"Là người," Cung Thanh Hạ xoay tay lại, trên môi nở ra nụ cười châm chọc, "Là người nên trải qua giấc mộng biến thành quen biết sao?" Quay lưng đi ra.
Sở Ấu Cơ đi theo từng bước, "Thanh Hạ!"
Tay Cung Thanh Hạ nắm lấy khóa cửa, quay đầu lại. "Tại sao tôi lại thành 'Thanh Hạ' rồi?"
Giọng nói tuy là dưới 0 độ, nhưng trong ánh mắt không một gợn sóng, rất khó có thể hiểu được tâm tình của nàng khi nói câu này.
Chí ít Sở Ấu Cơ có thể nhìn thấu, nhưng không dám nhìn vào mắt nàng, cũng chưa tìm được lời nào đáp lại.
Có điều, không khí trầm mặc này chỉ diễn ra trong chốc lát, nàng đột nhiên phát hiện, "Thanh Hạ" là xưng hô xuất phát từ đáy lòng nàng.
"Em tốt nhất nên hiểu rõ chính mình."
Lạnh lùng bỏ lại một câu không đầu không đuôi, Cung Thanh Hạ vặn khóa cửa, mở cửa đi ra ngoài ------
"Tỷ tỷ!"
Vì quá gấp gáp, Sở Ấu Cơ vội bắt lấy cánh tay Cung Thanh Hạ, không phải em không hiểu chính mình, mà vì em không tự tin với mình, không biết tỷ tỷ có tiếp nhận em không, em nói như vậy tỷ có hiểu không? Ánh mắt như muốn nói lên tất cả.
"A! Cái gì tôi cũng không thấy được!"
Ngoài cửa truyền đến tiếng hét chói tai của một người, đang lấy hai tay che mắt, trong giọng nói không nghe ra được chút hối lỗi nào. Không sai! Người này chính là Cổ Lệ Tiệp. Nói chính xác là Cổ Lệ Tiệp đang dán trên trán miếng dán.
Cung Thanh Hạ ngẩng đầu nhìn trần nhà -------- nàng chưa bao giờ trực tiếp ném cái nhìn khinh thường cho thư kí họ Cổ của mình.
...... Còn không buông tay!
Tầm mắt đặt lên bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình, âm thầm oán trách tiểu nữ sinh bên cạnh -------------- nơi này là công ty, không phải nơi em muốn là gì thì làm.
Trái lại, Sở Ấu Cơ nắm càng chặt, tỷ tỷ cũng nên cho em một câu trả lời hợp lý mới không uổng công em tới tổng bộ! Nếu không........... Có tin là em bám chặt lên người tỷ tỷ không?
Cảm nhận tiểu nữ sinh dùng sức mạnh thể hiện kiên quyết, Cung Thanh Hạ rốt cục nhượng bộ, "Đi Vân Đỉnh chờ tôi!"
Sở Ấu Cơ hài lòng buông tay.
Cổ Lệ Tiệp lúc này đã đạp giày cao gót chạy đi, vừa chạy vừa hô, "Tôi không thấy cái gì cả! Tôi không thấy cái gì cả!"
Sở Ấu Cơ, ".......... Chuyện gì xảy ra với trán của Cổ tỷ tỷ vậy?"
Cung Thanh Hạ, "Cái này phải hỏi em."
Sở Ấu Cơ, ".......... "
Hơn hai giờ sau.
Ánh hoàng hôn màu đỏ chiếu xuống, Sở Ấu Cơ sừng sững đứng trước cửa sổ, rốt cục tiếng bước chân quen thuộc vang lên.
"Em ở nơi này?" Cung Thanh Hạ đi tới, đóng cửa lại, nhìn bóng lưng thanh tú tao nhã chút, "Tôi tưởng rằng đại tác giả đang ở hoa viên ngâm thơ làm phú chứ?"
Sở Ấu Cơ xoay người, "Tỷ tỷ xem sách em viết rồi sao " Rốt cục thẳng thắn đối diện.....
Cung Thanh Hạ mở tủ bếp ra, lấy một bình rượu đỏ, rót vào ly bưng ở trên tay, "Mới chỉ xem một quyển." Đi về phía cửa sổ, nhìn ánh nắng màu lửa đỏ như thiêu đốt chân trời, "Tôi không có thời gian đọc sách, không giống như lão sư Chu Tiểu Kiều kia."
"......... Vì lẽ đó nên tỷ tỷ giận em?"
Cung Thanh Hạ cũng không đáp lời, nhấp một ngụm rượu, "Ánh mắt lần đầu tiên em gặp tôi...... Tôi tưởng rằng là do tôi giống với mẹ em, mãi đến tận....... Mới biết vẻ ngoài của tôi giống một vị công chúa," quay đầu đứng bên cạnh thiếu nữ, "Em nói tôi có nên vui vẻ hay không?"
"Không," Sở Ấu Cơ lắc đầu, "Hình dáng tỷ tỷ giống với chính mình."
"Đúng vậy, tôi là Cung Thanh Hạ, không phải bất kì người nào khác, cũng không có người nào khác thay thế được tôi, tốt nhất em nên rõ ràng điểm ấy," Cung Thanh Hạ nói tới chỗ này ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, "Hơn nữa tôi không tin kiếp trước, chỉ tin tưởng kiếp này, cũng không nguyện rơi vào hư vô 'Trang Chu mộng điệp, mộng điệp Trang Chu', vì lẽ đó, em ở trong mắt tôi trước sau đều là Sở Ấu Cơ ban đầu, đừng nghĩ dùng thủ thuật che mắt người khác đến lừa gạt tôi," Cung Thanh Hạ nói xong, lấy tay xoa mặt Sở Ấu Cơ, đôi mắt lạnh lùng giờ khắc này mang theo sóng nước lấp lánh, "Tôi nói như vậy, em hiểu chưa?" Em vẫn luôn là búp bê sứ mà tôi muốn yêu thương cùng bảo vệ nhất.
Sở Ấu Cơ chậm rãi nắm lấy bàn tay Cung Thanh Hạ, "Tỷ tỷ không giận em?" Một hàng lệ nhẹ nhàng rơi xuống khuôn mặt trắng như tuyết, "Em còn tưởng rằng........" Đột nhiên cảm thấy ngày hôm nay đến tổng bộ như là thằng hề làm lố, quả nhiên, Ngọc Thố xuống nhân gian tác oai tác quái, gặp Nghiễm Hàn Tiên Tử chung quy ngoan ngoãn biến thành thỏ trắng.
Cung Thanh Hạ rút tay ra khỏi tay Sở Ấu Cơ, nhẹ nhàng lau đi nước trên mặt Sở Ấu Cơ, bàn tay xẹt qua da thịt Sở Ấu Cơ không nói ra được bao nhiêu thoải mái, môi đỏ phun ra khí tức ôn nhu, nói ra lời kinh tâm động phách, "Tôi xác thực giận em rồi."
Môi Sở Ấu Cơ khẽ nhếch, kinh sợ mười phần, "..............?" Quả nhiên vẫn tức giận sao?
"Không nói với tôi một lời tự ý đến tổng bộ, bại lộ dung nhan trước mặt người khác, còn bộc lộ tài năng trước mặt hội đồng quản trị, ba điều đều chạm đến vảy ngược của tôi."
Hóa ra tức giận vì điều này..... Nhưng nước đổ khó hốt a tỷ tỷ.
"Vì lẽ đó, tôi nhất định phải xử phạt em," Cung Thanh Hạ nói xong đi tới tủ bếp, tự rót cho mình ly rượu thứ hai, bưng ở trong tay, nhẹ như mây gió nói, "Phạt em trước kì nghỉ hè không được xuất hiện trước mặt tôi."
Nói như vậy không bằng phạt em nhảy từ tầng 72 xuống.
"Không được!" Sở Ấu Cơ vừa hô to kháng nghị, vừa vồ người về phía Cung Thanh Hạ, ôm chặt lấy thân thể cao gầy kia, oan ức chu miệng nhỏ, nước mắt như mưa, "Không muốn........"
Thân thể Cung Thanh Hạ lay động, ly rượu đổ lên hai người.
"........... A! Xin lỗi tỷ tỷ!" Sở Ấu Cơ đầu tiên là thất kinh đến trợn mắt ngoác miệng, sau đó lấy tay lau đi rượu đỏ đang chảy trên áo sơ mi của Cung Thanh Hạ, liền như vậy xoa xoa Ngọc Phong no đủ, tuy cách hai tầng áo, nhưng xúc cảm mềm mại khi chạm vào kia vẫn khiến Sở Ấu Cơ cảm thấy bay bổng trong lòng.
"Bỏ ra."
Cung Thanh Hạ kéo tay Sở Ấu Cơ ra.
Nhưng ngón tay nhỏ kia như lò xo bật ngược lại, tiếp tục hoạt bát bò bò trên đỉnh Ngọc Phong.
Kéo ra.
Bắn trở về.
Lại kéo ra.
Lại bắn trở về.
"Ân......" Cung Thanh Hạ phát ra tiếng rên khe khẽ.
Thân thể khỏe mạnh thành thục, một khi trải qua một lần sẽ ghi lòng tạc dạ, liền sâu sắc in dấu vào mỗi tấc da thịt, vô cùng khó quên.
Mà Cung Thanh Hạ trải qua không chỉ một lần, phần kí ức này lại càng ghi lòng tạc dạ hơn, hơn nữa hai tháng qua trống vắng, càng thêm sâu sắc.
Đôi tay nhỏ này cơ hồ vừa chạm vào thân thể nàng đã nhen lên dục vọng trong lòng nàng, huống chi ----------
Sở Ấu Cơ hôn lên môi đỏ của Cung Thanh Hạ, đầu tiên là nhẹ nhàng ôn nhu chạm vào, dần dần hôn sâu hơn, hôn đến khi thân thể Cung Thanh Hạ mềm lại, quên luôn đang là chiều tà, thậm chí không cảm nhận được trước ngực mình đang bị ngón tay mềm nhẹ xoa nắn, sau khi nụ hôn kết thúc, nhiệt độ thân thể bỗng chốc tăng cao, khó có thể kiềm chế, cứ như vậy ngã người vào ghế sô pha, đem thân thể mình hoàn toàn giao cho người nằm trên.
Loại bỏ quần áo xong, môi mềm cùng tay nhỏ của tiểu nữ sinh mạnh mẽ chu du khắp nơi trên da thịt nàng, đi qua địa phương huyền bí, chậm rãi tiến vào.....
Nhiệt tình đáp lại khát vọng của tiểu nữ sinh, thời khắc sắp lên đỉnh núi, Cung Thanh Hạ duỗi hai tay tìm kiếm trong không khí, tìm được thân thể của tiểu nữ sinh, chăm chú ôm lấy, cho dù hóa thành hư vô cũng phải có nhau, vĩnh viễn không chia cách........
Lúc mở mắt nằm trên giường, thân thể Sở Ấu Cơ đã rời nàng, nằm nghiêng bên cạnh, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, đôi mắt chan chứa ôn nhu nhìn gò má nàng, nàng vui mừng nhìn thấy ánh mắt tiểu nữ sinh không rời khỏi nàng, cũng không phải lần đầu nhìn thấy vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Cung Thanh Hạ lại nhắm mắt lại.
Lần thứ hai càng mãnh liệt cùng kéo dài hơn, hơn nữa không có gì cách trở ------- Sở Ấu Cơ cũng loại trừ hết trói buộc trên người, hai thân thể hoàn mỹ dán chặt vào nhau, cùng dung hợp.
Cảm giác vô cùng nhuần nhuyễn, Cung Thanh Hạ nhìn xung quanh, tất cả mọi thứ hóa thành hư vô, áp lực, buồn phiền, sầu lo.... tất cả theo gió bay đi, trong lòng chỉ tồn tại một xúc cảm duy nhất, ôm chặt không buông.
Nhưng khi Cung Thanh Hạ tắm rửa xong, mặc quần áo vào -------
"Phạt em trước khi lên lớp 11 không được xuất hiện trước mặt tôi."
Lạnh lùng bỏ lại bản án, đi về hướng cửa.
Cái gì a?! Còn chưa giảm án vừa nãy, đã tăng lên gấp bội rồi?!
Giây trước còn đắm chìm trong ngọt ngào cùng ấm áp, một giây sau khóc ròng không ra nước mắt.
Nắm góc chăn, dùng hết sức bình sinh hô to, "Em không muốn!"
Trả lời nàng là tiếng đóng cửa, "Ầm!"
Kế gì khả thi?
Cách nhau chỉ mỏng như quần áo mùa hè.
Mà lại tàn nhẫn như vậy!
Tuy rằng gần gũi như vậy, ấm áp cùng yêu thương truyền vào lòng nhau, sao tỷ tỷ lại cho mình cảm giác hư ảo như vậy? Đến tột cùng là tại sao? Sở Ấu Cơ dùng sức nắm chặt chăn, chỉ tiếc dùng sức thế nào cũng không có được đáp án.
Tự an ủi chính mình.
Ừ, tỷ tỷ chỉ là thuận miệng nói thế thôi.......
Nếu không, nàng cũng không biết phải sống sao.
Sở Ấu Cơ mặc lại quần áo bị dính rượu, đi ra khỏi phòng ngủ của Cung Thanh Hạ, lão quản gia tiến lên đón, "Chủ tịch, xin chờ một chút, tôi đã gọi người đến Lâm gia lấy quần áo cho ngài tắm rửa rồi."
Nhất định là tỷ tỷ dặn dò lão quản gia........
"Ân," Sở Ấu Cơ gật gù, "Cung tổng ở đâu?"
"Cung tổng ở trong phòng ăn dùng bữa tối." Lão quản gia nói tới chỗ này dừng lại một chút, "Chủ tịch cũng nên dùng bữa tối rồi."
Sở Ấu Cơ không chờ hắn nói xong, đã đi về phía phòng ăn, xuyên thấu qua tường thủy tinh, vui mừng nhìn thấy Cung Thanh Hạ đang ngồi trước bàn ăn dùng bữa.
"Tỷ tỷ!" Ngồi xuống bên cạnh Cung Thanh Hạ, thử kêu một tiếng, lão quản gia tự mình bưng thức ăn tới, Sở Ấu Cơ vừa ăn vừa nghĩ phải mở miệng nói sao ----------- vẫn nhỡ rất kỹ kinh nghiệm tích lũy ở Hà Lan, không dám mạnh miệng nói linh tinh.
"Ăn cơm xong thì về nhà đi, nhớ kỹ những lời tôi vừa nói."
Giọng nói nhàn nhạt, không quá lạnh, nhưng vẫn làm cho Sở Ấu Cơ cảm thấy lạnh lẽo.
"Không thể gặp tỷ tỷ, em sống cũng chẳng có nghĩa lý gì." Sở Ấu Cơ bất mãn nói thầm, "Sao tỷ tỷ không bảo em đi chết đi?"
"Phạm lỗi nên bị phạt, như vậy mới không dám tái phạm, lại nói, không phải hơn hai tháng vừa rồi em vẫn sống tốt sao?"
Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ở nhà Ấu Ấu (Vân Đỉnh), đi xe của Ấu Ấu (Hắc Kỳ Lân), thân thể cũng giao cho Ấu Ấu (một lần lại một lần), Điện Hạ của ta chỉ còn lại ngạo kiều thôi ╮(╯▽╰)╭
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT