Năm thứ ba Vạn Lịch, quốc gia đã thoát khỏi cảnh suy yếu, quốc thái dân an.
Đêm rằm tháng giêng, hoàng thượng cưới dân nữ Tư Đồ Cô Ngâm làm hoàng hậu, cùng năm, hoàng hậu hạ sinh long tử, thánh tâm đại duyệt, đặc xá thiên hạ. Đại sứ các nước liên bang cùng viếng thăm chúc mừng.
Cũng lệnh cho Khinh Vũ công chúa đêm đó ca vũ giúp vui. Khinh Thư còn có một mục đích khác, hơn hai năm qua, Khinh Vũ tâm tình dần chuyển biến tốt, trong nháy mắt Khinh Vũ đã 19 tuổi, nếu là nữ nhân thường đã sớm có đứa trẻ quẩn quanh, nàng dường như cũng không lo lắng chuyện hôn nhân đại sự, trái lại đối với công chúa tiền triều quan hệ ngày càng khắng khít, hai người bất cứ lúc nào cũng đều ở cùng nhau, trong cung từ đại quan cho đến thái giám cũng đều suy đoán quan hệ của họ không tầm thường, vì hạnh phúc của muội muội, cũng vì dẹp loạn những chuyện thị phi. Khinh Thư quyết định trong tiệc rượu lần này tìm phu quân cho Khinh Vũ.
Thánh chỉ đã hạ, Khinh Vũ hiển nhiên phải tuân theo. Trong lòng nàng hiểu rõ hoàng huynh tại sao lại muốn làm như vậy, cũng biết nàng phải hiến vũ mục đích là gì. Cho tới nay, mỗi lần hoàng huynh cùng nàng bàn luận chuyện hôn sự, nàng đều thoái thác. Lần này, ngay cả thánh chỉ cũng đã hạ, e rằng hoành huynh cũng là muốn quyết định vị hôn phu cho nàng. Trốn tránh thế nào cũng không khỏi! Chỉ là, nàng không bỏ xuống được người đã ở bên cạnh mình hai năm qua. Nếu như mình gả ra khỏi hoàng cung, nàng ta một mình ở trong cung thì phải làm sao? Mang nàng đi, hoàng huynh nhất định không đồng ý, những lời đồn đãi kia nàng đã sớm nghe thấy, huống chi hoàng huynh là người cai quản cả triều đình quốc gia. Làm sao có thể giấu được huynh ấy? Cũng không thể mang nàng đi, sớm chiều luôn đụng độ đối phương bên kia, để cho nàng ta mất đi chỗ dựa, cuối cùng yêu say đắm ai đó thì so với chết nàng còn khó chịu hơn. Càng nghĩ, Khinh Vũ càng lo lắng không yên, nín thở, sau đó đắm chìm vào bồn tắm, tóc dài màu đen lơ lửng trên mặt nước như bèo trôi, ngửa đầu nhìn cánh hoa trôi trên mặt nước, nàng cảm giác mình và Mi Nhi sau này cũng như cánh hoa trôi trên nước này.
"Tiểu Vũ!" người tới vô cùng thân thiết gọi người vẫn còn đang tắm, đã tắm hơn nửa canh giờ rồi. Không nhìn còn khá, vừa tiến đến chỉ thấy tóc dài màu đen dập dềnh ở trên mặt nước, lòng của Mi Nhi thốt lên. Cả ngày lẫn đêm luôn ở cùng nhau, Mi Nhi cũng dần mê thích cô gái mảnh khảnh. Nàng bề ngoài lạnh lùng, nhưng đối với bất kì cô gái nào cũng đều lưu tâm, đem "Hoảng các" vốn là nơi ở của nàng và mẫu thân trước kia tặng cho nàng. Nàng cũng biết Tiểu Vũ đối với nàng đã không còn là tình cảm tỷ muội. Ngày xưa hạnh phúc nương tựa nhau, nếu Tiểu Vũ do phản đối hôn sự mà tự tìm cái chết, vậy thì nàng cũng sống không nổi nữa.
"A..." Hơi thở đã nén nhịn đến cùng, phiền muộn trong lòng dường như cũng đã giảm bớt, Khinh Vũ từ trong nước đứng lên. Tóc như lụa che phủ thân thể trắng nõn, giọt nước như hạt ngọc chảy xuống. Vô cùng quyến rũ động lòng người. Nhìn người tới, khoé miệng nàng khẽ cong lên, con ngươi xanh biếc dịu dàng như nước. Thế nhưng, nàng phát hiện, sắc mặt của Mi Nhi dường như không tốt lắm. "Mi Nhi, làm sao vậy?" đưa tay khẽ vuốt gương mặt đẹp tuyệt của nàng ta, không đành lòng...
"Ngươi..." Nước mắt tuôn ra "Ta nghĩ là ngươi..."
"Ta cái gì?" Khinh Vũ buồn cười, thì ra bản thân mình đã hù nàng, "Ngươi nghĩ rằng ta lại ngốc đến mức tự sát để kháng hôn?" khoả thân đi đến trước gương, Khinh Vũ lau tóc.
Nhìn nữ nhân đường cong lả lướt trước mắt, Mi Nhi trong mắt yêu thích, nhưng khi ánh mắt nàng nhìn thấy vết sẹo bên ngực trái Khinh Vũ, lòng của nàng... tuy rằng không chỉ một lần nhìn thấy dáng người nàng ta, nhưng mỗi lần nhìn thấy vết sẹo như con rết kia, nàng liền khó chịu như hít thở không thông vậy, đều là vì mình...
"Làm sao vậy?" Cảm thấy người phía sau đang ngẩn người, Khinh Vũ mở miệng hỏi, gần đây tâm tư của nàng dường như phát sinh ra rất nhiều, lại nghe nói nàng gần đây cùng Lãnh Cố Kỵ quan hệ rất tốt, nàng ghen sao? Nhất định là... Nụ cười của nàng chỉ có thể vì mình mà nở rộ! Thế nhưng hôm nay, nàng tại sao có thể đối với mình nghĩ đến nam nhân khác?!
"Qua đây!" Mi Nhi không biết vì sao giọng Khinh Vũ đột nhiên lạnh lẽo, "Qua đây thay quần áo cho ta, tối hôm nay, ta phải làm cho toàn bộ nam nhân mê muội!"
Trời! Ta đang nói cái gì?! Nhìn biểu cảm trên mặt nàng, chẳng lẽ, bản thân đã đoán sai rồi?! Bất kể thế nào, ai cũng không thể từ bên cạnh ta mang Mi Nhi đi!
"Phương bắc có giai nhân,
Tuyệt sắc mà lẻ loi,
Nhất cố khuynh nhân thành,
Tái cố khuynh nhân nước,
Bất ninh,
Khuynh thành lai khuynh nước,
Giai nhân nan tái đắc."
(Phương bắc có mỹ nhân,
Tuyệt sắc nhưng lẻ loi,
Nhìn một cái nghiêng thành,
Nhìn lần nữa nghiêng nước,
Chắc có lẽ không biết,
Nghiêng thành lại nghiêng nước,
Rất khó được lòng mỹ nhân.)
Khúc ca trong miệng nàng phát ra, đúng là bài hát sau khi Khinh Ca chết, Khinh Vũ thường ngâm xướng. Dải lụa như con rắn uốn lượn, một điệu múa. Tiếng khen không dứt.
Khinh Vũ quay về ngồi bên cạnh Khinh Thư, rất nhiều vương tử liên bang đều sôi nổi cung nghênh. Khinh Vũ công chúa tài sắc song tuyệt, nếu có thể lấy nàng làm hậu...
Một nam tử mặc trường bào màu trắng bước lên, Khinh Thư tỉ mỉ quan sát, tuấn tú lịch sự! Ngũ quan anh tuấn, thân thể khôi ngô, giữa hai lông mày kiên cường, chính trực.
"Tiểu vương là hoàng tử nước Vô Lỗi, Nạp Lan Cửu, nghe tiếng công chúa vũ võ song tuyệt, vừa vặn có thể cùng kẻ hèn này thể hiện tài năng?"
Lời vừa nói ra làm kinh ngạc những người xung quanh, Khinh Vũ không nhìn thẳng nam tử kia. Khoé miệng khẽ mỉm cười, khá lắm!
"Khinh Vũ chỉ là hiểu biết sơ sài, làm sao có thể cùng vương tử tranh cao thấp chứ?" nàng đứng dậy, cầm chén rượu lên, có lẽ, hắn có thể trở thành một người bạn.
Nạp Lan Cửu phóng khoáng tiếp nhận lấy rượu công chúa đưa qua cùng Khinh vũ uống, Khinh Thư ở bên cạnh cao hứng nhìn.
Phất tay một cái, Nạp Lan Cửu ra lệnh cho thuộc hạ đem lên một cái mâm, tấm vải đỏ nhô lên một cái gì đó, toàn bộ mọi người cũng đều tò mò nhìn chằm chằm cái mâm kia.
"Phần lễ vật này, phụ vương ta muốn ta chuyển lại cho công chúa điện hạ!" đôi mắt hắn chưa bao giờ rời khỏi gương mặt nàng.
"Ôi, ta thật tò mò, phía dưới này không biết là gì?" Khinh Thư đứng dậy, nhận lấy mâm quà trên tay lão thái giám rồi đưa cho Khinh Vũ, Khinh Vũ mỉm cười mở tấm vải đỏ. Một cái hộp, đoán chừng là dùng gỗ đàn hương làm thành. Chiếc hộp toả ra mùi hương nhàn nhạt. Từ từ mở ra chiếc hộp, một ánh sáng màu đỏ phát ra bốn phía.
"Đây là một vật khai thác được trên ngọn núi Tuyết Vực ở nước ta, sau đó tập hợp những người tạc tượng ưu tú nhất trong nước tỉ mỉ chế tác. Tên của nó là 'Tuyết Thần Chi Tâm'." Nạp Lan Cửu chậm rãi hướng về phía Khinh Vũ kể lể, "Nghe đồn rằng công chúa Khinh Vũ thích màu đỏ, cho nên phần lễ vật này là phụ hoàng đặc biệt hiến tặng cho công chúa!"
Tuyết Thần Chi Tâm? Tại sao cố ý nói đến Tuyết thần? Khinh Vũ đem đá quý đặt lại trong hộp, "Bảo thạch quý báu như thế này, e rằng Khinh Vũ không dám nhận!" nàng đem tấm vải đỏ phủ lên chiếc hộp cầm trong tay, Khinh Vũ mặt lạnh trả lại cho cung nữ bên cạnh.
"Tiểu vương cho là, ngoại trừ công chúa điện hạ ra, không có cô gái nào xứng với bảo thạch quý hiếm này!" Nạp Lan Cửu nhìn Khinh Vũ với ánh mắt khác, khá lắm, cô gái thoát tục! Hắn quay về dịch quán nhất định phải viết thư cho phụ hoàng, xin hoàng thượng cầu hôn. Thế nhưng, Khinh Vũ không muốn tiếp nhận quà tặng, làm thế nào đây? Linh quang vừa hiện, Nạp Lan Cửu tháo tay áo, cởi xuống cây chuỷ thủ được buộc thật chặt ở cổ tay.
Lãnh Cố Kỵ ngạy lập tức tiến lên. Bất cứ người nào đi qua cửa đều phải cởi bỏ vũ khí, vương tử làm sao vẫn còn giấu một cây chuỷ thủ? Thị vệ bốn phía rục rịch, đều rút kiếm, bầu không khí nhất thời khẩn trương lên.
"Không được quá đáng!" Khinh Thư tức giận. "Vương tử, ngươi rút ra chuỷ thủ là có ý gì?"
"Nga..." không biết mình đắc tội hoàng đế chỗ nào, vội đỏ mặt, "Hoàng thượng, tiểu vương chỉ là muốn thử đưa chuỷ thủ cho Khinh Vũ công chúa làm kỉ niệm."
"Nga..." chữ 'nga' này quả thật ý vị thâm trường (ý tứ sâu xa).
Chuỷ thủ rất đẹp, Khinh Vũ tiếp nhận từ tay cung nữ, tỉ mỉ quan sát. Tuy rằng kiểu dáng đơn giản nhưng lại trang nhã, tinh xảo. Vô cùng thích hợp cho nữ tử sử dụng. Trong đầu nàng hiện lên thân ảnh của người kia.
"Vương tử điện hạ, ta muốn chuỷ thủ này!" Khinh Vũ gật đầu, tỏ ý cám ơn.
"Thật sao?" Nạp Lan Cửu hết sức cao hứng, hắn cũng biết, công chúa không giống những người khác, nhất định sẽ thích! Nếu đã nhận tín vật, cũng chẳng khác nào... Trong lòng của hắn vô cùng mừng rỡ. Cảm tạ, trở về chỗ ngồi. Những Vương tử khác chứng kiến mỹ nhân cười một cái, biết rõ mình không có cơ hội, khẽ thở dài...
Mà bên kia, Khinh Vũ vẫn y như trước ngắm nghía chuỷ thủ xinh xắn, không ý thức được rằng, đã khiến cho mọi người hiểu lầm mà đắm chìm trong vui sướng.
Phía sau đại điện, một đôi mắt đã chứng kiến hết thảy, ánh mắt đau thương dường như xuyên thủng cả cung tường. Khinh Vũ, lẽ nào ngươi yêu mến vương tử kia, không muốn Mi Nhi sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT