Quyền Ngọc vươn hai tay, chỉ kịp phát ra hai âm tiết, ngón tay Cẩm Hà đã chế ngự nhụy hoa đã hưng phấn đến mức bành trướng của nàng, dùng lực đạo cùng cách làm nàng khó chịu nhất mà vuốt ve - đó là nơi mà người ta chịu không nổi a, cảm giác tim tựa hồ nhảy ra khỏi lòng ngực, hô hấp đã sớm rối loạn, trong miệng cũng không biết kêu la cái gì, nhưng cảm giác vừa làm cho người ta thống khổ vừa làm cho người ta khó nhịn lại càng ngày xâm nhập cơ thể của nàng.

Nửa muốn cho nàng ấy dừng lại nửa muốn cho nàng ấy tiến vào, cái loại điên cuồng kích động cùng cảm giác hư không sớm đã làm thân thể nàng không run rẩy không ngừng chảy ra dịch yêu, thân thể không nhịn được vặn vẹo trốn tránh, hoặc là dụ dỗ nghênh đón...

Nhưng Cẩm Hà tựa hồ lại yêu thích Quyền Ngọc kịch liệt phản ứng như vậy, Cẩm Hà lại không cảm thông thống khổ của nàng, một mực khiêu khích nụ hoa đã sưng lên.

"Không... Không cần..." Trong lời nói của Quyền Ngọc mang theo chút run rẩy.

Mà Cẩm Hà đột nhiên thật sự dừng lại, thực sự nghe lời mà dừng lại, tay nguyên bản đáng vuốt ve cũng ly khai khỏi thân thể của nàng.

Cái loại mất mát cùng thật lớn hư không bao trùm lấy Tất Quyền Ngọc. Ngẩng đầu lên, ánh mắt mê mang nhìn Cẩm Hà - loại thống khổ được hiện rõ trên mặt, ánh mắt khát cầu phụ trợ càng thêm rõ ràng.

"Muốn sao?" Cẩm Hà đứng giữa hai chân Tất Quyền Ngọc, thậm chí thực ác độc đem tay phải nâng lên, nắm ngón cái và ngón áp út lại, chỉ chừa ngón giữa cùng ngón trỏ hướng tới Quyền Ngọc nhẹ nhàng câu động....

"Không cần tra tấn ta?" Quyền Ngọc thở hổn hển nói.

"Muốn sao?" Cẩm Hà vẫn như cũ hỏi lại vấn đề đó hoàn toàn xem nhẹ lời nói của Quyền Ngọc.

"Được không? Tiến vào...." Quyền Ngọc nâng hai chân ôm lấy vòng eo Cẩm Hà, mời.

"Muốn sao?" Cẩm Hà theo câu động của Quyền Ngọc, theo lực đạo của nàng ấy dựa vào giữa hai chân của nàng ấy, với vị trí này, làm hai chân của Quyền Ngọc càng mở rộng ra, đem phần thắt lưng của Cẩm Hà giam cầm bên trong. Cẩm Hà nhẹ nhàng vặn vẹo phần eo, làm cho phần bụng dưới của nàng ma sát với Quyền Ngọc, nhưng nàng vẫn hỏi lại vấn đề cũ đó.

"Muốn..." Ánh mắt Quyền Ngọc mê ly không có tiêu cự dừng trên người Cẩm Hà, eo không tự chủ vặn vẹo, mong nhận được nhiều ma sát hơn nữa.

"Không cho! Đêm nay nhất định phải hảo hảo phạt ngươi!" Thanh âm của Cẩm Hà làm cho Quyền Ngọc ngay cả tâm trạng khóc còn không có. Nửa vời là tư vị gì a?

"Không cho cũng được... Nhưng mà ta muốn... Muốn ngươi...." Quyền Ngọc nhẹ giọng rên rỉ, chân câu phía sau thắt lưng Cẩm Hà nhẹ nhàng ma sát với phần mong của nàng ấy.

Cẩm Hà cười, đem chân của Quyền Ngọc đang ở sau lưng nàng kéo ra, đặt lên vai của nàng: "Không cho!"

"Không cho thì không cho!" Quyền Ngọc cũng dỗi, lúc này rồi mà còn trêu đùa nàng, hơi quá đáng. Quyền Ngọc nói xong, nghiêng đầu qua một bên, chuẩn bị chậm rãi bình phục lại thân thể của nàng. Một bên dùng sức muốn thu hồi chân nàng trên vai của Cẩm Hà.

Cẩm Hà bắt lại chân của nàng, không cho nàng để xuống: "Yêu? Sinh khí?"

"Không có! Người là thái hậu, vi thần lâm sao dám sinh khí với Thái hậu!" Quyền Ngọc dỗi nói, chính là hơi thở còn chưa bình phục lại được, chân bị giữ lại làm cho nàng buồn bực.

"Tốt lắm! Theo ta ngoạn một hồi quân thần đi? Có phần của ngươi đó, Tất Quyền Ngọc.... Đem chân của ngươi mở to ra cho bổn cung..." Cẩm Hà nói xong, lôi kéo hai chân của Quyền Ngọc, đem hai chân mở ra thật lớn, phong cảnh dưới thân nàng ấy màng liền nhìn không xót một thứ gì.

Quyền Ngọc không để ý tới, mặc kệ nàng ấy. Muốn theo quân thần, vậy thì theo quân thần đi, ngươi muốn làm gì thì tùy tiện làm đi. Tự nhiên dùng thân phận Thái hậu, Quyền Ngọc thực sinh khí!

Nở nang thật đẹp, vườn cỏ còn dính chút sương, hoa viên kia bởi vì hưng phấn sung huyết mà hiện ra chút hồng hào mị hoặc, cùng với lối vào đào viên kia mà hơi hơi co rúm.

Cẩm Hà dùng sức nhắm mắt lại thoát khỏi sự dụ hoặc trước mắt, vốn dĩ muốn trừng phạt nàng ấy lại bị nàng ấy dụ hoặc. Ngón tay không tự chủ được đi vào nơi đẹp đẽ kia, lòng bàn tay tiếp xúc với nơi ướt át non mềm, xoa nắn, làm cho Tất Quyền Ngọc không được tự nhiên...

Cẩm Hà không nhìn đến nàng ấy, cúi người xuống tiến đến thân thể của nàng ấy đầu lưỡi đưa ra, nhẹ nhàng liếm lấy phiên hoa ướt át kia - Quyền Ngọc cố gắng ngăn chặn tiếng hừ phát ra từ cổ họng, nhưng không cách nào che dấu nàng đột nhiên ngừng hô hấp.

Đầu lưỡi Cẩm Hà tiến đến hương vị nàng ngày đêm mong chờ, nguyên bản bá đạo liền biến thành quấn quýt say mê hôn môi, địa phương non mềm mà mẫn cảm một lần nữa trở lại trong miệng nàng, mà cơ thể Quyền Ngọc đang tranh đấu giữa lý trí và dục vọng....

Đầu lưỡi ôn nhuận nhẹ nhàng khiêu khích địa phương mẫn cảm của cơ thể, đầu lưỡi quấn lấy hạt đậu, tùy ý chơi đùa.

Thân thể Quyền Ngọc sớm đã phản bội lý trí cố chấp của nàng, theo động tác của Cẩm Hà càng ngày càng chảy ra thật nhiều mật ngọt, mời Cẩm Hà giữa lấy càng nhiều.

Sau một phen trêu đùa, Cẩm Hà không nghe thấy âm thanh thở dốc mà nàng muốn nghe, có chút thất vọng ngẩng đầu lên, phát hiện Quyền Ngọc đang gắt gao cắn môi dưới, cơ hồ cắn đến chảy máu. Trong lòng đau xót - cảm thấy bản thân nàng thật tùy hứng!

Chính là nghĩ nàng ấy thành thân nhưng lại một bộ dáng không sao cả, trong lòng toát ra vài phần nghẹn khuất - kỳ thật như thế nào nghét nàng ấy, như thế nào hận nàng ấy, như thế nào bỏ được nàng ấy đây? Chẳng qua nàng chỉ mang chút tâm tiểu nữ nhi, muốn cho nàng ấy biết mà thôi - muốn cho nàng ấy biết, nàng ấy thành thân nàng cỡ nào khó chịu lại cỡ nào không cam lòng...

Kia vốn là hạnh phúc thuộc về nàng! Nhưng lại bị người khác giữ lấy.

Cẩm Hà lại cúi đầu, vô cùng ôn nhu hôn lên môi ái nhân của nàng, trấn an nàng ấy, sau đó hai ngón tay tiến vào thân thể mà nàng đã chuẩn bị tốt...

Quyền Ngọc vẫn cố chấp cắn môi dưới, không muốn phát ra một chút âm thanh nào.

Ngón tay Cẩm Hà nhẹ nhàng co lại, tay kia thì xoa mặt Quyền Ngọc, sau đó vuốt ve môi nàng ấy, mê hoặc nói: "Kêu ra đi, ta thích nghe!"

Răng Quyền Ngọc lại cắn càng mạnh, mày cũng nhíu lại.

"Kêu ra đi, ta thích nghe, ngươi có biết nghe được tiếng kêu của ngươi, ta cũng muốn..." Cẩm Hà mị hoặc nói xong, không vuốt ve miệng đang cắn chặt của nàng ấy nữa, tay đem đùi phải của nàng ấy đang đặt trên vai trái của nàng nâng cao lên, đi qua đỉnh đẩu nàng, sau đó xuyên qua tay phải phía dưới của nàng, làm cho nàng tiến đến bên hong nàng ấy. Sau đó cầm tay phải của nàng ấy kéo xuống dưới thân nàng....

Một mảnh ướt át đã muốn thấm qua quần....

Tâm Quyền Ngọc lại bị mảnh ướt át kia dụ dỗ, không tự chủ được muốn thâm nhập vào trong để tìm kiếm, cố chấp trong nháy mắt bị công phá, tay nàng không tự chủ được kéo quần Cẩm Hà xuống, khó nhịn nỗi dục vọng muốn thâm nhập vào nơi thần bí kia - dịch thủy đầy tay làm cho nàng hoàn toàn bị câu dẫn...

Buông ra môi bị cắn chặt, tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn tràn ra khỏi miệng, đầu ngón tay cũng không tự chủ được tiến vào nơi ướt át non mềm kia...

"Ngu ngốc! Ta kêu ngươi tự cắn chính mình sau!" Sau một tiếng rống sư tử Hà Đông, là tiếng rên có chút âm run. Quyền Ngọc còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, phía dưới từ ôn nhu chuyển động chuyển thành bão tố trừng phạt.

Quyền Ngọc đã mất đi cố chấp, sợ rằng không thể kiên trì nữa, đột nhiên bá đạo có được, đưa nàng đến mê loạn cao nhất, chỉ có ngón tay của nàng vẫn như cũ nghe theo dục vọng kêu gọi, ở tình huống không còn lý trí, rất nhanh trêu chọc thân thể Cẩm Hà.

Cẩm Hà từ đang thở dốc dần dần biến thành rên rỉ đem theo điên cuồng, hai chân đang đứng của nàng hơi hơi mở ra, lại nhịn không được run rẩy, thân thể tựa hồ mất đi lực đạo, chỉ có thể bán dựa vào thắt lưng Quyền Ngọc.

Tiếng rên rỉ mị hoặc kia trở thành tình dược mạnh mẽ nhất, thân thể Quyền Ngọc không còn nửa điểm lý trí quản thúc, điên cuồng bát lộng tại chỗ sâu nhất trong cơ thể Cẩm Hà,  làm cho khoái cảm sớm tụ tập trong cơ thể Quyền Ngọc bùng nổ.

Cảm giác bị bao phủ, làm cho Quyền Ngọc cảm thấy, nàng tựa hồ sắp chết, chỉ còn lại đám mây nơi đáy biển chìm nổi , trong miệng khó có thể ức chế tiếng kêu, trong tai là tiếng hừ của ái nhân nàng khi lên đỉnh, trong tay lại đang ở nơi sâu thẳm của nàng ấy...

Rốt cuộc yên tĩnh lại. Chỉ còn lại ngực đang phập phồng rất nhanh, cùng với một bãi nước sau cuộc điên cuồng hồi nãy...

Thật lâu sau, Cẩm Hà mới di chuyển thân thể không còn khí lực của nàng, theo tay Quyền Ngọc rút ra mà hừ mộ tiếng, sau đó tới gần ngực Quyền Ngọc, hổn hển nói: "Về sau... Kiên quyết không cho ngươi ở thời điểm ta muốn ngươi muốn ta.... Ta muốn hảo hảo phạt ngươi, nhưng không còn khí lực..."

Quyền Ngọc thật giống miêu ăn no rồi lười, giương gương mi: "Về sau, lúc ngươi muốn phạt ta, ta sẽ muốn ngươi trước..."

Hai người ở trên án thư ngây người thật lâu sau, mới khôi phục một chút khí lực.

"Trở về phòng ngủ đi... Ngươi nghỉ một lát rồi đi lâm triều..." Quyền Ngọc ôn nhu nói - nàng thành thân nên có thể vài ngày không đi lâm triều, nhưng Cẩm Hà thì không thể được.

Hai người rốt cuộc thu thập lại quần áo của mình, trở về phòng, song song mệt mỏi nằm trên giường.

"Tân nương tử có bộ dáng gì a?" Cẩm Hà nằm trong lòng Quyền Ngọc hỏi.

"Xinh đẹp..." Quyền Ngọc híp mắt, mệt mỏi chỉ có thể lấy tay vuốt ve tấm lưng trơn bóng của Cẩm Hà.

"Ngươi nói các nàng cũng thích nữ nhân?" Cẩm Hà vuốt ve ngực Quyền Ngọc. Không chút để ý hỏi.

"Ân. Đúng vậy"

"Các nàng có hay không sẽ thích ngươi?" Cẩm Hà nắm ngực Quyền Ngọc một chút, trừng phạt tính vuốt ve.

"Lại suy nghĩ miên mang! Hai người các nàng là một đôi... Sẽ không thích ta!" Tất Quyền Ngọc cười nói.

"Kia sao lại không thể, nương tử nhà ta tốt như vậy... Ai nhìn mà không động tâm..." Cẩm Hà trong lòng Quyền Ngọc đô miệng nói thầm.

"Ngươi a! Ngươi bảo tốt, thì ngươi trong thiên hạ đều muốn sao? Tiểu hài tử...." Tất Quyền Ngọc hôn nàng một cái.

"Chính là như vậy! Tiểu nương tử nhà ta tài năng lại xinh đẹp như vậy... " Cẩm Hà nhẹ nhàng cắn cổ Quyền Ngọc.

"Khắp thiên hạ, chắc chỉ có mỗi ngươi mới cảm thấy Tất Quyền Ngọc tướng quân xinh đẹp..." Quyền Ngọc cười, người nói nàng oai hùng không ít, nói nàng dũng mãnh lại càng nhiều, nhưng xinh đẹp... Ách.... Đương nhiên xinh đẹp chỉ có thể cho nữ nhân của nàng xem!

"Ngươi nói, các nàng có thể đang nhớ ngươi hay không?" Cẩm Hà lại nói ra tiếp một vấn đề.

Quyền Ngọc nhẹ nhàng gõ đầu nhỏ của Cẩm Hà một cái: "Các nàng nhớ đến ta làm gì, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, ta đoán các nàng cũng có thể đang động phòng. Đêm nay, sau khi hoàn thành lễ đón tân khách, các nàng còn thân mật một hồi, trên cổ tiểu sư muội ta còn có dấu đâu... Vài ngày trên đường đón dâu hai nàng cũng không có cơ hội gặp lại nhau, lúc này phải nên là khí thế ngất trời, mây mưa thất thường, chứ nhớ đến ta làm gì..."

"Ta cảm thấy các nàng..." Cẩm Hà đột nhiên nói.

"Cảm thấy các nàng làm sao?" Tất Quyền Ngọc nghi hoặc hỏi.

"Ta cảm thấy các nàng cũng không phải người bình thường, ta nghĩ nhìn xem... " Cẩm Hà cắn tai Quyền Ngọc.

"Vì sao a?" Hỏi lại

"Làm nương tử của nương tử nhà ta đương nhiên không phải là người bình thường... " Cẩm Hà nghĩ nghĩ cho ra cái đáp án kỳ quái.

"Tùy ngươi...." Tất Quyền Ngọc làm bộ dáng không sao cả, sau đó liền ôm Cẩm Hà thúc giục nàng mau mau đi ngủ.

Điều làm cho nàng không là hai nương đang ở phủ quả thật đã động phòng, nhưng giây phút này lại có suy nghĩ giống với suy nghĩ của nàng...

"Ngươi nói đêm nay Quyền ca ca của ngươi có bị ép đến thể thảm không?" Liên Khê ghé vào Liên Đồng đang nằm bên cạnh hỏi.

"Vì cái gì a? Quyền ca ca võ công cao như vậy, chỉ sợ là Thái hậu bị áp đi" Liên Đồng nói một cách rất đương nhiên.

"Xem sự tình không nên nhìn mặt ngoài a... Phu quân của ta thật lợi hại, có thể xung phong ngoài chiến trường, còn có thể ép tới trên giường, giết được tướng địch, an ủi quân thượng..." Liên Khê vui tươi hớn hở nói.

"Ngươi nói ai là phu quân ngươi..." Liên Đồng nheo ánh mắt nguy hiểm lại.

"Ách... Ngươi... Đương nhiên là ngươi... Phu quân của ta..." Liên Khê vội vàng tiến qua, bộ dáng như một con miều nhỏ...

Trời tháng ba... Sắc hoa nở rộ khắp hoàng thành, đúng là thời gian tình nồng, hoa chúc lay động nhan sắc yêu kiều, xuất tiêu một khắc đáng ngàn vàng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play