạng, thay đổi tên họ, ký ức cũng bị xoá đi, thậm chí đến cả hồn phách cũng bị phong ấn và sửa lại.
Bất quá cũng không sao, cho dù là hoàn toàn thay đổi thì nàng vẫn có thể nhận ra người kia, ràng buộc giữa hai người không phải loại trở ngại nông cạn như linh hồn có thể cản được.
Nàng yêu thương người kia, theo mỗi một lần luân hồi, Địa Phủ lại dùng thêm thủ đoạn ti tiện để từng bước thôn tín xâm chiến phong ấn năng lực của người kia, làm suy yếu hồn phách, thậm chí sửa lại mệnh cách của người đó.
Để người kia nếm đủ hương vị chua xót của dương gian, đời đời kiếp kiếp chết không tử tế.
Người kia đã từng có năng lực làm trời đất đảo điên, đào núi lấp biển, cường đại như thượng cổ hung thú Diệp Lâu Hà Yêu cũng chỉ có thể dùng phép khích tướng ép buộc người kia đi vào khuôn khổ.
Loại hèn mọn như Tì Bà Quỷ Vương, người kia chỉ cần một đầu ngón tay liền có thể đánh cho nó không thể vươn mình suốt mấy trăm năm.
Vậy mà một kiếp này, người kia súyt nữa bị hai tên này tổn thương, nàng không lo được nhiều như vậy, nên sớm thức tỉnh.
Nàng không sợ thức tỉnh sẽ lại bị Địa Phủ quấy rầy, chỉ sợ gây bất lợi cho người kia, vậy mà kẻ si nhân kia lại để lại cho nàng mặt dây chuyền với ý đồ muốn phong ấn nàng thêm lần nữa. Nàng dở khóc dở cười, nếu không phải nàng cam tâm tình nguyện thì bằng pháp lực đã mất đi chín phần của người kia làm sao có thể phong ấn nàng.
Không còn cách nào, nàng luyến tiếc phá hư dây chuyền, lại bị bắt đi vào thế giới này, nên nàng đành phải tạm thời giấu đi nó.
Khoé miệng Tang Du khẽ cong: Thật sự kỳ quái, người đã từng nằm trong lòng nàng, bị nàng nắm giữ. Qua đi mấy lần luân hồi, nàng vẫn cảm tâm tình nguyện thuận ý đi theo.
"Ngươi cười cái gì! Ngươi là ai?! Du nhi đâu?!"
Ánh mắt Tang Đồng hung ác, nếu Tang Du trả lời sai dù chỉ một từ, cô sẽ lập tức bạo tẩu cho xem.
Tang Du thở dài một tiếng: Thôi, nếu làm loạn chỉ sợ người kia lại không vui.
"Chị Đồng Đồng, là em.",
Nghe thấy xưng hô quen thuộc, lại thấy Tang Du khôi phục bộ dạng nhu thuận, ánh mắt Tang Đồng hơi chần chừ.
"Chỉ là khoảng thời gian này em có chút mệt mỏi, tâm tình không được tốt lắm ",
Tang Đồng giật mình nhớ ra, Tang Du vào đây bằng nhục thân, dựa theo thời gian của Tang Du để suy tính: Sáu lần luân hồi khoảng chừng nửa năm, thân thể Du nhi đã không tốt sẵn, khó tránh mệt mỏi.
"Em có sao không, có phải ăn ở không quen?"
"Em không sao chị đừng lo."
"Em đừng sợ, chỉ là chị có chút không yên lòng thôi, muợn cơ hội lần này gặp em một chút, về sau chị sẽ cố không đi tìm em, phải rồi, tìm thấy Bát Chỉ Kính không?"
"Không có, nhưng em có một suy đoán."
"Nói xem."
"Em thấy phán đoán trước đó của chúng ta bị lệch, Bát Chỉ Kính là thần lực có linh tính, nó sẽ không cam tâm làm một thứ đồ vật."
"Ý em là.."
"Em nghĩ Bát Chỉ Kính đã biến hoá thành thân người, bất kỳ ai trong thôn này cũng có thể là Bát Chỉ Kính, hơn nữa rất có thể thế giới này bị Bát Chỉ Kính thao túng."
...
Mục Dung bỗng nhiên mở mắt, thế giới này vừa rồi lại vỡ vụn, cô lại bị thiết lập lại.
"Đại Nha, dậy uống thuốc đi con, uống thuốc sẽ khoẻ ngay."
Mục Dung chống tay ngồi dậy, đưa tay cầm chén thuốc của mình, lại nhìn thấy trên cổ tay của mình có thêm một thứ --- một chuỗi phật châu.
Mục Dung nhớ rõ Phật châu này là của Tô Tứ Phương, đợi mẹ Hứa đi ra ngoài mới tháo ra quan sát
Cô đột nhiên phát hiện trên mấy hạt châu có khắc chữ Latin, nối liền đọc thành: Human.
~~~~
Đã ai thấy gì chưa???:))~ mị đọc qt khúc này rối vcl, cứ nàng nàng nàng, đọc mà ngứa hà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT