Phượng Linh tháng năm năm 810, Tất Quyền Ngọc vĩ đại gấp rút dẫn quân tiếp viện Hổ Khiếu thành, lần đâu tiên tham gia đại chiến Phượng Viêm, cũng tại trận chiến này, đem nữ binh doanh nâng lên một vị trí mới, từ nay về sau, không còn ai dám nói, thiên hạ này là của nam nhân, chiến trường là của nam nhân.... Mà trong toàn bộ đại chiến Phượng Viêm, ngoài nhân vật truyền kỳ Tất Quyền Ngọc, người làm cho người ta cảm khái, còn có các nữ tướng bên cạnh nàng dần đi lên vũ đài lịch sử, tìm hiểu sâu về các nàng, mọi người sẽ thấy được đằng sau cái tên của mỗi người đều là những thơ văn hoa mỹ - Hoắc Sơn, Tiếu Tiểu, Thiết Thạc Tuệ, tam đại nữ tướng bên người Tất Quyền Ngọc, lần đầu tiên đi lên vũ đài đại chiến, cũng đã thể hiện tài hoa của bản thân...

----[Thời đại anh hùng Tất Quyền Ngọc] ----

Thiết Thạch Tuệ cùng Thiết Thạch Khoan lâu ngày gặp lại, huynh muội hai người không tránh khỏi có chút xúc động. Hai người kích động trò chuyện một hồi, Thiết Thạch Khoan lại nghe Thiết Thạch Tuệ nói chuyện trong nhà, huynh muội hai người lại cảm khái một trận, đến giữa trưa.

Cùng Tất Quyền Ngọc dùng qua cơm trưa, Thiết Thạch Khoan triệu tập hai quân Dũng Sĩ quân đoàn cùng Tứ Phương quân đoàn tổng cộng có mười vị phó tướng, ba vị tham tướng,  cùng với các đại đội trưởng mở cuộc họp quân sự động viên tinh thần. Trận chiến giữa Dũng Sĩ quân đoàn cùng Dương Đỉnh Du quả thật không được tốt, chỉ luôn thủ thành, tuy rằng thương vong không tính là quá lớn, nhưng cảm giác địch nhân luôn kề cận bên cạnh, tùy thời đều có thể đến tấn công quả thật rất khó chịu.

Thiết Thạch Khoan hướng tới Tứ Phương quân đoàn thực hiện quân lễ, sau đó nói: "Ta đại diện cho cao thấp trong Dũng Sĩ quân đoàn, hoan nghênh Tứ Phương quân đoàn đến, cũng hy vọng các huynh đệ tướng sĩ của Tứ Phương quân đoàn có thể nhanh chóng tích cực tiếp nhập vào trạng thái chiến đấu, từ tận đấy lòng ta thật lòng cảm tạ cùng khâm phục. Mười ngày trước, đại quân Dương Đỉnh Du xâm phạm biên giới, ý đồ nhúng chàm quốc thổ Phượng Linh ta, làm nhục quân sĩ Phượng Linh ta, tâm này thật đáng khinh. Nay Phượng Linh ta đông chiến Viêm Sa, tây có Xích Chậu quấy phá, bảo hộ thật tốt sông núi Phượng Linh chính là sứ mệnh vĩ đại mà binh sĩ chúng ta phải gánh vác, chiến đấu trên sa trường. Ta tin tưởng Tất Quyền Ngọc đại tướng quân cũng nghĩ như vậy, tất nhiên từ nay về sau có thể hợp tác cùng Dũng Sĩ quân đoàn đem đại quân Dương Đỉnh Du đuổi ra khỏi thổ địa Phượng Linh!"

Binh sĩ trong Tứ Phương quân đoàn đáp lễ. Trong khoảng khắc này, dù các vị lão tướng có kinh nghiệm sa trường hay các nhóm tướng sĩ dù có từng trãi qua chiến tranh hay không thì tựa hồ đều sản sinh ra một loại trách nhiệm cùng sứ mệnh, một loại vinh dự cùng tâm huyết. Trong các binh sĩ không hề thiếu nữ tử nhưng vì câu nói 'Binh sĩ sa trường' kia mà nhiệt huyết đôi trào.

Thiết Thạch Khoan nhìn mọi người xung quanh, sau đó dùng giọng nói đặc hiệu hữu lực của quân nhân nói tiếp: "Dương Đỉnh Du điều mấy trăm thuyền lớn, bá chiếm Bá Duyên hà, tùy thời đều có thể nhận tiếp viện lương thực cùng binh sĩ từ Viêm Sa, Phượng Linh chúng ta cùng Viêm Sa khai chiến, rất có thể sẽ bị Hồng Thành quân ở phía tây tập kích sau lưng. Như vậy, Phượng Linh sẽ lâm vào trạng thái bị Viêm Sa cùng Xích Châu hai mặt giáp công. Việc tiếp viện binh lực cùng lương thảo đều trở thành vấn đề. Cho nên, nay Hổ Khiếu thành ta bị Dũng Sĩ cường công, chúng ta luôn dùng chiến pháp tử thủ để chờ Tứ Phương quân đoàn đến, sau đó phản công"

Trong mắt mọi người đều lộ ra ánh sáng ngời ngời. Bị tấn công mười ngày, tuy rằng Hổ Khiếu thành trụ vững, nhưng cái loại cảm giác uất ức, bị động này làm cho mỗi người trong lòng đều lo lắng, tường thành này sẽ có một ngày bị Dương Đỉnh Du phá hủy, tướng sĩ anh dũng, một ngày nào đó sẽ bị Dương Đỉnh Du mài hết sắc bén. Nay nghe được lời của Thiết Thạch Khoan tướng quân nói, sẽ có ý định phản công, máu của mọi người trong Dũng Sĩ quân đoàn lập tức sôi trào. Mà phần lớn tướng sĩ trong Tứ Phương quân đoàn đều chưa trãi qua chiến tranh, bọn họ khát vọng được ở trên chiến trường lập công... Đây chính là thị huyết thiên tính của binh sĩ.

"Nay Dũng Sĩ quân đoàn được Tứ Phương quân đoàn gấp rút tiếp viện, binh lực tăng mạnh, phản công là điều đương nhiên. Ta cùng Tất Quyền Ngọc tướng quân sau khi thương lượng, quyết định tối nay dụ công, vốn dĩ Tứ Phương quân đoàn trãi qua bôn ba có chút mệt mỏi, ý của ta là để Tứ Phương quân đoàn nghỉ ngơi hai ngày, sau đó tính tiếp, nhưng dựa theo ý tứ của Tất Quyền Ngọc tướng quân, quân giả quỷ nói, Dương Đỉnh Du còn chưa biết viện quân của ta đã đến, cho nên chúng ta phải bất ngờ đánh úp, mới có thể lấy ít thắng nhiều, để cho bọn họ biết, thế nào là khí thế của Phượng Linh!" Thiết Thạch Khoan hơi hơi vuốt cằm nói: "Tiếp theo Tất Quyền Ngọc tướng quân sẽ án bài tác chiến cho chư vị..."

Tất Quyền Ngọc cúi chào, hướng tới mọi người cười, sau đó liền lấy đại đội làm đơn bị cơ bản để an bài. Ra ngoài dự kiến của mọi người là, vốn nghĩ nữ binh doanh sẽ làm hậu cần cùng công thành, lúc này cư nhiên bị Tất Quyền Ngọc an bài thành đội tiên phong đánh lén, tập kích quân của Dương Đỉnh Du. Ở phương diện giáp công, mười vạn binh kia lại dùng binh của Dũng Sĩ quân đoàn, trên thực tế, nếu nhiệm vụ này không rơi vào tay Dũng Sĩ quân đoàn, thì mặt mũi Thiết Huyết nam nhi trong Dũng Sĩ quân đoàn sẽ không nhịn được.

Tất Quyền Ngọc tự mình chỉ huy đợt tập kích này, năm vạn tân binh là công binh, vào đêm sẽ lặng lẽ ra ngoài khiêu chiến. Toàn bộ quân còn lại đóng quân ở trên tường thành cùng trong thành, tùy thời tiếp viện mười vạn quân giáp công lui lại sau khi đánh lén, cùng với một vạn cung tiễn nữ binh.

Sau khi toàn thể an bài thỏa đáng, các quan quân phân công nhau an bài, Tất Quyền Ngọc đặt biệt giữ Hoắc Sơn cùng Tiếu Tiểu ở lại - một vạn người đánh lén, do hai người này suất lĩnh.

"Biết ta vì sao ta để hai người các ngươi đi không?" Ánh mắt Tất Quyền Ngọc xẹt qua mặt Hoắc Sơn cùng Tiếu Tiểu.

"Bởi vì lão đại muốn chỉ định đại đội có nhiều người trong giang hồ, đi tới đi lui, làm loạn quân địch, một vạn khó địch lại mười vạn, nhưng tốc độ lui về sau khi quấy phá lại là đội có tốc độ nhanh nhất." Hoắc Sơn cười nói. Tất Quyền Ngọc chỉ định đại đội này vừa lúc là đại đội mà nàng thường dẫn binh.

"Đúng vậy, lần này khó nhất chính là lui lại, muốn giảm bớt thương vong, đương nhiên phải dùng người có thể chạy trốn nhanh. Người trong giang hồ đương nhiên võ công không kém, tuy rằng trong một vạn người này có rất nhiều người không phải người giang hồ, nhưng sau hai năm được Hoắc Sơn ngươi dùng phương thức của giang hồ mà huấn luyện, võ công của một vạn người này tuy không tính là cao, nhưng bản lĩnh chạy trốn thật sự rất tốt" Tất Quyền Ngọc cười.

"Được rồi, lão đại ngươi sao lại ăn nói khó nghe như thế" Hoắc Sơn vừa nghe đến hai chữ chạy trốn, khuôn mặt liền hiện lên hai rặng mây đỏ, đối với quân nhân, hai chữ này thật sự không tốt lành gì.

"Tốt lắm, ta cho hai ngươi mang nữ binh doanh ra trận, thật ra có chút tư tâm, trong toàn bộ Phượng Linh việc gì cũng do nam nhân là đương gia, nữ tử luôn ở đại vị thấp, ở trong quân đội đế quốc cũng vậy, nữ binh doanh của Tứ Phương quân đoàn tuy rằng thành lập lâu như vậy, nhưng trong mắt người khác, chính ra không lập được công trạng gì ở sa trường. Trận đầu tiên này, ta muốn nữ binh doanh ra trận, để người trong thiên hạ thấy rằng, cân quắc không tu mi. Thiên hạ này, có rất nhiều nữ nhân lợi hại... Vì nữ nhân trong thiên hạ mà tranh khẩu khí đi! Trận này, Thiết Thạch Tuệ cũng muốn đi, nhưng ta an bài nàng ở bên cạnh Thiết Thạch Khoan tướng quân, có thể quan sát chiến trường, học tập chỉ huy. Mà ta sẽ tự mình tham dự trận tập kích này. Sẽ chiến đấu cùng với các ngươi" Tất Quyền Ngọc đập đập bàn: "Viêm Sa Dương Đỉnh Du, ta muốn biết được, người này lợi hại đến mức nào?"

"Lão đại cũng đi?" Tiếu Tiểu mở to hai mắt hỏi. Võ công của Tất Quyền Ngọc sâu không lường được. Ở trong Tứ Phương quân đoàn chưa từng có người khiến cho hắn toàn lực đối phó.

"Đúng vậy, cũng đi. Đây là lần đầu tiên nữ binh doanh thượng chiến, ta cũng muốn đi" Tất Quyền Ngọc gật đầu thật mạnh: "Hảo, đi an bài đi. Đợi đến tối, chúng ta sẽ cùng hành động"

Tất Quyền Ngọc nói xong, liền đứng dậy trở về trại.

Tối nay, những người tham gia đánh lén sẽ không mặc giáp mà chỉ mặc trang phục dạ hành, Tất Quyền Ngọc cũng vậy. Cởi khôi giáp, Tất Quyền Ngọc do dự một lát, vẫn đem y phục Cẩm Hà tự tay làm, mặc lên người...

"Cẩm Hà... Ta nhất định sẽ trở lại bên cạnh ngươi! Chờ ta!" Tất Quyền Ngọc nhẹ giọng nói...

Ban đêm toàn bộ Hổ Khiếu thành trước sau như một, dần dần an tĩnh lại, nhưng im lặng của tối nay không giống như mọi ngày, hôm nay, mọi người không đi ngủ mà yên lặng không một tiếng động tập hợp ở giáo trường. Sau đó dựa theo phân phó của tướng quân, mỗi người đều có một cương vị và vị trí riêng.

Lặng lẽ đi ra từ cửa sau của thành, năm vạn công binh, cầm xẻng ở nơi cách thành hơn một dặm nương theo hôn ám bắt đầu đào chiến hào, chằng chịt chiến hào ở trên mặt đất bằng phẳng, ở giữa có một đường rộng khoảng năm mươi thước, dùng để cho quân Phượng Linh lui lại. Mà trước đó các bộ đã được thông tri.

Nửa canh giờ sau, Tất Quyền Ngọc mặc hắc y, suất lĩnh, một vạn người xuất phát. Trong một vạn người này, có đủ loại binh khí, đao có kiếm có, thương có, chủy có, phiến có... Tóm lại có rất nhiều binh khí kỳ môn. Nếu là ban ngày, nếu xuất hiện nhiều loại binh khí kỳ quái như vậy, mà chủ nhân của bọn chúng đều hiện lên sát khí, người khác nhất định sẽ cho rằng, sắp mở ra đại hội võ lâm sao....

Hôm nay bất đồng, trên lưng những võ lâm nhân sĩ, ngoại lệ lại không có bao đựng tên hay cung tên. Hành động hôm nay, mọi người đều được phát hai mươi mũi tên được bao dầu. Vì đây là quấy phá. Những người này khi rèn luyện trong quán doanh đều mặc áo giáp, nay cởi ra, nhất thời cảm giác tay chân linh hoạt, như được trở lại những ngày tháng giang hồ ngày xưa. Trong lúc nhất thời cư nhiên hăng hái.

Trước khi xuất phát, Tất Quyền Ngọc triệu tập một vạn binh lính này để họp, không cường điệu một vấn đề gì hết, chỉ cường điệu một vấn đề đó là mọi người tham gia hành động không được tự ý rờ khỏi đơn vị. Sau khi nhận được tín hiệu, lập tức đốt lửa phóng tên. Trong thời gian ngắn, phải bắn hết toàn bộ hai mươi tên, sau đó mặc kệ kết quả như thế nào, lập tức lui lại.

Một trong số tật xấu của người trong giang hồ chính là không thích nghe chỉ huy, thu rằng trong một vạn người này đa số là lão binh, đã hình thành thói quen có cuộc sống quân đội kỷ luật nghiêm minh, nhưng vẫn còn có một vài binh sĩ mới vẫn còn giữ tư tưởng anh hùng cá nhân, Tất Quyền Ngọc không muốn để những người này đi chịu chết. An bài thỏa đáng, một vạn binh yên lặng tiến đến bờ sông Bá Duyên hà. Hôm nay đúng là mộ ngày không trăng không sao, ánh sáng rất là ảm đạm. Đoàn người dùng miến vải đen bộc lại binh khí, phóng nhẹ cước bộ - có người nói, nguyệt hắc phong cao, là đêm để giết người a...

Người vừa mới cảm khái, một lát sau liền không lên tiếng nữa, bởi vì trán của nàng bị gõ một cái, trong bóng đêm hôn ám mới nhìn rõ, người gõ đầu nàng chính là Tất Quyền Ngọc đại tướng quân a.

Nhất thời cảm khái mênh mông, biến thành soi trào, khó có thể ức chế được kích động, bất quá, quân lệnh như núi, hành động đêm nay không thể phát ra tạp âm. Người này là tân binh mới gia nhập quân ngũ, nên trong lòng không ngừng hò hét: trời ạ, trời ạ, Tất đại tướng quân cốc đầu ta, Tất Quyền Ngọc trong truyền thuyết a...

Nàng còn chưa kịp hưng phấn đủ, ghé mắt làm sao còn bóng dáng của Tất Quyền Ngọc...

Thuật ẩn thân trong truyền thuyết? Thuật di hình đổi ảnh trong trong truyền thuyết? Nhất thời cảm giác sùng bái như sóng vỗ liên miên không dứt..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play