Thượng binh phạt mưu. Dùng Trịnh Đồng Hòa phá Xích Châu, dùng Hồng Thành Tuyệt định Thanh Hà. Lấy Dương Đỉnh Du cự Viêm Sa, khiến thần tử HÀ Xuyên tự động mở cửa thành, không chỗ nào không phải là bất chiến dùng nhân chế nhân, là binh pháp thượng thừa!
[Thượng Quan binh pháp]
Tháng 7, bên ngoài hoàng thành Hà Xuyên.
Mười lăm vạn đại quân của Tất Quyền Ngọc cùng hai mươi lăm vạn đại quân của Tiếu Tiểu tập trung dưới thành. Bốn mươi vạn đại quân, quân dung cường thịnh, tinh kỳ tiên minh, chiến mã tê minh…
Tất Quyền Ngọc ngồi ở giữa, Tiếu Tiểu, Thiết Thạch Khoan đứng hai bên tả hữu. Thượng Quan Phi đứng bên cạnh Tất Quyền Ngọc, sắc mặt tái nhợt, nhìn hoàng thành Hà Xuyên, trong ánh mắt là vô cùng đau xót.
Tất Quyền Ngọc nhìn Thượng Quan Phi: “Thượng Quan huynh đau không?”
Thượng Quan Phi không trả lời nhưng cắn chặt khớp hàm, đến nỗi gân xanh ở thái dương cũng trồi lên.
“Ta biết Thượng Quan huynh đau, Quyền Ngọc cũng đau, so với Thượng Quan huynh càng đau, phàm là chiến tranh tất nhiên sẽ đau, Thượng Quan huynh bởi vì hoàng quyền Hà Xuyên sắp xuống dốc mà đau, mà Tất Quyền Ngọc ta là vì thiên hạ thương sinh mà đau… Ta vốn không định chinh phạt Hà Xuyên nhưng HÀ Xuyên khơi màu chiến hỏa, đó là bởi vì yêu lợi ích, không quan tâm thương sinh, vô luận là dân chúng Phượng Linh, hay là tướng sĩ Hà Xuyên, đều là người, nhưng hoàng đế HÀ Xuyên lại xem họ là công cụ là quân cờ, dùng họ đánh cờ chinh phạt thiên hạ, cho nên mới có họa ngày hôm nay. Ta vốn sẽ không phản Phượng Linh, nhưng hoàng đế Phượng Linh giết phụ thân ta còn muốn giết ta, đó là do yêu hoàng quyền, không thương lương thần, chơi đùa nhân mạng là không quan tâm thương sinh, cho nên có họa diệt quốc… mà ta hôm nay đến đây, hy vọng về sau hoặc là nói ở tương lai dài về sau, cũng không trải qua loại đau khổ này nữa…” Tất Quyền Ngọc nói với Thượng Quan Phi.
Ánh mắt Thượng Quan Phi phức tạp, qua nữa ngày mới nói: “Thánh hiền có câu, dân tâm giả được thiên hạ, Tất soái nhân hậu vì thiên hạ thương sinh mà đau, tất nhiên mục đích chung… Thượng Quan Phi hiểu được…”
Tất Quyền Ngọc gật gật đầu: “Người trong thành, vô luận là người ngươi từng tuyệt đối trung thành cũng tốt, là người cùng chí hướng làm quan cũng tốt, hoặc là dân chúng cũng được, đều là mệnh, hôm nay đại quân ta công thành, tất nhiên sẽ huyết nhiễm hoàng thành, ta thật không muốn. nếu hôm nay, Hà Xuyên mở thành nghênh đón ta, như vậy mọi người trong thành, đều có thể giữ được tình mạng…. Theo ý Thượng Quan tướng quân, là nên chọn cách thì tốt?”
Thượng Quan Phi sửng sốt, sau đó cười khổ một tiếng: “Tất soái đáp ứng ta, không để ta tham sự cuộc chiến công thành HÀ Xuyên. Nhưng một trận này, Tất soái lại khiến ta không thể không ra mặt, Thượng Quan Phi ta tự xưng là một người giỏi dùng người để dụng binh, nhưng từ khi gặp Tất soái, ta tự cảm thấy không bằng. Tất soài dùng một Trịnh Đồng Hòa xúi dục Hồng Thành Tuyệt, không tốn người nào, bịnh định Xích Châu Thanh Hà, được một cái tây tuyến an bình, còn cùng Hồng Thành Tuyệt trở thành bằng hữu thân thiết. dùng một cái Dương Đỉnh Du bình ổn đại chiến Viêm Sa, lập nên trăm năm hòa bình. Dùng mấy tràng binh pháp, lưu lại vô số tính mạng binh lính. Nay lại dùng một Thượng Quan Phi ta thâu tóm cả HÀ Xuyên… Tất soái quả nhiên xứng đáng mang danh người dụng binh chi thần từ trước đến nay…”
Tất Quyền Ngọc nhẹ nhàng cười, hướng Thượng Quan Phi phất tay: “Trong lòng ngươi chứa người trong thiên hạ đương nhiên không muốn đi tổn thương người trong thiên hạ. Thượng Quan huynh, huynh xem, ta đánh trận lâu như vậy, trên tay vẫn còn nhiều binh như vậy, huống chi ta còn có kỵ binh, có lựu đạn, ta có thể chỉ huy hướng đông, nuốt trọn Viêm Sa, cũng có thể chỉ huy hướng tây, tiêu diệt Xích Châu Thanh Hà - này đó đều có thể là được… nhưng ta không muốn dân chúng lại rơi vào tai ương chiến hỏa, không thể tha thử bởi vì tâm ta ham muốn quyền lực, hãm người trong thiên hạ vào nước sổi lửa bỏng… cho nên, mỗi một trận ta đều mong muốn nhanh chóng kết thúc, mỗi một trận ta đều hy vọng người ngã xuống ít đi, Tất Quyền Ngọc ta đánh đông dẹp bắc nhưng không hề thích chiến tranh…”
Ánh mắt Thượng Quan Phi nguyên bản phức tạp dần dần trong suốt, trong ánh mắt nhìn về Tất Quyền Ngọc, bội phục từ tận đáy lòng: “Thượng Quan Phi ta nguyện suốt đời ý đi Tất soái làm tùy tùng…”
Thượng Quan Phi nói xong, giục ngựa đi về phía trước. Tất Quyền Ngọc không ngăn cản hắn, chính là mỉm cười nhìn hắn đi đến trước cửa thành…
Thượng quan Phi giá mã đi về phía trước, ra khỏi trận doanh của Trạch Việt quân. Sau đó lớn tiếng kêu với người trên thành: “Thượng Quan Phi lúc này nói ra suy nghĩ của mình!”
Trên tường thành nhỉ nhỏ nổi lên từng trận xôn xao. Thượng Quan Phi từng là người giữ vị trí cao nhất trong quân đội. Nay trên tường thành có rất nhiều binh lính từng là binh của Thượng Quan Phi…
Thượng Quan Phi níu lấy dây cương, Chiến mã nhẹ nhàng đá mống trước tử.
Thanh âm Thượng Quan Phi trung khí mười phần Xuyên qua không gian trống trải truyền đến hoàng thành HÀ Xuyên: Hoàng thượng, các vị văn võ đại thần, còn có các dũng sĩ của Hà Xuyên ta… Các ngươi đã nhìn thấy chưa? DƯới thành là bốn mươi vạn đại quân Phượng Linh, bọn họ có trang bị kỵ binh hoàn mỹ, có thể lấy ít địch nhiều. Bọn họ chế tạo ra lựu đạn, chốc lát có thể đem cả hoàng thành nổ thành phế tích. Gót sắc của bọn họ có thể dẫm nát bất cứ kẻ nào ảo tưởng chống lại – bao gồm ta. Thượng Quan Phi, khi đối mặt với đại quân Phượng Linh cũng nhanh chóng thảm bại…”
Trên tường thành, có người yên lặng cúi đầu. lời nói của Thượng quan phi, người trong thành sớm đã nghe nói, hơn nữa so với lời Thượng Quan Phi kể lại càng thêm khoa trương. nhưng là, lời nói từ Thượng Quan Phi nói ra, đương nhiên bất đồng phân lượng…
một trận chiến này là trận chiến tất bại. mọi người đều biết…
một trận chiến này cũng là trận chiến diệt quốc, mọi người cũng rất rõ ràng…
một trận chiến này, sẽ đem vô số chiến sĩ phó thác nơi hoàng tuyền, mọi người đều chuẩn bị tốt hết thảy...
“Ta không biết trong thành còn có ai có thể chống cự lại đại quân Phượng Linh, ta không biết hoàng thượng có thể an chẩm bao nhiêu canh giờ nữa, ta cũng không biết, thời điểm gót sắt của đại quân Phượng Phượng Linh vào thành, bao nhiêu tướng sĩ sẽ phải rời đi thân nhân của mình. Ta càng không biết, trong thành sẽ có bao nhiêu dân chúng vì chiến tranh không thể cứu vãn này mà đánh mất gia viên, đánh mất sinh mệnh… Thượng Quan Phi là tội nhân, tội bởi vì không địch lại quân Phượng Linh, tội không thể tạo cho dân chúng Hà Xuyên một tấm chắn bảo vệ an toàn, bảo vệ hoàng thượng an giấc… Thượng Quan Phi ta ăn không biết vị, ngủ không an giấc, đau triệt nội tâm! Thượng Quan Phi ta hận không thể lấy cái chết tạ tội!” Khuôn mặt Thượng Quan Phi đầy sự đau khổ, lấy tay đánh vào ngực, đau đến mức nhịn không được chảy xuống giọt lệ nam nhi.
“Nhưng ta không thể… Thượng Quan Phi nguyện ý đeo trên người một thân bêu danh, nguyện ý trở thành tội nhân thiên cổ của HÀ Xuyên, cũng nhất định phải làm cho Hà Xuyên một việc cuối cùng… Hàng thượng… quân Phượng Linh đến đây, bốn mươi vạn đại quân nguy cấp.. hoàng thượng lấy cái gì chống cự…. thành Hà Xuyên nhất định bị phá, Hà Xuyên ta lấy dân vì quý. Sau này, không còn có gì có thể ngăn cản quân Phượng Linh, Thượng Quan Phi ta cả gan thỉnh hoàng thượng lấy mệnh của dân chúng làm đầu, lấy mệnh của tướng sĩ làm đầu… Thỉnh hoàng thượng khai thành. Tất soái Tất Quyền Ngọc sẽ không làm tổn thương dân chúng Hà Xuyên, Thượng Quan Phi ta cũng lấy vinh dự trăm năm của Thượng quan Gia cùng thủ cấp của mình đảm bảo, Tất soái sẽ không tổn thương cũng như không vũ nhục người hoàng gia, cam đoan tất soái sẽ đối xử tử tế với con dân Hà Xuyên…”
Tất Quyền Ngọc nhìn cửa thành của Hoàng thành Hà Xuyên, cùng đợi người trong thành cho một cái kết quả. Chiến hay là hàng liền xem trong chốc lát này.
Tiếu Tiểu bên cạnh nhẹ giọng nói thầm: “Thượng Quan Phi này vừa ra… nhưng lại có thể dùng đạo lý thuyết phục nhân tâm… thiên tài a!”
Chờ đợi là chết người, Thượng Quan Phi vẫn quỳ trên mặt đất, Tiếu Tiểu cùng Thiết Thạch Khoan nhìn Tất Quyền Ngọc, nhưng Tất Quyền Ngọc lại dùng ánh mắt ngăn bọn họ lại – công thành thì dễ, nhưng muốn không động binh mà vẫn công được thành thì phải cần kiên nhẫn!
Qua chừng khoảng một canh giờ, trên đầu tường nổi lên một trận xôn xao. Rồi sau đó chuông tang Hà Xuyên vang lên…
Vào khoảng khắc chuông tang vang lên, Thượng Quan Phi nguyên bản đang quỳ một gối, biến thành quỳ hai gối rồi sau đó cúi đầu thật sâu, mà trong mắt hắn lúc này cũng bao hàm nước mắt, trong miệng run run nhẹ giọng mở miệng: Vi thần cung đưa thánh giá!”
Binh lính trên tướng thành rất nhanh buông xuống binh khí, khắp thành ai ai cũng cúi đầu… Quốc tang… ở thời khắc nguy nan nhất, vì con dân toàn thành đưa ra một cái lựa chọn!
Tất Quyền Ngọc nghiêm người, nắm chặt tay phải đưa đến ngực trái, hơi hơi cúi đầu, bi ai cho cái chết của một vị quân vương – việc hắn băng hà, có nghĩa, hắn dùng quyền lực cúi cùng của mình, mở ra đại môn của hoàng thành, dùng phần thiện lương cuối cùng của hắn đối lấy tình mạng của con dân toàn hoàng thành Hà Xuyên… có lẽ hắn đã từng làm sai, nhưng vào thời khắc cuối cùng, hắn đã buông bỏ quyền lực trong tay…. Chuông tang vang hơn một nửa. Cửa thành ‘chi dát’ chậm rãi mở ra.
Một hồi chiến tranh không có thuốc súng cứ như vậy mà chấm dứt, mạng của một người đổi lấy mạng của toàn thành. Vô số năm sau, thời điểm con dân Hà Xuyên nhớ lại một màn lúc đó, vẫn cảm khái như cũ: Đó là thời khắc tối bi thống, cũng là thời khắc may mắn nhất, nghĩ tới lúc đó hẳn phải chết, nhưng cũng là thời khắc vui sướng, cho nên Tất soái cho chúng ta hạnh phúc, chúng ta nhớ cái tốt của nàng, nhưng bệ hạ Hà Xuyên cho chúng ta sinh mệnh, chúng ta vĩnh viễn nhớ đến ân đức của bệ hạ...
Cửa thành đại khai. Tướng sĩ trong thành đã buông xuống hết vũ khí. Tất Quyền Ngọc dẫn quân vào thành. Dân chúng cùng binh lính trong thành quỳ sát hai bên đường, cung nghênh Tất Quyền Ngọc.
“Cung nghênh bệ hạ!”
Dân chúng khắp thành trong đau đớn nghênh đón tân vương – đây là di mệnh của tiên hoàng! Nhường ngôi đế cho Tất Quyền Ngọc…
Lễ quan hoàng cung hợp thành đội nghênh đón, quỳ gối trước người Tất Quyền Ngọc, trình lên ngọc tỷ Hà Xuyên…
Đây là phần lễ cuối cùng hoàng đế Hà Xuyên lưu lại cho Tất Quyền Ngọc, cũng đong nghĩa với việc hắn đem tính mạng của toàn bộ con dân Hà Xuyên giao cho Tất Quyền Ngọc…
Phượng Linh tháng 7 năm 812, Tất Quyền Ngọc dẫn binh dưới thành Hà Xuyên, Thượng Quan Phi dùng lời nói thuyết phục mở cửa thành. Hoàng đế Hà Xuyên tự tử mà chết. Tất Quyền Ngọc chính thức bắt đầu thuần phục đế quốc Hà Xuyên, đến tận đây, chiến tranh của đại lục Phượng Linh kết thúc…
Có điều làm cho nàng không ngờ đến là, từ lúc nàng bắt đầu vì Phượng Linh mà chinh chiến, lại trước hết dành được ngôi vị hoàng đế ở Hà Xuyên!
Văn thần võ tướng Hà Xuyên sau khi Tất Quyền Ngọc nhập thành, liền thượng nghị lập cho Tất Quyền Ngọc một đại điển đăng cơ, đại thần thượng biểu viết: “Nước không thể một ngày không có vua, vua một ngày không thể danh bất chính, từ xưa hoàng đế mặc hoa văn triều phục, tế thiên mệnh, rồi sau đó gọi thiên hạ”
Tất Quyền Ngọc lại ngăn cản, nói: “Thiên hạ chưa định, dân chúng lầm than, lúc này bởi vì đế vị mà đại tu lễ nghi, tâm dân chúng làm sao an? Đợi cho thiên hạ ổn định, lại dẫn vạn dân tế thiên, mới không làm thất vọng nhờ vả của hoàng đế Hà Xuyên lúc lâm chung, không làm thất vọng tín nhiệm của dân chúng Hà Xuyên…. Thiên mệnh thuận theo lòng người, lòng người an, tắc thiên mệnh sở quy…”
Mọi người lúc này mới từ bỏ, nhất tề quỳ xuống tuân mệnh: “Đế vương Hà Xuyên, phúc của vạn dân!”
Phượng Linh tháng 7 năm 812, định Hà Xuyên, Tất Quyền Ngọc cho quân Hà Xuyên nguyên bản đã tan rã hợp vào Trạch Việt quân đoàn, Lệnh Thiết Thạch Khoan suất lĩnh mười vạn quân làm hộ vệ quân Hà Xuyên. Văn thần võ tướng nguyên bản bất động, bắt đầu kiến thiết lại chiến hậu.
Cùng tháng, Tất Quyền Ngọc dẫn theo mười vạn xe lương thảo phân phát về Phượng Linh, giải quyết tình trạng khẩn cấp ở Phượng Linh… mà lúc này Cẩm Hà đã dẫn quân bình định các đại thành trì phía nam, dùng văn nhân trong quân đội cùng ở địa phương, bắt đầu thành lập chính quyền địa phương, lúc này thông qua việc mượn lương thảo từ các môn phía giang hồ giải quyết mối nguy vật tư của Tất Quyền Ngọc…
Đại kết cục.
Phượng Linh tháng 9 năm 812, Tất Quyền Ngọc lấy thân phận đế vương Hà Xuyên dẫn quân trở về phía đông Phượng Linh, văn thần võ tướng dâng lên ngọc tỷ Phượng Linh, lúc này tuy Tất Quyền Ngọc không thực hiện đại điển đế vướng, nhưng thực tế đã trở thành vương Phượng Linh Hà Xuyên.
Thu hoạch vụ thu đầu tiên sau chiến hậu đã xong, toàn bộ đại lục Phượng Linh vừa mới trải qua chiến hỏa, thu hoạch vụ thu năm ngoái rất nhiều đại phương đã chịu ảnh hưởng của chiến tranh, càng bởi vì chiến ranh mà không thu được gì. Trong đó nghiêm trọng nhất là đế quốc Phượng Linh. Nam bộ nguyên bản dồi dào nay cơ hồ không còn lương thực. dân chúng đế quốc lâm vào cảnh thiếu hụt lương thực nghiêm trọng.
Tuyên Võ thành.
Văn thần võ tướng xếp thành hàng ngay ngắn. Nay chiến sự đã kết thúc nhưng Tất Quyền Ngọc vẫn mặt co mày cáu!
“Hoàng thượng!” Vẫn là Tôn Yến mở miệng.
“Tôn đại nhân có biện pháp gì?” Tất Quyền Ngọc nhìn Tôn Yến.
“Không bột đổ gột nên hồ, nay Phượng Linh, cho dù là thần tiên cũng không thể biến ra lương thực đủ cho dân chung dùng đến năm sau, việc cấp bách đầu tiên là mua lương thực từ Viêm Sa, thứ hai là loại bỏ quân thường trực, cho binh lính về quê quy điền, bắt đầu gieo trồng quý thu đông thứ nhất, mùa này rất nhiều nơi có thể gieo trồng khoai tây, cự dụ, củ cải trắng, long quả, bao bao thanh đằng (một chút hoa quả bịa đặt)… trong đó thời gian thu hoạch cũng ngắn. Hai tháng sau liền có thể ăn, đến lúc đó có thể giảm bớt một phần áp lực lượng thực. Thứ ba, sau khi giảm bớt binh lính, quân lưng cũng tiêu giảm bớt, có thể dùng một phần để cứu tế nạn dân. Thứ tư, dựa vào cái gọi là dựa sơn ăn sơn, dựa thủy ăn thủy, trong núi sản vật vô cùng phong phú, vô luận là dã thú hay quả dại, nấm rừng… đều có rất nhiều, có thể tổ chức cho một đội ngũ trong thành vào rừng săn bắn. Dư thừa có thể buôn bán cho trung nam bộ, còn về phần phía đông rừng Bạc Băng Hà, đi xuống thêm trăm dặm là cửa biển, có thể tạo ra một con thuyền đánh cá. Cá cũng có thể đưa xuống phía trung nam bộ. Thứ năm, lúc chiến tranh mới bắt đầu, có không ít người bắt đầu tị họa, đem lương thực tích trữ, số lượng này cũng không nhỏ, lúc dân chúng chịu tai họa, chúng thần cũng muốn tìm ra số lương thựcđược dự trữ này… nhứng trước đó một đoạn thời gian, đã phát hiện buôn bán trong thành thị đã muốn khôi phục, có người bắt đầu mua bán lương thực…” Tôn Yến hiển nhiên cũng có chút khó xử đối với phần lương thực này.
“Liền ấn theo ý tứ của Tôn đại nhân mà làm, Kha Thần ngươi chú ý một chút là ai đang buôn bán lương thực, chúng ta tìm ra lượng lương thực này” Tất Quyền Ngọc đối với chuyện này đương nhiên là nghe theo Tôn Yến.
“Còn có chú ý tới các nơi khác một chút, hiện tại còn rất nhiều địa phương thiếu khuyết mầm giống, chúng ta cần phân phát cho dân chúng, nguyên lai trong hộ bộ của đế quốc có kho lúa chuyên môn chứa đựng mầm giống các loại lương thực, các thành đều có thành lập, nhưng hai năm chiến loạn này đã khiến cho dân chúng cướp đi phầm mầm giống này làm no bụng, nay còn giữ lại, chỉ còn mầm giống của mấy thành phía đông cùng mấy thành phía tây. Chúng ta cần đem mầm giống chia cho dân chúng, nhưng trước mắt dân chúng đang rất đói, chỉ sợ khi giống mầm phát đến tay, bọn bọ sẽ có chút chịu không nổi, cho hết vào bụng. Có một ít người có khả năng sẽ đi trộm,,, cho nên, nhắm vào vấn đề này, các nơi trước hết phải ra thông cáo, mầm phải được gieo, một khi có ai ăn hoặc trộm, sẽ bị nghiêm trị tương đương với tội giết người!” Cẩm Hà bổ sung một chút.
“Kia mọi người phân nhau hành động, chuyện này cần phải nhanh xử lý tốt một chút…” Tất Quyền Ngọc nói.
“Hoàng thượng không vội, còn có một chuyện…” Tôn Yến vội vàng mở miệng.
“Tôn đại nhân thỉnh giảng!” Tất Quyền Ngọc nguyên bản đang muốn đứng dậy, lại bị lời nói của Tôn Yến giữ lại.
“Cái gọi là danh bất chính tắc ngôn bất thuận! Lão thần nghĩ đến, chiến loạn sơ nghỉ, cần Hoàng thượng bá hô nhất ứng… vi thần đã cùng nhiều vị đại nhân thương nghị, nhất trí cho rằng hẳn là Hoàng thượng cần trở về hoàng thành Phượng Linh, chiêu cáo thiên hạ, dẹp yên dân tâm…” Tôn Yến chắp tay nói.
Tất Quyền Ngọc ngẩng người, nhẹ nhàng phất tay: “Tôn đại nhân, nay dân chúng đang ở bên trong nước sổi lửa bỏng, Tất Quyền Ngọc ta như thế nào lại trong lúc thiên hạ áo rách quần manh, lại vì chính đế vị mà trắc trở? Chúng ta trước hết phải nghĩ biện pháp giải quyết đại sự trước mắt, về phần nghi thức, để sau này tái nghị!”
Tất Quyền Ngọc nói xong, vội vàng ra khỏi phòng nghị sự.
Một đám văn võ hai mặt nhìn nhau, từ xưa người chinh phạt thiên hạ, có ai không nóng lòng chiêu cáo thên hạ, độc tài hoàng quyền? Người nào không muốn quan sát thiên hạ núi sông. Tất Quyền Ngọc đánh đông dẹp bắt nhiều năm như vậy, nhương ngoại an nội, lao lực tâm cơ, cho tới bây giờ kẻ thù đã diệt, thiên hạ chỉ có một Tất Quyền Ngọc, nay nàng là vương của Phượng Linh lẫn Hà Xuyên, lúc này mà thực hiện đại điển đăng cơ chính là địa lợi nhân hòa, không thừa cũn không thiếu… lúc này, cư nhiên lại từ chối!
“Hoàng thượng!” Kha Thần đi theo Tất Quyền Ngọc ra ngoài.
“Có tình báo gì?” Tất Quyền Ngọc hướng về phía Kha Thần cười. Kha Thần từ khi từ bắt bộ trở về liền ít khi thấy bóng dáng, đương nhên dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết nàng ta lại đang cùng Hoắc Sơn ngọt ngào, hiện giờ tới tìm nàng đương nhiên là có việc.
“Hồng Thành Tuyệt đã thu phục được Thanh Hà… tốc độ của nàng ta cũng thật nhanh! Hiện giờ đang khải hoàn hồi triều. Nàng ta có gửi cho hoàng thượng một phong thư, thứ nhất là chúc mừng hoàng thượng bình định được Hà Xuyên cùng Phượng Linh, thứ hai là nói thiên hạ của nàng ta đã định, hậu cung không thể tiếp tục trống vắng, Tiếu Tiểu nếu không còn việc gì nữa thì hãy mau gả qua đi… nếu không, đợi khi nàng ta sắp xếp xng mọi việc liền đến đây đoạt người…” Kha Thần truyền đạt lại, sau đó hắc hắc cười.
“Nói với nàng ta, nếu có gan thì hãy đến đây đoạt người!” Tất Quyền Ngọc cũng cười rộ lên. Trong thiên hạ này, người lãng mạn nhất chính là Hồng Thành Tuyệt, mà người lưu manh hỗn đản nhất cũng chính là nàng ta.
“Chuyện thứ hai là chuyện nhỏ, người của Kha gia bọn ta ở Tướng Nam thành có thực hiện một vụ mua bán. Mười vạn lượng bạc trắng mua hai đứa trẻ cô nhi, kim chủ yêu cầu là, phải đảm bảo hai đứa trẻ này vui vẻ, an toàn mà lớn lên, dạy một chút thư lễ là được. Trưởng thành liền để chúng thành gia lập thất, sống một cuộc sống bình thường.” Trên mặt Kha Thần hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ.
“Đủ hiếm lạ!” Tất Quyền Ngọc nghiêng đầu nhìn Kha Thần,vtất nhiên biết còn có phần sau.
“Kha gia chúng ta, có chuyện gì mà không dám nhận? việc quỷ dị hơn việc nay cũng đã làm. Theo lý, thông tin mua bán của Kha gia là tuyệt mật đối với ngoại nhân, nhưng thân phận của hai hài tử này lại đặc thù…” Kha Thần cười có chút phức tạp.
“Thân phận gì?” Trong lòng Tất Quyền Ngọc nhảy dựng – Tướng Nam thành… ba chư này xoay quanh trong đầu, đột nhiên một ý nghĩ xuất hiện.
“Kha Thần nhìn Tất Quyền Ngọc gật gật đầu: “Là hai nhi tử của Phượng Tường. một đứa hai tuổi rưỡi, một đứa một tuổi!”
“Bọn họ đang ở đâu?” Tất Quyền Ngọc giương lông mày, không kịp mở miệng, liền nghe thấy âm thanh của Cẩm Hà, mới phát hiện không biết từ khi nào Cẩm Hà đã đứng bên cạnh.
“Đang ở Tuyên Võ thành, ta không dám tự tiện chủ trương, tuy đối với ta mà nói, hai hài tử đó không là gì cả” Kha Thần hơi cúi xuống lại cười rộ lên, nàng dù sao cũng là giang hồ, đối với hậu nhân hoàng gia vốn dĩ không có hứng thú.
“Mang chúng ta đi xem.” Tất Quyền Ngọc nhìn vào mắt Cẩm Hà, nói với Kha Thần.
Kha Thần gật đầu, mang hai người ra khỏi thủ phủ, xuyên qua mấy con phố, tới một nhà dân bình thường. Kha Thần làm mấy tiểu xao có tiết tấu, một bà lão còng lưng liền ra mở cửa, sau đó khom mình hành lễ với Kha Thần, kêu một tiếng đại tiểu thư, liền dẫn mọi người vào phòng.
Nơi này gióng chỗ ở bình thường của dân thường, nhưng phía trong là một khoảng trời riêng, lại vào một căn phòng nhỏ, mới thấy hai tiểu hài tử đang chơi búp bê vải trên mặt đất.
Hai đứa trẻ thấy có người tiến vào, hài tử một tuổi liền mở to mắt nhìn người mới đến, hài tử trong lớn hơn chạy đên trước mặt Kha Thần, nãi thanh nãi khí gọi: “Kha di…”
Kha Thần duỗi tay ôm tiểu hài tử lên, quay đầu nhìn Tất Quyền Ngọc cùng Cẩm Hà: “ Đứa lớn tên Phượng Nhiễm Thành, đứa nhỏ tên Phượng Nhiễm Hi” Kha Thần vừa nói xong, tiểu hài tử trên mặt đất đã bò lại đây, ôm chân Kha Thần, a a kêu nàng. Nghĩ đến ca ca được ôm, nàng bị vắng vẻ, có chút không thuận theo..
Cẩm Hà nhìn tiểu hài tử kia đáng yêu, khuôn mặt kiều độn nhỏ nhắn, đôi mắt đen lúng kiếng hết sức trong trẻo, nhìn không được duỗi tay đên ôm, đứa nhỏ tên Phượng Nhiễm Hi thật ra không sợ người lạ, đôi mắt đên bóng bẩy không chuyển động nhìn Cẩm Hà, mãn nhãn tò mò, qua chốc lát lại vui vẻ cười rộ lên, yy nha nha nháo lung tung, duỗi cánh tay làm loạn trên người Cẩm Hà, chọc nàng cũng cười rộ lên…
“Cẩm Hà thích Nhiễm Hi?” Ánh mắt Tất Quyền Ngọc ôn nhu dừng trên người Cẩm Hà, lúc này Cẩm Hà toát ra vẻ đẹp mẫu tính.
“Ân!” Một tay Cẩm Hà ôm hài tử, một tay sờ mặt nó, sau đó là hôn lên khuôn mặt non mềm của nàng.
“Hảo, về sau hài tử này chính là hài tử của chúng ta, gọi là Tất Nhiễm Hi….”
Kha Thần nghiêng đầu nhìn Tất Quyền Ngọc, nghĩ thầm, đúng vậy, hai người các nàng không thể có con, bây giờ có được thiên hạ, về sau cũng sẽ truyền cho người khác, không nghĩ tới hai tiểu hài tử này đúng là trong họa có phúc, về sau cư nhiên có thể vì một câu nói của Cẩm Hà ngày hôm nay mà có được đế vị.
Kha Thần một bên nghĩ, một giao Phượng Nhiễm Thành cho Tất Quyền Ngọc ôm, Nhiễm Thành lại cười ha ha với tay chơi đùa vơi tóc của nàng…
Ba người cùng hai tiểu hài tử chơi đùa một lúc, sau đó mới ra khỏi phủ. Kha Thần nói một câu cáo lui liền lập tức đi tìm Hoắc Sơn của nàng. Chỉ để lại Tất Quyền Ngọc cùng Cẩm Hà chậm rãi đi dạo trên phố.
Tất Quyền Ngọc nhìn đường phố trống rỗng không khỏi thở dài một tiếng.
“Quyền Ngọc…” Cẩm Hà ở bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, trong miệng ôn nhu gọi: “Đã bao lâu chúng ta không thể cùng nhau an an tĩnh tĩnh tản bộ…” Cẩm Hà nói, trong thanh âm là cảm khái bất tận.
“Chúng ta đã từng an an tĩnh tĩnh tản bộ ở những nơi nào a…” Tất Quyền Ngọc duỗi tay, ban tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ bàn tay của Cẩm Hà: “Khi còn nhỏ, chúng ta chạy loạn khắp hoàng thành, khi đó là đơn thuần vui vẻ, như thế nào lại là an an tĩnh tĩnh tản bộ, chờ đến lớn, thời điểm muốn cùng nàng an an tĩnh tĩnh bên nhau cả đời , mới phát hiện, hết thảy đều đã thay đổi, thân bất do kỷ… Cẩm Hà, nàng còn nhớ rõ, lúc ta từ Hà tây quân đoàn trở về hoàng thành không? Ngươi nói với hoàng đế muốn trở về Tôn gia để tu dưỡng, nhưng lại là cùng ta trộm tình…”
Nghe được lời này, trên mặt Cẩm Hà đỏ ửng, nhéo lên cánh cánh tay Tất Quyền Ngọc sau đó lại ôm càng chặt: “Như thế nào lại không nhớ rõ. Khi đó, đêm nào nàng cũng trèo tường, lén lẻn vò phòng của ta…” Cẩm Hà nói ra không được, nhớ tới khi đó quyết liệt cùng điên cuồng. mà nay lại có cảm giác già rồi, không khỏi cảm khái một tiếng.
“Vậy nàng còn nhớ lúc nàng làm Thái hậu, ta đực phép tự do ra vào cung, thường xuyên cùng nàng đồng giường cộng chẩm không?” Tất Quyền Ngọc lại nắm tay Cẩm Hà hỏi.
“Như thế nào lạ không nhớ rõ, khi đó, chỉ trông nghóng Phượng Bác mau lớn để tiếp nhận trọng trách của đế quốc, ta liền chờ nàng nghĩ cách đem ta chạy trốn khỏi cung, sau đó chúng ta cùng nhau nhàn vân nhã hạc, không cần để ý đến chính sự, không cần phải lén lút, không cần phải suy xét có vi phạm luân thường đạo lý hay không. Ta cũng không cần lo lắng bị người khác tóm được nhược điểm, rồi dùng nó để hại nàng…”
Cẩm Hà không khỏi nhớ tới những ngày ấy, một người là Thái hậu, một người là tướng quân, ở trong hậu cung oanh oanh liệt liệt, rồi lại che che dấu dấu tình cảm của mình. Cái loại cảm giác này làm người ta chua xót lòng người.
“Cẩm Hà……” Quyền Ngọc khẽ nâng đầu, nhìn nàng chăm chú.
“Ân?” Cẩm Hà ôn nhu trả lời.
“Thời điểm đánh giặc, ta không có nghĩ nhiều như vậy, bởi vì ta không có lựa chọn, chỉ có thể như vậy từng bước một đi xuống, ta cũng từng cảm thấy, chờ đến khi chiến sự xong rồi, ta sẽ thuận lý thành chương gánh vác gánh nặng của thiên hạ này, nhưng hiện giờ tuy đã đánh xong, trong lòng ta lại vô pháp bình tĩnh…… Ta cảm thấy đây không phải cuộc sống ta muốn, ta có thể có lựa chọn…… Cẩm Hà…… Nàng hiểu ý của ta không? Ta đã từng nói với nàng, một ngày nào đó, ta muốn mang nàng về nơi sơn lâm thôn dã, ta muốn ở bên sơn tuyền, xây một tòa nhà gỗ, cùng nàng sớm chiều ở chung trong căn nhà nhỏ, tự do tự tại qua ngày cho đến khi rời xa trần thế……” Tất Quyền Ngọc nói, dừng lại bước chân, nghiêng đi thân mình chấp nhất Cẩm Hà đôi tay: “Cẩm Hà…… Nàng muốn có cuộc sống như thế nào?”
Cẩm Hà nhìn thật sâu Quyền Ngọc: “Ta muốn cùng nàng ở bên nhau, tự do tự tại……”
Quyền Ngọc nhìn Cẩm Hà sau đó gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng ngực: “Hảo, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nhau, tự do tự tại. Không cần dậy sớm thượng triều, không cần vào đêm phê duyệt tấu chương, không cần lúc nào cũng phải tiếp kiến đại thần, càng không cần bị hoàng cung trói buộc hai chân chúng ta……”
………..
Phượng Linh tháng 12 năm 812. Vừa mới bước lên ngôi vị hoàng đế của Phượng Linh đế quốc ( hiệu Kỳ Xuyên ) được mấy tháng, Tất Quyền Ngọc liền giao ra ngọc tỷ của Phượng Linh Kỳ Xuyên, truyền ngôi cho tân đế Phượng Nhiễm Thành. Trở thành đế vương vĩ đại nhất, nhất truyền kỳ trong lịch sử Phượng Linh, nhưng cũng vị đế vương là tại vị thời gian ngắn nhất.
Cùng tháng, tân hoàng đăng cơ, đặt xá thiên hạ. Cũng tôn Tất Quyền Ngọc làm Thái Thượng Hoàng, tôn Tôn Cẩm Hà làm Hoàng Thái Hậu, Liên Khê Liên Đồng làm Hoàng thái phi. Phong Thiết Thạch Khoan làm Trấn Viễn đại tướng quân, Hoắc Sơn làm Bình Đông đại tướng quân, cùng lễ quốc công Tôn Yến làm phụ chính đại thần của đế quốc. Đồng thời sắc phong một số công thần lương tướng khác.
Cùng tháng, Tiêu Tiểu tướng quân thụ phong đế quốc danh hiệu Uy Vũ tướng quân, tá giáp giao ra binh quyền, cùng với ngày năm tháng giêng, gả cho Xích Châu Hồng Thành Tuyệt làm hậu.
Toàn bộ Phượng Linh đế quốc tiến vào thời kỳ chiến hậu nghỉ ngơi chỉnh đốn trùng kiến, ba năm sau, khi đế quốc bắt đầu khôi phục nguyên khí, Thái Thượng Hoàng Tất Quyền Ngọc danh chấn thiên hạ, không màng cả triều văn võ cực lực giữ lại, mang theo ba vị phu nhân, cùng với hài tử 4 tuổi của các nàng - Tất Nhiễm Hi lặng yên từ quan rời đi, từ đây tiêu dao với sơn thủy, từ nay về sau, rất ít có người nhìn thấy qua các nàng……
Trên phố nghe đồn, một nhà Tất Quyền Ngọc đã từng xuất hiện ở Bắc Băng Hà, cũng có người nói một nhà các nàng đã từng đi qua Xích Châu quốc…… Thậm chí có người nói, Tất Quyền Ngọc từ bỏ quyền thế ẩn cư sơn dã, tu luyện Thiên Đạo, cuối cùng đáp mây bay mà đi…… Bất quá vô luận dã sử bịa đặt như thế nào, trong nội dung chính sử ghi lại xác thật là Tất Quyền Ngọc từ nay về sau lại chưa tham chính, cũng lại chưa trở lại hoàng thành. Này không có điểm kết, để lại vô số mơ màng không gian hậu thế.
Mà thời điểm Phượng Linh năm 827, hoàng đế Phượng Nhiễm Thành 17 tuổi cảm nhớ ân đức của Tất Quyền Ngọc. Ở trong hoàng cung tu sửa một chỗ làm Thượng Cung điện, lúc nào cũng có thể chuẩn bị nghênh đón Tất Quyền Ngọc trở về. Mà trong hoàng thành, nguyên tướng quân phủ của Tất Quyền Ngọc cũng được sửa chữa, cũng trang bị hạ nhân, tùy thời chờ đợi Tất Quyền Ngọc……
Tuy rằng, Tất Quyền Ngọc chưa từng trở về, hơn nữa cũng không biết một phen tâm ý này của Phượng Nhiễm Thành Tất Quyền Ngọc có biết hay không……
Chỉ là trong thiên hạ sớm đã lưu truyền khắp nơi truyền thuyết về hắn, vĩ đại đế vương Tất Quyền Ngọc, cứ như vậy biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, lại vĩnh viễn lưu tại trong lòng mọi người, khiến cho đương thời cùng với người đời sau không ngừng nghiên cứu, cúng bái……
Phiên ngoại:
“Nàng xác định là có thể?” Liên Đồng nắm tay Liên Khê, thuận tiện nắm viên ly hồn châu trong tay Liên Khê, đầy mặt lo lắng, lại là luyến tiếc buông ra.
“Ta bảo đảm! Ta bảo đảm ta sẽ khỏe mạnh hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về!” Liên Khê vội vàng gật đầu, trịnh trọng hứa hẹn.
“Ngươi xác định?” Liên Đồng lại hỏi.
“Bảo bối, ngươi hỏi ta 28 lần…… Mỗi một lần đều là cùng một đáp án, không có ngoại lệ cũng không có ngoài ý muốn! Đã bốn năm rồi…… Bốn năm a…… Ta mỗi ngày đều ôm viên ly hồn châu này, suốt bốn năm…… Ta cùng Cẩm Hà nghiên cứu cái này đã bốn năm, từ chỗ Mộc Tiền Hữu tiên sinh của Cẩm Hà đã sưu tập nhiều ít tư liệu, cuối cùng nghĩ ra được phương pháp này, Trường Sinh huynh ta cũng đã hỏi qua, trình độ hiện tại của huynh ấy cao bao nhiêu? Huynh ấy cũng chưa nói cái gì, kia khẳng định không có việc gì…… Bảo bối nhi…… Nàng lại không cho ta thử xem, ta muốn khóc……” khuôn mặt Liên Khê bị ninh thành một đoàn, đáng thương vô cùng nhìn Liên Đồng.
“Hừ, nàng cũng biết bốn năm nay mỗi ngày nàng ôm hạt châu này nghiên cứu? Ta thật sự không hiểu được, con mắt này lai có mị lực lớ như vậy, nàng ôm nó cũng không ôm ta……” Liên Đồng quả thực là đang vô cớ gây rối, bởi vậy có thể thấy được, đã từng băng sơn không có nghĩa là sẽ không hòa tan, hòa tan băng sơn không không có nghĩa không ăn dấm, băng sơn ghen không có nghĩa sẽ không vô cớ gây rối.
Liên Khê cứng họng, nửa ngày mới khép miệng lại: “Bảo bối…… Nàng đây là ăn giấm của hạt châu này sao? Phải không?”
“Không phải” Liên Đồng lập tức phản bác, hơn nữa lại đúng lý hợp tình.
Liên Khê ôm cổ Liên Đồng hắc hắc cười: “Ghen tị ghen tị, chính là ghen tị…… A…… Ăn dấm của một viên châu, còn ăn bốn năm trời…… Cười chết ta rồi……”
Liên Khê buôn Liên Đồng g ra, ngã lên giường quay cuồng, cười đến run rẩy nông nỗi.
Liên Đồng cảm thấy trên mặt đầy hắc ám, giận dữ xoay người ra khỏi cửa……
Liên Khê duỗi tay, cười đến nỗi chảy nước mắt, từ khe hở ngón tay trộm xem Liên Đồng có phải hay không đã rời khỏi phòng. Chờ xác nhận Liên Đồng rời khỏi phòng, trong mắt nàng liền hiện lên một mạt đắc ý, hô một tiếng thẳng thân mình nằm yên ở trên giường, đem ngón trỏ hai tay uốn lượn tương hợp, mặt khác ngón tay từng ngón tương khấu, đem ly hồn châu đặt ở giữa ngón cái cùng ngón trỏ, sau đó hai tay đặt trước ngực, nhắm mắt, bắt đầu tưởng tượng……
vấn đề thiết yếu đẻ quyết định việc Xuyên qua thành công hay không là ở chỗ, tập trung ý niệm, như vậy mới có thể bảo vệ linh hồn của chính mình, nếu không sẽ dễ dàng bị phiêu tán khi ly thể.
Để linh hồn tới vị trí mà ý niệm muốn tới, cũng chỉ có ý niệm mãnh liệt, với lại chỉ có linh hồn hoàn chỉnh, mới có thể giao tiếp cùng linh hồn đối phương hơn nữa đem linh hồn đối phương đuổi ra bên ngoài cơ thể……
Liên Khê đem ý niệm tập trung vào ly hồn châu trong tay, một lát sau, chỉ cảm thấy thân thể của mình bắt đầu biến đổi nhẹ, sau đó ý thức liền tiến vào ly hồn châu…… Ly hồn châu là một thế giới huyền diệu, giống như hỗn độn, mà linh hồn của con người tựa hồ tiến vào một nơi ngủ đông……
Ngoài cửa, Liên Đồng vội vàng chạy về……
Vừa mới bị Liên Khê chọc giận liền chạy đi một lát, vốn dĩ chỉ cần nàng sinh khí, Liên Khê tất nhiên sẽ lập tức đuổi theo tới. Chỉ là qua một lát, vẫn như cũ không thấy thân ảnh của Liên Khê, Liên Đồng đột nhiên nghĩ đến: Hỏng rồi!
Đang muốn chạy về phòng, phía sau lại bị một cái tiểu hài nhi túm lấy góc áo của nàng: “Dì, bồi ta đi vớt cá……”
“Nhiễm Hi ngoan, đi tìm mẫu thân của con……kỹ thuật bắt cá của mẫu thân con tốt nhất……” Liên Đồng đỡ trán…… Như thế nào vào cái thời khắc mấu chốt lại gặp được tiểu tổ tông này đây.
“Dì gạt ta, kỹ thuật bắt cá của mẫu thân con rấ kém…… Còn không bằng cha ta……” Tất Nhiễm Hi tỏ vẻ bất mãn, bĩu môi kháng nghị.
“Hảo, Nhiễm Hi ngoan, dì đang có việc gấp, con hãy đi tìm cha nha……” Liên Đồng hết nói nổi. Khó nhất xử lý không phải nữ tử, mà là tiểu hài tử……
“Chính là mẫu thân đang ở cùng cha…… Ở trên giường một buổi sáng…… Đều không cho ta đi vào……” Nhiễm Hi cảm thấy thực ủy khuất.
“Ta……” Liên Đồng muốn mắng nương, hai vợ chồng Cẩm Hà này thật quá đáng, mặc kệ hài tử, chỉ biết lên giường. Liên Đồng bất đắc dĩ duỗi tay đem Nhiễm Hi ôm lên: “Chúng ta trước không đi đánh bắt cá, Nhiễm Hi nghe lời, dì mang con đi tìm tiểu dì, nhưng là Nhiễm Hi không được nói chuyện, tiểu dì có thể đang luyện võ công, nếu Nhiễm Hi nói chuyện, tiểu dì sẽ tẩu hỏa nhập ma, sẽ chết người……”
“Hảo a…… Xem luyện võ công…… Con sẽ không nói lời nào.” Tất Nhiễm Hi cao hứng phấn chấn. Bổ nhào vào trong lòng ngực Liên Đồng hai chân đá đạp lung tung. Qua một trận, Nhiễm Hi thấy Liên Đồng còn không có động tĩnh, liền lôi kéo y phục Liên Đồng: “Dì, đi a…… Như thế nào không đi đâu……”
“Khê nhi……” thanh âm Liên Đồng có chút phát run, tay ôm Tất Nhiễm hi tay không khỏi buông lỏng…… người trước mặt này không phải Liên Khê nữ nhân của nàng, mà là muội muội Liên Khê của nàng, nàng quá quen thuộc hai người kia, tuy rằng có cùng một thể xác, lại có khí chất bất đồng ……
Chiển rời khỏi có một chút, tên Liên Khê hỗn đản kia thật sự ôm ly hồn châu xuyên về nhà mẹ đẻ đi…… Mà muội muội Liên Khê của nàng còn sống, thật sự còn sống, sống trong thân thể cũ của nữ nhân của nàng……
Liên Đồng không biết là nên lo lắng cho nữ nhân của mình có nguy hiểm hay không, hay là nên vui sướng vì khuất mắt về sự sống chết không rõ của muội muội nàng được cởi bỏ……
Mặc kệ tâm lý lúc này của Liên Đồng là cái gì, dù sao Tất Nhiễm Hi bởi vì Liên Đồng buông tay, mà cái mông nhỏ rớt trên mặt đất, nhìn đến biểu tình ngơ ngác của Liên Đồng, liền mếu máo khóc, quay đầu lại nhìn thấy Liên Khê, vì thế từ trên mặt đất bò dậy, vô hạn ủy khuất đi đến trước mặt Liên Khê, lôi kéo góc áo Liên Khê: “Tiểu dì…… Dì là người xấu……”
Đáng tiếc tiểu dì cũng không để ý tới nàng, ánh mắt thẳng tắp rơi trên người xuống trên người Liên Đồng. Cũng không nói lời nào.
“Oa……” Bị ngã, bị làm lơ…… Nhiễm Hi hoàn toàn ủy khuất, bắt đầu lớn tiếng khóc lên.
Liên Đồng tựa hồ bị thanh âm kinh thiên động địa này đánh thức, vội vàng đến ôm Nhiễm Hi: “Nhiễm Hi ngoan, bị ngã đau sao?”
Nhiễm Hi ngồi trên mặt đất, khóc nháo, lúc này là cực độ thương tâm, hoàn toàn không nghe Liên Đồng.
“A…… hài tử…… Làm sao vậy? làm sao vậy…… tiểu dì khi dễ con sao?” Oanh oanh liệt liệt từ trong phòng lao tới đương nhiên là mẫu thân bao che cho con, Cẩm Hà vừa mới ở dưới thân Tất Quyền Ngọc thoát ra, nhìn trên da thịt nàng còn vết ái muội chưa có biến mất, cùng với mấy chỗ vết bầm ở giữa cổ, không cần nghĩ vẫn biết vừa mới xảy ra chuyện gì.
“Ngô…… Nương…… Các nàng đều khi dễ ta……” Nhiễm Hi thấy nương, càng khóc lợi hại hơn……
Cẩm Hà vội vàng đem Nhiễm Hi bế lên tới: “Ngoan, các nàng hai là thê thê với nhau, đều cùng một hội, đừng để ý các nàng…… đợi một lát kêu cha con thu thập các nàng……”
Liên Đồng đỏ mặt, cứng họng. Lúc này đứng ở trước mặt nàng là muội muội Liên Khê của nàng, không phải là nữ nhân của nàng ……
ánh mắt Liên Khê lạnh băng dừng ở trên người Cẩm Hà cùng Nhiễm Hi, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt trở lại trên người Liên Đồng, khóe môi giơ lên một chút tựa hồ là tự tiếu phi tiếu. Giống như nhiều năm trước, Liên Đồng nhìn thấy Liên Khê cười liền cảm thấy như mùa đông là tới rồi, chỉ một chữ —— lãnh!
“Nhiễm Hi không khóc, chúng ta tìm tiểu dì dắt con đi bắt chim……” Cẩm Hà thật vất vả đem Nhiễm Hi hống hảo, chỉ còn tâm tư của nương thân, nơi nào chú ý tới lúc này Liên Khê đã không phải Liên Khê mà nàng biết a.
Một phen bế lên Nhiễm Hi đi đến trước mặt Liên Khê, một tay ôm Nhiễm Hi, một tay đi kéo y phục Liên Khê: “Đi đi đi…… Chúng ta mang Nhiễm Hi đi ra ngoài chơi……”
Liên Khê nhẹ nhàng lui một bước. Hơn nữa là nhẹ nhàng bâng quơ, không dấu vết lui một bước. Ánh mắt dừng ở trên người Cẩm Hà, trong mắt lại ti nhi địch ý.
“Ngươi lui cái gì mà lui, đợi một lát Nhiễm Hi lại không cho ngươi ôm, còn không phải để ta tự mình đến hống…… Thật là, ngày thường còn chơi đến vui vẻ, lúc này Nhiễm Hi lại khóc lại nháo, ngươi còn không chịu phối hợp, ngươi cùng nàng ấy thật giống nhau! Tâm tính tiểu hài tử! Buổi tối kêu Đồng nhi thu thập ngươi……” Cẩm Hà nói thầm. Giống như từ khi Cẩm Hà thăng cấp lên chức nương, nàng nói vô nghĩa cũng so trước kia nhiều hơn không ít, nữ nhân quả nhiên là cái dạng này sao? Đúng không? Đúng không? ( vô hạn tò mò trung )
“Làm sao vậy?” Quyền Ngọc người cha tốt rốt cuộc cũng tới.
“Cha, tiểu dì khi dễ ta……” Xem đi, hài tử chính là như vậy, dễ thay đổi, lúc này cảm thấy bị Liên Khê khi dễ, sau đó liền ở nhõng nhẽo trong lòng ngực Cẩm Hà, bây giờ lại muốn nhào hướng cha nàng tuy rằng không kiên cố, nhưng là tuyệt đối hữu lực ôm ấp.
“Nhiễm Hi ngoan, cha giúp con báo thù!” Tất Quyền Ngọc vỗ vỗ gương mặt Nhiễm Hi tươi cười một chút, cho nàng vô hạn an ủi, sau đó đi đến chỗ Liên Khê.
ánh mắt Liên Khê lạnh lùng đối diện với Tất Quyền Ngọc.
Tất Quyền Ngọc cười, đi đến trước mặt Liên Khê: “Ngốc rồi sao? hay là bị ly hồn châu làm hồn phách ngươi dời đi rồi.”
“Ngươi là ai?” Liên Khê đã mở miệng……
Tất Quyền Ngọc, Cẩm Hà lập tức sững sờ tại chỗ. Người này tuyệt đối không phải Liên Khê. Mới vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của nàng, chỉ cảm thấy kỳ quái, lúc này nghe nàng mở miệng nói chuyện, tuy rằng là cùng một người, nhưng cách nói chuyện hoàn toàn bất đồng.
Tất Quyền Ngọc đứng ở tại chỗ, hai chân hơi mở, rõ ràng đối người này có địch ý: “Ngươi là ai? Khê nhi đâu?”
Người nọ cười lạnh một tiếng, lại không đáp lời. Hiển nhiên là không nghĩ phải cần giải thích.
Liên Đồng lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đi lên hoà giải: “Đình đình đình…… Đều là người một nhà, nàng là muội muội ta - Liên Khê…… Chính là nhị nữ hiệp vang danh giang hồ nhiều năm trước ……”
“Thật không ngờ!” Cẩm Hà tỏ vẻ, hơn nữa một bàn tay xoa xoa chính mình cái trán: “Ngươi chính là Liên Khê…… Chính là……”
Liên Đồng cắn cắn môi, do dự một chút, vẫn là đến bên cạnh Liên Khê: “Các nàng là bằng hữu của ta…… Ngươi…… Có khỏe không?”
Liên Khê gật gật đầu.
Liên Đồng có chút bối rối, nhớ tới hai tỷ muội Liên gia trang năm đó, gặp mặt chỉ có lời nói lạnh nhạt. Hiện giờ…… Hiện giờ Khê nhi vẫn còn là bộ dáng kia, nàng là nàng……
Chính mình lo lắng cho nàng nhiều năm như vậy, đối với việc nàng rời đi vẫn luôn canh cánh trong lòng. Hiện giờ nàng đã trở lại.
Lòng tràn đầy cảm khái. mặt Liên Đồng hơi hơi rũ xuống, dùng động tác khó có thể lý giải ôm Liên Khê vào lòng: “Ta thực sự lo lắng cho ngươi……”
thân mình Liên Khê cương cứng tại chỗ, qua ước chừng nửa phút, mới thật vất vả mở miệng: “Ta rất tốt.”
“Đã từng có một lần Khê nhi…… Nga…… Chính là sau khi nàng hôn mê, lúc tỉnh lại, nàng nói tựa hồ linh hồn có trở về một chút, nói ngươi ở thế giới bên kia có bạn gái, phải không?” Quả nhiên, đã trưởng thành, đã không còn là Liên Đồng lạnh băng như trước, hiện giờ thật vất vả mới gặp được muội muội của mình, điều đầu tiên muốn hỏi là chung thân đại sự.
“Ân!” Băng sơn gật gật đầu: “Nàng lúc này đại khái đang làm gà luộc cho ta ăn……” thanh âm nói chuyện vẫn lạnh lẽo như cũ, chính là nội dung lại làm người bên cạnh nhịn không được bật cười, tuy rằng, đến bây giờ vẫn như cũ chưa làm rõ ràng tình huống.
“Nàng sẽ nấu cơm cho ngươi, sẽ chiếu cố ngươi sao?” Liên Đồng phi thường vui vẻ, muội muội này chỉ biết đánh đánh giết giết, nay có thể tìm được hiền thê lương mẫu đương nhiên không thể tốt hơn.
“Ân, nàng rất biết chiếu cố người.” Liên Khê trở về một câu, lão bà là bác sĩ, nhất sẽ biết chiếu cố người. Huống chi là nàng là ái nhân, càng được chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ hơn nữa.
“Xinh đẹp sao?” Liên Đồng tiếp tục hỏi, người bên cạnh lắc đầu, bắt đầu cảm thấy Liên Đồng hảo bát quái……
“Ân!” Băng sơn chỉ ân, không gật đầu, nhưng là kia một tiếng ân cư nhiên cũng thực kiên quyết.
“Ngươi xuyên trở về như thế nào?” Liên Đồng tiếp tục đặt câu hỏi.
“Ta đang ngủ.” Băng sơn tỏ vẻ mê mang. Lúc này băng sơn thoạt nhìn tương đối giống một tên ngốc.
“Vậy ngươi có gặp Khê nhi hay không, nga, có gặp nàng hay không?” Liên Đồng nhìn muội muội, lúc này quan tâm nhất vẫn là an nguy nữ nhân của nàng.
“Nàng ta phải đi về gặp ba mẹ, thời gian hai ngày.” Liên Khê rốt cuộc nhịn không được, bắt đầu tránh thoát ôm ấp Liên Đồng ……
“Hai ngày! Hảo! Hai ngày này, ta mang ngươi đi chơi……” Liên Đồng vội vàng an bài.
“Không chơi, ta lần này trở về còn muốn xử lý chút sự tình.” Băng sơn Liên Khê tỏa ra hàn khí đầy người.
“Chuyện gì?” Liên Đồng tỏ vẻ không rõ, nàng ấy đã biến mất nhiều năm như vậy, còn có chuyện gì a.
“Lúc trước ta có vài người muốn giết!” Liên Khê đầy mặt tiêu sát.
“Đừng, những cái đó sự tình khi ngươi đi rồi đều hiểu rõ, nên giết đều đa giết……” Liên Đồng đỡ ngực, muội muội này vẫn nóng tính như vậy, hiện giờ nếu nàng làm ra chuyện gì, làm không tốt liền một xác hai mệnh a…… phải nghiêm túc bảo hộ!
“Ta đây đi ngủ, nói không chừng, trong chốc lát nàng liền phải trở về đâu.” Băng sơn Liên Khê như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, khóe môi treo một mạt cười, cũng không để ý tới người khác, về phòng nằm xuống……
Để lại ba cái đại nhân một cái tiểu hài tử toàn bộ ngây ngốc……
Một lát sau, băng sơn Liên Khê chạy ra……
Ngao, không, là nhiệt tình Liên Khê chạy ra, vọt tới bên người Liên Đồng, ôm chặt nàng: “Nàng xem nàng xem, hiện tại ta đã trở về nguyên vẹn rồi sao…”
“Ân? Không phải nàng nói muốn đi xem cha mẹ?” Liên Đồng không hiểu ra sao.
“Ta là vốn dĩ tính toán như vậy, thời điểm cùng nàng trao đổi linh hồn cũng cùng nàng nói như vậy, chính là lão bà của nàng không biết a…… Nàng ấy nấu cơm xong, ta còn nghĩ có thể ăn uống thỏa thích một phen, không nghĩ tới lập tức đã bị nàng ấy đã nhìn ra, phỏng chừng muội muội ngốc tử của nàng đã thành thành thật thật nói rõ việc xuyên qua cho nàng ấy biết, cho nên cô gái nhỏ kia lập tức liền lập tức cầm chảo giơ lên đòi đánh ta, kêu ta nhanh cút đi, trả lão công lại cho nàng ấy…… Long trời lở đất a…… Cuối cùng ta đành phải hôn mê, nhanh chóng trốn trở về, đem nàng tráo trở về, chờ lần sau Liên Khê giải thích rõ ràng mới có thể đi lại.” Liên Khê cảm thấy chính mình thực bi kịch. Kỳ thật phần gà luộc kia thoạt nhìn không tồi.
“Ân, nếu trở về thì tốt rồi.” Liên Đồng yên tâm, ôm Liên Khê vuốt ve.
Liên Khê ở trong ngực Liên Đồng nói thầm: “Xem ra lúc nàng ngủ trở về tương đối an toàn……”
“Vì cái gì?” Liên Đồng hỏi.
“Nàng nghĩ xem, nếu lúc đó nàng ấy đang lái xe a, đang ở trên đại lộ, ta lại đột nhiên đổi qua, sẽ phải hôn mê trong chốc lát, kia không phải muốn hại chết người sao?” Liên Khê giải thích……
Liên Đồng đối với cái gì lái xe nghe không hiểu, nhưng là cơ bản hiểu được ý tứ của Liên Khê.
“Vậy thời điểm nào xuyên qua là tốt nhất?”
“Đương nhiên là sau 12 giờ đêm a, khi đó nàng nhất định đang ngủ…… An toàn nhất!” Liên Khê đắc ý dào dạt. Cảm thấy chính mình tìm được thời gian thích hợp nhất rồi.
“A!” Liên Khê hét lên một tiếng. ma trảo của Liên Đồng đã rơi xuống cánh tayLiên Khê: “Nàng xuyên qua lúc đó, muội muội ta không phải ôm tức phụ ngủ sao? Làm không tốt còn không biết làm ra chuyện gì nữa……”
“Ngao…… Còn có cái này……” Liên Khê ảo não thở dài……
“Uy uy uy…… Rốt cuộc tình huống như thế nào a? Nói nói rõ ràng a……” Cẩm Hà vọt đi lên, nàng thật sự không thể nhịn được nữa……
“Không có việc gì không có việc gì…… Ta muốn giáo huấn nàng trước!” Liên Đồng phất tay, nhéo lỗ tai Liên Khê đi tới phòng……
Giữa núi rừng, mỹ cảnh…… Chỉ nghe được Liên Đồng rít gào: “Nàng không biết lúc nàng không nói với ta tiếng nào liền lén xuyên về sẽ làm cho ta lo lắng sao! Nàng không biết xuyên qua thời không rất nguy hiểm sao!! Nàng không biết lúc xuyên qua cần có người hộ pháp, không thể bị quấy rầy sao!!!”
Liên Khê bi kịch nhẹ giọng nói: “Nghe nói gần đây lưu hành phong cách thần mã rít gào, không nghĩ tới Đồng nhi lại giống y như mã giáo chủ……”
Vì thế, không hiểu ra sao……
-------Hoàn-----
Truyện đến đây là kết thúc rồi!
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong thời gian qua! (。♡‿♡。)( ◜‿◝ )♡