Giờ mão, mưa to gió lớn. Mi Nhi giật mình tỉnh giấc, nàng nghe thấy tiếng mưa gió ngoài cửa sổ, lập tức gọi hai cung nữ bên ngoài, đồng thời hướng ngự hoa viên chạy đi. Mặc dù thân phận của mình là một cung nữ, thế nhưng, Khinh Vũ chưa từng xem nàng như hạ nhân, không những ban cho nàng một biệt viện, còn đặc biệt sai hai cung nữ mặc nàng điều phối. Không cần hầu hạ nàng ta, chỉ duy nhất mỗi buổi sáng sớm, hướng về Vân Vũ điện dâng lên một đoá hoa mẫu đơn đỏ thắm. Nàng không biết vì sao Khinh Vũ thích hoa mẫu đơn đỏ, nhưng mà, đêm nay mưa như thế này chỉ sợ là sáng mai cả cánh hoa cũng không tìm thấy!

Trong màn mưa lớn, ba người chạy đến ngự hoa viên, những đoá hoa dễ hỏng không qua nổi mưa gió tàn phá, chỉ còn vài đoá ở trong mưa gió lung lay. Mi Nhi lập tức không để ý mưa rơi mãnh liệt bắt đầu di chuyển mấy chậu hoa mẫu đơn.

"Là người nào đó?" Một đám thị vệ tuần tra đi ngang qua, phát hiện ngự hoa viên có động tĩnh, lập tức cảnh giác.

"Là chúng ta!" Một cung nữ mở miệng trả lời, Mi Nhi không để ý, vẫn mải miết di chuyển.

"Các ngươi?" Mấy thị vệ cầm đuốc hướng về phía các nàng chạy tới. Một người đàn ông có vẻ là thị vệ cầm đầu tiến lên: "Các ngươi là ai?"

"Chúng ta là cung nữ của công chúa điện hạ!"

"Cung nữ của công chúa, muộn thế này còn ở đây làm gì?" Nam tử tiến lên, dùng đuốc soi ba người. Mi Nhi đứng tại chỗ, nhìn mưa xối lên những đoá hoa, trong lòng của nàng một hồi đau xót.

"Chúng tôi dời hoa!" Mi Nhi lạnh lùng trả lời.

"Dời hoa?" Một thị vệ tiến lên nhìn nàng, "Hoa gì? Chẳng lẽ, công chúa điện hạ có mệnh lệnh gọi các ngươi nửa đêm khuya khoắt đi dời hoa? Ta xem các ngươi không biết là trộm gì đó trong cung, đang giấu đi đó chứ?!"

"Hỗn xược!" Nàng quên mất mình đã không còn là công chúa, ngữ khí cương quyết khiến cho mấy thị vệ không hài lòng, một bạt tai giáng xuống.

"Chớ nói các ngươi là cung nữ, thì coi như các ngươi thật sự là công chúa, dám nói chuyện như thế với ta, không muốn sống hả?!"

Thị vệ cầm cây đuốc tát khiến cho Mi Nhi khoé miệng đầy máu. Lấy tay nắm lấy hàm dưới của Mi Nhi, cây đuốc chiếu lên gương mặt nàng, hắn mới nhìn rõ cô gái này nguyên là công chúa tiền triều, bị Khinh Vũ công chúa coi như cung nữ của nàng. Hừ... Nàng thật sự từng là công chúa, nhìn lại toàn thân nàng. Áo lụa bị mưa thấm ướt, dán chặt lên vóc người nhanh nhẹn, dục vọng bị cảnh tượng trước mắt đánh thức. Ngày hôm nay, sẽ để cho nàng hiểu cái gì gọi là làm tôi tớ cho người!

"Mang ba nha đầu này về, để cho các huynh đệ hưởng thụ một chút!"

"Các ngươi muốn làm gì?!" Nhìn gã thị vệ đứng đầu, Mi Nhi kinh hoảng không ngớt, bọn chúng muốn làm gì? Sau lưng hai nha đầu cũng hoảng sợ hét to lên...

"Buông ra! Chúng ta là cung nữ của công chúa điện hạ, lẽ nào các ngươi không sợ công chúa trị tội sao..."

"Ngươi thật đúng là, khi ngươi không còn là công chúa, Khinh Vũ công chúa chỉ mong sao cho ngươi nhận hết đày đoạ, nàng vẫn để ý ngươi sao?! Ngươi nên ngoan ngoãn cùng ta trở về thôi!"

"Không muốn... Không!!! Buông ta ra!!!" Không thể ra sức, Mi Nhi chỉ có thể để cho mấy thị vệ mang mình và hai cung nữ kia đi.

Gian phòng vừa tối vừa lạnh, Mi Nhi không biết đây là nơi nào, nàng chỉ có thể cùng với hai cung nữ rúc vào nhau thật sát. Nàng đoán được chuyện sắp xảy ra. Nàng thà rằng tự tìm cái chết! Nhìn nam nhân đang mang nụ cười dâm ô tiến về phía mình, Mi Nhi trợn mắt sợ hãi...

"Không... Khinh Vũ muội muội...."

- -------------------------------------

"Tỷ tỷ, đừng đi! Trở về đi.... Khinh Vũ rất nhớ tỷ!" Khóc lóc nhìn bóng lưng quen thuộc dần dần rời đi.

"Khinh Vũ!" hồi tưởng, "Tỷ tỷ không ở bên muội, phải kiên cường! Phải giúp đỡ đại ca, để huynh ấy trở thành một vị hoàng đế tốt..."

"Tỷ tỷ.... đừng đi... có được không??? Muội không muốn làm công chúa, muội chỉ muốn tỷ tỷ quay về! Tỷ tỷ..."

"A!!...." Khinh Vũ nhất thời tỉnh táo, nhìn phía ngoài cửa sổ, dường như có người ở phía xa gọi tên mình. Khinh Vũ chân trần, không mặc thêm xiêm áo ngoài, chỉ mặc một chiếc áo lụa trắng dài. Hướng về phía cung đi ra ngoài. Tỷ tỷ, là người đang gọi ta sao? Gió thổi quần áo trắng như nhảy múa, khiến cho Khinh Vũ lúc ẩn lúc hiện. Vẫn nhìn cung điện, Khinh Vũ nhớ lại câu nói của người xưa: "Khắc ngọc bích, cột câu đố ép buộc phải thay đổi. "

Hừ... buồn cười, mất nước, đợi đến khi nước mất mới hồi tưởng lại mình sai lầm sao? Nực cười! Trở về đi thôi, không phải là tỷ tỷ! Khinh Vũ xoay người chợt nghe thanh âm gì đó? Tiếng động! Của người nào? Nhún người nhảy một cái, bất chấp mưa gió, thân thể hướng về phía tiếng động nhảy tới.

Mắt nhìn quần áo mình bị một gã nam nhân gương mặt hung ác xé đi, Mi Nhi nhắm chặt hai mắt lại. Nàng còn mặt mũi nào hả!

"A..." Nam tử kêu lên thảm thiết. Mi Nhi lập tức mở mắt. Gã thị vệ hoảng sợ mở to hai mắt. Bên cạnh vốn là thị vệ đang định cưỡng bức hai cung nữ đang cầm vỏ đao trống rỗng. Trên người ẩm ướt khiến cho Mi Nhi quay đầu nhìn gã thị vệ trước mắt. Vừa nhìn Mi Nhi liền hô to, vẻ mặt sợ đến trắng bệch. Gã thị vệ loạng choạng người, máu từ cổ hắn phun ra, đầu đã sớm lăn lộn trên đất. Hai tay quơ loạn trên không trung như muốn bám vào một ai đó. Mi Nhi hét một tiếng chói tai, thi thể không đầu rốt cục ngã xuống.

"Công...công... chúa... điện hạ..." Mấy tên thị vệ còn lại lặp tức quỳ xuống.

Thân ảnh màu trắng chậm rãi từ giữa không trung hạ xuống, máu từ gã thị vệ bắn lên áo bào màu trắng, đỏ thắm. Như hoa đào đua nhau nở rộ. Cùng với chiếc yếm đỏ bên trong áo bào màu trắng, vô cùng yêu mị, vẻ mặt lạnh lùng nhìn những tên thị vệ còn lại.

Hai cung nữ cũng lập tức quỳ xuống theo, gục đầu, khóc lóc, "Công chúa..."

Lửa giận ở trong lồng ngực bốc cháy, mùi máu khiến cho lý trí của nàng khôi phục, là ánh mắt của máu khiến cho tất cả thị vệ vô cùng sợ hãi. Nghe thấy công chúa Khinh Vũ giết người như kiến, ngay cả hoàng thất tiền triều, tiểu hoàng tử cũng không buông tha! Hôm nay đao đã thấy máu, e rằng mấy tên thị vệ càng phải dập đầu vang dội.

Nàng choáng váng sao? Thấy bổn cung lại còn si ngốc ngồi đó! Khinh Vũ dùng khoé mắt nhìn Mi Nhi. Sợ hãi chứ! Công chúa được cưng chiều. Nhìn chăm chú bộ dáng người đang che ngực, Khinh Vũ cố đè nén lửa giận đang một lần nữa thiêu đốt. Nam nhân! Tất cả đều chỉ là một chút rượu thịt. Làm người ta phẫn nộ! Như quỷ dữ, bàn tay cầm đao của nàng lần thứ hai lại giơ lên.

"Công chúa khoan đã!" Thanh âm từ cửa truyền tới. Khinh Vũ bất mãn nhìn người tiến vào. Vóc người khôi ngô, ngũ quan cứng rắn.

"Lãnh thị vệ, đây chính là đội thị vệ nghiêm cẩn của hoàng huynh sao? Mưu toan cưỡng hiếp cung nữ của ta!" Mắt lạnh đối lập nhau. Lãnh Cố Kỵ, thị vệ trưởng trong cung. Bạn thâm giao của hoàng huynh, bản thân mình cũng từng được hắn truyền dạy võ công. Rốt cục cũng có thể xem là sư phụ.

"Công chúa bớt giận!" Lãnh Cố Kỵ cung tay làm lễ: "Công chúa điện hạ, mấy thị vệ này chắc có lí do của bọn họ!"

"Đúng vậy.... đúng vậy.... đúng vậy" Mấy thị vệ thấy có người ra mặt, lập tức rướn cổ lên: "Chúng thần đi tuần... đến ngự hoa viên....thì phát hiện.... Ba người khả nghi... Người của chúng thần tiến hành hỏi cung... họ nói năng lỗ mãng..."

"Hỗn xược! Ba cung nữ nhỏ nhoi, ban đêm không ở trong cung ngủ, đến ngự hoa viên làm gì?" Lãnh Cố Kỵ nhìn chằm chằm Mi Nhi vẫn đang ngồi dưới đất. Hắn hiểu, đây là tiền triều công chúa, nửa đêm nàng không ngủ chạy đến ngự hoa viên ắt có mục đích gì, chẳng lẽ là muốn cùng loạn đảng bên ngoài cung cấu kết?

Ánh mắt của Lãnh Cố Kỵ khiến cho Mi Nhi thập phần tức giận: " Đêm nay mưa gió, chúng tôi đến ngự hoa viên di chuyển hoa mẫu đơn."

"Nực cười!" Lãnh Cố Kỵ không tin, vì mấy chậu hoa mẫu đơn?

"Là ta ra lệnh cho các nàng ra vườn!" Khinh Vũ nhàn nhạt mở miệng. "Lãnh thị vệ, ta thích hoa mẫu đơn, e rằng ngươi sớm đã biết chứ!"

Yêu thích hoa mẫu đơn? Nếu nhớ không lầm, yêu thích hoa mẫu đơn là Khinh Ca mới đúng?! Lẽ nào Khinh Vũ công chúa... hài tử đáng thương. Tự mình biến thành tỷ tỷ.

"Nếu là mệnh lệnh của công chúa, vậy các ngươi dám lớn mật trả lời, làm Hà thị vệ hỏi phải khúm núm."

"Lãnh đại nhân... oan uổng..." Một cung nữ cung kính trả lời, "Chúng tôi trả lời, thế nhưng, thị vệ kia căn bản không tin tưởng chúng tôi! Còn muốn... còn muốn..." Không cần nhiều lời, dùng ánh mắt nhìn xem cũng biết những thị vệ kia muốn làm những gì!

"Các ngươi còn gì để nói!" Lãnh Cố Kỵ tức giận nhìn mấy gã thị vệ đang gục đầu. Thật là mất mặt!!!

"Lãnh... Lãnh đại nhân... tha mạng..."

"Tha mạng?" giọng nói lạnh lùng, Lãnh Cố Kỵ quay sang Khinh Vũ: "Công chúa, mấy tên thị vệ này tuỳ người xử trí!"

"Tuỳ ta sao? Tốt lắm!" tay ở không trung chợt quơ đao, "A..." tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, che lỗ tai của mình. Mấy gã thị vệ thấy Khinh Vũ không ra tay chém đứt đầu mình. Chẳng qua là chỉ chém đứt áo choàng. Nhặt áo choàng, Khinh Vũ ném về phía Mi Nhi vẫn ngồi dưới đất.

"Đứng lên, cùng ta hồi cung!" Ngữ khí vô cùng lạnh lẽo, "Lãnh thị vệ, ngươi là thị vệ trưởng, những thị vệ này giao cho ngươi trừng trị. Tránh cho ngươi ngày mai ở trước mặt hoàng huynh quở trách ta thất lễ!" Mang theo giọng điệu của huynh trưởng nói, Khinh Vũ cùng ba cung nữ hồi cung.

Mi Nhi nhìn Khinh Vũ áo trắng thật lâu, thật lâu, ánh mắt không thể rời đi. Quen nhìn Khinh Vũ mặc áo đỏ, Khinh Vũ áo trắng khiến cho người ta có cảm giác là thần tiên. Cô gái thuần khiết hôm nay cứu mình, nàng nên hận sao?! Hận...

Liền vội vàng đứng lên, Mi Nhi theo sát phía sau lưng Khinh Vũ, nàng tại sao phải đến? Lẽ nào, nàng nghe được ta kêu gào?! Bộ dáng này rõ ràng là mới vừa dậy?

Lãnh Cố Kỵ từ trong phòng đuổi theo ra, "Công chúa điện hạ, để cho tại hạ hộ tống người hồi cung!"

Khinh Vũ quay đầu lại, hướng hắn cười nhạt, "Không cần, Lãnh thị vệ cũng nên về nghỉ ngơi đi..."

Chưa từng thấy qua Khinh Vũ cười, Mi Nhi ở một khắc kia nhìn thấy nụ cười nhẹ của Khinh Vũ, nhất thời rung động. Trong lòng của nàng ta đến tột cùng nhận bao nhiêu đau đớn? Nụ cười của nàng thực sự rất đẹp.

Lãnh Cố Kỵ nhìn nụ cười của Khinh Vũ, bao nhiêu lâu hắn không nhìn thấy đứa bé này cười...?

"Công chúa cẩn thận..." Một thị vệ nhanh nhạy lập tức ở trước mặt Khinh Vũ,

"A..." Thị vệ chậm rãi ngã xuống, trong bóng tối, mấy người bịt mặt từ bốn phía nhảy ra, vung trường kiếm hướng về phía Khinh Vũ vọt tới. Lãnh Cố Kỵ lập tức mang theo thị vệ vọt tới trước.

"Bảo vệ công chúa!" Tiếng đao kiếm trong đêm phát ra hết sức chói tai, rất nhiều thị vệ tuần tra nghe thấy tiếng động lập tức hướng về phía bọn họ chạy tới, nhưng đành chịu bởi hoàng cung quá lớn!

Thích khách áo đen số lượng quá nhiều, nàng làm sao không có cảm giác được?! Thị vệ rõ ràng lực bất tòng tâm, nàng rút ra kiếm của thị vệ bên cạnh,

"Bảo vệ các nàng ấy thật tốt!" Khinh Vũ giao phó xong, lập tức cầm kiếm nghênh đón. Cùng vài thích khách đánh nhau. Từng chiêu từng thức toàn bộ nhắm vào tử huyệt.

"Công chúa, người đi mau!" Lãnh Cố Kỵ hướng về phía Khinh Vũ hét lên.

"Không!" Nàng lạnh lùng trả lời, "Làm sao có thể để cho Lãnh đại ca một mình đối mặt với nhiều kẻ địch như vậy?"

Thích khách vẫn không ngừng từ bốn phương tám hướng xuất hiện, chống cự lại cũng ngày càng khó khăn. Khinh Vũ rõ ràng thể lực chống chọi không nổi. Lãnh Cố Kỵ trên người cũng bị đâm vài kiếm.

Chết tiệt, bọn người kia rốt cục là ai?! Khoé mắt nhìn thấy một người áo đen đang tiếp cận Mi Nhi ở phía sau, chắc có lẽ là tàn dư của tiền triều! Muốn cứu nàng ta sao? Vọng tưởng! Ai cũng không thể từ trên tay ta mang nàng đi! Khinh Vũ quay đầu, muốn giành lại Mi Nhi, thế nhưng ngay lúc nàng quay đầu, phát hiện ra thích khách không phải muốn cứu Mi Nhi, ngược lại hướng kiếm vào Mi Nhi đâm tới. Không còn kịp rồi, Khinh Vũ trong lòng thất kinh, mạng của nàng là của ta! Lập tức dùng sức kéo Mi Nhi đang còn sững sờ tại chỗ, Mi Nhi té trên mặt đất, nàng trơ mắt nhìn trường kiếm đâm thủng người Khinh Vũ.

Mắt thấy ám sát thuận lợi, thích khách kia cố sức rút kiếm ra, hướng về phía bầu trời phát tín hiệu, thích khách áo đen rối rít rút quân. Khinh Vũ cả người giống như một con búp bê cũ rách, chậm rãi ngã xuống.

"Khinh Vũ..." Lãnh Cố Kỵ mắt thấy Khinh Vũ bị thương, ngã trên mặt đất, toàn thân ướt sũng, máu bắt đầu trào ra.

"Tỷ tỷ... tỷ muốn dẫn ta đi sao?... có thể trễ một chút... ta còn không... không có... Mi Nhi..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play