Sau một phen cùng Liên Đồng trao đổi, Tất Quyền Ngọc trong lòng cũng yên tâm, tìm phụ thân bẩm báo.

"Nữ tử này không có khả năng dựng thân?" Tất Trạch Việt vẫn có chút lo lắng, chỉ sợ dựa theo lễ chế hai người phải ở cùng phòng, đến lúc đó chuyện Quyền Ngọc là nữ nhân liền bại lộ.

"Phụ thân không cần lo lắng, ta đã kêu người của ta đi tìm hiểu lý do, nàng nói nàng không thích nam nhân, quả quyết sẽ không cùng ta ở chung một phòng. Nay như vậy, nàng cũng có cớ để báo với người nhà, miễn cho người khác nhạo báng..." Quyền Ngọc vội vàng trả lời.

"Kia cũng tốt, chính là không biết nữ tử giang hồ có hiểu được cấp bậc lễ nghĩa... Thôi thôi, tình huống này, dù xấu chút, vô lễ chút cũng chỉ có thể ủy khuất cho ngươi... Aiz... Thật không biết lúc trước đem ngươi dưỡng thành nam hài có phải là sai lầm hay không.... Vị phụ hôm nay tổng cảm thấy đã hại ngươi, khiến ngươi không thể giống như những nữ tử bình thường đường đường chính chính xuất giá, cả đời này, nói không chừng sẽ cô dộc cả đời... Aiz... Lúc trước nhất thời hồ đồ... " Tất Trạch Việt đối với việc này, có chút hối hận lúc trước nháy mắt đã quyết định, nhưng nay Tất Quyền Ngọc đã là tướng quân, thân thế của nàng chỉ có thể vĩnh viễn bị chôn dấu...

"Phụ thân... Quyền Ngọc còn có một chuyện muốn bẩm báo!" Tất Quyền Ngọc 'đông' một tiếng, quỳ xuống trước mặt Tất Trạch Việt: "Còn thỉnh phụ thân đại nhân tha thứ"

"Mau đứng lên, ngươi làm cái gì vậy... Phụ tử hai người chúng ta, còn có cái gì không thể?" Tất Trạch Việt vội vàng nâng Tất Quyền Ngọc dậy.

Tất Quyền Ngọc không ngẩng đầu lên, cũng không đứng dậy, dập đầu: "Phụ thân, ta đời này vốn không thích nam nhân, nếu lúc trước ngài không cho ta cải trang thành nam nhân, ta cũng sẽ không thành thân"

Nhiều năm thế này, nhìn phụ thân dần dần già đi, vì nàng mất rất nhiều tâm tư, một bên muốn bảo hộ nàng, một bên lại ở phía sau âm thầm hối hận có phải hay không bởi vì đem nàng trở thành nam hài mà nuôi dưỡng, đã khiến nàng không thể giống như nữ tử bình thường, đến tuổi liền tìm ý trung nhân mà gả đi. Nhất là hai năm này, những hài tử cùng tuổi với nàng ở trong hoàng thành không sai biệt lắm đều đã có con, nhìn Thành gia, nếp nhăn trên mặt phụ thân ngày càng sâu, tự trách cũng ngày càng nhiều, những điều đó Tất Quyền Ngọc đều thấy, rỗng nghĩ có phải hau không nói cho phụ thân biết, nói rằng phụ thân không sai, cũng không cần xin lỗi nàng.

Nhưng nhiều lần nói đến bên miệng lại nuốt trở về, chỉ sợ phụ thân không thể chấp nhận chuyện ngỗ nghịch phạm thượng lại vi phạm tục lễ như vậy.

Hôm nay Tất Quyền Ngọc không nghĩ sẽ giấu giếm nữa. Nàng cùng Cẩm Hà là thiên địa chứng giám. Cho dù nàng ấy là Thái hậu, thì nàng ấy cũng chỉ có thể là nữ nhân của nàng.

"Đây là vì sao? " Tất Trạch Việt có chút không rõ rốt cuộc Tất Quyền Ngọc muốn nói cái gì.

"Cả đời này, trong lòng của ta chỉ có một người, đó là Tôn Cẩm Hà..." Tất Quyền Ngọc cất cao giọng nói.

"Ngươi... Thái hậu nương nương... Chuyện này làm sao có thể, Quyền Ngọc a... Đây là tội mất đầu... Không thể nói bậy... " Tất Trạch Việt trong nhất thời cũng không biết nói như thế nào cho phải, chuyện này tới quá đột ngột.

"Phụ bớt giận, ý của ta là, cho dù phụ thân đem ta là nữ nhi để nuôi dưỡng, ta cũng sẽ không lập gia đình, cho nên phụ thân không cần tự trách. Trước khi Thái hậu nương nương vào cung, đã cùng ta tự định chung thân, nhiều năm trôi qua, vẫn không thay đổi..." Tất Quyền Ngọc nói.

"Nàng cũng biết ngươi là nữ tử?" Tất Trạch Việt lui ra sau từng bước, nhã ngồi trên ghế, đây là tình huống gì?

"Biết... Nàng biết ta lad nức tử, nhưng phụ thân đại nhân, ta và nàng cùng yêu thích đối phương, chăng sợ ta đi biên qua, chẳng sợ nàng vào cung. Cũng chưa từng thay đổi, còn thỉnh phụ thân đại nhân tha thứ cho con!" Tất Quyền Ngọc nói.

"Ngươi... Này... Ngươi cũng biết nàng là Thái hậu?" Tất Trạch Việt nghĩ tới thân phận của Tôn Cẩm Hà liền kinh hồn táng đảm, quan hệ của hai nàng một khi bị phát hiện, kia toàn bộ Tất gia cùng Tôn gia liền xong rồi.

Nàng sở dĩ làm Thái hậu cũng bởi vì nàng biết ta là nữ tử, cho nên nành muốn đứng ở địa vị cao để bảo hộ ta. Mà ta sở dĩ không dựa theo an bài của phụ thân ở lại biên quan, mà nghĩ mọi biện pháp thăng chức, hồi kinh cũng là vì nàng. " Tất Quyền Ngọc không nửa phần do dự nói ra.

"Hai ngươi đều là nữ tử..." Tất Trạch Việt cảm thấy hắn sắp không thở nổi được nữa rồi.

"Ta nghĩ chân ái, không quan hệ giớ tính! Cả đời này của ta, chỉ yêu một người đó là nàng. Cho nên thỉnh phụ thân tha thứ, cũng thỉnh phụ thân không cần vì chuyện người đem ta thành nam nhi nuôi dưỡng làm ta không thể thành thân mà tự trách, phụ thân không làm sai gì cả.... " Tất Quyền Ngọc vẫn như cũ quỳ, không đáng dậy: "Ta đối với phụ thân nói những lời này là hy vọng phụ thân có thể xem Cẩm Hà như con dâu mà đối đãi... Nàng là người Tất gia ta!"

Tất Trạch Việt dựa vào ghế, nửa này không nói ra lời, lời nói của Quyền Ngọc quá mức kinh hãi thế tục, quá mức đại nghịch bất đạo: "Kia Tôn Yến có biết chuyện của các ngươi?"

"Biết nhưng hắn không biết ta là nữ tử..." Tất Quyền Ngọc nói.

"Cũng bởi vì nguyên nhân này mà lúc trước Thái hậu mới phái Võ Chiêu đi Tây tuyến, đem ngươi điều trở về?" Tất Trạch Việt nhẹ giọng hỏi.

"Đúng vậy!"

"Cũng bởi vì nguyên nhân này, ngươi mới làm ngự tiền thị vệ? Có thể tự do xuất nhập trong cung?"

"Đúng vậy!"

"Vậy hai ngươi có biết, các ngươi làm vậy là nguy hiểm cỡ nào không?" Tất Trạch Việt tức giận nói.

"Biết! Cho nên con mới chờ đợi, sợi cho Hoàng thượng có thể xử lý triều chính, thời điểm Cẩm Hà không cần phải ngồi trên vị trí kia, ta đã nghĩ biện pháp đem nàng ra khỏi cung, cải danh đổi họ... "

"Nếu như trước lúc đó, Hoàng thượng biết được chuyện của hai người các ngươi, lại làm như thế nào?" Tất Trạch Việt hỏi.

"Cho nên con mới cố gắng luyện binh, làm cho thực lực của mình trở nên cường đại, hy vọng có một ngày, cho dù Hoàng thượng biết được chuyện của chúng ta, cũng không có gan đụng tới chúng ta..." Tất Quyền Ngọc đáp.

Tất Trạch Việt nhất thời chóng mặt, thật lâu sau mới phất phất tay: "Đi ra ngoài đi..."

Nhìn bóng dáng của Tất Quyền Ngọc, Tất Trạch Việt lẩm bẩm: "Chẳng lẽ đây là thiên ý? Chẳng lẽ như lời cao nhân năm đó nói, trong đó tự nhiên có mọi tình như vậy? Quyền Ngọc khi còn sống, đã sớm không còn trong lòng bàn tay của mình. Chính ta là một phụ thân.... Trừ bỏ tiếp tục bảo hộ... Lại còn có thể làm cái gì đâu?"

---------

Thư của Lên gia trang, không lâu sau liền trở lại, nói lão gia Liên gia đã đồng ý cho hôn sự này, nhưng điều làm cho Tất Quyền Ngọc kinh ngạc là, trong thư nói, muốn nàng cưới không chỉ có tiểu sư muội Liên Đồng mà cón có nhị tiểu thư Liên Khê.

Tất Quyền Ngọc không hiểu trong đó có nội tình gì, thầm nghĩ có tiểu sư muội thay nàng chắn qua trận phong ba này là tốt rồi, cũng không thể làm hại thêm một người khác nữa, vì thế vội vàng đi tìm Mộ Trường Sinh, bảo hắn đi thêm một chuyến, đến chỗ Liên Đồng hỏi cho đến cùng.

Mộ Trường Sinh trở về rất nhanh: "Công tử gia không cần lo lắng, Liên nhị tiểu thư sau khi trọng thương, bị mất trí nhớ, tình tình so với trước kia tốt hơn nhiều lắm... "

"Trường Sinh huynh, không cần đùa với ta, huynh thừa biết ta muốn hỏi cái gì..." Tất Quyền Ngọc vội la lên. Trò này không thể đùa.

"Lần trước ta không phải đã cùng ngươi nói qua rồi sau, Liên Đồng thích nữ tử... " Mộ Trường Sinh cười nói.

"Ta biết, ta hỏi là nhị tiểu thư Liên Khê... Nàng gả lại đây làm gì" Tất Quyền Ngọc ão não nói.

"Quyền Ngọc a, ngươi có thể thích Thái hậu, Liên Đồng vì cái gì không thể thích Liên Khê?" Mộ Trường Sinh thầm than một tiếng, đầu năm nay, hảo nữ tử đều thích nữ tử... Nam nhân thật đáng thương.

"Ý của ngươi là... " Tất Quyền Ngọc trợn trừng mắt.

Mộ Trường Sinh lại cười ha ha lui ra ngoài.

Tất Quyền Ngọc một mình ở trong phòng, lẩm bẩm: "Ý tứ là, tiểu sư muội tính song bào thai của mình... Này... Này cũng đủ loạn a.... So với nàng đến, đã biết tính cái gì a... Nàng đây chính là loạn luân! A... Thật sự là sư huynh muội lưỡng... Một cái sao với một cái càng loạn... "

Tất Quyền Ngọc lắc đầu thở dài một tiếng, vừa cười vừa đứng lên. Như vậy cũng tốt, dù sao cũng biết hai người các nàng vì che giấu nên mới quyết định như vậy.

Có được tin tức này, Tất Quyền Ngọc thế mới yên tâm. Trong nhà chuẩn bị các loại sính lễ cầu hôn đều đã tốt, Quyền Ngọc xem qua, chỉ sợ ủy khuất sư muội, lại cho thêm một số thứ ngự ban vào. Thế này mới cho quản gia sai người đem đi cầu hôn.

Nhìn nhóm quản gia đã lên đường, Quyền Ngọc cũng vội vàng vào cung nói với Cẩm Hà.

"Tiểu sư muội của ngươi?" Cẩm Hà nhìn chằm chằm nàng: "Rất nhỏ liền quen biết?"

"Ân, lúc bảy tuổi liền biết, khi đó nàng năm tuổi... " Tất Quyền Ngọc uống ngụm trà. Không nghĩ tới việc này lại được giải quyết giống như một vở hí kịch, nhớ tới trong long lòng còn bất khả tư nghị.

"Hai hài tử vô tư... Thanh mai trúc mã... " giọng nói của Cẩm Hà có chút chua.

Quyền Ngọc đem phun ra một ngụm trà: "Thái hậu nương nương của ta, kia là nói ta và ngươi được không? Không cần nghĩ bậy... "

"Trước đây ta đều ở cùng một chỗ với ngươi, như thế nào lại không biết ngươi có tiểu sư muội này?" Cẩm Hà nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn.

"Là sư phụ không cho ta nói với người khác... Nói cho người khác nàng liền sinh khí không truyền võ công cho ta... Kia, nội công ta dạy cho ngươi chính là do sư phụ truyền cho ta... " Quyền Ngọc buông chén trà. Đối mặt với nàng chính là một bình dấm chua nương tử.

"Bộ dạng rất được?" Cẩm Hà vẫn lo lắng. 

"Không biết a, đã nhiều năm như vậy... " Tất Quyền Ngọc nghĩ nghĩ, hẳn là rất xinh đẹp.

"Mặc kệ xinh đẹp hay không xinh đẹp... Ngươi đều quy củ cho ta... " Thấy nàng ấy suy nghĩ về nữ tử kia, tức không có chỗ đánh. Liền nắm lấy lỗ tai của nàng ấy.

"A.... Hảo hảo hảo... Ngoan.... Trước buông tay... Ta sẽ không.... Ngươi biết ta sẽ không mà... Cho dù là thần tiên hạ phàm cũng đều thua kém ngươi.... " Quyền Ngọc vội vàng xin tha.

Cẩm Hà thấy thế mới buông tay, bĩu môi nói thầm: "Nếu kết hôn, sẽ động phòng hoa chúc... "

"Đứa ngốc, mọi người đều nói tốt lắm, đều là che dấu thế nhân, còn cái gì động phòng hoa chúc a.... Ta xem, nàng lưỡng động hoa chúc là tốt rồi, ta còn phải đến nhà nương tử của ta, cùng nương tử thích ăn dấm chua có vẻ tốt hơn... " Tất Quyền Ngọc nói xong, thân thủ ôm lấy Cẩm Hà ngồi lên đùi mình: "Thậ không biết ngươi nghĩ như thế nào, rõ ràng biết ta sẽ không, rõ ràng tin tưởng ta, lại có nhiều ý tưởng loạn thất bát tao như vậy... "

"Ta không thích ngươi cùng người khác thân cận thôi... Dù sao cũng là nương tử danh chính ngôn thuận của ngươi... Ta đương nhiên không vui... Ngay cả xem, ta cũng không muốn người khác liếc mắt nhìn ngươi nhiều hơn một cái! Kết quả còn muốn thú người khác làm nương tử... " Cẩm Hà đô miệng.

"Ngươi bá đạo như vậy sao?" Cẩm Hà cười rộ, bộ dáng khi ghen của Cẩm Hà thật sự làm cho người ta vừa yêu vừa hận. Ước gì có thể đánh mông nàng.

"Mặc kệ... Dù sao ngươi cũng là của ta... Đời này đều là người của ta... " Cẩm Hà tựa vào lòng Quyền Ngọc... vặn vẹo.. Ngao... Quyền Ngọc tròn lòng rên rỉ một tiếng... Nàng lại bị quyến rũ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play