Ngày kế tiếp, bách tính trăm họ nhộn nhịp chạy vạy tin tức, trên đường phố vui mừng khôn xiết. Võ Nhạc vương bị tiêu diệt, Tân hoàng hạ chỉ, khắp chốn mừng vui, miễn ba năm thuế, nhân dân không còn chịu sưu cao thuế nặng, cho nên dân chúng đều nhộn nhịp ăn mừng. Trong Nhiên hoàng đô lại hoàn toàn trái ngược. Bởi vì Dịch Khinh Thư đang ở trong cung tuyên án. Chúng thần tề tựu trong điện, Khinh Thư nhìn Nam Nhạc quỳ dưới đất run run, đôi môi mỏng lạnh lùng khẽ nói: "Giết!"
Ở Trích Tinh điện, công chúa Khinh Vũ là người mặc áo bào màu đỏ, trầm tĩnh đảo qua kẻ quỳ trên sàn là cung phi của Nam Nhạc đế trước kia, đêm qua bắt được cậu bé cũng ở trong đó, trốn trong lòng Tân Truy hoàng hậu khóc tỉ tê.
Tân Truy hoàng hậu là con gái của thừa tướng tiền triều, khí thế như trước vẫn ngạo mạn: "Tiện nhân, ngươi là hạng thân phận nào! Bất quá chỉ là một phế thần chi nữ (con gái của kẻ bị phế truất), lại dám ở trước mắt Bổn cung tự xưng là Công chúa?!"
Con mắt sáng như sao, rút ra trường kiếm, chân ngọc ở trên ghế, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, trường kiếm chém ngang một cái, Tân Truy đầu đầy trang sức tất cả đều rơi. Mặc dù đại ca từng bảo phải khoan nhân, nhưng phụ mẫu, đại tỷ đều chết trước mắt, Khinh Vũ sao có thể ngừng? Thân thể chuyển một cái ngồi về vị trí cũ, nhẹ nói:
"Trảm thảo trừ căn (nhổ cỏ tận gốc) cho ta, toàn bộ giết..."
Phía sau cung điện, tiếng kêu rên khiến cho Khinh Vũ chết lặng. Cặp mắt băng lãnh, chết đối với nàng hôm nay mà nói, đã không coi là gì. Nửa chừng, thị vệ áp giải hai nử tử đi đến trước mặt Khinh Vũ.
Một kẻ trong đó ngẩng đầu, thấy Khinh Vũ, bỗng nhiên mừng rỡ: "Khinh Vũ muội muội, là ta, ta là Mi Nhi tỷ tỷ của người..."
"Hỗn xược!" Thị vệ bên người gầm thét: "Tên huý của Công chúa làm sao có thể để một kẻ công chúa đã mất nước như ngươi tuỳ tiện gọi?"
Mi Nhi tỷ tỷ? Ai? Ta chỉ có một tỷ tỷ, nàng đã chết. Muốn dùng phương thức như vậy để bảo tồn tính mạng sao? Thật là đáng thương hại. Không quay đầu lại, Khinh Vũ đưa tay ngang một cái, người hầu vung lên đại đao trong tay.
"Chẵng lẽ người đã quên ba năm trước đây ở ngự hoa viên, la ai đã cứu người từ trong ao sao?" Nữ tử vẫn không cam tâm như cũ.
Ba năm trước đây, trí nhớ mơ hồ. Đích thực là, mình hình như đã từng ở trong cung rơi xuống nước, được cứu. Quay đầu lại, gương mặt của cô gái quả thực có phần quen thuộc, thế nhưng....tỷ tỷ?
Nữ tử thấy Khinh Vũ quay đầu lại, hướng nàng khẽ cười một tiếng.
Khinh Vũ tâm đã như mặt nước phẳng lặng, nhưng mà trong nụ cười của cô gái này, nàng không nhìn thấy sự nịnh hót. Giống như nụ cười thân thiết của tỷ tỷ vậy, khiến cho Khinh Vũ trong lòng khẽ động.
"Lưu nàng lại, giết nữ nhân kia..." Trong giọng nói không hề có độ ấm.
"Không! Bà ấy là mẫu thân của ta!" Nữ tử nghe nói, hoa dung thất sắc, nụ cười tan biến trên mặt: "Van cầu người, Khinh Vũ muội muội, người có thể giết ta, nhưng xin đừng giết mẫu thân của ta!"
Tiếng khóc truyền đến tai Khinh Vũ, khiến cho Khinh Vũ chán ghét không thôi, nhưng tình cảm sâu đậm của nử tử kia đối với mẫu thân lại làm rung động Khinh Vũ. Đi tới trước mặt nữ tử, cho lui thị vệ hai bên, Khinh Vũ ngồi xổm xuống nhìn nữ tử, nàng có ánh mắt giống với tỷ tỷ. kiên định mà ôn nhu! Nhưng, nàng ta cũng là công chúa tiền triều, kẻ thù của nàng! Nàng quyết sẽ không để cho nàng ta chết dễ dàng như vậy!
"Giết nữ nhân kia, đem con gái của nàng vào cung của ta, từ nay về sau hầu hạ ta cho đến chết mới thôi!"
Bỏ đi, chỉ nghe được một người kêu rên cùng với cô gái đau đớn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT