*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạn có thể thiện, nhưng lại không thể ngăn cản những kẻ khác hướng đến cái ác.
Nhìn đám thiên tài tự xưng là danh môn này, anh cảm thấy thật buồn nôn. Thân là võ giả, không xem việc bảo vệ lẽ trời là nhiệm vụ của mình, lại coi muôn dân trăm họ như rơm rác.
Đây là võ giả?
Đây là danh môn? <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Dối trá đến mức tận cùng!
“Ấn Triền Tự!”, Vu Kiệt một tay kết ấn, vừa dứt lời, anh đã xuất hiện trước mặt Hàn Tu Tử.
Hàn Tu Tử cảnh giới Hóa Kình tầng bốn thoáng chốc thay đổi sắc mặt, khi nhìn thấy thủ ấn của Vu Kiệt, ông ta lập tức ý thức được nguy hiểm nên đã nhanh chân lui về sau mấy bước, trong tay bắn ra một luồng khí kình lạnh như băng đâm vào giữa không trung.
Cảnh giới của hai người chỉ chênh lệch có một tầng.
Chỉ một cái chớp mắt, ấn Triền Tự đã bị đông cứng giữa không trung.
Mặc dù không cách nào phá hủy nó, nhưng có thể làm được đến mức này cũng không thể xem thường. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Nhưng… như thế đã xong rồi ư?
Không!
Vu Kiệt hờ hững vọt lên phía trước, nhảy vào giữa đám người, ngay sau đó vung đao đốn củi trong tay lên.
Bởi vì muốn bắt giặc trước phải bắt vua, trong đám người này, Hàn Tu Tử là kẻ có cảnh giới cao nhất.
Thế nên…
Chém ông ta!
Một cây đao đốn củi bình thường trong tay Vu Kiệt lại hóa thành thần binh, chém ra mang theo âm thanh xé gió.
“Không ổn!”
Hàn Tu Tử thầm nghĩ không ổn, lập tức nghiêng người né tránh.
Đao đốn củi hướng mặt ông ta chẻ dọc xuống.
Tránh được một kích này không có nghĩa là thật sự thoát khỏi nguy hiểm.
Không đợi Hàn Tu Tử kịp phản công, Vu Kiệt khẽ xoay cổ tay, thế chém xuống của đao đốn củi bỗng nhiên thay đổi, hướng về phía Hàn Tu Tử chém ngang qua.
Bất thình lình biến chiêu khiến cho ông ta cảm thấy hoảng loạn, vội vàng rút kiếm ra ngăn cản trước người.
“Xoảng!”
Đao kiếm chạm vào nhau, một tia lửa chói mắt chợt lóe lên.
Hai người kềm giữ lẫn nhau.
Hàn Tu Tử cười lạnh: “Chỉ với một cây đao rỉ sét mà cũng đòi so sánh với Linh Khí à, đúng là người điên nằm mộng, đồ vô dụng!”
Nghe nói thế, sự tức giận trong lòng Vu Kiệt lại tăng thêm một cấp độ.
“Đao sét thì sao?”
“Linh Khí thì sao?”
“Người thường thì sao?”
“Võ giả thì sao?”
“Muốn giết ông, chỉ cần một cây đao sét là đủ!”
“Gãy đi!”
Ngay sau đó…
Chuyện khó có thể tưởng tượng nổi đã xảy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT