Chương 135: Nỗi khổ nhân sinh.

Tang Du vui vẻ đi vào nhà, lao tới ôm chầm lấy Mục Dung, cao hứng nói: "Chị em đồng ý chuyện chúng ta rồi!"

Mục Dung nhìn Tang Du nhưng lòng lại không quá vui vẻ, trong đầu cô bây giờ đều là chuyện xảy ra ở Nguyệt Hương thôn.

Tang Đồng đứng trên cọc đón gió, lạnh lùng nhìn vào thôn, trong mắt không chút tình cảm. Điều khiển hàng ngàn thiểm điện oanh tạc Nguyệt Hương thôn thành đất khô.

Tang Du không phát hiện Mục Dung kỳ lạ nói: "Tụi em mua nhiều đồ ăn về lắm, chị em đảm nhiệm vai chính em chỉ hỗ trợ thôi, chị ăn xong hẳn đi làm được không?"

"Ừm "

Tang Du nhìn quanh: "Yên Yên đâu rồi?"

"Cô ấy và A Miêu ra ngoài rồi, có lẽ tới tối mới quay lại."

"Vậy em qua đó trước nha."

"Ừm."

Chuyện này xung kích rất lớn với La Như Yên, vì để tránh cho Tang Du cảm giác được nên cô chủ động tránh ra ngoài.

Bữa tối rất phong phú, ngoại trừ hai món chay làm riêng cho Tô Tứ Phương, còn lại đều là món cay Tứ Xuyên.

Tang Đồng khui chai bia rót cho chính mình, sau đó rót cho Mục Dung lý nước trái cây, giơ ly lên: "zô, chúng ta cụng một ly."

Tang Du cắn đũa, đuôi lông mày tràn ngập sự hạnh phúc, Mục Dung cầm ly cụng nhẹ vào ly của Tang Đồng, Tang Đồng một hơi uống cạn: "Hai người phải thật tốt đó."

Rõ ràng là liên hoan vui vẻ nhưng bầu không khí lại có chút lành lạnh. Mục Dung không nói gì, Tang Đồng thì tự rót tự uống.

Lúc trước Tang Đồng không uống rượu, nhưng từ khi khôi phục lại đột nhiên rất thích uống.

Tô Tứ Phương yên lặng ăn cơm chay, tuân thủ câu 'ăn không nói ngủ không ngáy'.

Tang Du im lặng gấp thức ăn cho Tang Đồng và Mục Dung, nếu tinh tế cảm nhận thì có thể thấy bầu không khí bây giờ rất không hài hòa.

Tang Đồng đặt lon bia không xuống đất, lại lấy thêm một lon bia lạnh khác, cánh tay bên cạnh giơ lên, chặn lại tay Tang Đồng: "Đồng sư tỷ, uống nhiều quá sẽ hại thân."

Tang Đồng cười cười không nói gì, lấy tay Tô Tứ Phương ra, nhìn chằm chằm cái ly không, nửa đùa nửa thật nói: "Nếu đã xác định muốn nhục thân thành Thánh thì chuyện hồng trần thế tục đừng quản quá nhiều."

"Tạch" một tiếng, chất lỏng màu vàng thuận thế chảy vào ly, tràn ra mép ly chảy xuống tay cô. 

Ánh mắt Tang Du bối rối nhìn Tang Đồng và Tô Tứ Phương, Mục Dung đặt đũa xuống lấy khăn lau miệng: "Cám ơn bữa tối, tôi đi làm việc trước."
....


Mục Dung đi đến sân thượng bệnh viện thành phố Sơn Dương, Hách Giải Phóng đã chờ ở đó, hắn ngồi trên lan can hút thuốc, nhìn thấy Mục Dung Thư nhảy xuống.

Mục Dung lật bàn tay, một cái túi nhỏ nhỏ xinh xinh xuất hiện trong lòng bàn tay của cô, khói xanh bay ra Lưu nhị tỷ hiện thân.

"Tôi nói này, dù gì tôi cũng đường đường là quỷ sai đã nhận âm phong, cô suốt ngày để tôi làm mấy chuyện cỏn con này có phải là không biết dụng tài không?"

"Chủ ý này còn không phải do cậu bày cho tôi sao? Hơn nữa Lưu nhị tỷ này còn là vô căn chi hồn chính tông hơn cả A Miêu, lỡ như nửa đường tỉnh lại hoặc bị người khác bắt đi thì sao?"

"Được được, tôi nói không lại cô!  Dù sao cũng chỉ giữ mấy ngày thôi, biện pháp này chưa chắc hiệu quả đâu, nếu sau bốn mươi chín ngày cô ta vẫn chưa tỉnh lại thì chỉ có thể chờ đến lúc khí tràng bay hết hồn phi phách diệt vậy."

"Tôi biết, cám ơn."

Mục Dung giao hồn phách của Lưu nhị tỷ cho Hách Giải Phóng, vào bệnh viện câu hồn.

Hách Giải Phóng nói: Lưu nhị tỷ bị đặt dưới pháp trận quá lâu, ngũ khiếu bị chặn hồn phách hao tổn, cần phơi dưới ánh trăng bốn mươi chín ngày, dùng thái âm chi khí của mặt trăng tẩm bổ lại cho cô ấy, có lẽ sẽ giúp cô ấy tỉnh lại.

Xuyên qua bức tường kính, có thể nhìn thấy ông lão nằm trong phòng bệnh, đồng hồ trên đầu đã tiến vào tình trạng đếm ngược.

Mục Dung nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn cuối hành lang, sau đó điện thoại của cô vang lên.

Nhìn thấy số điện thoại, Mục Dung giật mình: "Dương Khả Nhi?"

"Xin hỏi ngài là Mục Dung đúng không?"

"Là ta."

"Ta có việc gấp muốn hỏi, hiện tại có thể đến chỗ ngài không?"

"Chờ chút nữa được không? Giờ ta đang làm việc, làm xong sẽ gọi lại cho ngươi."

"Ngài đang ở bệnh viện thành phố Sơn Dương đúng không?"

"Ừm "

"Ta đang ở bên ngoài, có thể vào trong không?"

"Vào đi."

Vừa rồi cô cảm nhận được quỷ khí nồng đậm ở cuối hành lang, quả nhiên Dương Khả Nhi xuất hiện ở hướng đó.

Dương Khả Nhi bay tới: "Mục Dung!"

Mục Dung nhìn đồng hồ: "Có chuyện gì."

"Xin lỗi vì đã làm phiền ngài, chuyện này liên quan tới Lưu Hồng Đức."

"Hắn thế nào?"

"Ta cảm giác được hắn sẽ gặp hoạ sát thân, hơn nữa dù ta dùng cách gì để cản lại thì cỗ huyết quang chi khí kia cũng không biến mất, dạo gần đây càng lúc càng nặng hơn, đầu tuần này hắn mấy lần súyt nữa bị xe tông, ta muốn xin ngài nhìn xem đang xảy ra chuyện gì."

"Ngươi không hận hắn sao?"

Dương Khả Nhi không chút nghĩ ngợi, đáp: "Hận!"

"Vậy sao làm giúp?"

"Sau khi cùng hắn ký xong minh cưới, mỗi ngày ta đều nghĩ dùng cách gì để chơi chết hắn, ta một mực ở bên cạnh hắn, che đi dương hoả trên đỉnh đầu của hắn, để vận rủi quấn thân hắn, để sức khoẻ và sự nghiệp của hắn rơi xuống đáy vực."

Trong mắt Dương Khả Nhi loé lên tinh quang, vẻ mặt vặn vẹo lộ ra vui sướng.

"Minh cưới là thứ rất kỳ diệu, đặc biệt hơn là loại khế ước tối cao không bình đẳng này giữa ta và hắn, thời gian chung đụng càng lâu ta sẽ có thể khống chế hắn, có một lần hắn bị ta doạ đến súyt chút chết nửa hồn phách, ta nhìn thấy trên trán hắn có một ký hiệu màu đen, dấu hiệu đó tản ra một loại oán khí rất mạnh, kéo hồn phách của hắn đi đến một nơi xa lạ nào đó, ta từng chết qua một lần nên biết cái này không phải do Địa Phủ câu hồn, nên dùng khế ước minh cưới ép buộc hồn phách hắn trở về."

"Liên quan tới cái dấu hiệu đó ta mới biết gần đây thôi, Lưu Hồng Đức và toàn bộ người trong thôn của hắn rất đặc biệt, hồn phách của bọn họ không thuộc sự quản lý của Địa Phủ, sau không chết đi về nơi nào ta cũng không biết."

Dương Khả Nhi mê mang, lẩm bẩm nói: "Tại sao lại vậy? Nếu hắn chết rồi thì minh cưới vẫn còn hiệu lực chứ?"

"Ta cũng không biết."

Dương Khả Nhi cúi đầu, cắn môi dưới im lặng thật lâu: "Mục Dung, có thể xin ngài cứu mạng hắn không?"

...

"Ta biết yêu cầu của ta có chút không ổn, thế nhưng ta không thể tìm ra ai có thể giúp đỡ nữa,  ta còn tưởng rằng loại người mất nhân tính này sẽ không có cơ hội đầu thai sớm như vậy. Bọn ta chí ít cũng có thể làm vợ chồng trăm năm, kết minh cưới xong hắn sẽ không thể vứt bỏ ta.. ta thật sự không biết tại sao chuyện lại ra thế này! Hiện tại thân thể của hắn bị ta quậy đến rối loạn, lại còn thêm khối huyết quang trên đỉnh đầu của hắn, lần sau có lẽ ngay đến cả ta cũng không thể giữ được hắn nữa. Mục Dung, giúp ta đi! Xin ngươi!"

Đôi mi thanh tú của Mục Dung cau lại: " chuyện tổ tiên Lưu Hồng Đức thiếu nợ ta không tiện nói cho ngươi nghe. Ác giả ác báo, hắn hại ngươi thành thế này, tại sao còn muốn cứu hắn?"

Đôi mắt Dương Khả Nhi lấp lánh: "Đến cả chính ta cũng không thể phân rõ ta đối với hắn là yêu hay là chết không nhắm mắt mang theo chấp niệm mà hận hắn. Nhưng ta chưa từng thật sự muốn hại hắn chết."

Dương Khả Nhi buồn bã cười một tiếng, nhìn chằm chằm Mục Dung: "Ngươi có biết làm quỷ phải cô độc thế nào không? Tuy minh cưới này ta chiếm ưu thế nhưng ở trên dương gian này ta không thể cách hắn quá xa được, mỗi ngày ta.phải nhìn thấy hắn vui vẻ sống, dần dần quên lãng ta, kết giao bạn bè, còn ta thì sao? Không ai nhìn thấy ta, nghe lời ta nói, việc ta làm đều là kịch một người diễn! Ta hận hắn, ta muốn hắn chết, ta muốn người nhà của hắn cũng trải qua nổi đau của của cha mẹ ta, chỉ có lúc hắn chết...hắn mới có thể nhìn thấy ta, ta muốn nói cho hắn biết ngẩng đầu bà tấc có thần linh, ta muốn tận mắt nhìn thấy vẻ mặt khi hắn nhìn thấy ta! Ta muốn lấy khế ước minh cưới đập vào mắt hắn! Ha! Người tính không bằng trời tính, người phụ tình này lại không có kiếp sau, ngay cả việc ta muốn ở bên cạnh tra tấn hắn mỗi ngày giờ cũng chỉ là hi vọng quá xa vời."

Mục Dung yên tĩnh nghe Dương Khả Nhi nói xong, nhìn thấy cô ấy dùng hai tay ôm mặt, lòng lại thương xót, thấp giọng nói: "Lo lắng muộn phiền, oán sẽ tăng, yêu hận biệt ly cầu không được, sinh khổ, chết khổ luân hồi khổ, tội tình gì?"

Dương Khả Nhi không nghe thấy câu nói này, nắm lấy ống tay áo rộng của Mục Dung, cầu xin nói: "Giúp ta đi, là ta hại hắn, nếu hắn không bị ta quậy phá hắn sẽ không chết sớm như vậy!"

Mục Dung thở dài một tiếng: "Ngươi về trước đi, hôm nào đến cửa tiệm của ta một chuyến, ta còn phải làm việc."

Dương Khả Nhi đại hỷ: "Ngài đồng ý sao?!"

"Ta chỉ là âm sai sinh hồn, năng lực có hạn. Bất quá có một người có thể giúp được ngươi, hôm nào đến cửa tiệm của ta rồi nói sau, người ở bên trong đã đến giờ rồi."

"Vậy ta đi về trước." Dương Khả Nhi vội vã rời đi, thân thể Lưu Hồng Đức rất yếu, cô phải trông coi hắn.

Ngày hôm sau, cửa tiệm vừa mở Dương Khả Nhi đã đi tới.

Mục Dung xuất hồn dẫn Dương Khả Nhi đi tới Tang Đồng, giới thiệu: "Tang Đồng, vị này là Dương Khả Nhi, hai người đã gặp trước đó rồi ấy."

Tang Đồng nghĩ một hồi mới trả lời: "À, minh cưới."

"Cô ấy có việc muốn xin cô giúp, thu bao nhiêu phí thì tính vào tôi."

Tang Đồng quét mắt nhìn Mục Dung, hào hứng hỏi: "Chuyện gì?"

Mục Dung nhìn chằm chằm Tang Đồng: "Liên quan tới Lưu Hồng Đức."

Tang Đồng sửng sốt một chút, con ngươi trầm xuống suy nghĩ một lát, hai tay khoanh lại đặt trên bàn: "Nói đi."

Trong lòng Mục Dung trầm xuống, phản ứng của Tang Đồng nhìn qua bình thường nhưng lại có rất nhiều điểm đáng ngờ

Đầu tiên là cô ấy bị Lưu Hồng Đức làm cho buồn nôn một trận, sau đó lại bị trọng thương ở Nguyệt Hương thôn, dựa theo tính cách của cô ấy ngày xưa, dù cho không lập tức từ chối thì cũng phải bày ra biểu cảm không vui mới đúng.

Mục Dung siết chặt nắm đấm dưới ống tay áo: Tang Đồng thật sự là hung thủ sao???
~~~~
T T mị đang lo wp giới hạn chương thì mị sẽ chia làm 2 phần mất. Có ai có câu trả lời chính xác không, hãy trả lời giúp mị với. Nếu phân ra 2 phần thì các đồng râm sẽ vất vả tìm truyện đó~~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play