Cây đao bị gãy.  

Nhưng người thì vô cùng nhạy bén.  

Vì giết người không phải cây đao sai mà là người cầm đao, cây đao này có chặt được mọi vật cứng trên đời này hay không, điều quan trọng không phải là bản thân cây đao có phải là linh khí không mà là người cầm đao có đủ can đảm để đối đầu với hết thảy bất công trên thế gian này hay không!  

Rõ ràng, ở thời điểm này, Vu Kiệt có.  

Người thường thì sao?  

Võ giả thì sao?  

Người dân ở ngôi làng nhỏ trên núi Trường Mao có gì sai chứ? Chỉ vì sinh ra ở đây nên bị giết?  

Chỉ vì bọn họ biết tin tức của Vu Kiệt nên đều bị giết?  

Chỉ vì bọn họ nhìn thấy đám võ giả các người nên bị giết?  

Trên đời này có rất nhiều quy tắc, tìm mãi cũng tìm không ra một quy tắc vô lý như vậy!  

Võ giả là cái thá gì chứ!  

Lưỡi đao gỉ đen phát ra ánh sáng chói lóa chặt đứt thanh trường kiếm trên tay Hàn Tu Tử, tiếng va chạm của đao kiếm giống như tiếng xương kêu răng rắc, kèm theo những tia sáng bắn ra chói mắt, phóng về phía trước.  

Sau đó…  

“Roạc!”  

Giống như âm thanh của tờ giấy bị xé làm đôi.  

Một dòng máu tuôn ra theo vết thương rạch thẳng trên thắt lưng, văng lên cổ tay và mặt của Vu Kiệt.  

Cây đao chẻ củi kia chém xuống thắt lưng của Hàn Tu Tử.  

Phần thân trên và phần thân dưới bị ngăn cách bằng một cây đao, trên dưới chia làm hai.  

Hàn Tu Tử còn chưa kịp định thần lại thì trong nháy mắt ông ta đã mất đi ý thức, bóng tối vô tận tựa như những đám mây đen ùn ùn kéo đến, lại như ngọn lửa địa ngục bùng cháy, hoàn toàn nuốt chửng tầm nhìn của ông ta.  

Không có đau đớn gì cả.  

Cũng không có chiêu thức hoa lệ nào.  

Nếu có, có lẽ đó chỉ là một chút hối hận thoáng qua.  

Nhưng thật nực cười khi cái gọi là hối hận chẳng là cái thá gì cả!  

Trong phút chốc, tất cả các đệ tử môn phái đứng xung quanh đều trợn tròn mắt không thể tin được nhìn chằm chằm thi thể kia, máu tươi bắn tung tóe khắp người bọn họ, mùi máu tanh nồng tràn ngập cả khu rừng.  

Bọn họ đều bị choáng váng, chết đứng tại chỗ!  

Trong mắt hiện rõ bốn chữ không thể tin được.  

“Hàn…Hàn sư huynh chết rồi!”  

“Chuyện...chuyện này làm sao có thể chứ?”  

Ông ta thật sự chết rồi.  

Bị Vu Kiệt giết chết rồi.  

Đường đường là cường giả cấp bốn hóa kình, thì đã sao?  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play