Chương 126: Hung thủ là ai?

Mục Dung kinh ngạc, nhìn đồ vật rơi xung quanh Tang Đồng, ba món pháp bảo của Tằng Thiên Hàm đều ở đây.

Cô vươn tay thăm dò hơi thở của Tang Đồng, người vẫn còn sống nhưng hơi thở yếu ớt. Cô gửi hồn phách của Lưu nhị tỷ vào thân cây, nhập vào thân thể Tang Đồng 

Sau khi nhập vào Tang Đồng, Mục Dung  mở to mắt, đau đớn làm cô lạnh buốt cả người, lúc âm sai chiếm dụng nhục thân thì ngũ giác tương liên.

Cô nhịn đau cố bò vào nhà gỗ, cởi áo lót lấy dao rọc thành sợi, băng bó cho Tang Đồng. Trên bàn nhỏ còn nửa bình nước suối Tang Du để lại lần trước, Mục Dung không nghĩ nhiều ngửa đầu hớp hai ngụm, chừa lại một nửa chuẩn bị cho tình hình sắp tới 

Mục Dung cảm giác được sinh mệnh của Tang Đồng có thể tan biến bất kỳ lúc nào, tuy trong lòng cô có nhiều nghi vấn nhưng việc cấp bách trước mắt là cứu sống Tang Đồng!

Cô nhìn quanh, điều kiện nhà gỗ đơn sơ nếu Tang Đồng không được cứu chữa kịp thời thì rất có thể mất máu đến chết.

Mục Dung nằm sấp trên giường cố sức không động vào vết thương của Tang Đồng, đặt bình nước suối gần tầm tay của Tang Đồng, sau đó xuất hồn rời khỏi nhục thân của cô ấy 

Cô lắc cổ tay triệu hồi ra một lá cờ nhỏ màu trắng chưa từng dùng, trên cờ viết chữ 'Mục' nhỏ nhỏ, cắm lá cờ lên người Tang Đồng.

Đây là định hồn kỳ của Địa Phủ, lá cờ dùng để đánh dấu chủ của linh hồn, mỗi lá cờ đều độc nhất vô nhị.

Định hồn kỳ có thể cầm chân ba ngày, vì để tránh cho công việc lập lại, những âm sai khác sẽ không câu hồn người bị đánh dấu.

Mục Dung làm hết lòng vì muốn tranh thủ thêm thời gian cho Tang Đồng, cô không biết từ lúc Tang Đồng gia nhập cục xử lý sự kiện đặc biệt, tên của cô ấy đã biến mất khỏi sổ ghi chép tử số.

Cô vì quốc gia dâng hiến mọi thứ, đương nhiên sẽ được quốc vận phù hộ, mặc dù con người ai rồi cũng sẽ đến lúc tận thọ, dù được quốc vận bảo hộ thì sau khi chết hồn vẫn phải về Địa Phủ, bất quá không cần âm sai đến câu đi.

Thọ tận, linh hồn tự động thoát khỏi thể xác, từ con đường đặc biệt đi thẳng tới Địa Phủ.

Nếu Tang Đồng bị thương quá nặng thì không cần ai đến câu cũng sẽ tự tới Địa Phủ báo mệnh.

Mục Dung bước ra ngoài, nhìn thấy Khôi bà bà nằm dưới đất, chân dừng bước.

Cô rất thích Lão Nhân này nhưng không nghĩ tới lần gặp mặt tiếp theo lại thành ra thế này, ai là hung thủ sát hại Khôi Tam bà bà??

Bà ấy và Tang Đồng nằm gần nhau, tại sao Khôi Tam bà bà chết còn Tang Đồng thì vẫn sống?

Mục Dung không dám nghĩ thêm nữa, lạy ba lạy với thi thể của Khôi bà bà rồi vội vàng rời đi.

Tằng Thiên Hàm một đường chạy tới nhà Lưu Bảo Điền, trên đường gặp thôn dân Nguyệt Hương thôn liền nổ súng bắn thuốc mê.

Lúc hắn đi tới trước cửa, nhà của Lưu Bảo Điền đã cháy đến không còn gì. Tằng Thiên Hàm đứng bên ngoài nhìn vào đám cháy, trong lòng nặng nề vô cùng!

Trong sân tiếng lo lắng của vợ chồng Lưu gia oanh oanh: "Mau lấy thêm nước đi! Lửa này thật sự rất lạ đó, dập hoài không tắt!!"

Tằng Thiên Hàm giật mình, dựa lưng vào tường chăm chú nhìn vào nhà liền phát hiện màu sắc của ngọn lửa này không bình thường, trong lòng hắn loé lên suy đoán, ôm hi vọng giấu vào lòng xoay người rời đi.
....

Mục Dung dùng tốc độ nhanh nhất bay về Nguyệt Hương thôn, nửa cái thôn bị thiêu rụi. Cô nhìn thấy có không ít thôn dân tụ ở hai ven đường, thân thể bọn họ run rẩy, nhưng chỉ là ngủ thiếp đi mới không để ý nữa.

Đi vào nhà Lưu Bảo Điền, thấy hai vợ chồng đang dập lửa, cô liền nhập vào Lưu Bảo Điền.

Vợ Lưu Bảo Điền thấy chồng tự nhiên quăng chậu nước xuống chạy ra ngoài thì vội vàng kêu lên: "Cha sấp nhỏ! Ông đi đâu vậy hả?!"

Thấy chồng không quay đầu lại, bà liền nắm kéo quần áo của Lưu Bảo Điền, nhưng lại bị hất ra té xuống đất, bà vừa đập tay xuống đất, tay khác lại đánh vào ngực, khóc rống: "Trời phạt mà, trong nhà đã cháy đến vậy ông còn muốn đi đâu hả?"

Lưu Bảo Điền chạy tới nhà vệ sinh trong thôn, tìm thấy mấy bộ quần áo sạch, mang theo bình đựng nước ấm và một hòm thuốc vội vã rời đi 

Mục Dung nghĩ: Lưu Hồng Đức có thể rời thôn, chứng minh tổ tiên của hắn không ăn thịt của Nguyệt Hương, vậy Lưu Bảo Điền cũng có thể ra ngoài.
....

Dù thể lực của Lưu Bảo Điền tốt vô cùng nhưng hai tiếng chạy đường núi cũng không phải chuyện dễ dàng, mồ hôi thấm ướt cả quần áo của hắn, miệng thở hổn hển, mỗi lần hít thở phổi đều đau nhức không thôi, hai chân nặng như đeo chì, nhưng bước chân lại không giảm tốc.

Vất vả lắm mới chạy tới trước nhà gỗ, lại phát hiện: Thi thể của Khôi Tam bà bà biến mất!!!!

Đồ vật của Tang Đồng vẫn rơi đầy đất nhưng lại không thấy ba món pháp bảo của Tằng Thiên Hàm đâu!

Cũng may trước nhà gỗ là dáng người quen thuộc --- Tằng Thiên Hàm.

Mục Dung chạy tới, thấy Tằng Thiên Hàm quỳ trước gò đất nhỏ nhỏ, bên cạnh  là kim đao nhuốm máu, trống da và Đả Thần Tiên.

Tằng Thiên Hàm bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt oán giận móc súng ra chỉa vào mặt Lưu Bảo Điền: "Đuổi theo tới tận đây à? Chỗ này cao sơn cùng cốc, giết mày cũng không ai phát hiện ra được."

Mục Dung vội vàng giơ tay lên: "Đừng bắn, tôi là Mục Dung!!"

Tằng Thiên Hàm cất súng xoay người đi, đưa lưng về phía Mục Dung,hỏi: "Cô tới cứu Tang Đồng à?"

"Ừm."

"Vậy là cô cũng thấy?"

Trong lòng Mục Dung trầm xuống: "Thấy cái gì?"

Tằng Thiên Hàm từ dưới đất bò dậy, nhảy tới trước mặt Mục Dung, nắm lấy cổ áo cô, gào thét: "Ai giết Khôi Tam bà bà hả? Tại số bà bà chết còn Tang Đồng vẫn sống hả? Nói! Cô nói mau! Cô nhìn thấy cái gì hả?"

Mục Dung nhìu mày, gỡ tay Tằng Thiên Hàm ra: "Cậu buông ra, Tang Đồng bị thương rất nặng cần phải điều trị, việc khác chờ cứu người xong hẳn nói."

Tằng Thiên Hàm càng nắm càng chặt, hai mắt đỏ ngầu, tiếp tục truy vấn: "Cô muốn bao che ai? Tôi đã kiểm tra qua rồi, trên người Tang Đồng có vết cào của động vật, chứng tỏ đã từng chiến đấu rất kịch liệt! Người giết Khôi Tam bà bà, nếu không phải cô thì là cô ấy!"

"Cậu điên à? Tại sao bọn tôi phải làm vậy? Nếu cậu không buông tay thì sẽ thêm người chết đấy!"

Tằng Thiên Hàm hơi buông lỏng, Mục Dung liền đẩy hắn ra, chạy vào nhà gỗ.

Khoá lại cửa nhà gỗ, Mục Dung cởi hết quần áo của Tang Đồng ra, cẩn thận tỉ mỉ xử lý vết thương của Tang Đồng. Nhìn thấy vết cào động vật, Mục Dung suy nghĩ rối như tơ vò.

Cô tin tưởng nhân cách của Tang Đồng, nhưng tất cả chứng cứ trước mắt đều nhắm vào Tang Đồng.

Cũng như Tằng Thiên Hàm nói: Nếu là người ngoài ra tay, tại sao Tang Đồng vẫn còn sống??

Nơi này là Đông Bắc, thế lực của Ngũ Đại gia tộc kinh khủng thế mà?  Nhà Tiên xem trọng nhân quả, bất luận là ân hay hận thì đều phải đến chết mới thôi, hung thủ không có lý do gì để tha cho Tang Đồng cả, huống hồ Tang Đồng cũng không trốn đi chỗ khác, cô ấy nằm rất gần Khôi Tam bà bà.

Nếu như hung thủ không phải Tang Đồng thì ý khiêu khích của hắn quá rõ ràng rồi!

Mục Dung đè xuống những suy nghĩ rối bời, việc cần làm trước mắt là bảo hộ tính mạng của Tang Đồng, những cái khác chờ người tỉnh lại rồi nói.

Xử lý xong vết thương, Mục Dung đi tới bên cạnh Tằng Thiên Hàm, nghiêm túc nói: "Chuyện của Khôi bà bà tôi cũng rất khó chịu, ta đi theo truy hồn phù một đường chạy tới đây, nhìn thấy kim đao cắm trên người Khôi bà bà, Tang Đồng ở cách đó không xa nằm trong vũng máu, pháp khí của hai người tán loạn đầy đất tuy tôi không biết hung thủ là ai nhưng tôi tin Tang Đồng. Hiện tại tôi phải về thôn một chuyến, hi vọng cậu tỉnh táo giữ vững lí trí, trông giữ cô ấy chờ tôi quay lại."

Tằng Thiên Hàm nhìn gò đất trước mặt, cười lạnh nói: "Tin cô ta? Đấy là do cô chưa thấy thủ đoạn cô ta, cô ta đã tẩu hoả nhập ma lâu rồi! Cô có biết ở trong cục cô ấy có biệt danh gì không? Là Phán Quan, Phán Quan đó! Cô thử đi hỏi người trong cục đi, có ai không biết Tang Đồng thủ đoạn ngoan độc! Cô ta vẫn luôn nghĩ Mã gia bọn tôi là bàng môn tà đạo, Khôi bà bà ở trong mắt cô ta là yêu quái, cô ta có đầy đủ động cơ!"

Mục Dung không tranh luận với Tằng Thiên Hàm: "Tôi tin trực giác của tôi, cũng tin mắt nhìn người của tôi, xem như tất cả chứng cứ đều bất lợi với Tang Đồng nhưng tôi không tận mắt nhìn thấy cô ấy giết hại Khôi bà bà."

Mục Dung nhập vào thân thể Lưu Bảo Điền vội vã chạy xuống núi, bọn họ cần thức ăn và nước uống nên không nhìn thấy vẻ mặt của Tằng Thiên Hàm, hắn nhỏ giọng nói: "Không cần cô ta nhận tội, Mã gia bọn tôi tự có cách tìm ra hung thủ!"

Mục Dung đi được một tiếng, bên trong Xà sơn cuồng phong gào thét, mười mấy bóng người xuất hiện trước mộ phần của Khôi Tam bà bà.

Tằng Thiên Hàm bất lực quỳ dưới đất, cung kính dập đầu mấy cái: "Đệ tử có tội, Khôi bà bà ở dưới mí mắt đệ tử bị người ta hại chết."

Lão giả đứng phía trước vung tay, kim đao bay lên tay lão, lão nhìn vết máu trên thân kim đao, trầm mặc thật lâu: "Mã gia bọn ta và nhân loại các người lập ra minh ước vĩnh thế, bây giờ Mã gia bọn ta lại  chết dưới kim đao này."

Tằng Thiên Hàm quỳ rạp dưới đất: "Đệ tử có tội!"

Lão giả than nhẹ một tiếng: "Thủ trượng của Tam cô đâu?"

"Bẩm giáo chủ, không nhìn thấy thủ trượng của Khôi Tam bà bà."

Lão giả híp híp mắt, vuốt râu hỏi: "ba món pháp bảo của ngươi đều còn chỉ thủ trượng kia bị mất?"

"Dạ."

"Kim đao này lão phu sẽ  giữ lại, đến khi điều tra ra hung thủ sẽ trả lại sau."

"Dạ."

"Chúng ta đi!"

Cuồng phong lại gào thét, mười mấy người trước mặt Tằng Thiên Hàm biến mất. Lúc Mục Dung trở lại, Tằng Thiên Hàm vẫn ngơ ngác ngồi bên cạnh mộ phần của Khôi bà bà, cô để lại cho Tằng Thiên Hàm một phần thức ăn, đi vào nhà gỗ.

Vết thương nhiễm trùng gây sốt cao, Tang Đồng thỉnh thoảng còn nói sảng, Mục Dung tháo ra băng vải, thấy vết thương bị đổi thành màu đen, có dấu hiện của trúng độc.

Cô đút Tang Đồng uống thuốc giảm viêm sưng, tìm tới Tằng Thiên Hàm nói: "Vết thương của Tang Đồng nhiễm trùng rồi, nếu cứ để vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta phải lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện, cậu có thể gọi trực thăng đến không?"
~~~~

T T bà bà đáng yêu mà, xú lão Tiếu đáng chết!!!
:))~ lên sg mấy nay nên hơm  up truyện, sr mọi người. Mơi mị up bù 3c nhá nhá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play