"Phụ thân..." Thời điểm Tất Quyền Ngọc bổ nhào vào trước mặt Tất Trạch Việt, Tất Trạch Việt đã ngã xuống, máu tươi từ thân thể của hắn vẫn tiếp tục văng tung tóe, hắn rốt cuộc vẫn không thể đáp lại nữ nhi yêu quý của mình, vĩnh viễn không thể chứng kiến cảnh Tất Quyền Ngọc mặc nữ trang... Chỉ lưu lại trên quan đạo (đường đi) Tuyên Võ thành, một biểu tình mà người trong cuồn cuộn cát vàng xem cũng không hiểu - là thoái mái, là giải thoát hoặc cũng có thể là ngộ đạo...

Dù ánh mắt đã tan rã, nhưng dù là ai cũng có thể hiểu được, trước khi hắn mất ý thức, trong ánh mắt hắn chỉ có Tất Quyền Ngọc, nữ nhi tội nghiệp từ nhỏ đã được xem là nam tử để nuôi lớn của hắn.... Có lẽ đột nhiên trong lúc này hắn lại có rất nhiều điều muốn nói, có lẽ khi tiến đến thời khắc tử vong, lão tướng quân lại thấy rõ được rất nhiều điều, nhưng lại không kịp... Nhân sinh đều luôn như vậy...

"Aaaa!" Một tiếng thét dài, trong đôi mắt Tất Quyền Ngọc, một dòng nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, trong lạc băng run động, nàng cắn chặt khớp hàm, từ khóe môi nhợt nhạt đến lợi hại chạm rãi chảy ra một dòng máu dính đầy cát bụi.

Thân thể nàng run nhẹ, một quyền của nàng hạ xuống liền giống như chấn động trời sụp đất nứt, mặt đất rạn nứt ra dấu vết dài hai thước, mà tại nơi nàng đánh xuống xuất hiện một cái hố thật sâu, mà tay của nàng vì bị phản hệ mà huyết nhục mơ hồ...

Biểu tình của hắc y nhân bị mặc nạ chim ưng che lại, không ai nhìn thấy rõ, nhưng sự hoảng sợ khiến hắn lui về sau vài bước đã bán đứng hắn...

Ảnh Diện, vĩnh viễn là vật không biết sợ hãi... nhưng lúc này đây, đối với khuôn mặt giận dữ cùng nỗi đau tột độ của Tất Quyền Ngọc, cảm giác bằn liệt đó, làm cho hắc y nhân mang mặt nạ ưng mỗi cái nháy mắt đều cảm nhận được một loại cảm xúc mang tên sợ hãi.

Nhiệm vụ của Ảnh Diện là bảo hộ chủ nhân, nghe theo an bài của chủ nhân, đi giết kẻ đáng chết, Ảnh Diện không có ý thức, không nên có cảm xúc, thậm chí Ảnh Diện còn không biết đau -  bởi vì một khi đã là Ảnh Diện, không chỉ trải qua lựa chọn nghiêm khắc nhất, huấn luyện địa ngục, từ nhỏ đã bị tẩy não, bị ngâm qua dược vật, phá bỏ thần kinh cảm giác đau, cho nên bọn họ cảm nhận đau đớn rất là trì độn, trì độn đến mức dùng đao chặt bỏ bờ vai của hắn, thì hắn cũng chỉ có cảm như vết thương bình thường, cho nên trừ phi là chặt bỏ đầu của Ảnh Diện, nếu không hắn vẫn có khả năng chiến đấu....

Nhiệm vụ lần này của người mặt ưng là giết Tất Trạch Việt, nguyên bản việc này giao cho Võ Sách đi làm, nhưng lúc Võ Sách phát hiện thị vệ mà Tất Trạch Việt mang theo đều là đệ nhất cao thủ trong Thần Sách quân, hắn tự cảm thấy không nắm chắc phần thắng nên đi tìm tiểu hoàng đế, vì thế tiểu hoàng đế an bài cho hắn một Ảnh Diện...

Ảnh Diện rất ít nhận được nhiệm vụ như vậy, dù sao nhiệm vụ chủ yếu của Ảnh Diện là bảo hộ, bọn họ bình thường đều ẩn núp ở đâu đó bên cạnh hoàng đế, không ai biết Ảnh Diện có bao nhiêu người, võ công cao như thế nào, Ảnh Diện có thể là lão thái giám bên canh hoàng đế, hoặc là một lão quét tước trước Kiền Minh Cung, có lẽ....

Đương nhiên, có lẽ hắn chưa từng bị bất luận kẻ nào gặp qua!

Mỗi lần giao nhiệm vụ cho Ảnh Diện, đương nhiên đó là nhiệm vụ quan trọng, hơn nữa sẽ thuận lợi hoàn thành,  cho nên thồ điểm Hoàng đế phái người mặt ưng đi làm nhiệm vụ, trong mắt hắn cùng Võ Sách chính là hết thảy mọi đều đã xong... Tất Trạch Việt đã là người chết, hơn nữa còn chết một cách rất sạch sẽ...

Tất Trạch Việt đã chết, nhiệm vụ của người mặt ưng đã hoàn thành, theo lệ, hắn phải lập tức rời đi, không nên quản đến Tất Quyền Ngọc, nhưng một thoáng sợ hãi kia, làm cho hắn cảm nhận được sỉ nhục thật sâu sắc! Mà sỉ nhục này là đến từ kiêu ngạo, hắn cho rằng đây là điều mà Ảnh Diện thiên hạ vô địch vĩnh viễn không thể chịu được, Nguyệt Nha câu trong tay hắn xoay chuyển, phát ra âm thanh vù vù rất nhỏ.

Âm thanh này rốt cuộc làm cho quỷ sát bên cạnh Tất Trạch Việt - Tất Quyền Ngọc ngẩng đầu lên - trong mắt của nàng tựa hồ bị bịt kín bởi một tầng mỏng huyết màng, làm cho con ngươi của nàng biến thành màu đỏ thoạt nhìn nguy hiểm mà quỷ dị, cánh tay áo bên trái của nàng bởi vì một quyền kình khí hồi nãy mà vỡ vụn, giống như một mảnh vải rách khoát trên tay nàng.

Ánh mắt Tất Quyền Ngọc tập trung vào người mặt ưng, chậm rãi đứng dậy, độ nhiên trong lúc đó, tay phải nàng bạo phát kinh mạch, phản thủ cầm lấy Viêm Phượng thương trên lưng, trong tiếng ma sát rất nhỏ, trường thương đã bị nàng nắm trong tay.

Ánh mắt màu đỏ của nàng vẫn quỷ dị như cũ, tựa hồ đã bắt đầu bình tĩnh lại, mà bên trong sự bình tĩnh này là khối băng ngàn năm.

Người mặt ưng không hề động, thời khắc hắn bị Tất Quyền Ngọc tập trung vào, liền có một loại cảm giác, ta bất động địch bất động, nếu ta động, tắc trời sụp đất nứt. Cho nên, lúc này hắn không dám động... Nếu hắn động chính là phạm sai lầm, mà sai lầm này chính là chết.

Duy trì một tư thế đứng yên, Nguyệt Nha câu trong tay người mặt ưng di chuyển càng nhanh, âm thanh vù vù dần trở nên sắc nhọn, không phải hắn không muốn dừng mà không thể dừng cũng không dám dừng, chưa bắt đầu hành động, nhưng cũng không dám bắt đầu, hết thảy những hành động đã làm cũng không dám dừng lại, giống như chuyển động của Nguyệt Nha câu, không thể dừng! Một khi dừng, nhất định sẽ tạo ra vết thương, mà vết thương này... Người mặt ưng không dám làm.

Ánh mắt của hai người đều không nhìn đến vũ khí của đối phương, ánh mắt của hai người đều đặt vào ánh mắt của đối phương...

Khóe môi Tất Quyền Ngọc bắt đầu chậm rãi giơ lên - đây không phải là tươi cười, mà là biểu tình của dạ quỷ đến từ điện ngục, khóe môi đơn thuần giơ lên, trong ánh mắt lại lạnh như băng như sương. Khóe môi giơ lên có lẽ nháy mắt liền hoàn thành, mà cũng có lẽ đã trải qua một khoảng thời gian rất dài, lúc này giống như một thanh câu, nhẹ nhàng thổi mạnh vào khoảng đen trong lòng người mặt ưng, càng xả càng dài, càng xả càng tế, càng xả càng nguy hiểm....

Lúc này biểu tình đã đạt đến trình độ không thể lớn hơn, bầu không khí khẩn trương giữa hai người giống như sợ tơ đã bị kéo căng đến cực hạn, tựa hồ lúc nào cũng có thể đứt, thậm chí là hóa thành tro bụi...

Tất Quyền Ngọc động, sợ tơ giữa hai người trong lúc đó đột nhiên đứt, Viêm Phượng thương phát ra tiếng huýt gió sắc nhọn, Viêm Phượng thương giống như hoa nở rộ, dưới chân Tất Quyền Ngọc lại giống như quỷ dị bàn tấn công tới người mặt ưng...

Không thấy rõ nàng động như thế nào, cước bộ của nàng, thương pháp của nàng, nháy mắt như dung nhập vào thiên địa, có khí phách của cả thiên địa....

Thương của Tất Quyền Ngọc! Đồ sộ như núi cao, uyển chuyển như trường giang, linh động như cỏ, nhẹ nhàng như gió, nhưng nếu như ngươi phải nhất định dùng một câu để miêu tả thì đó chính là: Thiên địa chi thế!

Tiếng gió gào thét, Viêm Phượng thương giống như tia chớp mạnh mẽ tấn công về phía người mặt ưng. Thiên địa chi thế, bất động như núi, động như cơn lốc...

Người mặt ưng cũng động, Nguyệt Nha câu độ nhiên thoát ly khỏi tay hắn, lấy tốc độ cực nhanh va chạm cùng Viêm Phượng thương, sau đó liền biến thành quang ảnh xoay tròn xung quanh Viêm Phượng thương, tiếng kim thiết giao kích, một hồi lâu, thương của Tất Quyền Ngọc giống như khai thiên tích địa hóa giải được chiêu thức. Mà ánh mắt của người mặt ưng lộ ra rõ ràng.

Người mặt ưng lui vài bước mới ổn định, lúc này không khỏi thở hắc ra - thời điểm đối diện với Tất Quyền Ngọc, ngay cả thở cũng quên đi. Người mặt ưng thật không thể tưởng tượng được, võ công của Tất Quyền Ngọc cư nhiên cao như vậy, cao hơn hắn rất nhiều, nếu không phải hắn có thiên phú dị bẩm, lại là dược nhân không sợ cảm giác đau, thì hắn căn bản không phải đối thủ của Tất Quyền Ngọc. Mà nếu phóng Tất Quyền Ngọc vào trong giang hồ, hắn tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ...

Tất Quyền Ngọc từ khi nào lại lợi hại như vậy? Tất Quyền Ngọc trong truyền thuyết, thiếu niên tướng quân đầy hứa hẹn của đế quốc, bất quá cũng chỉ là dùng một thanh Viêm Phượng thương đem thương pháp Tất gia phát dương quang đại mà thôi...

Đối với Ảnh Diện mà nói, Tất gia thương pháp cũng không đáng sợ, Ảnh Diện từ nhỏ đã quen thuộc với võ công gia truyền của Võ tướng trong triều, bởi vì hoàng đế vĩnh viễn đều có phòng bị đối với Võ tướng thế gia, cho nên trong việc bồi dưỡng Ảnh Diện, việc học các loại võ công gia truyền từ võ tướng thế gia là điều tất yếu, vì vậy thương pháp Tất gia, Ảnh Diện cũng biết.

Nhưng thương pháp mà Tất Quyền Ngọc sử dụng, căn bản không phải là thương pháp Tất gia, đương nhiên cũng không phải là thương pháp mà người mặt ưng đã từng gặp qua.

Bộ thương pháp này, có khí phách, có đại khí, có uy thế quét ngang ngàn quân, rõ ràng là thương pháp thích hợp nhất cho việc lấy một địch trăm trên chiến trường, mà trong đơn đả đọc đấu đương nhiên cũng có lự sát thương chí mạng, rõ ràng là cao minh hơn nhiều lần so với thương pháp Tất gia.

Chẳng lẽ Tất Quyền Ngọc tự nghĩ ra thương pháp như vậy?

Ảnh Diện trong lòng run sợ, thân thể Ảnh Diện sẽ không đau, nhưng tâm của bọn họ vẫn biết khủng hoảng. Một chiêu qua đi, Tất Quyền Ngọc hơi hơi kiểng mũi chân phải, cọ cọ trên mặt đất, ánh mát gắt gao nhìn người mặt ưng. Rồi sau đó, Tất Quyền Ngọc thở nhẹ một tiếng, mũi chân bắn ra, thương và cơ thể nàng giống như nhất thể tấn công vào người mặt ưng.

Người mặt ưng vội vàng một bước tránh ra, nhưng một thương này của Tất Quyền Ngọc tới quá nhanh, nhanh đến mức, thời điểm ngươi chỉ vừa thấy hắn bắt đầu xuất chiêu, hắn đã xuất hiện ngay trước mặt của ngươi, nhanh đến mức động tác của hắn chỉ vừa xuất hiện trong đầu ngươi, ngươi chưa kịp phản ứng gì, thương của hắn đã xuyên qua thân thể ngươi...

Đầu óc người mặt ưng lúc này không hề có phản ứng, Ảnh Diện từ nhỏ đã chịu sự giáo dục - ngươi một khi luyện được, suy nghĩ cùng hành động có thể thống nhất, đem chính mình giao cho tiềm thức của bản thân, bởi vì tiềm năng của con người là vô hạn, về sau, ngươi nếu không thể làm được gì, hãy để tư tưởng đi theo cơ thể, cơ thể sẽ cho ngươi một đáp án vừa lòng, nó sẽ tự động tránh né nguy hiểm...

Cho nên ở thời điểm Tất Quyền Ngọc động, người mặt ưng cũng động, theo một góc độ quỷ dị, người mặt ưng lấy tốc độ khó lý giải được thoát khỏi mũi thương của Tất Quyền Ngọc...

Mũi thương của Tất Quyền Ngọc không đâm thủng thân thể Ảnh Diện, chỉ đâm xuyên qua hắc y của hắn, Viêm Phượng thương hiện lên một đạo hồng quang, trên mặt cư nhiên xuất hiện một hơi thở nóng rực, trên cánh tay hắn liền hiện ra vết thương màu đen... Đáng tiếc, Ảnh Diện không biết đau!

Tất Quyền Ngọc người thương hợp nhất, giống như ánh sáng bám theo người mặt ưng, người mặt ưng nhẹ đưa tay lên, Nguyệt Nha câu rời khỏi tay, mà câu bính vẫn còn trong tay của hắn - vũ khí của Ảnh Diện đều là đặc chế, bên trong có cơ quan phức tạp, bọn họ không cần nói nghĩa khí giống như người trong giang hồ, không cần thể hiện bản lĩnh thật sự, mục đích của bọn họ chỉ có một đó là giết chết đối phương, dùng phương pháp gì cũng được, cho dù dùng loại phương pháp vô sỉ cũng được, thậm chí chỉ cần ngươi có thể, thì ngươi cắn chết đối phương cũng coi như hoàng thành nhiệm vụ, không có ai sẽ chê cười ngươi.

Tất Quyền Ngọc giống như gió xẹt qua, còn Nguyệt Nha câu phía sau nàng giống như độc xà chợt lóe...

Tất Quyền Ngọc nghe được tiếng gió ở phía sau lưng, xoay ngược đầu thương đánh vào Nguyệt Nha câu, một câu âm hiểm này nguyên lai bị Viêm Phượng thương đánh lệch quỹ đạo văng ra 8 thước, đột nhiên lại lấy tốc độ nhanh chóng đâm vào vai trái Tất Quyền Ngọc...

Tất Quyền Ngọc dừng lại, trong ánh mắt người mặt ưng lộ ra tươi cười. Nhưng một lát sau, tươi cười của hắn lại cương cứng, bởi vì tuy Tất Quyền Ngọc đứng bất động, nhưng tay cầm Viêm Phượng thương nháy mắt liền đâm xuyên cơ thể hắn...

Lửa đổ Viêm Phượng thương cùng khuôn mặt Tất Quyền Ngọc bỗng chốc trở nên ôn hòa, đó cũng là cảnh cuối cùng mà người mặt ưng nhìn thấy trên thế giới.

Người mặt ưng há hốc mồm, không nói nên lời, dòng máu tươi từ miệng hắn chảy ra - một thương này đâm vào ngực trái người mặt ưng, tim, phế đều đã thủng một lỗ không lớn không nhỏ, vừa vặn bao phủ chuôi Viêm Phượng thương...

Tất Quyền Ngọc rút Viêm Phượng thương về, người mặt ưng hai mắt mở lớn, không còn hơi thở, ngã trên mặt đất, Nguyệt Nha câu trên vai Tất Quyền Ngọc cũng thuận thế ngã xuống của người mặt ưng mà rớt ra...

Kịch liệt đau đớn làm Tất Quyền Ngọc lảo đảo. Ánh mắt của nàng trở lại trên người Tất Trạch Việt, kéo thân thể bị thương, Tất Quyền Ngọc đem Viêm Phượng đặt lại ở sau lưng, sau đó lê bước đến bên cạnh Tất Trạch Việt, ôm lấy thi thể của Tất Trạch Việt...

Cách đó không xa, thiên lý mã của Tất Quyền Ngọc tế một tiếng đi đến trước mặt nàng, cúi đầu nhẹ nhàng củng vào Tất Quyền Ngọc, Tất Quyền Ngọc rưng rưng đem thi thể Tất Trạch Việt đặt lên lưng ngựa, sau đó xoay người leo lên lưng ngựa...

Vó ngựa dương trần, trong không khí lạnh như băng của Tề Long sơn mạch, phiêu đãng một câu tràn ngập bi thương cùng phẫn nộ: "Phụ thân... Bọn hắn nọ người, ta sẽ thay người đòi lại.... Ta lấy danh nghĩa nữ nhi của người thề, sẽ không làm một cẩu trung thần!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play