Ở trên sân thể dục, người lớp 11-6 rải rác khắp nơi, ầm ĩ chờ giáo viên thể dục đến.

"Trương Mộng Dao, Lục Tiểu Xuyên cậu ấy có phải thích cậu không?" Mấy cô gái nhỏ trong lớp, tóc ngắn mặt trái xoan, là hội nữ sinh bát quái, vỗ vỗ Mộng Dao đang ngồi ngây ngốc.

"Gì? Hứa Hương cậu nói cái gì, đừng nói bậy chứ."

"Tớ không có nói bậy mà, hôm đó Lục Tiểu Xuyên cứ nắm tay cậu không buông, tớ thấy hết rồi." Hứa Hương vẫy tay với mấy nữ sinh cách đó không xa: "Các cậu lại đây một chút."

Nội tâm Mộng Dao đối với bà tám Hứa Hương này cực kỳ coi thường, nếu giáo viên không tới, cô không thể thoát được, phiền thật.

"Kêu bọn tớ lại đây làm gì?"

"Các cậu hôm đó, có nghe được không, mấy lời mà Lục Tiểu Xuyên nói với Trương Mộng Dao ấy." Mắt Hứa Hương tỏa sáng, mong chờ nhìn các cô gái.

Mọi người đảo mắt nhìn nhau, không ai muốn mở miệng.

Tốt, không ai muốn gây rắc rối cho cô, Mộng Dao thầm nghĩ trong lòng.

"Tớ có." Trương Tĩnh Tĩnh ở bên cạnh nghe thấy, vội vàng tham gia vào trận bát quái của Hứa Hương: "Tớ nghe thấy, Lục Tiểu Xuyên cậu ấy nói cái gì mà làm bạn gái cậu ấy, sợ liên lụy gì ý."

"Oh?" Vài người phát ra âm thanh mơ hồ.

Quả nhiên là người, không thể ôm tâm lý may mắn mãi được.

"Lục Tiểu Xuyên nhất định là thích cậu, Mộng Dao, cậu cảm thấy Lục Tiểu Xuyên thế nào?" Trương Tĩnh Tĩnh hỏi.

Mộng Dao thật sự hối hận khi trả lại con búp bê cho Trương Tĩnh Tĩnh, cô nên ném đi, đốt đi, cũng còn tốt hơn là trả lại cho cô ấy, còn không biết cô đang khó xử, vẫn cứ hỏi, thật phiền phức.

"Không có cảm giác, không có quan hệ, các cậu nếu muốn biết, thì hỏi Lục Tiểu Xuyên đi." Cái tên tra nam đáng ghét kia, vừa nhắc đến anh thì lại tức.

"Được rồi, không hỏi nữa, coi cậu này, thẹn quá hóa giận đúng không, thật đáng yêu." Trương Tĩnh Tĩnh giơ tay véo véo má Mộng Dao trêu chọc.

"Vì sao không nói nữa, cậu thật là." Không có bát quái để hóng, Hứa Hương rất không vui.

"Hương, cậu đi gọi mấy bạn nữ đến đây, tớ có chuyện muốn hỏi." Trong nháy mắt Trương Tĩnh Tĩnh nhanh chóng nghiêm túc lại, Mộng Dao liền cảm thấy không ổn.

Cô ấy bây giờ không phải là đang tìm người đã lấy con búp bê đi sao?

Không biết vì sao, cô cảm thấy có chút sợ, hôm nay có thể làm sáng tỏ vấn đề đã làm cô khó sử nhiều năm nay hay không, chỉ mong kết quả vạn nhất đừng như cô không mong muốn.

Cô sẽ thực sự phát điên mất.

"Cậu không phải muốn......" Mộng Dao nhìn Hứa Hương đang gọi đám nữ sinh, không khỏi cảm khái, cô gái nhà giàu mày có bao nhiêu sức mạnh.

Trương Tĩnh Tĩnh, có đôi lúc cô cảm thấy cô ấy đáng thương, cô trước đây không ít lần nghe được lời đồn cô ấy kiêu ngạo, vô lý, trước mặt thì giả chị em thâm tình, mà cô ấy hoàn toàn không biết gì cả, còn đối tốt một cách ngu ngốc.

Lòng người đúng thật là rất phức tạp, mà cô còn có tâm tình đi thương hại người khác? Ha ha, Trương Mộng Dao tự diễu, cô lúc trước cũng bị hiểu lầm như vậy, nhưng đâu có ai thương hại cô đâu.

Bạn thân của cô, không giống vậy, không tàn nhẫn thế.

"Đúng vậy, tớ phải tìm ai đáng khinh như vậy, ném búp bê của tớ vào nhà vệ sinh, Mộng Dao hôm đó cậu ốm đi viện nên không biết, chiều hôm đó tớ ở lớp với bọn họ nhìn thấy búp bê kia, không biết là ai, kinh thật."

Hóa ra là thế......

Mộng Dao lập tức bừng tỉnh, thì ra thời không dịch chuyển đã thay đổi rất nhiều thứ, Thôi Triết Tống Tư Đình quen nhau, rồi bất ngờ thi đấu thể dục, cùng với, sự kiện vu oan lần này.

Hóa ra hôm đó lúc cô ngất ở trên bàn học, Trương Tĩnh Tĩnh đã lấy búp bê ra cho bọn họ nhìn, chiếu theo trí nhớ của cô thì đã rất nhiều ngày rồi.

Vậy thì người kia có ý định tổn thương trái tim cô......

Thật là thiếu đạo đức.

"Mộng Dao cậu suy nghĩ gì vậy? Cậu biết là ai ném búp bê của tớ à." Trương Tĩnh Tĩnh thấy cô không yên, có điểm hoài nghi: "Cậu sợ tớ làm gì cô ấy à, nên không nói ra."

"Không, cậu nghĩ nhiều rồi, tớ chỉ là có chút khó chịu, đau đầu."

"Dao Dao, nước có ga của cậu nè." Vừa vặn lúc này Tống Tư Đình từ cửa hàng tiện lợi quay về, Mộng Dao nhẹ nhàng thở phào một hơi.

"Các cậu muốn làm gì?" Tống Tư Đình thấy một đống người tụ tập chỗ Mộng Dao, tò mò hỏi.

"Tí cậu sẽ biết."

Vương Tử Hàm với Khương Tuyết Kỳ, chậm rì rì đi về phía Trương Tĩnh Tĩnh, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hung ác: "Trương Tĩnh Tĩnh, mày TM là cọng hành nào, mà dám ra lệnh cho tao."

"Tớ, tớ không kêu cậu qua đây." Trương Tĩnh Tĩnh run nói, cô thấy Vương Tử Hàm đi lại gần, chỉ sợ cô ta điên lên giật tóc mình.

"Chị Mộng Dao, chị cũng ở đây à." Thấy Trương Tĩnh Tĩnh ngồi bên cạnh Trương Mộng Dao, Vương Tử Hàm lập tức cười tủm tỉm.

Hôm đó Lục Tiểu Xuyên bảo cô ta đi, cô ta không đi, mà chốn sau cầu thang nghe lén, cô ta rất tò mò hai người có quan hệ gì.

Nhưng mà không nghĩ tới, thế mà nghe được Lục Tiểu Xuyên bị từ chối, từ lúc ấy cô ta liền đội Trương Mộng Dao lên đầu, không thể xúc phạm được.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)

Lục Tiểu Xuyên là ai, người khác không biết, nhưng cô ta sao có thể không biết, Trương Mộng Dao dám từ chối Lục Tiểu Xuyên, thì cái lá gan kia to như thế nào, cô ta không dám đắc tội cô.

Mộng Dao, chị?

Cô ta gọi cô là chị?

Khóe miệng Mộng Dao giật giật.

"Cô ấy bị sao vậy?" Tống Tư Đình dùng khuỷu tay chạm Mộng Dao, nhỏ giọng hỏi.

"Có thể là hỏng não á."

"Tĩnh Tĩnh, mọi người đều ở đây rồi." Hứa Hương lau mồ hôi, tranh công nhìn Trương Tĩnh Tĩnh.

"À." Trương Tĩnh Tĩnh đang ngồi ngốc, Vương Tử Hàm hung dữ như thế sao mà đối với Trương Mộng Dao lại khách khí thế, cho nên coi ra, Trương Mộng Dao, so cô còn muốn lợi hại hơn......

Trời ạ, cô vừa phát hiện cái bí mật gì đây.

Bây giờ Trương Tĩnh Tĩnh bổ não cho rằng, Trương Mộng Dao ngày thường ngoan ngoãn đều là ngụy trang, thực chất cô ấy chính là BOSS tối cao.

Cô may mắn, không  đắc tội gì với Trương Mộng Dao.

"Cậu nghĩ gì vậy Tĩnh Tĩnh, không phải có chuyện muốn nói à?" Hứa Hương lay lay Trương Tĩnh Tĩnh.

"À." Lúc cô ấy định thần lại, thì Vương Tử Hàm với Lục Tuyết Kỳ đã đi rồi, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó nhận ra bên cạnh còn có Trương Mộng Dao, lại khẩn trương lên.

"Dao Dao, cậu có thể đi chỗ khác không?" Trương Tĩnh Tĩnh cẩn thận nói.

"Tớ?" Mộng Dao lắc đầu, ánh mắt trở nên kiên định: "Tớ muốn nhìn một chút, rốt cuộc là ai làm chuyện này."

"Được." Trương Tĩnh Tĩnh nói lớn: "Mọi người ở đây không phải để nói chuyện phiếm, tớ gọi các cậu tới đây là để hỏi về việc ai ném búp bê của tớ, tớ biết là trong lớp làm cho nên là có ai nhìn thấy hay không."

Mộng Dao nghe cô nói như vậy, trong lòng khen ngợi cô thông minh.

Cô chắc là có kế hoạch, không giống đống ruồi nhặng bu nhau hỏi, còn trẻ như thế, mà đã hiểu chuyện này.

Chỉ có cô hồi còn trẻ chả khác gì con ngốc.

Nghe như vậy mọi người thì thầm với nhau, có người nhỏ giọng oán trách Trương Tĩnh Tĩnh, nói cô không nên đem ra khoe khoang, còn có người nói, ném là đúng, nhưng không ai dám nói trực tiếp với cô.

Mộng Dao nhìn Ngô Nghệ Hinh cách đó không xa, thấy cô cắn móng tay cái, thoạt nhìn hơi khẩn trương.

Thì ra là cô ấy.

Mộng Dao cuối cùng cũng hiểu, lòng cô lạnh đến mức không miêu tả được.

"Có thể là cậu làm rơi." Có người nói.

"Đúng vậy, có thể là như vậy, dù sao tớ cũng không thấy."

Mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận.

Mộng Dao đứng ở đó, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm, nếu cô không đứng lên nói chuyện mà cứ thế coi là quá khứ mà bỏ qua thì......

"Tớ biết búp bê chỗ nào."

Một giọng nói đột ngột vang lên, Mộng Dao ngoáy ngoáy lỗ tai, giọng nói quen thuộc kia cô không nhầm.

Mở mắt ra, đã không còn bình tĩnh như vừa nãy mà là tràn ngập thù địch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play