Chương 119: Uớc hẹn sinh tử.
"Chính là hồn phách."
"Nhưng mà bây giờ cô không phải vẫn bình thường đó sao?"
Tim Tang Du đập thình thịch, nàng rất sợ Mục Dung nói với nàng: Tôi không phải thực thể chỉ là một hình thể mơ hồ tồn tại giữa nhân gian, tất cả những gì cô thấy chỉ là ảo cảnh.
Mục Dung nhắm mắt lại: "Năm tôi mười tuổi vẫn chỉ là trẻ nhỏ vô tri, thân không tài sản lại một lòng muốn cứu mẹ, tôi hỏi Phán Quan như thế nào mới có thể nhanh chóng cứu mẹ ra? Phán Quan nói: "không vui không thích thời gian sẽ trôi qua rất nhanh", tôi cần phải trở thành âm sai chuộc tội thay mẹ, nhưng Địa Phủ sẽ không vô duyên vô cớ đưa ba thứ pháp khí uy lực kinh người này cho một người sống, vậy nên tôi chỉ còn cách thế chấp hồn phách của mình "
Đầu ngón tay Tang Du lạnh buốt, theo phản xạ nắm chặt Mục Dung, cầu nguyện sự thật sắp nói sẽ không làm nàng vụn vỡ.
Mục Dung thở dài một hơi: "Tôi lấy yêu phách và vui phách đưa cho Địa Phủ, từ đó về sau không còn biểu hiện yêu thích đối với bất kỳ thứ gì, bao gồm cả quần áo, món ăn, khẩu vị, thật ra tôi vẫn luôn dựa vào ký ức lúc nhỏ để cảm nhận, còn nữa...tôi...tôi không có cách để yêu một người...tôi đánh mất năng lực để yêu thương rồi.."
Sự im lặng kéo dài như muốn làm người ta ngạt thở. Tang Du cúi thấp đầu, khoé mắt có chút cay, có thứ gì đó đập vào lòng nàng, làm nàng hô hấp cũng cảm thấy đau nhức.
Đây chính là lý do vì sao mười bảy năm qua Mục Dung chưa từng nói qua chuyện yêu đương.
Hoá ra, cô ấy không phải trời sinh đã có tính cách nhạt nhẽo, mà là bị tước đoạt đi quyền lợi của chính mình.
Như vậy...còn mình thì sao?
Trong lòng cô ấy mình là gì? Bạn bè? Hay..chỉ là bạn cùng phòng trông giữ nhục thân?
Suy nghĩ này vừa loé, Tang Du liền lập tức phản bác, cách đối xử của Mục Dung với người khác nàng nhìn thấy mà, nàng không tin chính mình ở trong lòng Mục Dung lại chỉ nhẹ như vậy
Nếu nhẹ như vậy, tại sao cô ấy không để ý an nguy của bản thân mà cứu mình, còn phải nhận sự trừng phạt của Địa Phủ, xiềng xích từng trói buộc cô ấy không phải là minh chứng tốt nhất sao?
Tang Du trăm mối ngàn lo, bụng có ngàn ngôn vạn ngữ lại không cách nào mở miệng.
Nàng sợ hỏi ra đáp án làm nàng thoái chí nản lòng.
Nàng sợ hỏi xong nàng và Mục Dung đến ngay cả làm bạn cũng không thể nữa, sợ quan hệ nứt vỡ về lại ngày đầu tiên.
Nhưng những lời này giữ ở trong lòng...làm lòng nàng khó chịu quá, làm nàng thở không nổi nữa.
Cũng may Mục Dung không để nàng đợi lâu, cô vén chăn, chống tay ngồi dậy, tay còn lại vẫn nắm chặt ngón tay Tang Du.
"Tang Du?"
"Ừm" Tang Du buồn buồn đáp một tiếng, hốc mắt cay xè, muốn khóc.
Nghe âm thanh như vậy, Mục Dung có chút khó chịu, cô không có yêu phách và vui phách nên không thể phân biệt được cảm giác của mình, giật giật ngoan tay Tang Du, nhẹ nói: "Cô nhìn tôi một chút được không?"
"Không được."
Tang Du rơi nước mắt, một giột một giọt rớt xuống chăn mền, đọng lại thành từng vòng nước đọng.
Mục Dung nhích lại gần, hai người gần nhau trong gan tấc, bởi vì cô ngủ quá lâu nên làm đầu có chút choáng váng, liền dựa trán vào bả vai Tang Du: "Tôi vẫn chưa nói xong mà."
Tang Du giơ tay lên, lau lau nước mắt, bàn tay được Mục Dung nắm lấy luyến tiếc không muốn rút ra.
"Nói đi, tôi nghe."
Còn cái gì tuyệt vọng hơn chuyện Mục Dung không có yêu phách sao?
"Lúc tôi mất đi hai phách chỉ mới mười tuổi, bởi vì hoàn cảnh gia đình mà lúc nhỏ chưa từng có được thứ mình yêu thích, mỗi năm sinh nhật cũng chỉ có thêm một bát mỳ trường thọ, là dùng số tiền ít ỏi mẹ tôi làm ra được mua cho tôi, đây chính là vốn sống tôi có, cho nên tôi cũng không thể phân biệt hay suy đoán được cảm giác của tôi đôi với cô là như thế nào."
Nửa đoạn đầu làm Tang Du đau lòng không thôi, nghe đến nửa đoạn sau nàng bỗng ngẩng đầu, không dám tin, thì thầm hỏi: "Cô..có cảm giác với tôi?"
Vẻ mặt Mục Dung mất tự nhiên, chắc do chăn quá dầy nên làm mặt hơi đỏ: "Ừm, mười tuổi tôi đã quen biết Hách Giải Phóng, những năm này bọn tôi qua lại với nhau không ít, nhưng cảm giác của cô trong lòng tôi không giống với hắn."
Tang Du nhìn chằm chằm Mục Dung, đồng tử ảm đạm nay lấp lánh hào quang.
"Con người tôi đã quen độc lai độc vãng, bởi vì Hoàng Á Nam chạy trốn nên mới tuyển bạn cùng phòng, thế nhưng sau khi giải quyết xong chuyện Hoàng Á Nam, tôi cũng không có nghĩ đến chuyện sẽ để cô đi, tôi...tôi cảm thấy mình vô thanh vô tức quen với việc cuộc sống có thêm một người, cô hiểu không?"
Tang Du nắm lấy tay Mục Dung, chờ mong cô nói tiếp, Mục Dung suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói tiếp: "Tôi đã làm âm sai nhiều năm, đã sớm nhìn rõ chuyện sinh tử, cái chết đối với tôi mà nói chỉ là bắt đầu một hành trình khác, từng có rất nhiều linh hồn trẻ nhỏ, thanh niên mất sớm cầu xin tôi cho bọn họ thêm chút thời gian, tôi đều không cho, vì vậy Hách Giải Phóng từng nói tôi trời sinh bộ dạng âm sai, nhưng tại ngày cô xảy ra chuyện, tôi vô tình thấy tên của cô trong tử sổ, tôi..đầu óc tôi lúc đó trống rỗng, đợi đến khi lấy lại tinh thần thì trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, tôi muốn cô sống."
Tang Du lại rơi nước mắt, nhưng lần này là nước mắt hạnh phúc.
Mục Dung đỏ mặt nói tiếp: "Sau đó tuy bị trách phạt nhưng tôi không hối hận, thậm chí tôi từng hỏi bản thân vô số lần, nếu như thời gian quay lại cho tôi cơ hội lựa chọn lần nữa, tôi vẫn sẽ cứu cô chứ? Đáp án vẫn như vậy."
Tang Du đột nhiên nâng đầu Mục Dung lên, Mục Dung có chút sửng sốt, trong mắt nhìn thấy hình bóng của Tang Du càng lúc càng rõ ràng.
Nàng điên cuồng hôn lên môi Mục Dung, kiên định lẫn vui mừng.
Đầu óc Mục Dung trống rỗng, vô thức đẩy Tang Du ra, lại phát hiện người thấp hơn cô nửa cái đầu, dáng ngồi nhỏ gầy lại có sức mạnh không nhỏ, nàng ôm lấy cô thật chặt, giữ lấy cô không cho cô tránh né.
Mặt Mục Dung càng lúc càng đỏ, trong lòng chảy cuồn cuộn cảm giác khác thường, cô đẩy Tang Du không được, càng không muốn dùng lực làm đau nàng, nên chỉ đành để nàng ôm lấy.
Mục Dung không nhúc nhích cũng không làm tắt đi lửa nhiệt tình của Tang Du, nàng chân thành nhắm mắt lại, lông mi thật dài khẽ run.
Dịu dàng mút lấy cánh môi của Mục Dung, kiên nhẫn dẫn dắt đối phương.
Mục Dung nhìn Tang Du, cũng học theo nàng chậm rãi nhắm mắt, Tang Du miết nhẹ đầu lưỡi mềm mại lên cánh môi cô, sau đó kiên định hướng vào trong tìm kiếm.
"Oanh"một tiếng, đại não Mục Dung muốn nổ tung.
Cô kinh ngạc hé môi, Tang Du vui mừng thuận thế công vào.
Nàng triền miên cố chấp dẫn dắt Mục Dung nhảy múa cùng nàng. Mục Dung chưa từng trải qua những chuyện này, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong người tăng cao, trái tim như bị mèo cào, cố nén ngượng ngùng.
Tuy đây cũng là lần đầu tiên hôn môi của Tang Du, nhưng thuần thục hơn Mục Dung rất nhiều.
Một lát sau, nàng lại ôm lấy Mục Dung, hôn tiếp một trận kinh thiên động địa.
Tận cho đến khi nàng nghe thấy tiếng thở dốc không bình thường của Mục Dung mới từ từ dừng lại.
Đôi môi rời nhau, mở mắt. Tầm nhìn vừa khôi phục, ánh mắt Tang Du chợt loé sáng lên
Mục Dung trước mắt nàng đôi môi ướt át, hai gò má kiều diễm phiếm hồng, đôi mắt xuân ý dạt dào, mang theo nét đặc trưng của thiếu nữ ngây ngô vừa mới chớm thương, đẹp không sao tả xiết!
Người ngây ngô như vậy, có lẽ ngoài Mục Dung ra không ai nữa.
Tim Tang Du vẫn nhảy loạn, hoá ra trong lúc vô thức, Mục Dung đã lặng lẽ đi vào trong lòng nàng.
Chỉ là Mục Dung tính cách cô quạnh lại thêm thái độ đạm bạc nên ảnh hưởng đến Tang Du, làm Tang Du cảm thấy bản thân không có sự nhạy cảm tinh tế.
Nụ hôn này kết thúc, Tang Du mới thấy rõ chính mình.
Nàng có đôi mắt đặc biệt, chỉ sợ đời này cũng không thể sống cuộc sống bình thường. Mười mấy năm qua, bao gồm cả người nhà cũng nhìn nhận nàng kỳ lạ, chỉ có Mục Dung, dù biết nàng 'đặc biệt' nhưng vẫn luôn dùng thái độ 'người bình thường' đối xử với nàng.
Nàng nhìn thấy tính ý trong mắt của Mục Dung, trái tim bị vẻ ngượng ngùng của Mục Dung làm cho tan chảy, hoá thành một dòng xuân thủy nóng hổi chảy vào tâm.
Nàng yêu thương nhìn Mục Dung, cho dù là thiêu thân lao vào biển lửa nàng cũng cam lòng.
Tang Du khẽ vuốt gương mặt nóng hổi của Mục Dung, dịu dàng hỏi: "Yêu phách vui phách của chị còn có thể lấy về không?"
Mục Dung lắc đầu mất mát nói: "Chỉ sợ đến lúc chết mới lấy lại được."
Tang Du lại cười, hôn khoé miệng Mục Dung, ôm cô vào lòng kiên định nói: "Hứa với em một chuyện được không?"
"Ừm"
"Chờ em tận thọ, chị nhất định phải là người câu em đi."
Tim Mục Dung khẽ nhói, vừa tính mở miệng nói, Tang Du liền vỗ vỗ lưng cô: "em chưa nói xong mà~"
"Nói đi."
"Sau đó, chị nghĩ cách ký khế ước với linh hồn của em, để em làm quỷ khế của chị."
Mục Dung trở tay ôm lấy Tang Du, dựa vào cổ nàng, thân thể khẽ run, phải hít từng hơi thật sâu mới có thể làm dịu cảm giác khó chịu trong lòng cô đôi chút. Trên môi Tang Du từ đầu đến cuối đến nhoẻn cười, nàng vỗ vỗ lưng Mục Dung, yên tĩnh trấn an tâm tình kích động của cô.
Mục Dung cọ cọ lên cổ Tang Du mấy cái, lặng lẽ lau đi nước mắt, trầm thấp nói: "Tuổi còn nhỏ xíu đừng nói những điều này."
Tang Du cười khẽ, cúi đầu hôn lên vành tai đỏ ửng của Mục Dung: "Không phải chị nói cái chết cũng không phải là sự kết thúc hả?"
"Chị không muốn cùng em nói những thứ này, cũng không muốn nghe em nói những thứ này!"
"Được được được, em không nói."
"..ừm."
Bụng Mục Dung kêu đói, Tang Du không nỡ cũng đành buông Mục Dung ra: "Chị nằm nghỉ đi, em nấu cháo cho chị, cò có chút đồ ngâm, chị chịu khó ăn một chút nha?"
Mục Dung không nhìn Tang Du, yên lặng nằm xuống lấy chăn đắp lên người, vo thành một cái kén.
Tang Du mỉm cười đi xuống giường, vo gạo nấu cháo, vừa làm đồ ăn vừa nhẹ hát khúc dân ca.
Chỉ chốc lát sau, mùi gạo chín lượn lờ khắp phòng.
~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên phát hiện ra bản thân đã viết được 119 chương, hoá ra đã viết nhiều như vậy sao? Vậy tính ra, Mục Dung và Tang Du đã quen biết nhau 2 năm rồi ~~~
Vấn đề công thụ trong truyện chớ hỏi ta.
Mị: đột nhiên phát hiện ra bản thân đã edit 119, lâu như vậy sao hoàn? ._.~ đọc chương này mùi quá mùi, eoei.
VÂNG! Xú lão Tiếu nói đúng, vấn đề công thụ CHỚ hỏi mị.
13/8: Siêng lại rồi nhé và mị hết bênhn zồi, cám ơn mọi người đã đợi <3~