Tinh khí bị ngũ quỷ móc sạch, Khúc Đình Đình bị một bạt tay đánh đến té xuống đất, cô bụm mặt không nói một lời, nước mắt lã chã rơi.

"NGHIỆP CHƯỚNG! MÀY LÀ CÁI THỨ NGHIỆP CHƯỚNG, CÓ PHẢI MÀY BỊ MỠ HEO CHE TÂM RỒI KHÔNG HẢ?! SAO LẠI ĐI NUÔI CÁI THỨ ĐÓ HẢ, MÃN MÃN LÀ DO MÀY HẠI ĐÚNG KHÔNG, NÓI MAU!"

Bà Vương kích động lại muốn xông lên đánh Khúc Đình Đình, Tang Đồng bước nhanh về phía trước ngăn cản bà Vương, Tang Du và Khúc Đạt Đạt một trước một sau vọt lên, đỡ lấy bà Vương.

Toàn thân bà Vương run rẩy, giọng nói bà Vương oán độc chửi: "Tạo nghiệp mà, cái thứ nghiệp chướng mày, tao đã sớm hoài nghi mày có vấn đề rồi, trước đó Lưu đại sư nói mày có vấn đề, trên người mày có thứ không sạch sẽ, mày lại nói người ta lừa gạt đuổi người ta đi, bây giờ Tang đại sư cũng nói như vậy, mày còn muốn lấy cớ gì hả!"

Khúc Đình Đình khóc không ra tiếng, co quắp người ngồi dưới đất, trên mặt hằn rõ năm dấu tay, sưng đỏ 

Giống như một bông hoa hồng tàn lụi, làm người ta đau lòng.

"Mẹ! Mẹ làm cái gì vậy, chị con đâu còn nhỏ, ở trước mặt người ngoài sao mẹ lại đánh chị, xảy ra chuyện gì?"

"Con trai, con đừng cản mẹ, lúc nãy con không nghe thấy thôi, nếu nghe con nhất định sẽ bóp chết nó!"

"Mẹ, mẹ nói nhăng cuội gì vậy, kia là chị ruột của con, là con gái mẹ đó!"

"Dì Vương, dì đừng kích động quá, chúng ta vào nhà rồi nói tiếp được không?"

Đầu gối bà Vương mềm nhũn muốn quỳ xuống trước mặt Tang Đồng lại bị Khúc Đạt Đạt ôm lấy: "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"

"Tang đại sư, tôi cầu xin ngài, ngài đã nói Mãn Mãn nhà tôi là số đại phú đại quý mà? Làm sao lại không có linh hồn chứ? Mẹ của nó đã chạy mất rồi, nếu Mãn Mãn chữa không khỏi thì sau này nó phải làm đây!"

"Mẹ? Mẹ nói cái gì?!"

Bà Vương cho người hầu đi nghỉ ngơi, trong phòng khách chỉ còn lại ba người Mục Dung và một nhà ba người của bà Vương, Khúc Đình Đình ngồi một góc ôm cánh tay, tóc dài che mặt của cô, bầu không khí trong phòng khách ngưng trọng.

"Rầm" một tiếng, bà Vương đập liên tiếp ba cái lên mặt bàn, tách trà trên bàn phát ra tiếng giòn tan, nước đổ ra ngoài: "Nói! Tại sao mày lại tiếp xúc với mấy thứ đó? Tại sao mày muốn trêu chọc mấy thứ đó hả?"

Khúc Đình Đình co rút thân thể, lại cố chấp không nói một lời, bà Vương đứng dậy định nhào tới thì bị Khúc Đạt Đạt kéo lại.

Hắn ngồi xổm trước mặt chị gái, ngửa đầu hỏi: "Chị, xảy ra chuyện gì? Chị nói đi, em tin chị mà."

Nghe em trai an ủi và tin tưởng Khúc Đình Đình thương tâm khóc thành tiếng, Khúc Đạt Đạt đau lòng ôm Khúc Đình Đình vào ngực: "Chị, chị đừng khóc, em tin chị sẽ không đối xử với Mãn Mãn như vậy, coi như chị có làm vậy em cũng không trách chị, nhiều năm qua chị vì cái nhà này đã nỗ lực nhiều lắm rồi, nếu Mãn Mãn cả đời như vậy, em cũng sẽ nuôi nó cả đời."

"Khúc tiểu thư, trước tiên tôi muốn nói với cô một tiếng xin lỗi, chúng tôi không phải muốn xen vào chuyện của cô, nhưng tôi đã nhận tiền của dì Vương thì phải tận sức giúp đỡ. Nếu không xử lý ngũ quỷ kia cứ mặc bọn nó quấn lấy cô, chỉ sợ thời gian của cô sẽ không còn nhiều nữa."

Tuy bà Vương tức giận nhưng nghe Tang Đồng nói vậy cũng gấp gáp: "Mau nói! Mày muốn chết hả!"

Khúc Đình Đình vẫn im lặng, muốn kháng cự tới cùng.

Người trong cuộc không phối hợp, Tang Đồng vốn định rời đi, nhưng nhìn thấy hốc mắt Khúc Đạt Đạt đỏ hồng, vừa ôm vừa khuyên nhủ chị hắn: "Chị, chị cứ nói đi, vừa rồi vị đại sư này xem em rất chuẩn, nếu chị có điều gì bất trắc, lương tâm đời này của em sẽ mãi mãi không yên, em xin chị mà."

Bà Vương cũng khóc theo, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vừa mắng vừa van cầu Tang Đồng cứu người.

Ngay cả người kiệm lời như Mục Dung cũng lên tiếng khuyên: "tôi thấy nhà này cũng không phải loại trọng nam khinh nữ gì, Khúc Đình Đình có lẽ có điều khó nói, cô có thể giúp thì ráng giúp."

"Tôi cũng có thể gọi năm con quỷ đó đến, nhưng chỉ là giúp tôi làm việc thôi, năm con đấy chuyên bịa đặt lung tung, nếu thù lao không phong phú có khi còn gạt luôn cả tôi! Khúc Đình Đình cung phụng bọn nó thì càng không có khả năng bọn nó nói sự thật đâu."

Khúc Đình Đình nhìn đồng hồ, lau lau nước mắt, hít mũi mấy lần: "Đạt Đạt, đến phòng chị lấy balo xuống đây, chị phải đi về."

Tang Đồng nhìn thấu tâm tư của Khúc Đình Đình: "Khúc tiểu thư yên tâm ở lại đây đi, có Mục Dung năm con quỷ đó không dám tới giày vò cô."

Bà Vương lôi kéo tay Tang Đồng: "Tang đại sư,quỷ đường là sao, có thể hoá giải không?"

"Xử lý thì nhất định phải xử lý rồi, nhưng nhất định phải biết được nội dung của khế ước giữa con gái của dì và ngũ quỷ, còn phải biết vị trí cụ thể của quỷ đường, Đông Bắc các người không phải có nhà Tiên bảo vệ sao? Tục xưng "Tiên đường" kia thật ra là do động vật tu luyện thành tinh mượn cơ thể người miệt mài tích công đức, quỷ đường và Tiên đường cũng không khác nhau lắm, nhưng tà môn hơn nếu so với Tiên đường, đại khái thì chia nó ra làm hai loại, một là quỷ đường trong nhà, một là quỷ đường bên ngoài, tên sao ý vậy luôn: cái đầu tiên là tổ tiên trong nhà làm quỷ tu, cùng hậu nhân hai bên đều có lợi. Loại này đỡ hơn chút, dù sao cũng là trưởng bối trong nhà sẽ tự có chừng mực, quỷ đường bên ngoài thì lộn xộn hơn chỉ cần khí tràng tương hợp bát tự tương xứng, thì tất cả quỷ ma đều có thể đến quỷ đường tiếp nhận cung phụng, song phương trao đổi lợi ích, đạt được càng nhiều thì mất càng nhiều."

Bà Vương vô lực dựa vào ghế sofa, tuyệt vọng nhắm mắt: "Nghiệp chướng mà!"

Tang Du đưa mắt nhìn Mục Dung, hai người đến gần cửa sổ, Tang Du nhỏ giọng nói: "Em muốn để Yên Yên hỗ trợ, chị thấy được không?"

"Em kêu Yên Yên chuẩn bị trước đi, để chị tìm hiểu rõ tình hình hơn nữa rồi quyết định, dù sao người trong cuộc cũng kháng cự như vậy rồi, nếu chúng sử dụng thủ đoạn để nhìn trộm quá khứ thì có chút không đúng."

"Ừm."

Mục Dung đi tới Tang Đồng, hỏi: "Cô có chắc chắn xử lý được quỷ đường không?"

"Vạn vật trên đời tồn tại đều có cái lý của nó, năm con yêu quái đó từng là người nhưng gặp được cơ duyên, hoà cùng một thể với chi khí ô trọc của thế gian, chỉ cần nhân loại còn ác niệm, thiên địa không thể đạt tới cảnh giới càn khôn thì coi như có giết năm đứa nó thì đó cũng chỉ là chuyện tạm thời thôi, bọn nó sẽ ẩn nấp ở nơi hẻo lánh tiếp tục hấp thụ trọc khí chờ đợi tái sinh."

"Chu kỳ tái sinh tầm bao lâu?"

"Cái này không nói được, ngũ quỷ là sản phẩm của ác niệm, căm hận, tham lam, ghen ghét, cừu hận, tất cả các loại cảm xúc tiêu cực đều là chất dinh dưỡng cho bọn nó."

Tang Đồng không nói thêm gì, tất cả mọi người cùng im lặng.

Mục Dung thì lâm vào suy nghĩ: Thời thế thay đổi, lòng người đã không còn như xưa, bánh răng máy móc hoả tốc xoay tròn mang theo tiến bộ khoa học kỹ thuật nhưng cũng đồng thời làm cho lòng người ngày càng tàn bạo, dục vọng bành trướng vô hạn nhưng thước đo đạo đức lại chỉ chậm rãi nện bước theo sau, trong tình hình này có lẽ không tới mấy ngày ngũ quỷ sẽ lại hồi sinh, gia đình Khúc Đình Đình có lẽ sẽ lại gặp đại hoạ.

Nếu như không giúp đỡ, chắc hẳn không bao lâu nữa hoặc là cô hoặc là Hách Giải Phóng câu đi hồn phách gia đình này.

Mục Dung ngồi cạnh Khúc Đình Đình, nghiêm túc nói: "Cô cũng nghe rồi, tôi thấy biện pháp tốt nhất bây giờ là cô nói cho chúng tôi biết cô và ngũ quỷ thoả thuận điều gì, ngoại trừ quỷ đường của bọn chúng còn có quỷ gì khác không, tôi nghĩ cô hẳn là cũng cảm nhận được, tuổi thọ của cô không còn nhiều."

....

"Tuy tôi không biết tại sao cô lại dây vào bọn nó, nhưng nếu lỡ như cô có chuyện gì, người đau khổ nhất chỉ có người nhà cô."

Khúc Đình Đình cười khổ một tiếng: "Tất cả những gì tôi làm đều là vì cái nhà này, người tôi tin yêu nhất lại không tin tôi, tôi không có lấy đi hồn phách của Mãn Mãn."

"Tôi có cách chứng minh cô trong sạch, cô có đồng ý phối hợp không?"

Đôi mắt Khúc Đình Đình loé sáng, sau đó lại ảm đạm rũ xuống: "Vô ích thôi, kể cả các cô có giúp tôi nói thì mẹ cũng chỉ giả vờ tin cho qua."

"Mắt thấy mới là thật, cô chịu phối hợp, tôi tự có cách cho bọn họ nhìn thấy chuyện đứa nhỏ không liên quan đến cô."

"Phải làm sao?"

Mục Dung quay đầu kêu "Tang Du."

"Tang Đồng, có thể cho mượn ngưu nhãn không?"

Tang Đồng lấy thuốc nhỏ mắt ra đưa cho bà Vương: "Dì Vương, đây là ngưu nhãn đã qua xử lý đặc biệt, có thể tạm thời mở âm dương nhãn, chúng ta cùng nhìn chân tướng sự việc đi."

Bà Vương cầm thuốc nhỏ mắt, run rẩy nhỏ một giọt, Mục Dung xuất hiện trong tầm mắt của bà, doạ bà quát to một tiếng, vỗ vỗ ngực. Khúc Đạt Đạt cũng làm theo rồi đưa thuốc nhỏ mắt cho Khúc Đình Đình, Tang Đồng cầm lại thuốc nhỏ mắt nói: "Không cần, Khúc tiểu thư có thể nhìn thấy."

La Như Yên chiếm dụng thân thể Tang Du, đọc xong ký ức của Khúc Đình Đình thì hoá thành một đốm sáng bay ra từ mi tâm của Tang Du, ở giữa phòng khách biến về bản thể.

Tang Du giải thích: "Vị này là Yên Yên bạn của tôi, bản thể của cô ấy là cổ hoạ ngàn năm, hiện tại mấy vị sẽ nhìn thấy là quá khứ của Khúc tiểu thư, Yên Yên, cậu đem những chuyện có quan hệ với quỷ đường phát ra từ đầu đến cuối đi."

"Được."

...

Mười hai năm trước, chồng của bà Vương, Khúc Chấn Thủy bị đối tác lừa hết vốn liếng làm công tỷ gần như phá sản, vì muốn gầy dựng lại sự nghiệp mà Khúc Chấn Thủy bôn ba các loại xã giao, thường xuyên uống đến say mềm, rất nhiều lần uống đến bất tỉnh nhân sự cần người nhà đến đón về.

Vào một đêm đông, Khúc Chấn Thủy uống đến say quắc ngã vào trong đống tuyết bên đường, sáng sớm hôm sau được nhân viên vệ sinh môi trường phát hiện, đã chết cóng 

Khi đó hai đứa con Khúc gia, một đứa hai mươi ba một đứa mười tám tuổi. Tất cả tài sản trong nhà đều bị ngân hàng niêm phong, tài chính bị đóng băng, các chủ nợ thay nhau kéo đến nhà đòi nợ, bà Vương cả ngày rửa.mặt bằng nước mắt, Khúc gia lúc đó nhà chỉ còn lại bốn bức tường ngay cả cơm ăn cũng trở thành vấn đề.

Một đêm khuya, Khúc Đạt Đạt tìm đến Khúc Đình Đình, trong căn phòng mờ tối không dám đốt đèn dầu, hai chị em ở trong bóng tối nặng nề tâm sự cùng nhau: "Chị, em không học đại học đâu, mấy ngày nữa em sẽ đi làm, tiền học phí của chị cứ để em lo."

"Không phải mẹ đến chỗ mợ vay tiền rồi sao?"

"Chị đừng ngốc nữa, hai năm nay người thân thích đều sợ bọn mình, mấy ngày trước em nhìn thấy dì hai, dì ấy giả  bộ như không nhìn thấy em, em không muốn để cho mẹ lại chịu thiệt thòi nữa, nên chuẩn bị đi làm công ở phương Nam."

"Đạt Đạt em nghe chị nói, em đậu Đại học trọng điểm, còn chị chỉ là một cái đại học bình thường, em đi học đi, Đại học đối với chị cũng không có nhiều ý nghĩa."

"Chị, một năm rưỡi nữa là chị tốt nghiệp rồi, bây giờ bỏ dỡ rất đáng tiếc, mấy ngày nữa em sẽ đi, vừa lúc trước khi đầu năm học có thể kiếm tiền cho chị đống tiền học và phí sinh hoạt."

Hai chị em thương thảo mấy tiếng đồng hồ nhưng không ai nhường ai, đành phải tự mình nghỉ ngơi 

Khúc Đình Đình không đợi đến lúc em trai đi làm công đã tự mình đi làm nhân viên phục vụ trong một tháng được nghỉ, thoả thuận ban đầu là một tháng tám trăm đồng, những ông chủ lấy các loại lý do để trừ tiền, cuối cùng chỉ đưa cho Khúc Đình Đình bốn trăm năm mươi đồng.

Khúc Đình Đình nắm vuốt tiền đứng ở bên đường, nhìn dòng xe và đám người tấp nập, mờ mịt bất lực.

....

:(~ thương lắm

~~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play