Dương Đỉnh Du ngồi trở lại chiến xa, Thứ Lộc kiếm đặt bên cạnh, loạn tóc bị cắt đi cũng không rõ ràng, giờ phút này Dương Đỉnh Du chỉ cảm thấy, một thương kia như đánh vào lòng nàng - Tất Quyền Ngọc a Tất Quyền Ngọc, chính là kình địch lớn nhất của nàng khi chinh phục đại lục.

Lan Tiến bên cạnh làm theo ý tứ của nàng, vung cờ xí, năm vạn binh lính mang tấm chắn thật lớn chặn trước đội hình, ánh sáng Mặt Trời chiếu vào phản xạ ra hắc quang chói mắt, đem quan Viêm Sa bảo hộ phía dưới. Tiếng bước chân ầm ầm vang như tiếng sấm rền kết hợp với tiếng la 'sát'. Binh mang tấm chắn đã sáp nhập vào tầm bắn của đầu tường Hổ Khiếu thành.

Thiết Thạch Khoan đứng ở trên đầu tường thành, nâng tay phải lên, vung thật mạnh, đầu thạch trong xe cự thạch ầm ầm chuyển hướng đến mấy tấm chắn. Trong huyết nhục mơ hồ, đội hình tấm chắn bị vỡ ra thành những hình vuông nhỏ, nhưng nháy mắt lại được binh lính bên cạnh bổ sung vào. Đội ngũ tấm chắn vẫn như cũ vững vàng tiến đến Hổ Khiếu thành.

Đầu thạch xe không ngừng hướng vào  dưới thành mà phóng đá, mà bên ngoài thành, cung tiễn binh bên trong năm vạn binh tấm chắn bắt đầu phản công. Theo sự bảo hộ của tấm chắn, binh cung tiễn dựng thẳng cung ở giữa những tấm chắn, hướng tới tường thành mà bắn...

Phía sau binh mang tấm chắn và cung tiễn binh chính là bộ binh chủ lực công thành. Cung tiễn binh cùng binh mang tấm chắn kiềm chế chủ yếu kiềm chế lực công kích trên tường thành, dần dần đi tới phía dưới thành, sau đó tấm chắn binh tản ra hai bên, nhất thời đội hình dày đặc tản ra, thành những đội riêng lẻ, mà bộ binh ở phía sau năm vạn tấm chắn binh, vọt lên phía trước, được tấm chắn binh và cung tiễn binh che dấu phía dưới, gần sát chân tường liền bắt đầu đặt thang.

Mà lúc này, khí giới công thành của quân Viêm Sa sắp đến phạm vi công thành hữu hiệu, đầu thạch xe, nỏ xe công thành, đã bắt đầu hướng tới Hổ Khiếu thành thực hiện lần công kích thứ nhất.

Tiếng 'sát' chấn động cả trời, tiếng nỏ xe công thành vọng lại thô như tiếng tay thiết, cùng nhưng viên đá lớn, hung hắn nện lên tường thành, làm cho tường thành bắt đầu rung chuyển.

"Dương Đỉnh Du điên rồi.... Không muốn sống nữa..." Thiết Thạch Khoan đỏ hồng mắt nói. Lần tiến công này so với nhưng lần trước cành thêm hung hãn.

"Nàng thật ra đã chọn thời gian rất tốt, vừa vặn là ta đến đây, nên mới trở thành như vầy!" Tất Quyền Ngọc nói thầm, một thương lấy thủ cấp của một binh lính Viêm Sa vừa mới trèo lên tường thành.

"Công tử gia, kỳ thật người có thể dùng mỹ nam kế hoặc mỹ nhân kế, đối với Dương Đỉnh Du có vẻ hữu hiệu." Mộ Trường Sinh không có rút đao, hắn chỉ đi bên cạnh Tất Quyền Ngọc. Nếu Tất Quyền Ngọc không gặp nguy hiểm, hắn sẽ không rút đao. Tất Quyền Ngọc chán nản quay đầu nhìn hắn, rút ra Viêm Phượng thương ở trên đầu địch mới mới trèo lên tường thành, máu ti tách nhỏ xuống, tạo ra nhưng huyết hoa nho nhỏ.

"Trường Sinh huynh bây giờ còn có tâm tư này hay là nói giỡn? Sao huynh không thuận tay giúp ta giết vào tên tặc nhân?" Tất Quyền Ngọc rất là bất đắc dĩ nhìn Mộ Trường Sinh. Nguyên bản nghĩ đến lúc đánh giặc, Mộ Trường Sinh sẽ là đại tướng dưới trướng của nàng, không gì địch nổi, không nghĩ tới hắn không ra tay, còn nói ra vài câu là Tất Quyền Ngọc không ngờ tới được.

Đang nói, trên tường thành lại xuất hiện một tên lính vừa mới leo từ thang lên, Tất Quyền Ngọc đảo ngược thương bính, nện một cái lên đỉnh đầu người kia, ngươi kia chỉ kịp kêu rên một tiếng, liền rơi xuống tường thành. Tất Quyền Ngọc cũng lười quản, lúc hắn ngã xuống có bị đồng đội của hắn đạp chết hay không. Nói chung, trên chiến trường, kiểu chết này cũng rất bình thường.

"Công tử gia không cần phân phó, thời điểm xuống núi, sư phụ có nói, đi bên cạnh người, bảo hộ người, bảo hộ những người quan trọng bên cạnh người, nhưng sẽ không giúp người đánh giặc, không giúp người thủ hộ đế quốc..." Mộ Trường Sinh đang nói, bên cạnh liền nhảy ra một tên địch nhân, một đao chém tới Mộ Trường Sinh, Mộ Trường Sinh dưới chân nửa bước cũng không nhúc nhích, đao cũng không rút ra khỏi vỏ, ngay cả ánh mắt  cũng không chuyển, huy vỏ đao đánh vào ngực người kia, nhất thời người này lại bay trở về cái 'ôm ấp' của quân Viêm Sa: "Đương nhiên loại tự tìm đường chết này không tính, ta dù sao cũng phải tự bảo hộ bản thân thì mới có thể bảo hộ được công tử gia người, bất quá ta kêu người dùng mỹ nam kế hay mỹ nhân kế không phải là ta nói giỡn a..."

Tất Quyền Ngọc thấy Mộ Trường Sinh vẫn là bộ dáng tươi cười như cũ, thở dài một tiếng, phản thủ một thương đâm xuyên người địch nhân, sau đó cho người đó bay một vòng cung trở lại dưới tường thành: "Trường Sinh huynh nói đùa, ta là đế quốc đại tướng quân, là chủ soái thủ thành, thành bị phá, ta mất mạng. Chẳng kẽ Trường Sinh huynh còn chờ ta làm đào binh bất thành?"

"Con đường của công tử gia, từ từ sẽ rõ, nói về mỹ nhân kế đi, Dương Đỉnh Du là một thế hệ danh tướng, nhưng vẫn có tình cảm, tại sao công tử gia không thử đi thông đồng một chút, như vậy sẽ không cần đánh nữa..." Mộ Trường Sinh nở nụ cười. Vừa vặn có vài tên lính Viêm Sa công lên tường thành, nghe được lời nói này của Mộ Trường Sinh, tất nhiên muốn dùng một dao chém Mộ Trường Sinh, nhưng không biết là một đao này giúp hắn đi gặp tổ tông. Mộ Trường Sinh cũng không có rút đao, vỏ đao lại vung lên, mấy người đó lại bay ra ngoài.

"Hảo! Ta sẽ dùng mỹ nhân kế! Trường Sinh huynh đi đi!" Tất Quyền Ngọc vung thương chém giết. Phía sau còn rất nhiều.

"Công tử gia, nếu ngươi muốn thông đồng với Dương Đỉnh Du thì còn cần một chút thời gian, nhưng ta thấy ánh mắt Dương Đỉnh Du nhìn Hoắc Sơn không có bình thường a..." Mộ Trường Sinh hắc hắc cười.

"Bậy bạ! Làm sao có thể..." Tất Quyền Ngọc lười để ý đến Mộ Trường Sinh, trận công thành này đã sắp tới thời khắc quan trọng, phía dưới tường thành quân Viêm Sa như đội quân kiến không muốn sống leo lên tường thành. Một đội cũng nỏ công thành cùng thạch đầu xe sau khi công lên đầu tường, liền tập trung tấn công vào tường thành phía đông, tường thành cao lớn đã muốn rách nát, nếu tiếp tục như thế, chỉ sợ không bao lâu nữa, tường thành này sẽ bị đào ra một lỗ hổng...

Tất Quyền Ngọc lau máu trên mặt, vung thương giết vài tên địch nhân cầm đao leo lên tường thành...

Thời điểm quân Phượng Linh cùng quân Viêm Sa đánh giáp lá cà, binh lính Viêm Sa nhanh nhẹn dũng mãnh, quân Phượng Linh khó mà chống cự. Cho nên tình hình trên tường thành bắt đầu áp lực.

Tất Quyền Ngọc ở trên tường thành, xung phong liều chết, làm cho vô số quân địch ở trên tường thành rốt cuộc không thể quay về cố thổ...

Trên tường thành, du lăng thạch đã hao hơn phân nửa, Dương Đỉnh Du đã làm cho bên ngoài Hổ Khiếu thành chảy đầy máu tươi. Trận chiến này mà một trận chiến tâm huyết. Trận chiến một mất một còn.

Thiết Thạch Khoan trong lúc xung phong giết địch dựa vào Tất Quyền Ngọc, thở dốc nói: "Tường thành phía đông thiếu nhân lực, ta đi bổ xung. Chỗ này giao cho ngươi"

Thiết Thạch Khoan nói xong, liền dẫn binh lính đi tới tường thành phía đông. Tất Quyền Ngọc một thương hạ địch nhân, đảo mắt xuống dưới tường thành, chỉ cảm thấy, trận chiến này, tường thành chỉ sợ là không bảo toàn được. Trong lòng suy nghĩ chu toàn, liền kêu Tiếu Tiểu cùng Thiết Thạch Tuệ lại đây.

"Lúc này trọng tâm của quân địch đang ở Hổ Khiếu thành, Tiếu Tiểu ngươi mang vài chục người võ công cao cường từ cửa bắc lặng lẽ đi ra ngoài, chạy đến Bá Duyên hà, làm nhiễu loạn hậu phương của quân địch, lặn xuống nước, bơi đến thuyền lớn của quân địch, cho một mồi lửa, đốt được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, tốt nhất nên làm lớn thanh thế một chút, liền có thể nhiễu được quân tâm của địch. Thiết Thạch Tuệ, ngươi dẫn một vạn người, lặng lẽ từ hướng khác đi quấy nhiễu hậu phương quân địch, cờ xí nhiều một chút, tốc độ phải nhanh, phô trương thanh thế, tốt nhất làm một vạn người biến thành mười vạn người, nhưng không cần xung đột... Một khi đánh lén thành công, quân địch bắt đầu phản ứng, các ngươi ở cách doanh trại bọn họ năm dặm xen kẻ nhau, tùy tiện bày biện trận pháp lung tung làm cho bọn họ hoa mắt, đánh lừa được nàng"

"Tuân mệnh!" Tiếu Tiểu cùng Thiết Thạch Tuệ mặt đầy máu, cầm kiếm chạy đi an bài. Bá Duyên hà khởi nguyên từ sông băng, chạy ngang qua Hổ Khiếu thành, cho nên khi Tiếu Tiểu cùng Thiết Thạch Tuệ dẫn người ra khỏi thành liền thuận lợi qua mặt được địch nhân đang công thành, đi tới hậu phương của bọn chúng.

Đây lại là biện pháp lấy ít đánh nhiều, rút củi dưới đấy nồi.

Tất Quyền Ngọc sai người bảo vệ tường thành, bản thân cũng chạy tới đông thành - tường thành phía đông đã bị phá ra một cái lỗ hỏng, lúc này Thiết Thạch Khoan dẫn binh đi thủ, thật sự rất gian nan.

Dương Đỉnh Du ngồi ở trên chiến xa hơi hơi cau mày - cường công khó khăn, nàng vốn đã nghĩ đến, nhưng thời điểm nàng cường công Hổ Khiếu thành mới phát hiện, Tất Quyền Ngọc đã đến đây, toàn bộ thế cục của Hổ Khiếu thành đột nhiên thay đổi, tòa thành này, đột nhiên biến thành một tòa thành kiên cố...

Dương Đỉnh Du thở dài, có lẽ nàng thật sự sai lầm rồi, không nên muốn dùng tổn thất thấp nhất để chiếm Hổ Khiếu thành...

Lúc trước muốn tấn công vài lần, làm Phượng Linh mất đi niềm tin, lúc chiến lực giảm xuống, nàng mới công thành, như vậy, khó khăn khi công thành sẽ giảm xuống một ít. Không nghĩ tới, nàng chưa kịp cường công Hổ Khiếu thành, Tất Quyền Ngọc liền đến đây. Lúc này hắn đã đến, vậy tổn thất khi cường công càng nhiều hơn nữa...

Ban ngày trôi qua, đoàn quân hơn ba mươi vạn người, nay đã có vài vạn binh vĩnh viễn nằm ở vùng thổ địa này, mà con số vẫn không ngừng gia tăng. Nàng đúng là đã phạm sai làm rồi...

Lúc Đỉnh Du còn nghĩ nghĩ như vậy, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau...

Ánh lửa tận trời!

Cảm xúc bi phẫn nháy mắt vọt lên, Dương Đỉnh Du cơ hồ muốn thổ huyết - khi nào thì bọn chúng đến quấy nhiễu phía sau hậu phương? Quy mô nhỏ như quân Phượng Linh làm sao dám xâm nhập đại doanh của nàng? Không phải tìm chết sao? Nhưng ở phía sau, Bá Duyên hà một mảnh rực lửa! Trên tường thành, cả người Tất Quyền Ngọc vẫn đẫm máu như cũ, chiến đấu hăng hái, thậm chí người có võ nghệ cao cường bị nàng chú ý - Hoắc Sơn vẫn còn đang ở trên tường thành liều chết chiến đấu... Chính nàng tận mắt thấy, rất nhiều binh kính ngã xuống từ binh khí của hai người họ.

Tất Quyền Ngọc, Tất Quyền Ngọc, lại là ngươi sao? Rốt cuộc dưới trướng hạ của ngươi còn có bao nhiêu nhân tài?

Làm cho người ta ghen tị, làm cho người ta hận!

Dương Đỉnh Du gắt gao nhìn Tất Quyền Ngọc ở trên tường thành, một thanh Viêm Phượng thương kia ở trong huyết quang phi vũ đã không còn chói mắt, nhưng lại giống như tử thần chi thương, không ngừng thu gặt tính mạng của binh lính Viêm Sa...

Tất Quyền Ngọc, ngươi là tử thần sao?

"Đại tướng quân! " Có người khi ngựa tới báo: "Phía sau cháy, có người đến quấy phá. Hơn nữa còn có địch quân bày trận đánh bất ngờ!"

"Phía sau không phải còn có ba mươi vạn binh sao? Đầu đất sao? Nay đầu tường của đối phương đang căng thẳng, có thể phái đi bao nhiêu nhân lực để phá rối doanh trại ta?" Dương Đỉnh Du giận dữ công tâm, một ngụm nộ khí này không phun ra được, làm cho tên lính đến báo tin sợ đến mức hai chân nhũn ra.

"Những người đó, võ nghệ cao cường, nơi nơi đều có, đốt lửa, không cùng chúng ta đối kháng, ỷ vào khinh công lợi gại đốt lửa rồi bỏ chạy... Quân đánh lén, phỏng chừng đến mười vạn... Dùng trận pháp xiêm áo... Dường như rất lợi hại..." Người báo tin, nuốt một ngụm nước miếng, thật vất vả mới nói ra được lời này.

Dương Đỉnh Du nắm chặt tay vịn, bởi vì dùng sức mà các đốt ngón tay có vẻ tái nhợt vô cùng. Rốt cuộc nàng cắn chặt răng, nhẹ nhàng nói ra một chữ: "Rút!" Doanh trại bị tập kích, quân tâm nhất loạn! Lấy cái gì đánh? Mệnh lệnh rút quân vang lên, Dương Đỉnh Du nghiêng đầu thấy Tất Quyền Ngọc ở trên tường thành, nhìn nàng, khóe môi giơ lên một nụ cười nhạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play