Liên Khê cùng Liên Đồng vội vàng chuẩn bị cho hoa trang, tháng năm hoa trang được khai mạc một cách long trọng, dựa theo kế hoạch mà Liên Khê bày ra, bắt đầu từ tập tranh tinh mỹ, đến cái long trọng gọi là mốt trang phục, trong nháy mắt hoa trang nhanh chóng trở thành tiệm may xa hoa nhất Phượng Linh, các quan to quý nhân phải sở hữu ít nhất hai bộ y phục mới gọi là có mặt mũi. Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại, trang phục được mọi người chú ý đến như vậy đều nhờ vào tập tranh "Người mẫu" đầy tinh mỹ.

Nếu thật sự nói như vậy, thì đại đa số người vẫn không thể nhận, dựa theo cách nói của Liên Khê đó là khái niệm mở rộng, làm cho tất cả mọi người biết, những cái tốt nhất của hoa trang, trước nhất là về ý tưởng thiết kế, sức tưởng tượng tuyệt hảo, mà sức tưởng tượng này được thông qua từ lực lượng xa hoa nhất kinh thành chính là các họa sư cung đình cùng các thi nhân, vẽ những người xinh đẹp nhất đế quốc để làm thành tập tranh, thể hiện sự cực độ xa hoa cùng tiền vệ lý nhiệm...

Ngươi cảm thấy y phục này rất khó coi phải không? Là do ngươi không có mắt thẩm mỹ, ngươi không thấy các nương nương trong cung điều mặc như thế này à?

Ngươi cảm thấy y phục này hoàn toàn đi ngược lại với truyền thống có phải hay không? Đó là do ngươi không có kiến thức, ngươi không thấy Tất Quyền Ngọc đại tướng quân cũng mặc như thế à? Mà Tất đại tướng quân chính là tướng quân trẻ tuổi nhất đế quốc -  tuổi trẻ nhất, trước nhất vệ!

Hoa trang kinh doanh thật thành công, trong lúc nhất thời, Liên Đồng cùng Liên Khê đem phần quà cưới, từ Liên gia bố trang lập nghiệp, người kinh doanh trong toàn bộ đại lục cũng không ai có thể vượt mặt được phẩm bài xa xỉ này.

"Hoàng Thượng... Hoa trang của hai vị phu nhân Tất gia, Hoàng Thượng cũng biết chứ?" Võ Sách đứng bên cạnh người Hoàng Thượng, khom người hỏi. Về chuyện hoa trang của hai nữ nhân của Tất Quyền Ngọc, sớm đã gây ồn ào huyên náo, Võ Sách cẩn thận suy nghĩ, hôm nay là cơ hội tốt để hắn thực hiện ý niệm trong đầu.

"Chuyện tình lớn như thế, Trẫm sao lại không biết?" Hoàng Thượng cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết chữ.

"Các nương nương trong hậu cung căn bản không nên xuất đầu lộ diện, làm ảnh hưởng đến thanh danh của Tiên hoàng, nay lại đi làm cái gì mà người mẫu cho Tất gia... Hoàng Thượng... Cái này không hợp với lễ tiết, ảnh hưởng xấu đến tôn nghiêm của hoàng tộc!" Võ Sách vừa nói, vừa nhìn Hoàng Thượng chấm mực, bắt đầu viết chữ.

"Còn gì nữa không? Ngươi nói hết một lần đi!" Hoàng Thượng thả bút, nghiêng đầu nhìn hắn.

Võ Sách thấy Hoàng Thượng thực sự nghe hắn nói, liền lập tức sửa sang lại một chút ý nghĩ nói: "Nay, quan to quý nhân khắp hoàng thành đều điên cuồng truy phủng hoa trang, nguyện ý trả giá gấp mười thậm chí gấp trăm lần cho một bộ y phục - Tất gia làm như vậy, không phải là đang cỗ vũ mọi người phung phí? Đế quốc nay tuy rằng phồn hoa hưng thịnh nhưng phải biết tiết kiệm, đó chính là di huấn của các lão tổ tiên để lại, nay lại quật khởi lên cổ uy phong tà khí, không hợp với truyền thống tiết kiệm, huống chi đế quốc có quy định, phàm là thần tử thì không được phép theo thương, để tránh việc quan thương cấu kết, trộm lậu thuế khoán, chèn ép đồng hương, tạo thành cạnh tranh không tốt. Vi thần nghĩ, chuyện này vô luận là như thế nào cũng không phải chuyện nhỏ, Hoàng Thượng có thể hay không ngăn lại một chút?" Võ Sách khom người nói.

"Nói xong rồi?" Hoàng Thượng cười nghiêng đầu nhìn hắn.

"Vi thần nói xong!" Võ Sách khẽ nhíu mày, tiểu Hoàng Thượng tuy còn nhỏ nhưng đôi lúc Võ Sách cũng không nhìn thấu được suy nghĩ của hắn.

"Võ Sách, trẫm biết một mảnh trung tâm của ngươi, đều là vì đế quốc vì trẫm, trong lòng trẫm hiểu được. Võ Sách a, trẫm tuy rằng chỉ mới mười hai tuổi, nhưng ngồi trên vị trí hoàng đế này cũng đã ba năm, khi những hài tử khác còn đang nháo sự đánh nhau trên đường, thì trẫm còn đang đọc tấu chương, khi những hài tử khác còn đang ở trong vòng tay che chở của phụ mẫu thì trẫm đã mất đi song thân, bị mẫu hậu mang theo xử lý quốc sự, trẫm không phải tiểu hài tử bình thường, cho nên Võ Sách, ngươi cũng đừng nghĩ trẫm là tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu cái gì cũng không biết" Tiểu Hoàng đế thở dài nói.

"Vi thần chưa từng xem Hoàng Thượng là tiểu hài tử. Thần biết Hoàng Thượng vất vả!" Hoàng Thành đương nhiên vẫn là Hoàng Thượng, cho dù là một tiểu hài tử nhỏ tuổi cũng là Hoàng Thượng, hài tử hoàng tộc ngay từ nhỏ đã được giáo dục không giống với người thường, mưa dầm thấm đất chuyện trong hoàng cung, mưa dầm thấm đất về chuyện thiên hạ đế quốc, mười hai tuổi đương nhiên đã không còn là tiểu hài tử.

"Như vậy trẫm nói cho ngươi biết, chuyện tình lần này của Tất gia, mẫu hậu đã cùng ta nói qua, hỏi qua ý kiến của trẫm, trẫm cùng mẫu hậu nói chuyện một hồi, mẫu hậu cũng nói giống ngươi, đều đem mọi chuyện nói ra, chỉ là có chút khác, mẫu hậu còn nói điều mà ngươi chưa nói đến" Hoàng đế mỉm cười nhìn Võ Sách.

"Còn điều gì a?" Võ Sách đầy bụng nghi vấn.

"Chuyện hậu cung phi tần xuất đầu lộ diện quả thật không nên, nhưng thứ nhất có thể lấy thể diện hoàng cung thân thiết với dân, vả lại, các mẫu phi ở trong hậu cung cũng không có làm gì, cho các nàng chút việc làm, xem như sau này còn có cái để tưởng niệm... "

Lúc Hoàng Thượng định nói tiếp, nhớ đến lúc Thái hậu nắm tay hắn nói: "Hoàng Thượng cũng biết, nữ nhân trong hậu cung là như thế nào? Không có việc làm, không có tương lai, không có sinh khí, thậm chí là không có sinh mệnh.... Nếu có thể phóng cho các nàng một con đường sống, thì đó là tích đức?" Đương nhiên, những lời này không thể nói với ngoại thần, Phượng Bác không hiểu được nguyên do trong đó, nhưng Phượng Bác biết, trong hậu cung, nữ nhân điên loạn, nữ nhân tự sát... Đều có! Các nàng tự tử trước đó không phải là muốn đi theo tiên hoàng, mà là muốn nói: "Ta muốn ra ngoài..."

Cho nên, Phượng Bác có thể hiểu câu nói của mẫu hậu 'Phóng cho các nàng một con đường sống!". Các nàng cả đời cũng không thể rời khỏi cung, sinh lộ của các nàng chính là khiến các nàng ở trong hậu hậu cung tìm một chút khoái hoạt, làm người mẫu cũng được, chơi mạt chược cũng tốt...

"Nhưng Hoàng Thượng...." Nhưng Võ Sách cảm thấy lý do này có chút gượng ép.

"Nữ nhân hậu cung, chính là nữ nhân của hoàng tộc ta, là việc nhà của trẫm, ngươi không cần quan tâm!" Phượng Bác đánh gãy lời của Võ Sách, là một hoàng đế, hắn không cần phải giải thích nhiều lời với một thị vệ.

"Vâng, Hoàng Thượng! " Võ Sách thất bại. Lời của Hoàng Thượng là vàng là ngọc.

"Về vấn đề cạnh tranh bất lương, lấy thân thế hoa trang của nàng, ai có thể cùng nàng cạnh tranh? Nguyên bản Liên gia bố trang không phải nơi ai cũng có thể so sánh, với lại hoa trang này, là do Liên gia bố trang tỉ mỉ tạo ra, người khác cho dù muốn cạnh tranh cũng không có năng lực. Cho nên vấn đề cạnh tranh ác tính cũng không tồn tại. Mà Liên gia bố trang chính là sản nghiệp của Liên gia, là của hồi môn của hai vị phu nhân Tất gia, tuy hai vị tiểu thư Liên gia là phu nhân Tất gia, nhưng Tất Quyền Ngọc cũng không tham dự, cũng không được xem là đại thần teo thương. Trên thực tế, đối với hoa trang, Thái hậu cũng nói, sẽ giám thị nhiều hơn, thuế của người khác là một tầng, nhưng của hoa trang là ba tầng, ở hoa trang, chúng ta có thể thu thêm rất nhiều khoản thuế. Những túi bạc của quan to quý nhân cũng có thể biến thành bạc trong quốc khố. Đối với đế quốc là tốt. Nếu nói không biết tiết kiệm, vi phạm lễ chế, thứ nhất nay là thái bình thịnh thế, dân giàu nước mạnh, mọi người quả thật cần nâng cao mức sống, vả lại giá cả của loại y phục này, chỉ có quan to quý nhân mới có thể mua được, quy mô cũng không lớn, hơn nữa bình thường khi những người này có tiền nếu không đến hoa lâu đắt tiền thì cũng đến thanh lâu kỹ quán, làm nhục không khí. Chúng ta cũng không thể thu về nhiều thuế như vậy!" Tiểu Hoàng Thượng nói xong trong lòng có chút đắc ý, nhưng vẫn khác chế trong miệng, vẫn không nói lời cuối cùng mà Thái hậu nói với hắn.

Thái hậu ngày đó nói với hắn: "Hoàng Thượng, hoa trang càng thu được nhiều bạc càng tốt, chúng ta càng thu được nhiều thuế má, đây cũng không phải là chuyện trọng yếu nhất, mà chuyện trọng yếu là từ trước đến nay, mỗi lần gặp chiến sự, đến lúc trưng thu ngân lượng của các quan tô quý nhân, ai ai cũng đều khóc than. Nay để hoa trang ghi lại thật rõ ràng, sau này khi đến thời điểm trưng thu thời chiến ai dám nói không có bạc, ta liền lấy sổ sách ra làm bằng chứng, nếu không muốn bản thân phạm tội khi quân thì phải giao tiền ra!"

Hoàng Thượng cảm thấy, quả nhiên lợi hại, chiêu này, quan to quý nhân chắc chắn chưa nghĩ đến, bất quá mẫu hậu nói, không được để cho người thứ ba biết!

Phải biết rằng, Hoàng Thượng ngồi trên vị trí Hoàng đế ba năm, mỗi lần Thái hậu xử lý quốc sự đều hỏi qua một chút về ý kiến của hắn, tuy rằng đều lấy chủ ý của Thái hậu nhưng mà thái hậu cũng giải thích rõ nguyên nhân với Hoàng Thượng. Trong ba năm này, hắn cũng học được không ít thứ, nay về chuyện chính vụ, chỉ cần không liên lụy lớn, hắn đều quyết định, thẩm qua, sau đó đưa cho thái hậu xem, chỉ có một ít đại sự, Thái hậu tự mình quyết định.

Vì thế, Tiểu Hoàng Thượng cũng thể hiện sự nghiêm minh trong lời nói của mình.

Võ Sách có vẻ lui ra, nguyên bản nghĩ đến việc này, Tất gia sẽ không thoát khỏi, nhưng không ngờ ý của Hoàng Thượng lại đồng ý với hắn ta! Không được, về sau phải càng chú ý tới những chi tiết của Tất gia... Nếu không hắn cũng có thể lung lay vài người bên cạnh Hoàng Thượng, cái đó gọi là nhiều người nói xói chảy vàng, một mình hắn nói, Hoàng Thượng sẽ cảm thấy không có khả năng xảy việc gì nhưng nhiều người luôn luôn nói Tất gia không tốt, sẽ có một ngày Hoàng Thượng sẽ luận tội hắn ta...

Tất Quyền Ngọc a Tất Quyền Ngọc ngươi không đắc tội với ai khác, lại đi đắc tội với Võ Sách ta!
_________

Thời gian qua thật nhanh, đảo mắt đã qua một năm. Võ Sách vội vàng hồi phủ - khách quý lại đến...

Trử Thương cùng Võ Sách khách sáo một phen, ngồi xuống liền vào chủ đề chính.

"Võ đại nhân đã tìm được tội chứng của Tất gia chưa?" Trử Thương hỏi, sau đó lại nói thêm một câu: "Nhiều ngày như thế này, Hà Xuyên ta vẫn luôn tìm hiểu cụ thể tình huống Võ tướng quân bị hãm hại, theo tuyến báo, trong hai trận chiến giữa Tất Quyền Ngọc và Hồng Thành Tuyệt, lần đầu tiên là ở cốc chỉ thiên, Hồng Thành quân vây khốn Nam Cùng binh đoàn, Tất Quyền Ngọc phá vây, Hồng Thành Tuyệt nhất quyết không buông tha cho đại quân của Tiếu Trí Lực, nhưng lại buông tha cho tiểu quân của Tất Quyền Ngọc... Chỗ này có chút không hợp. Trận thứ hai, hai người giao chiến ở Tây Phượng Quan, cũng không thể gọi là chiến, Hồng Thành Tuyệt dẫn quân đến phía trước Tây Phượng Quan, cùng Tất Quyền Ngọc nâng cốc ngôn hoan, bàn chuyện trăng sao..."

"Còn có chuyện này sao? Quân công mà hắn có thể dễ dàng có được, quả thật không bình thường." Võ Sách nghiến răng nghiến lợi nói xong, tay dùng lực, đem chén trà bóp nát.

"Việc này, Hoàng Thành của quý quốc có thể đã biết, nhưng không có chứng cớ xác thực, tuy rằng, tin tức của chúng ta đáng tin cậy nhưng người nói lại không có chút phân lượng nào, cũng không thể động đến địa vị của Tất gia. Cho nên, Võ đại nhân có tiến triển gì không?" Trử Thương vấn đáp.

"Tất Quyền Ngọc này cũng thật giảo hoạt, hai nữ nhân của hắn làm ra một cái hoa trang, hấp tấp vi phạm lễ chế, ta nghĩ hắn kêu ngạo như vậy, tất nhiên muốn làm cho hắn nếm mùi lợi hại, nhưng không thể người hắn có thể lừa dối qua mặt Hoàng Thượng, mà Hoàng Thượng cư nhiên cũng không quản... Ta cũng có nói thêm... Nhưng Hoàng Thượng cùng Thái Hậu lại che chở cho hắn... Võ Sách ta vi tị ngôn khinh..."

Trử Thương nhíu nhíu mày, suy tư một trận, lại nói: "Vẫn là câu nói kia, chúng ta không thể nóng vội, chúng ta đều biết Tất gia chính là gian tế, tổng có thể tìm cách làm cho hắn lộ ra bộ mặt thật. Có thể là Hoàng Thượng cùng Thái hậu của quý quốc bảo hộ hắn, nhưng cũng có thể nói là căn bản không dám đụng đến..."

"Ý của tiên sinh là?" Trong đầu Võ Sách một mảnh mê mang - đúng vậy, phụ tử bọn hắn, chưởng quản binh lính trong ngoài kinh thành, Hoàng Thượng cùng Thái hậu có thể làm gì? Nếu thật như vậy, hắn làm sau có thể báo thù.

"Chỉ sợ cần phải đợi, chờ Hoàng Thượng lớn mộ chút, bồi dưỡng thực lực cho tốt, có khả năng động đến bọn họ hoặc có thể... Để bọn họ đi nơi khác. Chuyện này còn phải xem vận khí như thế nào. Nhưng Võ đại nhân nhớ rõ, nếu xảy ra chiến sự, ngài phải cực lực đề cử người của Tất gia, như vậy mới có khả năng khiến người của Tất gia ròi xa hoàng cung... Như vậy, Hoàng Thượng mới có thể làm gì đó..." Trử Thương trầm ngâm nói.

"Liền nghe theo tiên sinh!" Võ Sách ôm quyền nói.

Đợi Trử Thương đi rồi, Võ Sách ở trong thư phòng đi tới đi lui , trong lòng đầy phiền não, nay Tất gia cường đại, võ công của Tất Quyền Ngọc cũng xuất thần nhập hóa, có nhiều lần ở trong cung, hắn có ý định theo dõi Tất Quyền Ngọc, nhưng lại bị hắn ta làm cho mất dấu, chính hắn cũng biết cho dù theo dõi được cũng không thể biết được cái gì.

Nhưng trong lòng của hắn luôn có một loại cảm giác - Thái hậu cùng Tất Quyền Ngọc là cùng một phe, hắn có thể dựa vào điểm này để bịa ra một vài chuyện, dù sao Tất Quyền Ngọc tuổi trẻ lực tráng mà Thái hậu là lại góa phụ trong cung... Trong lịch sử, chuyện này không phải là không có, nhưng nay, Thái hậu có quyền lực rất lớn, Hoàng Thượng khi xử lý quốc sự đều đưa cho nàng xem qua, Hoàng Thượng kính trọng nàng, tính nhiệm nàng như vậy, hắn là sao có thể động đến Thái hậu?

Việc này nếu làm không xong, hắn chính là lấy trứng chọi đá...
______

Editor: Sắp phải đi học lại rồi... Huhu!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play