Bá Duyên hà - tháng năm, dòng nước rộng lớn yên ả chảy xuôi, nguyên bản dòng nước thanh khiết, nay lại bị ẩn một chút tạp vật - nơi doanh trại đống quân, các loại rác thải làm cho Bá Duyên hà nguyên bản sạch sẽ lại nổi lơ lửng những dấu vết do nhân loại đóng quân.

Phòng nghị sự lâm thời.

Dương Đỉnh Du nhìn vài phó tướng ở trước mặt, ánh mắt lạnh lùng. Vài cái nam nhân đầu chôn sâu trước ngực, không dám ngẩng đầu lên.

"Các ngươi quên ta đã nói gì rồi sao..." Dương Đỉnh Du nhẹ nhàng gõ lên tay ghế vịn, phát ra âm thanh lạnh lùng, gián đoạn không rõ. Ánh mắt lạnh như băng của nàng đảo qua vài người.

Vài tên phó tướng cúi đầu càng thấp, có người ngẩng đầu lên để thở, bắt gặp ánh mắt của Dương Đỉnh Du liền nhanh chóng cúi xuống.

"Các ngươi đều xuất thân từ những tướng môn kiệt xuất của đế quốc, bởi vì kêu ngạo của các ngươi, Đế quốc Viêm Sa vĩ đại liền giao nhiệm vụ này cho các ngươi, dân chúng đem trượng phu con cái của các nàng giao cho các ngươi, vậy mà chỉ vì một phút lỗ mãng của các ngươi mà bọn họ phải mất mạng vô ích!" Trong thanh âm của Dương Đỉnh Du không chút nào che dấu lửa giận.

"Đại tướng quân bớt giận!" Rốt cuộc có người nơm nớp lo sợ mở miệng: "Tướng quân cũng biết, binh sĩ của chúng ta đều là tâm huyết đại hán tử, như thế nào lại chịu được bị người khác vũ nhục như thế. Phượng Linh tiểu nhân, cư nhiên đánh lén, nhưng cũng ngoài sự liệu của chúng ta, vạn quân cung tiễn vốn nghĩ đại quân chúng ta đi vô nơi táng thân, chỉ sợ đến trễ nên lập tức dẫn truy kích, không nghĩ trên Phượng Linh tiểu nhân, cư nhiên mai phục, chúng ta nhất thời thất trách, mong tướng quân trách phạt..."

"Trách phạt, đương nhiên phải trách phạt, đội quân tây chinh, bắt đầu từ ta đến các đại đội trưởng đều phải trách phạt, nhưng điều đó nói sau.  Nhưng bây giờ, ta muốn các ngươi nhớ rõ, chúng ta vì cái gì thất bại, là vì các ngươi khinh địch. Mấy chục vạn đại quân của chúng ta đều đóng quân ở Bá Duyên hà, địch quân chỉ có một vạn người, nếu không có kế sách an toàn, làm sau dám lại đây? Nếu không có an bài ở phía sau, nếu không nắm chắc phần thắng, như thế nào lại có thể phái một vạn người đi chịu chết? Các ngươi không lo lắng, nửa đêm sẽ có phục kích gì sao... Tùy tiện xuất kích, đế quốc ta có danh xưng tinh anh... Các gọi là binh bất yếm trá, binh thư của các ngươi vứt hết rồi sao?" Dương Đỉnh Du đập mạnh xuống thư án, phát ra tiếng nổ lớn, vài tên phó tướng không khỏi run lên.

Mọi người không nói gì, Dương Đỉnh Du lại nói tiếp: "Đóng cửa lại, chúng ta đều là người một nhà, có vài đều ta vốn dĩ không muốn nói, nhưng là chủ soái một quân, hôm nay ta phải nói, thất bại hôm nay, khinh địch là một, còn một cái là do các ngươi muốn thưởng công! Bên trong đế quốc, việc tấn công Phượng Linh vốn dĩ không có thống nhất ý kiến, văn thần chú hòa, võ tướng chủ công. Bệ hạ vẫn còn đang cân nhắc, cho đến một vài ngày trước, Phượng Linh cư nhiên dùng thủ đoạn ti tiện ám sát trọng thần triều đình của ta, bên trong đế quốc mới thống nhất tư tưởng tấn công Phượng Linh, các ngươi đều biết, muốn đánh hạ Phượng Linh thì tấn công là điều kiện tiên quyết, nếu công không được, phái chủ hòa sẽ lấy đó mà mượn cớ. Chúng ta là võ tướng thế gia, nhiều năm không có chiến tranh, một ít gia tộc đã bắt đầu xuống dốc, mà nay, mọi người đúng là muốn nhờ đại chiến Phượng Viêm này lấy lại vinh quang ngày xưa, tư tưởng này trong lòng của các ngươi, ta hiểu được, nhưng, ta muốn nói cho ngươi biết, công lao có thể thưởng, trong trận này còn vô số công lao lớn chờ các ngươi đi lấy, nhưng là, các ngươi nghe cho rõ, kỷ luật nghiêm minh, quân lệnh như núi. Về sau, phải quản thúc thuộc hạ mình cho tốt, không bao giờ được lấy lý do binh lính có tâm hán tử hay vũ nhục mà biện minh. Về sau, phàm là vi phận quân lệnh, mặc kệ chức quan to nhỏ thế nào, Dương Đỉnh Du ta, đều tiền trảm hậu tấu..."

"Tuân lệnh! " Phó tướng đầu đầy đại hãn - Dương Đỉnh Du là Chinh Tây đại tướng quân, quả nhiên có quyền tiền trảm hậu tấu, tuy rằng trước đây mọi người đều không cho điều này là đúng, dù sao, mỗi vị phó tướng ở đây là đệ tử thế gia có căn cơ thâm sâu. Chỉ sợ muốn giết người nào cũng không phải là điều dễ dàng. Nhưng theo ý của Dương Đỉnh Du lúc này, nàng quả thật muốn làm vậy.

"Về trách phạt, từ các đại đội trưởng trở xuống lãn ba mươi quân côn, nhưng nay là thời gian quan trọng hai quân đối địch, ba mươi quan côn này, tạm gác lại về sau sẽ bổ sung.... Ta tha cho các ngươi, mong các ngươi có thể rút kinh nghiệm từ việc này làm nên đại sự! Đi ra ngoài đi!" Dương Đỉnh Du nói xong, phất tay áo, các phó tướng vội vàng ra ngoài.

Đợi cho mọi người đi khỏi, tham tướng Lan Tiến mới tiến lại gần bên người Dương Đỉnh Du như giọng nói: "Tướng quân đêm qua không ngăn cản bọn họ, nguyên lai còn tưởng sẽ cho bọn họ một bài học..."

"Đêm qua ta ngăn cản không được, cũng không cần phải ngăn cản. Đại quân đã xuất chiến, Dương Đỉnh Du ta không có năng lực để khiến bọn nhị thế chủ thu hồi mệnh lệnh. Bọn họ muốn thưởng công, ta cũng không nhất thiết phải ở trong đại doanh thu hồi mệnh lệnh, làm tổn hại uy danh của Dương Đỉnh Du ta. Một vạn người này, tổn thất cũng không nhiều, ta còn phải cảm Tất Quyền Ngọc dùng tổn thất này để khiến cho đám nhị thế gia đó biết chiên tranh tàn khốc nên cỡ nào. Đừng bao giờ nghĩ đến, đại quốc Viêm Sa binh lực cường đại, đánh đâu thắng đó, không gì đỡ nổi, ta muốn cho bọn họ biết, mỗi một trận thắng lợi đều phải dùng huyết nhục mà đổi lấy, để cho bọn họ biết cái gì cũng cần phải suy nghĩ!" Dương Đỉnh Du nâng tay, ngón giữa nhẹ nhàng xẹt qua giữa trán, lấy tư thế tuyệt đẹp mà ngạo khí đẩy hai sợi tóc trên trán ra.

"Đại tướng quân anh minh, chắc chắn sẽ nhanh chóng chiến thắng Phượng Linh! " Lan Tiến chắp tay khom người nói.

"Ngươi biết điều ta ghét nhất ở ngươi là gì không?" Dương Đỉnh Du lạnh lùng lên tiến, đột nhiên nâng chân, một cước đá vào bụng Lan Tiến, làm cho Lan Tiến phải lui lại vài bước, sau đó lạnh lùng mở miệng: "Ta ghét nhất chính là khi ngươi há mồm! Nếu có thể ít nói vài câu nịnh hót, thì sẽ đáng yêu hơn đó!"

Lan Tiến ôm bụng, trên trán rịn một ít mồ hôi - tính tình của Dương Đỉnh Du rất xấu, điều này ai cũng biết, nếu một cước hồi nãy thấp xuống hai tất, thì Lan gia sẽ tuyệt hậu a!

Lan Tiến bị mắng hai câu, cứng họng, vốn dĩ muốn nói vâng, nhưng bị nghẹn ở yết hầu, cô lỗ một tiếng, nghẹn đỏ mặt chung quy không nói ra được câu gì.

"Cậu muốn ta mang theo ngươi bên cạnh, ngươi cũng nên ngoan ngoãn theo ta học tập. Ta nói cho ngươi biết, trong Viêm Sa quân, vấn đề lớn nhất chính là nhị thế chủ vô năng lúc nào cũng muốn thưởng công... Tự đại làm cho bọn họ thiếu hiểu biết, thiếu hiểu biết làm cho bọn họ cuồng vọng, Viêm Sa ta có trăm vạn cường binh, đương nhiên không ngại Phượng Linh. Nhưng bọn họ rất có khả năng sẽ làm hỏng những binh lính này. Đó là lý do tạo sao mà bệ hạ cho ta quyền tiền trảm hậu tấu! Nếu không dùng tốt quyền này, thì đó là lỗi của Dương Đỉnh Du ta rồi! Ta thẹn với trăm vạn binh sĩ!"

Dương Đỉnh Du nói xong, đứng dậy, ra khỏi phòng nghị sự, đi đến liều trại của nàng.

Dương Đỉnh Du cảm thấy, chuyện này có chút hơi khó giải quyết. Hổ Khiếu thành là nơi quân sự quan trọng phía đông Phượng Linh, nơi này có trú đại quân, tường thành cao ngất, dễ thủ khó công. Thiết Thạch Khoan nguyên bản cũng là một thế hệ danh tướng.

Theo kế hoạch của nàng, nguyên bản là cường công Hổ Khiếu thành, bởi vì vô số đại chiến của Viêm Sa đều dùng phương thức Thiết Huyết để chiến thắng trận đầu, nhằm tăng mạnh sự tin tưởng của binh sĩ, sự tin tưởng của đế quốc. Trên thực tế, theo nàng sở liệu, không quá mười ngày trước khi viện binh của Phượng Linh đến, nàng có thể thâu tóm được Hổ Khiếu thành. Không nghĩ tới động tác của Phượng Linh lại nhanh đến như vậy, Tứ Phương quân đoàn của Tất Quyền Ngọc cũng đã đến, hơn nữa trước tiên còn tổ chức tấn công. Điều này ngoài dự liệu của nàng, điều này chứng tỏ, quyết sách của Hoàng thàn Phượng Linh là phi thường quyết đoán!

Nay Tất Quyền Ngọc đã đến đây, trận chiến này liền trở thành một hồi ác liệt!

Dương Đỉnh Du vừa suy nghĩ vừa đi đến doanh trại của mình.

Tất Quyền Ngọc là người như thế nào? Mười tám tuổi liền trở thành quân đoạn trưởng của Tứ Phương quân đoàn, là đại tướng quân của Phượng Linh, nổi danh vừa có tài vừa có học, Dương Đỉnh Du thà nghĩ hắn đáng sợ cũng không nguyện xem nhẹ hắn, trên chiến trường, xem nhẹ địch thủ là một sai lầm trí mạng. Huống chi trận đánh đêm qua cũng chứng minh Tất Quyền Ngọc gan dạ sáng suốt.

Huống chi, nữ binh doanh của hắn của chứng minh được lo lắng của Tất Quyền Ngọc - hắn muốn thay đổi chế độ cũ, nữ nhân không được ra sa trường! Hắn dùng những nữ nhân có thân thủ không tầm thường, cho nàng nếm trải thất bại đầu tiên!

Có có nữ tử đêm qua... Thân thủ đương nhiên không tầm thường!

Tháng năm nóng bức, Dương Đỉnh Du cởi ra khôi giáp, mặc vào một kiện y phục màu trắng, trên bàn là trà mà hộ vệ bên cạnh vừa mới rót. Dương Đỉnh Du uống một ngụm, sau đó nhắm mắt tựa lưng vào ghế - tử nữ kia, cũng không nói đến tên của mình...( Editor: Rõ ràng là người ta có nói! Là do ngươi không cú ý mà thôi!)

Y phục dạ hành, ngũ qua xinh đẹp, dáng người duyên dáng, con ngươi lóe sáng, thân thủ lưu loát mà phiêu dật...

Tay Dương Đỉnh Du đặt trên tay ghế vịn, nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt bóng loáng - nữ tử kia, nữ tử kia... Là ai?

Cùng lúc đó, Hoắc Sơn ở trong doanh trại của Tất Quyền Ngọc hung hăng đánh cái hắc xì, sau đó không nhịn được rùng mình một cái. Nàng dùng sức xoa xoa mũi, có chút nghi hoặc nhìn ra cửa sổ, lẩm bẩm: "Không thể nào bị cảm mạo được! Khí trời hôm nay nóng như vậy, lấy thân thể của nàng, không dễ dàng bị cảm mạo..."

Không hiểu được!

Tất Quyền Ngọc nhìn tiểu bộ dáng của của nàng, nhịn không được cười: "Tối hôm qua ngươi đụng phải Dương Đỉnh Du? Không bị nàng ta dọa sợ đi?"

"Ta phi..." Hoắc Sơn nhớ tới võ công của Dương Đỉnh Du, tuy rằng kém hơn lão đại một chút, nhưng tư thế phụ cốt chi thư kia, tư thế bá đạo vung kiếm kia, làm cho Hoắc Sơn rét lạnh một cái, nhưng đang ở trước mặt Tất Quyền Ngọc, cũng không thể nào mất mặt như vậy, vội vàng trấn định lại, ngưỡng mặt ngạo nghễ nói: "Ta làm sao bị nàng ta dọa sợ được, ta còn muốn hỏi nàng ta xem là có bị ta dọa sợ hay không đây... Nàng ta một thân hồng giáp, ở trong bóng đêm, hình dáng như nữ quỷ! Ân, đúng vậy, giống như nữ quỷ! Bất quá, công phu của nàng ta quả thật lợi hại... Lão đại ngươi về sau, phải cẩn thận chút!"

"Cái đó không sợ, ta đoán hai ngày sau nàng ta sẽ đến khiêu chiến, lúc đó ta sẽ gặp nàng ta!" Tất Quyền Ngọc cười khẽ nói.

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài lại vang lên âm thanh của vệ binh: "Người đến là người nào?" Sau đó là âm thanh binh khí chặng lại.

"Ta tìm công tử gia!" Âm thanh lạnh nhạt, mười phần trung khí, thể hiện phong phạm của cao thủ nhất phái.

Tất Quyền Ngọc giương mày lên, vội vàng đứng lên, hai bước đi đến cửa, kéo cửa ra cười nói: "Trường Sinh huynh đã đến!"

Mộ Trường Sinh một bộ dáng phong trần mệt mỏi, không nhanh không chậm hướng Tất Quyền Ngọc hành lễ: "Ra mắt công tử gia!"

Vệ binh ở cửa vội vàng lui ra, ánh mắt sợ hãi nhìn Mộ Trường Sinh, không ngờ nam nhân râu ria xồm xoàm này là khách quý của Tất tướng quân, phải biết rằng, Tất tướng quân không cho phép nam nhân đi vào doanh trại của hắn.

"Khê nhi có tìm được Đồng nhi không?" Tất Quyền Ngọc luôn lo lắng cho tỷ muội Liên gia, nay thấy Mộ Trường Sinh liền khẩn trương hỏi.

"Tìm được rồi, hai người đang bị thương, đang dưỡng thương ở chỗ của Kha Thần, rất an toàn, công tử gia không cần lo lắng. Chính là hai vị phu nhân lo lắng đông tuyến khai chiến, nên kêu ta chạy lại đây." Mộ Trường Sinh một bên vừa nói, một bên quăng cục nợ xuống.

"Kha Thần?" Hoắc Sơn trong miệng lặp lại cái tên này.... Chính là Kha gia đại tiểu thư không gì không biết trong truyền thuyết... Bỏ lại sự vụ Kha gia, một lòng đi theo Liên nhị tiểu thư... Nay Liên nhị tiểu thư cùng Liên đại tiểu thư ở chỗ của Kha đại tiểu thư? Không biết sẽ có cảnh tượng gì a?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play