Khi Mộ Kiệt tỉnh lại thì đã hơn 8 giờ tối, Mộ Kiệt ngơ ngác nhìn lên trần nhà, cứ như vậy mở to mắt, không chút nào phát hiện cái ghế kế bên còn có một người đang ngồi. Tiêu Nhược Thiên cũng không biết vì cái gì mình thích nhìn bộ dạng khi ngủ của người này. Mộ Kiệt thời điểm ngủ, không giống bình thường lạnh như băng, làn da trắng như bệnh, hai mắt nhắm lại, làm cho người khác cảm giác suy yếu mãnh liệt, Tiêu Nhược Thiên xác định mình không có bệnh tương tư, nhưng lại không khống chế được muốn nhìn Mộ Kiệt ngủ, vô tình nhìn hết cả buổi chiều. Đến khoảng 8 giờ, chỉ thấy cái người trên giường chậm chạp mở mắt, nhưng không từ trên giường ngồi dậy, không để ý tới người xung quanh mà ngẩn người nhìn lên trần nhà. Cứ như thế cả 10 phút, Tiêu Nhược Thiên rốt cuộc không nhịn được mở miệng trước, nhưng rồi cũng không biết nói gì, dù sao hai người cũng không quen, vẻn vẹn hai lần gặp mặt.

"Cô đã tỉnh? Đói không?" Tiêu Nhược Thiên cũng chỉ có thể có thể như người bình thường mà chiếu cố, nhìn Mộ Kiệt bằng cái ánh mắt thân mật của một người mẹ với đứa con, ôn nhu lạ thường.

Mộ Kiệt không có trả lời Tiêu Nhược Thiên, cứ như vậy nằm ở trên giường nhìn xem Tiêu Nhược Thiên, mọi người không nên hiểu lầm, Mộ Kiệt không quên Tiêu Nhược Thiên là ai, cũng không có quên nàng tại sao lại ở chỗ này, Mộ Kiệt giờ này khắc này, nhìn mặt Tiêu Nhược Thiên, nghĩ đến xế chiều hôm nay nét mặt của Tiêu Nhược Thiên bị mình trêu chọc, cùng với cái mắt hiện tại nhu hòa của người trước mặt này, có phải hay không là cùng một người. Đã bao lâu rồi không có người đối với mình bằng vẻ mặt này rồi? Lâu đến nỗi đến mình còn không nhớ. Tiêu Nhược Thiên bị Mộ Kiệt nhìn chằm chằm toàn thân sợ hãi, nàng không rõ người này như thế nào luôn không kiêng nể cái gì mà nhìn người khác đến trạng thái xuất thần, nàng đưa tay đỡ Mộ Kiệt dậy, giống như đang giúp một người bệnh nặng, để ngồi ở trên giường, Mộ Kiệt chỉ ngây ngốc nhìn vào ánh mắt kia, sau đó đẩy Tiêu Nhược Thiên ra, chạy thẳng vào trong phòng vẽ tranh, theo sau là một tiếng "Phanh", trong phòng khôi phục lại sự im lặng.

Tiêu Nhược Thiên bị tình huống trước mắt làm cho ngây ngốc, một lúc sau mới có phản ứng, xoa xoa cái đầu bị ngã đau của mình, Trong miệng liền rủa: "kao, ai cũng nói nghệ thuật gia là tên điên, bây giờ mới biết lời đồn này là sự thật, mới vừa rồi còn suy yếu giống như muốn chết rồi, một giây sau có thể dùng sức đào sông lấp biển đem lão nương ta đây đẩy ra! Xem tôi là nấm mốc à? Tưởng mình là thánh để cho người ta hầu hạ à?"

Tiêu Nhược Thiên nhìn cái phòng vẽ đã đóng chặt cửa, lại không dám quấy rầy, bởi vì người vẽ tranh linh cảm tới rất nhanh, nhưng đi cũng rất nhanh, cho nên không muốn tiếng gõ cửa của mình ảnh hưởng đến vị đại họa sĩ kia, đúng là tội lỗi a. Vì vậy liền tự mình đi xuống lầu mua một ít thức ăn, Tiêu Nhược Thiên vừa đi vừa nghĩ, nửa năm này phải cùng một bệnh nhân tâm thần ở cùng một chỗ, trong nội tâm liền ẩn ẩn một chút rung động, suy nghĩ tới khía cạnh này làm cho Tiêu Nhược Thiên rùng mình một cái, hẳn là mình có khuynh hướng chịu hành hạ?

Trở lại khách sạn, thấy cửa phòng vẽ tranh vẫn đóng chặt, Tiêu Nhược Thiên đói muốn chết, có trời biết, nàng từ sáng đến giờ không ăn một hạt cơm, vì vậy mặc kệ mọi việc, tự mình mở hộp cơm ra ăn một mình. Ăn no rồi, Tiêu Nhược Thiên bị con sâu ngủ tìm đến, mí mắt như đeo chì, quyết định đi đến phòng tắm, thả nước. Lúc nàng nằm vật xuống bồn tắm, liền thoải mái thở dài, nghĩ rằng cuộc sống của vệ sĩ là rất thoải mái, cái gì cũng không cần làm, cũng có tiền cầm, so với ở cục cảnh sát tốt hơn biết bao nhiêu lần. Giờ phút này Tiêu Nhược Thiên đương nhiên không biết, những cơn ác mộng của nàng chỉ mới bắt đầu. Tiêu Nhược Thiên nằm trên cái giường lớn, cái buồn ngủ vừa rồi hoàn toàn biến mất, nàng lăn qua lăn lại nhưng đều ngủ không được, ở bên ngoài một tiếng động cũng không có, liền biết người kia vẫn còn ở trong phòng vẽ. Tiêu Nhược Thiên có chút lo lắng, người kia cho dù bất cứ thời điểm gì đều luôn có vẻ tái nhợt, người cao như vậy mà lại không có tý thịt nào, còn mỗi ngày đều thức đêm, ăn cơm không đúng bữa, Tiêu Nhược Thiên thật sự rất tò mò loại người này sống như thế suốt 26 năm qua. Chậm rãi xuống giường, Tiêu Nhược Thiên giờ này khắc này thật sự muốn hung hăng rút lại hai bàn tay của chính mình, tại sao lại phải đối tốt với một tên Quỷ hút máu đến một điểm ấm áp cũng không có chứ? Đây chẳng khác gì đưa mặt mình cho người khác tát.

Mộ Kiệt trong phòng vẽ tranh, nhớ đến cái mắt ôn nhu vừa rồi của Tiêu Nhược Thiên, tay không tự chủ được bắt đầu chuyển động, nàng cảm giác cái linh cảm không ngừng từ đại não kích thích đến tay, như thế nào đều không kiềm chế nổi. So với sát nhân, so với máu tươi, cái ánh mắt vừa rồi lại dường như cho nàng nhiều linh cảm, nàng chặt chẽ cầm lấy bút vẽ, sợ buông lỏng tay thì linh cảm sẽ chạy đi. Nàng chậm rãi vẽ phát thảo, giờ phút này tay của nàng giống như không phải của mình khống chế, mà đại não thì không ngừng tràn ra linh cảm, lại để cho nàng hưng phấn không thôi, một tờ giấy trắng, rồi từ mờ nhạt đến dần hiện ra rõ ràng, qua một thời gian một khuôn mặt hiện ra. Tóc dài uốn lọn, tự nhiên tán lạc hai bên, ngay sau đó là một khuôn mặt cân đối, rồi lại tiếp một cái chân mày dài nhỏ đẹp, cái mũi cao, một bờ môi hơi mỏng, lông mi dài bao quanh đôi mắt thật ôn nhu, một ánh mắt cưng chiều, đồng tử trắng đen phân rõ, phản phát hết thảy nét từ bi, ánh mắt kia như như lửa cực nóng, nhưng cũng trong suốt như nước, rồi lại kiên định như băng, thâm trầm như đất, giống như ánh sáng mặt trời, thẳng tắp chiếu đến tâm Mộ Kiệt. Nhìn tác phẩm mình vừa mới hoàn thành, Mộ Kiệt thoả mãn giương lên khóe miệng cười, tinh thần tập trung cao độ dần dần mà hồi phục lại, sau đó nằm trên mặt bàn dần dần chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Nhược Thiên tìm được chìa khóa phòng vẽ tranh, trước thử gõ cửa thăm dò, không có người trả lời, trong lòng suy nghĩ vô số trường hợp. Hẳn là quỷ hút máu kia nữa đêm khó nhịn mà chạy ra ngoài hút máu? Hay là đại não trong quá trình vẽ tranh mà quá kích động, phun máu mà chết? Tiêu Nhược Thiên nhẹ chân nhẹ tay mở cửa, thấy Mộ Kiệt nằm sấp trên bàn ngủ, không biết vì cái gì lòng của mình lại thoáng đau xót. Muốn gọi nàng dậy, rồi lại sợ hành động đánh thức người quái dị này sẽ bị nhận được phản ứng quá kích, nhưng thật ra là không nỡ đánh thức cái người ngủ say này. Tiêu Nhược Thiên nhìn bờ vai gầy mảnh của Mộ Kiệt, rồi nhìn lại mình, cuối cùng ra một quyết định. Nàng tới gần Mộ Kiệt, dùng tay phải ôm lấy bờ vai của nàng, tay trái nâng chân của nàng, giống như trong phim, nhân vật nam chính ôm lấy nhân vật nữ chính từ từ đặt lên giường. Tiêu Nhược Thiên từ trên bàn ôm ngang Mộ Kiệt, không cảm thấy nặng, ngược lại là thấy rất nhẹ, và không giống như các nữ nhân xinh đẹp khác, trên người lúc nào cũng dày đặc mùi nước hoa, cũng không giống cái mùi của các nghệ thuật gia, một cỗ hương vị mốc meo. Mộ Kiệt trên người có mùi sữa bột của con nít, ngọt ngào, thơm ngon, rất dễ chịu, mà giờ khắc này Mộ Kiệt đầu dựa tại vai Tiêu Nhược Thiên, hơi thở nhè nhẹ trên cổ Tiêu Nhược Thiên, lại để cho Tiêu Nhược Thiên dưới bụng một hồi khô nóng.

Tiêu Nhược Thiên sớm tại buổi sáng hôm nay đụng phải Mộ Kiệt, đã đối với Mộ Kiệt sinh ra cực đại hứng thú. Đương nhiên cái hứng thú này ở bên trong, cũng có một chút thú tính. Tiêu Nhược Thiên vẫn luôn là ưa thích mỹ nữ, bất kể là bạn trên giường hay là bạn gái tạm thời, thậm chí là bằng hữu, lớn đến có chút bất thường, mà Tiêu Nhược Thiên cũng một mực cảm giác hài lòng. Nhưng là hôm nay đụng phải Mộ Kiệt, không thể nghi ngờ đối với tiêu chuẩn của nàng, Mộ Kiệt là cực phẩm trong lòng Tiêu Nhược Thiên. Dáng người thon dài mành khảnh, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất càng là lạnh lùng như băng, kỳ thật có thể nói có chút ngốc. Duy chỉ có một cái khuyết điểm chính là người có chút cổ quái, có chút yếu tố bệnh thần kinh. Nhưng với tư cách là người ngoài Tiêu Nhược Thiên là không quản những thứ này, thử hỏi có ai lúc lên giường mà rãnh kiểm tra người kia có bệnh thần kinh không đây? Nói tóm gọn, Tiêu Nhược Thiên ngay từ lúc làm té ngã Mộ Kiệt tiểu thư về sau, trong nội tâm liền sinh ra một chút suy tính như vậy, lúc đầu chỉ là có một chút, vì dù sao nghĩ hai người sẽ khó gặp lại.

Mà cái thời điểm Tiêu Nhược Thiên thấy Mộ Kiệt bị Diệp Nhiễm áp dưới thân thể, trong nội tâm nàng cái suy tính kia liền mở rộng vô hạn, đồng thời rõ ràng có một chút ghen ghét? Ân, đúng vậy, Tiêu Nhược Thiên có chút ghen ghét, nàng ghen ghét Diệp Nhiễm có thể đem cái nữ nhân cực phẩm trong lòng mình áp dưới người. Tâm tình của nàng hoàn toàn không phải vì người ta là hoa đã có chủ mà sa sút, ngược lại sắc tâm càng tăng vọt, bởi vì nàng thuận có cơ hội. Sự thật nghiệm chứng, cùng nữ nhân cong làm tình một đêm, so với nữ nhân thẳng làm tình thì cảm giác hứng thú hơn nhiều, và đối với cái người đang trước mặt mình thì thật dễ dàng, có thể một lòng đem biến thành tình một đêm, nhưng là lúc sau thì không thể nữa rồi. Sau khi biết được nữ nhân này chính là người họa sĩ mình phải bảo vệ, Tiêu Nhược Thiên tuy bị những hành động quái dị của nữ nhân này làm cho khổ sổ, nhưng là không có cách nào làm mất đi sắc tâm của nàng, nhưng là nàng biết, nàng muốn đem Mộ Kiệt nữ nhân cực phẩm này đặt dưới thân mình, đương nhiên, nhất định phải là tự nguyện. Chữ sắc đầy một đầu, là như vậy đấy, tình yêu luôn là con dao 2 lưỡi, có thể đạt được mật ngọt nhưng cũng sẽ đâm sâu làm chính mình bị thương.

Nghĩ thì nghĩ, nhưng làm là chuyện khác, nếu như mỗi lần YY đều phải chịu trách nhiệm, thì kế hoạch hóa gia đình sẽ không tồn tại nữa. Tiêu Nhược Thiên nhẹ nhàng mà đem Mộ Kiệt đặt trên giường, ngay sau đó, một cái phiền phức đang xuất hiện trước mặt mình, quần áo trên người Mộ Kiệt đã bị màu vẽ làm cho nhiễm đầy màu sắc, hơn nữa mặc quần áo như thế mà ngủ thì sẽ rất khó chịu, hiện trong phòng chỉ có ta cùng nàng, hơn nữa cả hai đều là nữ nhân, mặc dù đều ưa thích nữ nhân, nhưng trước mắt ta là vệ sĩ kiêm bảo mẫu của nàng, bảo mẫu thì là nên phải chiếu cố tốt cuộc sống hằng ngày của chủ nhân, cho nên ta chỉ giúp hắn thay quần áo, không phải xuất phát từ sắc tâm. Vì vậy, sau khi nội tâm tự an ủi, Tiêu Nhược Thiên công khai tự nhận mình là quân tử rồi lột bỏ quần áo của Mộ Kiệt, thậm chí còn không tiếc nhận cái danh bảo mẫu! Có thể thấy được sắc có thể biến ta thành một con người khác, mà lại là đối với người không thể chống cự. Tay Tiêu Nhược Thiên lúc này đã nóng lên, trên mặt cũng nóng lên, trong nội tâm nghĩ đến thân thể của người trước mặt mình, nhất định cũng giống như da mặt đồng dạng trắng, hình dáng bộ ngực nhất định cũng rất tốt, chân dài thanh mảnh, khi nàng vươn tay hướng tới quần áo của Mộ Kiệt, thì mắt đang nhắm của Mộ Kiệt chậm rãi mở ra. Tiêu Nhược Thiên tay vì làm việc nghĩa mà không chùn bước vẫn thẳng tới, thật không nghĩ tới, mình đã làm bừng tỉnh con mãnh thú ngủ say.

Mộ Kiệt từ lúc Tiêu Nhược Thiên mở cửa, với tư cách là một sát thủ, như thế nào lại không biết một người đang tiếp cận mình? Nàng biết rõ người đi vào chính là Tiêu Nhược Thiên, bởi vì Tiêu Nhược Thiên toàn thân phát ra dày đặc mùi bạc hà, Mộ Kiệt nghĩ là do nước hoa, thời điểm chạm nhau lúc sáng, nàng cũng ngửi được mùi này. Không để ý nàng, muốn xem nàng muốn làm gì, nhưng điều làm cho nàng ngạc nhiên chính là, Tiêu Nhược Thiên rõ ràng đem nàng ôm ngang lên. Cái này làm cho nàng có chút kinh ngạc, cho tới nay, Mộ Kiệt một mực kháng cự tiếp xúc thân mật với người khác, ngoại trừ Diệp Nhiễm. Người không biết cho rằng nàng thích sạch sẽ, nhưng chỉ có mình nàng tự biết, nàng cảnh giác quá cao, cho nên không cho bất cứ kẻ nào tiếp cận mình. Chưa được sự đồng ý mà đụng vào mình, chỉ có 2 kết quả: một, chính mình chết, hai, người khác chết. Nhưng lại không ghét Tiêu Nhược Thiên tiếp cận mình, thậm chí là ôm mình, thuận theo tự nhiên, Mộ Kiệt đem đầu dựa vào bờ vai của Tiêu Nhược Thiên. Đợi nàng ôm mình về giường, Mộ Kiệt cho rằng Tiêu Nhược Thiên đã đi rồi, vừa muốn đứng dậy, liền cảm giác một bên giường bị trũng xuống, hương vị bạc hà lập tức đập vào mặt. Mộ Kiệt cảm giác được Tiêu Nhược Thiên khẩn trương cùng cuống quít, vì vậy nàng mới cau mày mở mắt ra, thì liền chứng kiến một bàn tay đỏ như trái cà chua đang cởi y phục của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play