Sở Ấu Cơ về đến nhà là lúc Lâm phu nhân đang ngồi đọc báo tối, thấy cháu gái đi vào cửa, liền để gọn báo sang một bên --------- trên trang đầu chính là bài viết về Sở Ấu Cơ, đánh giá mặt trái, Lâm phu nhân cũng không muốn để cháu gái nhìn thấy.
"Về rồi sao?" Hiền lành hỏi một câu.
Sở Ấu Cơ mỉm cười gật đầu, "Vâng ạ."
A Xuân đi tới, "Ăn cơm tối chưa?"
"Ăn rồi ạ, cháu ăn với Thanh Hạ tỷ tỷ rồi!"
Lâm phu nhân thấy ánh mắt cháu gái sáng lấp lánh, nghĩ tâm tình nàng cũng không tệ, liền yên lòng. Cũng không truy hỏi vì sao quần áo bị bẩn, để cho cháu gái tự do trưởng thành vẫn là tác phong của nàng, cũng không ép nàng ngoan ngoãn trong thời kì ngỗ nghịch của vị thành niên, bằng không sẽ hoàn toàn ngược lại --------- đó là kinh nghiệm Lâm phu nhân tích lũy được khi giáo dục Lâm Dịch Huyên, nếu không phải do Lâm phu nhân cùng chồng quá ép con gái, Lâm Dịch Huyên đã không có khoảng thời gian ngỗ ngược như vậy.
Sở Ấu Cơ vào phòng Lâm phu nhân tìm Lâm Dịch Huyên, vẫn chưa thấy dáng người quen thuộc, quay đầu hỏi Lâm phu nhân, "Mẹ cháu đâu ạ? Ở nhà kính trồng hoa sao?"
Lâm phu nhân cười gật đầu, "Ừ, ở nhà kính trồng hoa."
Sở Ấu Cơ lập tức lên lầu.
Từ sau khi đón Lâm Dịch Huyên về nhà, sau khi Sở Ấu Cơ về nhà, điều đầu tiên là tìm mẹ nàng, đó đã trở thành thói quen của nàng.
Trên bình Thanh Sứ cắm một đóa hoa sen, nụ hoa chớm nở.
Lâm Dịch Huyên lẳng lặng ngồi dưới nụ hoa.
"Mẹ!"
Sở Ấu Cơ nhẹ nhàng ôm mẹ từ phía sau, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào mái tóc của mẹ.
Trong đầu Lâm Dịch Huyên thổi qua một giọng nói, con ngươi khẽ lấp lóe,
Ấu Ấu......
Sở Ấu Cơ vẫn chưa chú ý tới biến hóa rất nhỏ trên người Lâm Dịch Huyên, vừa chăm sóc bồn hoa bên cạnh vừa tâm sự với mẹ, "Ngày hôm nay con đến công ty tham gia cuộc họp hội đồng quản trị rồi," đem chuyện kể lại không sót một lời, "Kết quả chạm ngay vảy ngược của Thanh Hạ tỷ tỷ, phạt con trước khi lên lớp 11 không được gặp nàng," về đến nhà vẫn oán giận liên tục.
Lúc rời khỏi nhà kính trồng hoa, Sở Ấu Cơ từ đáy lòng biểu dương Lâm Dịch Huyên một phen, nhẹ nhàng đặt lên trán Lâm Dịch Huyên một nụ hôn, "Mẹ, mẹ biết không? Kỳ thực mẹ là bác sĩ tâm lý tốt nhất của con, aiz, ôi --------- mỗi lần tâm sự xong với mẹ, con đều rất thoải mái."
Vân Đỉnh - Hi Sở.
Cung Thanh Hạ đọc được bài báo tối đó, khuôn mặt lạnh lùng biến thành giận dữ, lập tức gọi điện chất vấn Diêu Nhữ Ninh.
"Tại sao không thương nghị chuyện hôm nay với tôi?"
Diêu Nhữ Ninh thong dong đối mặt, "Ấu Cơ không cho tôi nói với cô."
"Cô tình nguyện nghe lệnh của người chưa thành niên?"
"Thanh Hạ." Ngữ khí Diêu Nhữ Ninh thoáng tăng cao, "Ấu Cơ không đơn giản như cô nghĩ, trí tuệ cùng năng lực của nàng hơn hẳn tôi và cô."
"Tôi không biết cô lấy gì để phán đoán điều ấy, cũng không có hứng thú muốn biết," Giọng nói Cung Thanh Hạ ngày càng lạnh lùng, "Tôi chỉ muốn hỏi cô ------------- người nào sẽ chịu trách nhiệm về ảnh hưởng trái chiều của việc này?"
"Ảnh hướng trái chiều? Ý cô là dư luận truyền thông hay là nội bộ công ty?"
"Cô nói xem?"
"Tôi đã đọc qua bài báo kia, nhà báo kia là một cây bút nổi tiếng chanh chua, hắn có thể đánh giá Ấu Cơ như vậy đã là chuyện không dễ dàng, trên thực tế," Diêu Nhữ Ninh nói tới chỗ này cười khẽ, "Cá nhân tôi cảm thấy, 'Thiếu niên Khang Hy của tập đoàn Hi Sở' cũng là danh xưng rất hay a,"
"................ Cô không cho rằng mọi chuyện chỉ đơn giản là bài báo buổi tối chứ? Truyền thông chỉ đơn giản thế sao?"
"Yên tâm đi Thanh Hạ, mạng xã hội cũng tốt, báo radio cũng tốt, tôi đều rất quan tâm, tôi sẽ lập tức can thiệp nếu có dư luận nào bất lợi với công ty, phong ba trước mắt này, hoàn toàn không đáng để lo,"
"Nói cách khác là cô chịu trách nhiệm về việc này? Rất tốt." Cung Thanh Hạ gật gù, "Vậy tôi không còn gì để nói."
"Nhưng tôi vẫn còn chuyện muốn nói," Ngữ khí của Diêu Nhữ Ninh thoáng tăng cao, "Dư luận truyền thông mặc dù nằm trong tay tôi, nhưng quan hệ của cô với Ấu Cơ mới thực sự làm tôi lo lắng, mong rằng cô xử lý ổn thỏa."
"......... Có ý gì?"
Diêu Nhữ Ninh cười cợt, "Như cô nghĩ." Cúp điện thoại.
Như mình suy nghĩ.........
Cung Thanh Hạ nhìn ánh đèn, rơi vào trầm tư.
Cũng trong lúc đó, trong một phòng trọ xa hoa nào đó.
Cổ Lệ Tiệp đang ngồi trước gương, tiếc thương vô hạn khuôn mặt xinh đẹp của mình, muốn tháo miếng băng gạc trên trán mình xuống, ngón tay vừa mới chạm vào đã truyền tới cảm giác đau đớn, nhe răng nhếch miệng, "Ui ui, Bạo Quân cũng quá vô tình rồi.............."
Ngồi trên giường, gọi điện thoại cho Chu Tiểu Kiều, chỉ chờ bên kia nhận máy là chửi mắng Cung Thanh Hạ một tràng, sau đó vỗ ngực, "Giờ thoải mái hơn rất nhiều."
Chu Tiểu Kiều dở khóc dở cười, "Cô coi tôi là thùng phi hả giận hả?"
"Làm sao vậy? Tôi cũng không muốn mời cô uống cafe lần 2 đâu," Cổ Lệ Tiệp rít gào, "Cô phải biết tôi là người rất keo kiệt a ---------- ăn tết cũng toàn ăn rình nhà người khác."
"............ Sao lòng tôi lại cảm thấy chua xót đến vậy?" Chu Tiểu Kiều làm vẻ nức nở, "Cô không có nhà để về sao? Sao không về nhà ăn tết?"
"Cũng không kém là bao," Cổ Lệ Tiệp che mặt, giọng nói buồn rầu, "Không cha, không mẹ, không anh chị em, càng không có người yêu, chẳng phải chính là không nhà sao?"
Chu Tiểu Kiều cười ra tiếng, "Cô nói thật chứ?"
"Tôi xin," Cổ Lệ Tiệp cười ha ha, "Đương nhiên là tôi nói giỡn rồi!" Cười ra nước mắt.
"Được rồi, tôi biết rồi," Chu Tiểu Kiều nói sang chuyện khác, "Thân thủ của Cung Thanh Hạ thật sự lợi hại vậy sao? Nói xuống tay là xuống tay nặng vậy sao?" Nếu như ngày thường không rèn luyện, động tác như vậy rất dễ thương tổn chính mình.
"Đúng vậy, sét đánh không kịp bưng tai, tin tưởng tôi, tôi không nói khuếch đại chút nào!"
"Thật là có điểm giống Trường Ninh......."
"Trường Ninh?" Cổ Lệ Tiệp nhíu mày, "Là ai?"
"A, không, vừa nãy tôi không nói chuyện với cô," Chu Tiểu Kiều cười, "Tò mò làm gì? Tôi vẫn chưa tiêu hết tiền lương tháng này, hôm nào cô có thời gian thì nói với tôi một tiếng, tôi mời cô ăn cơm."
"Ngày mai rảnh nè."
"Vậy ngày mai gặp."
Chiều hôm sau, tan học, Sở Ấu Cơ, Giang Hiểu Tĩnh, Lam Hạo Hiên cùng vài nam sinh khác trong lớp vừa đi vừa cười, không ngờ Chu Tiểu Kiều từ phía sau ôm lấy tiểu nữ sinh, "Ấu Cơ!"
Sở Ấu Cơ cảm thấy thẹn thùng ".......... Chu lão sư." Chú ý hình tượng chút a.
"Đi! Lão sư mời em đi ăn điểm tâm."
"Không được!" Giang Hiểu Tĩnh hô to, "Ấu Cơ đã nhận lời Hạo Hiên đi ăn ở Tư Vị Quan rồi!"
"Cũng biết Tư Vị Quan a," Chu Tiểu Kiều giống như nghe không hiểu vậy, sờ đầu Sở Ấu Cơ, "Lão sư mời em đi ăn Tư Vị Quan, được không?"
............... Hạo Hiên muốn thổ lộ với Ấu Cơ a, Chu lão sư, có phải cô muốn đi theo làm rối hay không?
Sở Ấu Cơ chỉ cười, "Chu lão sư đi cùng cũng được, vẫn để Lam Hạo Hiên mời, dù sao chúng em đã thỏa thuận từ trước rồi."
"Mọi người đã muốn cùng đi như vậy," Chu Tiểu Kiều nâng cằm, "Vậy Chu lão sư cũng vui vẻ đi cùng, có điều để tôi mời ---------- nào có lão sư nào để học sinh thanh toán? Hạo Hiên, em nói có phải không? Vì lẽ đó ngoan ngoãn nghe lời tôi đi." Tiểu tử, đừng nghĩ bắt cóc được Ấu Cơ của ta.
Lam Hạo Hiên, "......"
"Alo? Khổng Tước nữ," Chu Tiểu Kiều gọi cho Cổ Lệ Tiệp, "Đến quán Tư Vị Quan ở nội thành, không gặp không về."
Lam Hạo Hiên một mặt ủ rũ, "Chu lão sư dường như hiểu rất rõ về Tư Vị Quan........." Nhanh như vậy đã biết địa chỉ quán rồi.
"Đó là đương nhiên," Chu Tiểu Kiều dương dương tự đắc, "Chu lão sư của mọi người ngàn dặm xa xôi đến đây, chính là vì mỹ thực, không nói khuếch đại chứ, trong vòng một năm ở đây, Chu lão sư trên căn bản đã ăn hết quán cơm to nhỏ trong thành phố rồi."
"Cũng thật ghê gớm a," Giang Hiểu Tĩnh lè lưỡi.
Chu Tiểu Kiều búng ngón tay vào trán Giang Tiểu Tĩnh, "Vẻ sùng bái của em chưa đạt yêu cầu."
Mọi người đồng thời cười lên.
Đang là thời điểm ăn tối, trong quán rất đông người, cũng còn may là Lam Hạo Hiên đặt bàn trên lầu 3 từ trước, không cần phải gia nhập vào đại quân đang xếp hàng.
Chờ những người khác vui mừng ngồi vào chỗ, Chu Tiểu Kiều, Sở Ấu Cơ cùng Lam Hạo Hiên mới ngồi xuống, Chu Tiểu Kiều ngồi ở bên trái Sở Ấu Cơ, Lam Hạo Hiên ngồi ở bên phải.
Mọi người đồng thời cúi đầu, gửi tin nhắn qua QQ cho Lam Hạo Hiên, "Lớp trưởng, coi như lão sư ở đây, hôm nay nhất định phải thổ lộ."
Lam Hạo Hiên trả lời, "Tôi biết, yên tâm đi."
Một đám tiểu quỷ làm gì mà thần thần bí bí như vậy? Thiệt là.
Chu Tiểu Kiều bĩu môi.
Thời điểm món ăn bưng lên, Cổ Lệ Tiệp khoan thai đi đến, tỉ mỉ lựa chọn chiếc mũ thời thượng, kéo vành mũ hơi thấp che đi vầng trán đang bị thương của mình.
"Tới sớm không bằng tới đúng lúc," Chu Tiểu Kiều cười, bắt chuyện với nàng, "Mau tới ngồi cạnh tôi," Đã chuẩn bị chỗ cho nàng từ trước.
"Cổ tỷ tỷ?" Sở Ấu Cơ kinh ngạc đứng lên, "Tỷ........" Muốn nói, "Sao tỷ lại tới đây?" Lời chưa ra khỏi miệng đã thu về, theo bản năng nhìn về phía sau Cổ Lệ Tiệp chút, dường như Cung Thanh Hạ lúc nào cũng có thể xuất hiện.
Cổ Lệ Tiệp thu hết vào trong mắt, cố ý nũng nịu hô to, "Thật ngại! Tôi là người cuối cùng tới rồi!"
Hai mắt Giang Hiểu Tĩnh sáng bừng, "Oa! Tỷ tỷ thật đẹp." Nói ra tiếng lòng của các nam sinh khác.
"Ha Ha." Cổ Lệ Tiệp hào phóng cười, "Miệng của người bạn nhỏ này thật ngọt a." Nhìn Chu Tiểu Kiều chút, "Chu lão sư của mọi người cũng là một mỹ nhân a,"
"Nàng?" Giang Hiểu Tĩnh như nghe truyện tiếu lâm buồn cười nhất, "Em chưa bao giờ biết nàng là nữ nhân."
Đám tiểu nam sinh đều lau mồ hôi thay Giang Hiểu Tĩnh.
Hiểu Tĩnh, mày nhất định phải chết, dám nói Chu lão sư như vậy.
"Hiểu Tĩnh a," Chu Tiểu Kiều nhíu mày, "Tôi làm sao lại không giống nữ nhân --------- Em so với nữ nhân có thêm gì chứ?"
"Ha ha ha!"
Đám tiểu nam sinh cười thành một mảnh.
Sở Ấu Cơ cũng không nhịn cười được.
"Ấu Cơ," món ăn lên được một nửa, Lam Hạo Hiên lấy hết dũng khí đứng lên, đôi mắt thâm tình nhìn Sở Ấu Cơ, "Có điều này, tôi vẫn luôn muốn nói với bạn......"
"Ui" Chu Tiểu Kiều bỗng nhiên lớn tiếng nói, "Giấm cá Tây Hồ hôm nay ăn chẳng ngon chút nào, aiz, ôi!"
Lam Hạo Hiên cũng không bị quấy nhiễu, nắm chặt hai tay lại, càng làm cho mình có thêm dũng khí, "Ấu Cơ, lần đầu tiên nhìn thấy bạn, mình đã thích bạn. Cả đời đều sẽ thích bạn."
"Lớp trưởng, bạn......." Sở Ấu Cơ đứng lên, môi anh đào khẽ nhếch, một mặt kinh ngạc, "Không phải bạn nói hôm nay là sinh nhật bạn sao?" Nàng vì sinh nhật hắn mới tới đây.
"Ahaha, " Chu Tiểu Kiều cười to, "Tiểu quỷ, về nhà mà............."
Nói được một nửa thì bị Cổ Lệ Tiệp dùng tay bịt miệng lại.
"Tiếp tục, tiếp tục," Cổ Lệ Tiệp tràn đầy phấn khởi, tay không ngừng mò trong túi xách tìm điện thoại, quay về phía hai người, "Tách! Tách!" Liên tục chụp ảnh, thấy hai người trợn mắt ngoác miệng nhìn mình, nhanh chóng phất tay ra hiệu, "Nhìn tôi làm gì? Tiếp tục a!"
Một câu nói đánh thức người trong mộng, ánh mắt Lam Hạo Hiên lóe sáng nhìn Sở Ấu Cơ, "Ấu Cơ, tôi thật lòng, đời này trừ bạn ra, tôi sẽ không yêu người thứ hai!"
'Bốp Bốp Bốp' "Lớp trưởng khá lắm!" Giang Hiểu Tĩnh đi đầu vỗ tay, tiểu nam sinh khác cũng đồng thời reo hò khen hay, "Lớp trưởng, bọn tao yêu quý mày."
"Thổ lộ xong sẽ muốn cầm tay!" Cổ Lệ Tiệp hưng phấn tột đỉnh, "Sau đó sẽ hôn!"
Khổng Tước nữ! Cô điên rồi sao?
Chu Tiểu Kiều dùng hết sức bình sinh đẩy tay Cổ Lệ Tiệp ra, kết quả lại phí công.
Bàn tay có lực vậy sao................Ui! Khổng tước nữ hóa ra lão luyện như vậy........ Tôi đến làm rối, cô đến quấy tôi, Khổng tước nữ, cô thắng.......
Tác giả có lời muốn nói: mọi người muốn Cổ Lệ Tiệp cùng Chu Tiểu Kiều trở thành CP sao? ︿( ̄︶ ̄)︽( ̄︶ ̄)︿
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT