Qua mấy ngày, Hoàng Thượng đã hoàn tất việc phê chuẩn miễn thượng triều cho nàng. Trong lòng Quyền Ngọc sớm bị đè nén phát hoảng - Hoàng Thượng cho nàng miễn thượng triều, nàng liền không có lý do gì để tiến cung, kỳ tân hôn nếu nàng không ở phủ, sợ rằng người ngoài sẽ đồn đoán không tốt, cho nên mấy ngày nay nàng đã không được gặp Cẩm Hà.

Cẩm Hà vào ngày nàng thành hôn, triệu nàng tiến cung, phá hủy đêm tân hôn của nàng, từ lúc đó cũng không làm chuyện gì nữa. Trên thực tế, rất nhiều nữ tử thông minh đều là như thế, vì một chữ tình có thề từ hồ đồ này dẫn đến hồ đồ khác, cái gì cũng không quản, cái gì cũng không cố, huống chi việc đại sự như thành thân cũng có thể dính vào, không phải Tất Quyền Ngọc nàng cũng vậy sao, cũng vì một chữ tình mà không để ý nguy hiểm, không để ý luân lý mà quay trở về sao? Nếu sự việc đã qua rồi, bình tĩnh trở lại, lại thấy đây là việc hết sức thông minh, loại thông minh này có thể bảo hộ tình cảm của nàng thật lâu dài...

Nhưng cách xa là dày vò a...

Sau kỳ thành hôn, Tất Quyền Ngọc liền ở lại trong cung, lấy cớ xử lý một chút sự vụ, dùng qua ngọ thiện liền chạy đến Hiếu Thanh cung gặp Cẩm Hà. Trên đường đi thì lại gặp Võ Sách đang muốn xuất cung...

Bây giờ, trong kinh thành Võ Sách cũng coi như là người có chút thể diện, là phò mã của Trưởng công chúa! Từ khi Võ Chiêu nằm trên giường bệnh, về sau liền không thể tham chính, Võ Sách tốt xấu gì nhờ hôn nhân này mà có lại chút mặt mũi. Nay gặp lại hắn, lại có chút lo lắng.

Hắn tuy rằng là hộ vệ bên cạnh Hoàng Thượng, nhưng nay đa số quyền lực đều nằm trong tay Thái Hậu, hắn cũng không nhận được vinh sủng, nhưng vì là Phò mã nên hắn cũng được xếp trong hàng ngũ quan to quý nhân trong kinh thành.

Chỉ tiếc Tất Quyền Ngọc này thú hai nữ tử giang hồ, lại còn nhận được ân sủng của Hoàng Thượng, ban thưởng phủ, lại ban thưởng người... Nay nhìn lại, hào quang của hắn sao có thể vượt qua hắn ta, hơn nữa hai người từng có ân oán, nay gặp mặt, như thế nào có thể đưa ra được ánh mắt tốt?

Thật ra Tất Quyền Ngọc cũng không định so đo cùng hắn, nay Tất Quyền Ngọc cảm thấy nàng đã dùng một danh phận phò mã để bồi thường cho hắn là quá đủ rồi - huống chi nàng cũng không có lỗi gì với hắn, về phần tai của hắn là do hắn quá kiêu ngạo. Mà phụ thân hắn, lại vì trong chiến trường mà lại quá khinh thường tướng địch.... Tài năng không bằng người khác... thì có thể trách ai?

Thật ra, ở trong cảm nhận của Tất Quyền Ngọc, một tiểu nhân vật như vậy, vốn không cần cố kỵ không cần để ý!

Vì thế hai người gặp thoáng qua, nếu Võ Sách đen nghiêm mặt, kia Tất Quyền Ngọc cũng không cùng hắn dong dài cái gì, mỗi người đều có con đường mà mình phải đi. Ở trong lòng Quyền Ngọc lúc này chỉ có Cẩm Hà mà thôi, mà Cẩm Hà lại đang ở Hiếu Thanh cung chờ nàng...

Đợi cho Tất Quyền Ngọc đi xa, khuôn mặt Võ Sách rốt cuộc không nhịn được lộ ra chút vặn vẹo đầy hận ý - người này, tựa hồ là địch nhân mà ông trời ban cho hắn, hắn ta không lúc nào không ngồi trên đầu hắn, cũng không bao giờ đặt hắn ở trong lòng...

Võ Sách ra khỏi cửa cung, hướng Võ phủ mà đi - hôm nay, nô tài trong phủ báo lại, trong phủ có khách quý đến!

Thư phòng Võ phủ...

"Võ đại nhân! Biệt lai vô dạng!" Y phục xám dài, động tác nho nhã lễ độ, biểu tình ôn hòa, trong mắt đều là thân thiện thân thiết... Người này đúng là sứ giả được Hà Xuyên phái tới Phượng Linh vào năm trước - Trử Thương.

"Biệt lai vô dạng! Trả đại nhân mời ngồi!" Võ Sách huy huy tay áo mời Sứ giả Hà Xuyên ngồi. Thật không thể ngờ, Hà Xuyên sứ giả lại đến Võ phủ mộ lần nữa - lần trước đến, bởi vì phụ thân nằm trên giường bệnh, Trử Thương đặc biệt đến thăm.

Trử Thương ngồi xuống: "Hôm nay đến quấy rầy, chỉ yếu là vì lần trước trở về nước, ta có bẩm báo với ngô hoàng chuyện Võ tướng quân bị trọng thương, trong lúc nhất thời, cả triều chấn động, thậm chí cảm thấy tiếc hận, bộ binh bên kia, đặc biệt vì chuyện này mà thu thập một ít tin tức, hiểu được sự thật phía sau chuyện này, riêng phái ta lại đây! Tại hạ lần này đến cũng đại biểu cho bệ hạ Hà Xuyên an ủi Võ tướng quân..."

"Nhưng Trử đại nhân đến kinh thành, sao lại không đi diện kiến Ngô hoàng..." Trong lòng Võ Sách nổi lên chút khác thường - theo ấn lệ, sứ giả của các quốc gia khác, khi đến hoàng thành Phượng Linh vô luận vì bất cứ nguyên nhân gì đều phải đến diện kiến Hoàng Thượng. Nhưng nay lại...

"Đó là bởi vì, lần này đến chủ yếu là thăm Võ tướng quân!" Trử Thương cười một cách sâu xa khó hiểu: "Kia cũng là vì muốn gặp Võ đại nhân ngài, nay ngài đã là Phò mã gia của Phượng Linh, lần này đến cũng muốn chúc mừng, xem như là dùng quan hệ cá nhân của chúng ta, không liên quan đến việc đi sứ..."

"Trử đại nhân có chuyện gì, cứ nói đừng ngại!" Võ Sách hơi hơi nhíu mày. Quan hệ cá nhân? Sứ giả ngoại quốc cùng hắn có quan hệ cá nhân?

"Võ đại nhân quả là người sảng khoái, tại hạ cũng không vòng vo, Võ tướng quân gặp chuyện không may, Hà Xuyên hữu quốc ta, rất để bụng, cho nên thu thập một chút thông tin có ích, ta nghĩ Võ đại nhân sẽ có hứng thú nghe một chút..." Trử Thương đưa ra một chút tò mò...

"Đại nhân mời nói!" Võ Sách trong lòng chấn động, chẳng lẽ trong đó có nội tình!

"Hồng Thành Tuyệt vây công Hồ Lô trấn, chỉ quấy phá không dùng sức để công phá, chuyện này rất kỳ quái, theo tin tức hồi báo từ tiền tuyến của nước ta, Hồng Thành Tuyệt quấy phá Hồ Lô trấn hơn cả thảng, thẳng đến khi trên tường thành Hồ Lô trấn treo cờ của Võ gia, Hồng Thành Tuyệt liền phái người mắng thành... Chọc giận Võ tướng quân, sau đó Hồng Thành Tuyệt tự mình cùng Võ tướng quân đại chiến..." Trử Thương ngừng lại nhìn Võ Sách có chút đâm chiêu nói: "Trận đại chiến này là chờ Võ tướng quân đến đi... Thậm chí là..."

"Thậm chí cái gì!" Võ Sách buộc miệng nói ra! Trong lòng không nhịn được kích động, chẳng lẽ... Chẳng lẽ phụ thân hắn bị hãm hại?

"Võ đại nhân... Đây chỉ là do tại hạ suy đoán lung tung... Thỉnh đại nhân không cần phiền lòng!" Trử Thương thấy đã sắp đạt được mục đích, liền giả vờ.

"Chuyện này là sao đây?" Võ Sách ngưng thần tự hỏi, một lát sau, cân răng, nắm quyền 'đông' một tiếng quỳ trước mặt Trử Thương: "Võ Sách trẻ người non dạ, còn thỉnh tiên sinh chỉ điểm!"

"Võ đại nhân! Ngài đây là... Đây là... Mau mau đứng lên, ngài là thân là phò mã, đại lễ như thế này Trử Thương làm sao có thể nhận nổi!" Trử Thương kinh hô một tiếng, vội vàng đỡ Võ Sách đứng dậy.

Võ Sách lại quỳ trên mặt đất dập đầu nói: "Tiên sinh vốn biết được phò mã bất quá chỉ là cái chức xuông, ta thân là nam nhi bảy thước, như thế nào nguyện ý dựa vào nữ nhân để cầu vinh? Nhưng nếu việc phụ thân bị thương có nội tình, cuộc sống của Võ Sách sau này sẽ tràn ngập bất an khổ sở... Nay liền thành tâm bái Trử đại nhân làm tiên sinh, mong tiên sinh chỉ điểm bến mê!"

"Một mảnh hiếu tâm của Võ đại nhân cảm động đến trời! Trử Thương bất tài, tài sơ học thiển, không nhận nổi cái lậy này của Võ đại nhân, Võ đại nhân có gì cứ hỏi, Trử Thương tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẩn*!" Trử Thương chấp tay hành lễ với Võ Sách, sau đó giúp Võ Sách đứng dậy.

(* Không biết không nói, nếu biết sẽ nói tất cả.)

"Kia còn thỉnh tiên sinh dạy ta..." Trong mắt Võ Sách tràn đầy khát cầu.

"Võ đại nhân a, Võ gia cùng Hồng Thành gia có thể có thù hận gì không?" Trử Thương tự hỏi một lát.

"Chỉ có quốc thù, tuyệt đối không có gia hận! Năm đó lúc phụ thân còn ở Tứ Phương quân đoàn, chỉ ở phía nam cùng quân đoàn chờ đợi, chưa từng nhậm chức Hà Tây quân đoàn, chưa từng có giao thủ với Hồng Thành gia!"  Võ Sách nói.

"Kia... Nếu Võ đại nhân gặp chuyện không may thì đối với ai là có lợi nhất?" Trử Thương lại hỏi.

"Tất gia! Gia phụ là một trong các phụ chính đại thần, khi có quân vụ, Thái hậu sẽ hỏi Tất Trạch Việt tướng quân cùng gia phụ, mà nay gia phụ gặp chuyện không may, trong quân liên không có ai có đủ quyền hạn chống lại, hơn nữa gia phụ gặp chuyện không may, Tứ Phương quân đoàn liền lọt vào tay Tất Quyền Ngọc... Nay, bên trong hoàng thành có Tất Trạch Việt chưởng quản Thần Sách quân, bên ngoài hoàng thành có Tất Quyền Ngọc chưởng quản Tứ Phương quân đoàn... Đây là hai đội quân trọng yếu nhất đối với Đế quốc! Nay trong triều đình, khi nói đến quân vụ, Thái hậu cũng chỉ có thể hỏi Tất gia..." Võ Sách vừa nói, vừa nghiến răng khanh khách. Hận!

"Vậy Tất gia cùng Hồng Thành gia có thể có trao đổi với nhau không?" Trử Thương đột nhiên hỏi.

Võ Sách hô một tiếng ngẩng đầu lên: "Khá lắm Tất gia, lúc trước Tất Trạch Việt muốn Tất Quyền Ngọc ở kinh thành ẩn dấu thực lực, sau đó phái hắn đi Hà Tây quân đoàn... Tất nhiên là rắp tâm hại người!" Võ Sách trong lòng cực hận, làm hỏng lỗ tai của hắn, còn giả bộ không giỏi võ công, nhưng khi đi đến Nam Cùng binh đoàn thì lại có thể lập quân công đến hai lần, ngay cả phụ thân của hắn cũng chiến bại trước Hồng Thành Tuyệt, cư nhiên lại bị hắn ta đánh bại hai lần! Trong đó nhật định có âm mưu!

"Chỉ là phỏng đoán, không dám vọng ngôn!" Trử Thương vội vàng nói.

"Tiên sinh đây là trong phủ của ta, có điều gì cứ nói thẳng, đừng ngại!" Võ Sách vội vàng nói.

"Tất gia là trọng thần của Phượng Linh, nhiều thế hệ đều ở vị trí cao, một lòng trung thành Đế quốc, trước giờ chưa từng có người hoài nghi qua, nhưng Võ đại nhân... Sau khi Hồng Thành Tuyệt kế nhiệm vương vị, liền có hai lần giao thủ cùng với Tất Quyền Ngọc! Mà qua hai lần giao thủ này, lại đưa Tất Quyền Ngọc lên vị trí đại đội trưởng... Trong đó, có phải hay không có bí mật không muốn cho ai biết hay giao dịch gì đó không thể tiết lộ? Võ đại nhân... Mà nay, phụ tử Tất gia chưởng quản hai đội quân bên trong và bên ngoài hoàng thành... Một khi vận nhất... Chí hà vạn kiếp bất phục!" Trử Thương thấm thía nói.

Võ Sách sớm đã nắm chặt quyền, khớp tay kêu răng rắc: "Ý tiên sin là Tất Quyền Ngọc tư thông địch quốc, giành chức vụ cao, hãm hại gia phụ! Thụ hận này bất cộng đái thiên, ta nhất định sẽ đem hắn băm thành vạn đoạn!" Nếu Tất Quyền Ngọc không tư thông Hồng Thành Tuyệt thì mọi chuyện đâu có khả năng xảy ra như vậy, Hồng Thành Tuyệt vây công Hồ Lô trấn, chính là muốn chờ phụ thân đến...

"Võ đại nhân không cần xúc động, nay Tất gia thế lực cường đại, cần phải bàn bạc kỹ hơn mới tốt, lỗ mãng làm việc sẽ không có ích lợi gì... Tại hạ nghĩ, Võ đại nhân chỉ cần chú ý nhiều đến người của Tất gia! Thường xuyên nói vài lời vào tai Hoàng Thượng là được. Lời của Trử Thương chỉ là như vậy, nếu có gì không ổn, thỉnh Võ đại nhân bao dung!" Trử Thương chấp tay với Võ Sách.

"Đa tạ đại nhân chỉ điểm, trên thực tế, tại gạ đã từng nghi hoặc qua, cũng từng nhắc nhở Hoàng Thượng, nhưng nay Hoàng Thượng tuổi nhỏ, mọi quyền hành đều nằm trong tay Thái hậu, Thái hậu lại một lòng tin tưởng Tất Quyền Ngọc. Mà ta ở trong cung, vị ti ngôn khinh, cũng không thế góp lời với Thái hậu!" Võ Sách thở dài một tiếng, cả giác sâu sắc bất lực.

"Lời ấy của Võ đại nhân sai rồi... Thái hậu cầm quyền, bát quá chỉ là giám quốc, Hoàng Thượng của quý quốc vẫn là lớn nhất, qua hai năm nữa, Thái hậu tự nhiên cũng nên lui xuống, ngài là Hộ về của Hoàng Thượng đơn hiên vị trí sẽ không tầm thường rồi, Võ đại nhân cũng biết... Trong thiên hạ này, có lòng nghi kị lớn nhất chính là hoàng gia, giang sơn của hoàng tộc không bao giờ chấp nhận kẻ có ý đồ dòm ngó, phàm là có gió thổi cỏ lay, chỉ cần có tội danh, làm hoàng đế nhất định không buông tha... Lúc này chỉ là chưa đến thời điểm mà thôi..." Trử Thương nói.

"Lời nói của tiên sinh là thật. Võ Sách ghi nhớ trong lòng! Báo thù không phải là việc sớm muộn, Võ Sách nhất định phải làm cho Tất gia thân bại danh liệt, một ngày nào đó sẽ nhổ cái gai trong cổ họng Phượng Linh!" Âm thanh của Võ Sách mang theo chút kích động, đúng vậy, một ngày nào đó, Thái hậu sẽ đem hoàng quyền trả lại cho Hoàng Thượng. Làm thị vệ thân cận bên cạnh Hoàng Thượng, hắn so ra không phải có ưu thế hơn so với Tất Quyền Ngọc sao?

"Võ đại nhân là một người có tâm trung nghĩa, Trử mỗ bội phục! Nay ngũ quốc cân bằng, Phượng Linh cùng Hà Xuyên môi hở răng lạnh, nếu Tất gia có nhị tâm, động đến cân bằng này, binh đao nổi lên tư phía, Hà Xuyên là hữu quốc, làm sao có thể để chuyện ấy xảy ra? Nay Phượng Linh có trung thần như đại nhân, Hà Xuyên ta cũng cảm thấy yên tâm?" Trử Thương đứng dậy đối với Võ Sách nói: "Lần này đến là để thăm Võ tướng quân, nay người đã thăm qua, tại hạ phải trở về Hà Xuyên... Võ đại nhân hiện tại có phải đang thắc mắc Trử mỗ vì cái gì không đi thỉnh gặp Hoàng Thượng quý quốc đi, e là việc này Hoàng Thượng đã biết, bây giờ có đến diện kiến cũng vô dụng, chỉ sợ Hoàng Thượng hiểu lầm một mảnh hảo tâm của Hà Xuyên ta..."

"Võ Sách hiểu được, xin tiễn tiên sinh!" Võ Sách đứng dậy, cũng không hy vọng Trử Thương sẽ ở lại, sử giả ngoại quốc xuất hiện trong phủ của hắn, chỉ sợ người có tâm biết được, e rằng sẽ khó giải thích!

Trử Thương ra khỏi Võ phủ bằng cửa sau, sớm đã có một chiếc xe ngựa chơ hắn ở đó, Trử Thương bước lên, xe ngựa liền hướng cửa thành mà chạy như bay...

Không ai để ý đến xe ngựa, Trử Thương nguyên bản là một mặt nho nhã lễ độ khiêm tốn nay lại chuyển thành tươi cười gian xảo vì đã đạt được mục đích...

Võ Sách nguyên bản đối với Tất Quyền Ngọc hận thấu xương, nay phần tư thù của hắn lại bị Trử Thương sau một cuộc nói chuyện ngụy trang thành cái gọi là trung nghĩa...

----

Editor: Tra nam xuất hiện...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play