Xế chiều hôm đó Tằng Thiên Hàm cũng rời đi, hắn nói: Hắn muốn đi ra ngoài vài ngày sau sẽ quay về.
Vương Hạo thì ở lại 402 làm nhiệm vụ công tác chuẩn bị, hắn hỏi Tang Du và Mục Dung có cần gì không, hai người cẩn thận suy nghĩ một hồi thì không hẹn mà cùng đề cập một vấn đề.
Mục Dung đưa một dãy số điện thoại cho Vương Hạo: "Đây là số người giữ gánh hát thôn tiểu Hoa ở Quan Nhĩ Châu, hi vọng cậu có thể đem cây quế già ở đó về Đông Bắc, trồng ở sân sau cửa tiệm của tôi."
Vương Hạo nhìn lướt qua dãy số: "một cái cây?"
"Đúng vậy.",
"Cây này có gì đặc biệt sao?"
Tang Du cười đáp: "Bên trong gốc cây này cất giấu ước định, cũng là một chuyện chưa giải quyết xong, khí hậu ở Đông Bắc và Quan Nhĩ Châu khác nhau, hi vọng Vương khoa trưởng có thể vận dụng chút khoa học kỹ thuật bảo đảm cây quế này có thể sinh trưởng."
"Yên tâm, chỉ là chuyện nhỏ."
Tang Du nghiêng người ngọt ngào nhìn Mục Dung, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Khó có được kỳ nghỉ mười mấy ngày, hai cô gái lựa chọn cách sống thường nhật, không có nhọc công đi làm chút chuyện "đặc biệt", chỉ như những ngày nghỉ bình thường, vui vẻ thì ra ngoài tản bộ, lười nhác thì nằm ỳ trong nhà.
Buổi chiều thanh thản, trên bàn trà đặt đĩa hoa quả, hai người dựa vào nhau trên ghế, nói nhau nghe những chuyện muốn làm khi nhiệm vụ kết thúc.
Ngày thứ năm, A Miêu và La Như Yên trở về.
Ngày thứ tám, Tằng Thiên Hàm về đơn vị.
Ngày nghỉ cuối cùng, Tang Đồng và Tô Tứ Phương quay lại.
Hai người kéo hành lý còn khoa trương hơn năm rồi, không ai biết Tang Đồng dùng cách gì thuyết phục song thân.
Cô tự mình lôi cái hành lý lớn nhất vào giữa phòng khách. Mở ra trong đó đều là đặc sản Tứ Xuyên, có mười mấy bịch nước lẩu đỏ rực, lạp xưởng thịt khô, còn có hai hủ đồ ngâm đậm chất Tứ Xuyên.
Tang Đồng để nước lẩu và lạp xưởng vào tủ lạnh, tìm một chỗ thoáng mát ngoài ban công đặt hai hủ đồ ngâm.
Lần này về nhà làm Tang Đồng biến hoá rất rõ, thần sắc của cô ôn nhu hơn nhiều chút.
Vương Hạo nhận điện thoại, quay lại phòng khách nói với mọi người: "Đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể xuất phát rồi."
A Miêu đu trên người Tang Du không chịu xuống: "Tang Du, cậu nói với Mục Dung đại nhân đi, mang tớ và Yên Yên đi chung nữa, thêm một người thêm một phần sức mà!"
La Như Yên cũng nói: "Đúng đó tiểu Du, để bọn tớ vào nhóm đi."
Mặc dù Tang Du cảm động nhưng không đồng ý, nàng muốn nói lần hành động này rất nguy hiểm, nhưng vì Vương Hạo ở cạnh nên chỉ đành nuốt lời muốn nói xuống.
Vương Hạo lấy điện thoại ra: "Tôi có thể xin chỉ thị của cục trưởng."
Tang Đồng ngăn lại: "không cần, hai người họ khí tràng không hợp, lỡ như bị bài xích thì lại thêm phiền phức."
Vương Hạo nhẹ gật đầu: "Vậy chúng ta lên đường."
Vương Hạo lái xe bảo mẫu đưa năm người đến Hoàng Sa Mạc Lĩnh, bán kính ba cây số xung quanh đã kéo dây ranh giới, ở trước cổng Hoàng Sa Mạc Lĩnh đã có sẵn một chi đội chờ lệnh.
Vương Hạo dẫn năm người vào xe tải lớn, bên trong xe đã lắp sẵn bốn cái hộp hình chữ nhật: "Đây là kén nhộng sinh, ngoại trừ Tang Du, mời bốn vị nằm vào trong, kén nhộng sẽ tự tách hồn phách của các vị và tiến hành thay đổi một chút. Bốn kén nhộng sinh này là hệ thống hỗ trợ sinh mệnh tiên tiến nhất toàn cầu, có thể duy trì cơ năng và sức khoẻ của người dùng đến một trăm lẻ tám ngày, còn có tiểu tổ chuyên gia giám hộ hai mươi bốn tiếng, thời gian làm nhiệm vụ rất đầy đủ, các vị yên tâm."
Tằng Thiên Hàm lấy ra bộ quần áo đưa cho Tang Du, chỉ về một góc: "Thay bộ này đi."
Kén nhộng sinh khởi động, mấy phút sau từ trong kén nhộng bay ra bốn người.
Tằng Thiên Hàm mặc một bộ trường bào màu đen đầu đội mũ chỏm, tay cầm trống da Văn Vương, lưng mang kim đao, hông đeo Đả Thần Tiên.
Tô Tứ Phương mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, đeo mắt kính, vác theo túi sách màu xanh quân đội, trên cổ tay đeo chuỗi phật châu.
Tang Đồng mặc quần áo nữ sinh màu xanh lam thời cũ, kiểu tóc cũng bị kén nhộng đổi thành kiểu tóc nữ sinh, lưng mang túi vải bố màu vàng.
Bay ra cuối cùng là Mục Dung, kén nhộng sinh lấy đi trường bào âm sai của cô, đổi thành bộ quần áo màu xanh biển nửa mới nửa cũ.
Bộ quần áo này mặc trên người Mục Dung có hơi rộng ống tay áo phải xoắn lên, nhìn như đồ người lớn trong nhà đưa xuống.
Tang Du từ phòng thay đồ đi ra, trên người mặc bộ quần áo bằng vải thô, tóc được chuyên gia vấn lên, bộ dáng y như cô vợ nhỏ nhà nông.
Vương Hạo nói: "Tang Đồng, tiểu Phương đại sư, những vật cần thiết của hai vị đều ở trong giỏ, vì để giảm sự nguy hiểm của nhiệm vụ nên trong cục đã tiến hành ngụy trang thân phận của bốn vị. Quần áo trên người mọi người là gia công theo di vật còn sót lại của lần đại đồ sát kia, nói cách khác sau khi bốn vị tiến vào chiều không gian đó, thân phận của các vị sẽ chân thực tồn tại trong đó, bởi vì bọn họ không có bị chôn sống trong bãi tha ma vậy nên trong thế giới đó không có hồn phách của bọn họ, mọi người sẽ không bị xung đột thân phận, sau khi đi vào thì hành sự theo hoàn cảnh."
"Về phần Tang Du, bởi vì cô là nhục thân duy nhất đi vào đó nên chúng tôi không thể chuẩn bị cho cô thứ gì cả để tránh xuất hiện phản ứng bài xích, thân phận của cô là Lý Thúy Lan bà con xa của Triệu Thiết Sơn đầu thôn đông, chồng đã chết nên đến nương tựa cậu họ."
"Lỡ bị nhìn ra thì sao?"
"Cô yên tâm, Lý Thúy Lan cũng là người sống sót, cậu họ là người mù, mười ba tuổi Lý Thúy Lan đã đến Hà Nam xung hỉ cho chồng, mười lăm tuổi thủ tiết, mười bảy tuổi cha mẹ chồng qua đời nên bị đuổi khỏi nhà, cô tìm thấy Bát Chỉ Kính thì liên lạc với mọi người, kén nhộng sinh sẽ cài tư liệu vào trong trí nhớ các vị, đi vào chiều không gian đó sẽ tự kích hoạt."
Vương Hạo dẫn năm người đến trước một cánh cửa phát sáng: "Dù cho chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ nhưng không ai biết thế giới trong đó là dạng gì, vậy nên các vị phải cẩn thận."
Năm người lần lượt đi vào cửa, Mục Dung cảm giác một trận trời đất quay cuồng, tư liệu cài trong đầu cô liền bị kích hoạt, cô ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm chậm rãi mở mắt.
Gian phòng mờ tối, người phụ nữ lớn tuổi đen nhánh cầm chén thuốc ngồi trên giường, vẻ mặt u sầu nhìn cô.
Thấy Mục Dung tỉnh, đôi mắt đỏ ngầu của bà toát lên chút thần thái yếu ớt: "Đại Nha, mau dậy uống thuốc, uống xong sẽ khoẻ ngay thôi."
Mục Dung kinh ngạc nhìn bà, quanh thân phát ra cảm giác đau nhức, cô giật giật khoé miệng: "Mẹ"
Mục Dung giật mình, đây không phải giọng nói của cô.
"Đây đây! Con sao rồi, để mẹ đỡ dậy, uống lúc còn nóng đi con."
Theo sau tiếng bước chân rón rén là tiếng la non nớt: "Mẹ, chị, con về rồi nè!"
Tiếng la càng lúc càng rõ, màn che cửa bị nhấc lên, ánh nắng lọt vào làm mắt Mục Dung đau rát.
Cô còn chưa kịp nhìn rõ thì đã cảm giác thân thể bị đè xuống, hô hấp không thông.
Người phụ nữ vỗ vào lưng đứa nhỏ một cái, quát lớn: "Chị con còn bệnh, dậy mau!"
Mục Dung quay đầu nhìn lại, bé trai này chừng sáu bảy tuổi làn da bị nắng phơi đến đen nhánh, trên mặt có đồng tiền, đôi mắt lanh lẹ hoạt bát.
Nó ghé sát lên người cô, tay cầm con châu chấu, nhếch miệng cười: "chị nhìn nè, em với Hầu Tử bắt đó!"
"Cẩu Đản, lời mẹ nói không nghe hả, mau ra ngoài chơi đi!"
Cẩu Đản lôi kéo tay Mục Dung: "Em đi bện lồng cỏ, chút nữa cho chị nha~ chị mau mau khoẻ nha.",
Bà lại vỗ một cái vào lưng: "Còn không đi mau!"
Cẩu Đản làm mặt quỷ với mẹ rồi như làn khói chạy ra ngoài.
Bà cẩn thận đỡ Mục Dung dậy: "Đến, uống lúc còn nóng đi con."
Không đợi Mục Dung nói gì, chén thuốc đã đến bên môi, cô đành kìm xuống bực bội uống thuốc, cảm giác cay đắng từ đầu lưỡi chạy thẳng xuống dạ dày, cả đầu lưỡi tê rần!
Mục Dung nhăn nhó mặt mày: "Đắng!"
Thấy con gái có tinh thần, bà vui vẻ nở nụ cười, rút từ trong ngực ra hai viên kẹo nhét vào tay Mục Dung: "Ngoan, ăn là hết đắng, mẹ đi làm cơm."
Mục Dung để thân thể đau nhức chậm rãi đứng lên lung la lung lay đi ra phòng nhỏ âm u.
Cẩu Đản đang ngồi trong sân, một tay cầm châu chấu, miệng ngậm cỏ khô, tay còn lại bện lồng cỏ.
Mục Dung nhắm mắt suy nghĩ, vai trò của cô là Hứa Đại Nha, bé trai trước mặt là em cô tên Hứa Cẩu Đản, cha mất lúc Hứa Cẩu Đản mới bốn năm tuổi, hắn bị rắn độc cắn chết khi đang làm ruộng, cũng may có người trong thôn giúp đỡ, mẹ Hứa Cẩu Đản cũng cần cù tài giỏi, sức lực không thua gì đàn ông, cho nên trong nhà sống cũng không quá trở ngại.
Trong trí nhớ của Hứa Đại Nha: Năm cô gái mươi bốn tuổi thì quỷ tử* vào thôn càn quét, mẹ cô giấu cô vào hầm mới tránh được nạn.
(Quỷ tử: cách gọi lính Nhật)
Hứa Đại Nha và em trai cách nhau bốn tuổi, bé trai trước mặt này chỉ tầm sáu bảy tuổi thôi, nói cách khác thì tầm ba bốn năm nữa chiều không gian này mới phát sinh bi kịch.
Toàn bộ tư liệu này là do Hứa Đại Nha thuật lại khi đã lớn tuổi, chuyện sâu kín ra sao thì cô phải tự tìm kiếm.
Cũng may Vương Hạo nói với mọi người: Tốc độ thời gian trong đây chậm hơn so với bên ngoài, còn chậm thế nào thì không ai biết.
Mục Dung ngồi xổm bên cạnh Cẩu Đản, thân thể hư nhược lung lay phải vịn vào Cẩu Đản.
Cẩu Đản đưa châu chấu cho Mục Dung: "Chị, cầm giúp em đi em làm lồng cỏ cho.",