Nhìn người sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, Thẩm Diệp Mân xoa xoa hai mắt khô khốc.

Nàng lúc này, đã không còn tư thế nữ vương của ngày xưa. Mái tóc lộn xộn xõa ra, hai mắt thâm quầng càng để lộ rõ vẻ mệt nhọc trên khuôn mặt. Bảy ngày, suốt bảy ngày, Dạ Vi vẫn còn mê man chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Nghĩ đến ngày đó lúc đến bệnh viện, hô hấp người kia yếu ớt, còn có nhiều lần phải kích tim. Thẩm Diệp Mân chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ, cảm thấy da đầu run lên. Một kích kia của Mộ Thiên, cơ hồ đã làm hỏng hết cả nội tạng của Dạ Vi, chỉ cần sâu thêm một chút, Dạ Vi có đã chết tại chỗ.

Những ngày Dạ Vi hôn mê, trong đầu Thẩm Diệp Mân không ngừng nhớ lại câu nói của Dạ Vi trước khi ngất. "Đồ ngốc, là bởi vì em yêu chị ah." Trên thế giới này không có thuốc hối hận, cho nên Thẩm Diệp Mân cũng không bao giờ làm chuyện cho mình hối hận. Nhưng mà lần này, Thẩm Diệp Mân thật sự rất hối hận, rất đau đớn, rất dày vò.

Nàng không biết nếu Dạ Vi chết đi, mình sẽ như thế nào. Nàng nắm lấy tay Dạ Vi, đem mặt chôn vào bàn tay đã che kín bởi lỗ kim. Đều là tôi, là tôi làm cho em phải chịu nhiều đau khổ, em căn bản không có tư cách nói tôi là đồ ngốc, vì trên thế giới này kẻ ngốc nhất chính là tên gia hỏa em.

Có lẽ vì quá mệt mỏi, có lẽ là đã buông lỏng được cảm xúc căng cứng, Thẩm Diệp Mân cứ như vậy chôn trên tay Dạ Vi, im lặng ngủ. Thế nên không thể là người đầu tiên thấy được nàng tỉnh dậy, nhưng là Dạ Vi thấy được nàng.

Mỗi người khi đối mặt tới thời khắc nguy hiểm nhất, sẽ luôn nghĩ đến người mình quan tâm nhất, hoặc là nghĩ đến chuyện mình quan tâm nhất. Đồng dạng, Dạ Vi sau khi tỉnh lại, ngay đến mắt còn chưa kịp mở ra, nàng là không hề nghĩ đến an nguy của mình, cũng không phải thương thế của mình, mà chính là nữ nhân kia —— Thẩm Diệp Mân.

Nghĩ đến người nọ có bị thương không, nghĩ đến nàng có đau lòng vì mình hay không, nghĩ đến nàng có hay không ở bên cạnh mình. Tất cả vấn đề này, ngay thời điểm mở mắt ra nàng đã được giải đáp, Dạ Vi nhẹ nhàng cười. Tuy người kia đang cúi đầu, nhưng là trên tay truyền đến một cảm giác, còn có cái khí tức nhàn nhạt trên người người kia tản ra, đều là những thứ mình đã quen thuộc ở người kia, đây chính là người mình yêu.

Thấy quần áo có chút lộn xộn, còn có tóc tai bù xù, Dạ Vi tự nhiên cảm thấy đau lòng, nhưng là ngọt ngào vẫn chiếm đa số. Phải hay không? Nàng đối với mình đã có hảo cảm hơn? Cứ như vậy lặng yên ngắm nhìn bả vai người đang ngủ, nàng như một chú mèo đang làm ổ tại tay mình. Cái loại cảm giác tê dại này, vậy mà làm cho Dạ Vi xúc động đến muốn khóc.

Nàng nghĩ như vậy, cũng làm như vậy. Nước mắt cứ thế rơi bên gối, cho dù Dạ Vi cực lực khắc chế âm thanh của mình, nhưng vẫn bị Thẩm Diệp Mân gần đây ngủ không sâu phát hiện. "Đừng khóc..." Âm thanh tràn ngập mệt mỏi vang lên, Dạ Vi hai mắt ướt đẫm nhìn Thẩm Diệp Mân.

"Thẩm Diệp Mân..." Dạ Vi nhẹ nhàng gọi tên Thẩm Diệp Mân, trong giọng nói lộ ra một ít dè chừng. Nhìn thái độ của Dạ Vi đối với mình, tâm Thẩm Diệp Mân lại một lần nữa đau nhói, người này, luôn như vậy nghe theo chính mình, bất luận mình có nhẫn tâm ngược đãi nàng, hay là hết lần này đến lần khác tổn thương nàng.

"Tiểu Vi, em... ghét tôi sao?" Thẩm Diệp Mân run rẩy hỏi. Dạ Vi bị lời nói của Thẩm Diệp Mân, cho rằng nàng lại muốn vứt bỏ mình, nàng không muốn, nàng thật sự không muốn người kia lại cùng mình tách ra. Không ai biết, thời điểm Thẩm Diệp Mân đem nàng trở về Trung Quốc, nàng tuyệt vọng đến cỡ nào. Không ai biết, thời điểm nàng thấy lại được Thẩm Diệp Mân, nàng vui đến cỡ nào.

Không bao giờ muốn cùng người kia tách ra nữa, cho dù nàng hận mình, cho dù nàng ngược đãi mình, nếu như có thể chết bên nàng, cũng là một chuyện tốt đẹp. "Chị chẳng lẽ lại rời khỏi em? Lại muốn đem em vứt bỏ? Em hứa về sau sẽ không làm chuyện kỳ quái! Em sẽ không chọc giận chị sinh khí! Chị đừng bỏ em lại được không? Em thật sự rất yêu chị! Yêu đến không thể không có chị!"

Nghe tiếng khóc tê tâm liệt phế của Dạ Vi, Thẩm Diệp Mân hung hăng ôm nàng vào ngực, nhẹ nhàng vuốt ve lưng. "Tôi chưa nói không cần em, tôi cũng chưa nói sẽ vứt bỏ em. Tôi chỉ muốn hỏi em có phải hay không còn yêu tôi, nếu như em còn yêu tôi, tôi muốn cùng em một chỗ cả đời, vĩnh viễn không rời xa nhau. Nếu như em chán ghét tôi, tôi cũng sẽ bám chặt lấy cho đến khi em yêu tôi."

Dạ Vi có chút không tin vào lỗ tai của mình, nàng vừa rồi đã nghe được gì? Thẩm Diệp Mân nói cùng mình cả đời, cả đời không rồi xa nhau? "Chị... không có lừa gạt em?" Dạ Vi run rẩy hỏi, nàng sợ nghe được câu trả lời khẳng định, nàng sợ hết thảy đều là giấc mộng.

"Tiểu Vi, tôi không có lừa em, tôi thật sự cùng em cùng một chỗ. Trước kia tôi, tôi không dám đối mặt với trái tim của mình, tôi sợ em vì chuyện cha mẹ em mà hận tôi, cho nên tôi không ngừng nói với bản thân, không được yêu em, nhưng tôi không cách nào khống chế được trái tim mình. Vì vậy, khi tôi biết tôi yêu em, tôi không ngừng tra tấn em, tôi hy vọng một ngày nào đó, em sẽ tìm cơ hội giết chết tôi."

Dạ Vi nhìn ánh mắt kiên định của Thẩm Diệp Mân, nhẹ nhàng đặt cằm lên bờ vai nàng. "Hai chúng ta đều là đồ ngốc, cho nên đồ ngốc mới cùng đồ ngốc ở cùng một chỗ." Nghe lời nói của Dạ Vi, Thẩm Diệp Mân nhẹ nhàng cười. Có lẽ hai người chúng ta nên cảm ơn Mộ Thiên, nếu như không phải hắn, các nàng sẽ không thể gỡ bỏ cái khúc mắc này. Kẻ trong cuộc u mê người ngoài cuộc thì tỉnh táo, cũng bất quá như thế.

Dạ Vi bị thương nặng, nằm hơn 3 tháng mới có thể ra viện, Thẩm Diệp Mân mang Dạ Vi trở về Pháp. Trải qua chuyện lần này, Thẩm Diệp Mân đã hiểu ra nhiều điều. Nắm lấy tay Dạ Vi, danh lợi, tiền tài, địa vị, so với một tình yêu sâu đậm, thì cái nào quan trọng hơn?

Hai người cùng một chỗ trong phòng lớn xa hoa của Thẩm Diệp Mân, nghe lời Dạ Vi, Thẩm Diệp Mân từng bước đem công ty tẩy trắng. Không còn buôn bán súng ống, cũng không hề buôn lậu thuốc phiện. Dạ Vi thường xuyên cười nói với Thẩm Diệp Mân: "Chị trước kia đã là nhiều chuyện sai trái, nếu bây giờ vẫn còn chưa chịu sửa lỗi, nói không chừng khi chết đi sẽ xuống Địa ngục a." Thẩm Diệp Mân mỗi lần nghe thế đều trả lời một câu.

"Thế nào? Em sợ theo tôi xuống Địa ngục?"

"Không phải, em là thay Diêm Vương lo lắng, phải nhận một cái tai họa như chị."

"Ah? Nói tôi là tai họa? Vậy tai họa này có nên làm một chút chuyện hay không?"

Ánh trăng lẳng lặng chiếu sáng căn phòng, rình coi hai cỗ thân thể trắng noãn sáng bóng mê người. "A.... " Dạ Vi nhẹ giọng rên lên, khăn tắm trên người nàng đã sớm bị Thẩm Diệp Mân cởi bỏ, lộ ra thân hình mềm mại me người. Cảm nhận được ngón tay dài nhỏ của người kia trong cơ thể mình mạnh mẽ ra vào, cái loại khoái cảm kỳ diệu này, làm nàng muốn thét lên.

"Ah – ah -!" Đạt đến tận cùng khoái cảm, Dạ Vi lớn tiếng kêu lên, sau đó lập tức xụi lơ ngã xuống giường, vô lực thở gấp. Thẩm Diệp Mân cười nằm cạnh Dạ Vi, lẳng lặng nhìn nàng. Người này như thế nào mỗi lần trên giường đều đáng yêu đến thế? Bộ dạng thẹn thùng, ẩn nhẫn cắn môi dưới, còn có bộ dáng lúc cao trào, hết thảy đều làm cho Thẩm Diệp Mân yêu đến mê muội.

Dạ Vi khôi phục lại, nhìn Thẩm Diệp Mân không hảo ý cười, lập tức trong nội tâm hiện lên một cảm giác không tốt. Quả nhiên, không ngoài sở liệu, Thẩm Diệp Mân lại một lần nữa nằm trên người Dạ Vi, vũ mị nâng cằm Dạ Vi lên. "Tiểu Vi, nghỉ ngơi tốt sao?" Dạ Vi mê đắm nhìn Thẩm Diệp Mân, vì cái gì chỉ cần nhìn vào đôi mắt này, sẽ có một loại cảm giác như bị cuốn vào? Chính mình trước kia không phải là công sao? Vì cái gì sau khi gặp nữ nhân này, cứ như vậy không sức chống cự.

Dạ Vi bỗng nhiên mở hai mắt, một cái xoay người liền đem Thẩm Diệp Mân áp xuống. Thẩm Diệp Mân bất ngờ nhìn người đang áp trên mình, hiển nhiên thật không nghĩ đến tình huống này, thử hỏi ai sẽ nghĩ tới, bình thường như một chú cừu nhỏ ôn nhu, như thế nào xoay người một cái liền biến thành một tên sói nhìn mình muốn ăn tươi nuốt sống?

Dạ Vi nhìn Thẩm Diệp Mân vì mình dọa biến thành bộ dáng ngốc lăng, tâm tình lập tức tốt lên. Cúi xuống hôn lên đôi môi người kia, tuy đã thưởng thức qua trăm lần, nhưng vẫn làm mình không cách nào chống cự được hương vị ngọt ngào này. Dùng sức hấp thu hết mật ngọt bên trong, hai cái lưỡi linh hoạt tương trợ nhau chơi đùa.

"A.....Tiểu Vi..." Thẩm Diệp Mân bị nụ hôn nóng bỏng của Thẩm Diệp Mân choáng váng, Dạ Vi thừa dịp Thẩm Diệp Mân vừa thất thần, hai tay nhanh chóng xoa lên hai khỏa đầy đặn bấy lâu nay thèm khát. Ngực của Thẩm Diệp Mân vẫn ở trạng thái rất tốt, không hề giống như những nữ nhân khác vì sinh con mà có dấu hiệu bị rủ xuống.

Ngón tay dùng sức xoa nắn, bàn tay tùy ý kìm lấy. Chỉ một hồi, liền có thể cảm nhận được hai hạt đậu đã bắt đầu vươn cao. "Ân...Tiểu Vi... Tiểu Vi..." Thẩm Diệp Mân nhẹ giọng ngâm lên, hưởng thụ sự phục vụ của Dạ Vi, đồng thời tay cũng nhẹ nhàng xoa lên lưng Dạ Vi, dùng đầu ngón tay vẽ vẽ các vòng tròn.

"Ân..." Dạ Vi bị Thẩm Diệp Mân trêu chọc kêu lên tiếng, trong nội tâm nhưng lại bất mãn hết sức, nữ nhân này, cho dù ở dưới thân mình, cũng như vậy không chút thành thật. Tiện tay nhặt lên cái dây lưng của áo choàng tắm vừa ném trên giường, thừa dịp Thẩm Diệp Mân không chú ý, rất nhanh đem hai tay vặn ngã ra sau, cột lấy.

Thẩm Diệp Mân sớm đã bị công kích nhu tình của Dạ Vi làm mất đi lý trí, nên đợi cho nàng phát hiện ra, thì gạo cũng đã nấu thành cơm. "Tiểu Vi... Em...A...." Lời nói đang thốt ra của Thẩm Diệp Mân liền biến thành rên rỉ, bởi vì Dạ Vi đã đem chân nàng tách ra, hôn xuống hạ thể sớm đã ướt đẫm.

"Tiểu Vi... Tiểu Vi... ân... ah..." Thẩm Diệp Mân chưa bao giờ là một nữ nhân e kệ, bất kể là trên phương diện sinh hoạt hay giường chiếu, nàng không có cái gọi là ngượng ngùng, nàng cho rằng rên rỉ là một phản ứng sinh lý rất bình thường, cho nên Thẩm Diệp Mân chưa bao giờ ẩn nhẫn, trên giường có thể phát ra bao nhiêu âm thanh, thì kêu lên bấy nhiêu, cùng Dạ Vi như thế, cùng Tiêu Nhược Thiên cũng như thế.

Dạ Vi nghe thấy tiếng rên không kiêng kị của Thẩm Diệp Mân, vừa lên tới đỉnh nay lại một lần nữa ẩm ướt. Trong lòng thầm mắng Thẩm Diệp Mân yêu nghiệt này, đồng thời động tác càng thêm mạnh. Nhẹ nhàng ngậm lấy hoa thạch sưng huyết, khi dùng răng nhẹ nhàng gặm lấy, khi thì lấy lưỡi trêu chọc.

Cảm giảm được dịch mật bên trong ngày càng tràn lan, Dạ Vi thỏa mãn cười, "Mân, chị chảy thật nhiều nước ah, phải hay không rất muốn?" Dạ Vi ghé vào tai Thẩm Diệp Mân hỏi. Thẩm Diệp Mân mở hai mắt nhìn Dạ Vi, người này lúc nào học được cái cách trêu chọc này? Xem ra.... em thật là toàn học cái xấu.

Bởi vì hai tay Thẩm Diệp Mân bị trói, nên nàng không cách nào sử dụng tay được, chỉ có cách không ngừng cong người lên, dùng hạ thể không ngừng chà sát vào eo Dạ Vi. "Tiểu Vi... tôi muốn... tôi muốn em tiến vào." Nghe rõ ràng lời mời gọi của Thẩm Diệp Mân, Dạ Vi trong nhất thời đỏ mặt, cảm giác bụng dưới một cỗ nước ấm trào ra. Nữ nhân này, vì cái gì một điểm thẹn thùng cũng không có.

Bất quá dù như vậy, Dạ Vi cũng không muốn như vậy mà buông tha cho Thẩm Diệp Mân, dù sao cơ hội chỉ có một lần. Nàng nhẹ nhàng nâng cơ thể Thẩm Diệp Mân lên, để cho Thẩm Diệp Mân hai chân ngồi trên đùi nàng, chỗ tư mật không gì che đậy cứ thế mà bày ra. Dạ Vi duỗi hai ngón tay đặt vào trong miệng Thẩm Diệp Mân. "Giống như không quá sạch sẽ nha."

Thẩm Diệp Mân vui vẻ đón nhận hai ngón tay của Dạ Vi trong miệng, dùng đầu lưỡi từng tấc liếm lấy. Trên mặt còn mang theo nét vui vẻ rõ ràng, làm cho Dạ Vi có chút chột dạ. Đem hai ngón tay đã ướt dẫm từ trong rút ra, Dạ Vi ngẩng đầu hỏi. "Muốn sao? Muốn thì tự mình động nha."

Thẩm Diệp Mân nâng mông lên, nhắm thẳng hai ngón tay đang dựng thẳng từ từ đem nó vào trong thân thể của mình. "Ân..." Hạ thể hư không bị lấp đầy, Thẩm Diệp Mân thoải mái kêu lên, thân thể nhanh chóng tự di chuyển lên xuống. Dạ Vi lúc này chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không cách nào suy nghĩ được gì nữa.

Nhìn động tác càng rỡ của Thẩm Diệp Mân, còn có cảm nhận được nhiệt độ từ trong tay truyền đến cùng cái cảm giác hai thành bên trong. Nhìn Thẩm Diệp Mân hai tay bị mình cột ra sau, còn có hai tiểu bạch thỏ theo động tác mà không ngừng nhảy lên. Không thể kiềm nén được liền ngậm lấy một trong tiểu bạch thỏ, dùng sức cắn lên hạt đậu đã dựng thẳng lên, mà tay kia cũng đã nắm lấy một bên mông tròn bóng.

"Ân...Ah... Tiểu Vi... Thật thoải mái...Thật thoải mái..." Cảm giác các bộ vị mẫn cảm trên người mình không bị người kia trêu chọc, Thẩm Diệp Mân nói lên cảm nhận của mình, thân thể đong đưa càng lúc càng nhanh. Dạ Vi không muốn Thẩm Diệp Mân lại tổn hao sức, ngón tay đặt trong u động ấm áp kia cũng bắt đầu chuyển động theo tần suất của Thẩm Diệp Mân.

Mỗi lần đút vào, trong phòng liền tràn ra tiếng âm thanh da thịt chạm vào nhau, cùng âm thanh tung tóe của dịch mật. Dạ Vi cong lên ngón tay, ác ý chơi đùa lấy hạch hoa tròn đỏ. Thẩm Diệp Mân toàn thân mãnh liệt run rẩy, đại não sớm đã bị khoái cảm chiếm cứ, Dạ Vi không ngừng đẩy nhanh động tác ra vào, mỗi lần đều đến tận chỗ sâu nhất của u cốc.

"Ah... Tiểu Vi... Thật sâu...Thật sâu! Tôi nhanh không được... Ah!" Theo lời Thẩm Diệp Mân nói xong, một dòng dịch mật nóng bỏng theo u cốc chảy ra, thấm ướt một mảng lớn ga giường. Thẩm Diệp Mân dựa vào vai Dạ Vi, vô lực thở lấy. Mà ngón tay Dạ Vi cũng trong u cốc rút ra, vừa rồi hết thảy, làm cho đầu óc nàng vẫn chưa kịp định thần được.

Lần đầu tiên thấy nữ nhân này tại ngón may mình nở rộ, nhìn đến bộ dáng tận cùng xinh đẹp của nàng, Dạ Vi giống như trúng phải độc dược, hãm sâu vào. Không đủ... còn chưa đủ... còn muốn nữ nhân này, còn muốn thấy bộ dạng cao trào của nàng một lần nữa. Dạ Vị bỗng đem Thẩm Diệp Mân đẩy ngã xuống giường, bởi vì mới một đợt cao trào nên cửa động vẫn còn dị thường ướt át.

Không chút do dự đưa ba ngón tay vào, sau đó không ngừng đưa đẩy. "A....Ah..." Thẩm Diệp Mân vẫn chưa bình phục, lại phải chịu một kích thích kịch liệt. Dạ Vi đem ba ngón tay tiếng vào u động có chút chật hẹp, cảm nhận được bên trong đè ép, nhẹ nhàng xoay vòng ba ngón tay.

"Ah... Tiểu Vi... đừng... tôi... chịu không được...Ah!" Thấy Thẩm Diệp Mân dị thường mẫn cảm, đôi mắt Dạ Vi tỏa ra một loại sắc thái lạ thường. Không để ý đến Thẩm Diệp Mân đang cầu xin mình, không ngừng chuyển động ba 3 ngón tay bên trong bức tường thịt, tốc độ ra vào cũng càng lúc càng nhanh. Thẩm Diệp Mân chỉ cảm thấy thân thể đã không còn thuộc về mình, mà là đã hoàn toàn thuộc về người đang áp bên trên kia.

Theo mỗi lần tiến vào của Dạ Vi, thân thể Thẩm Diệp Mân không ngừng giãy dụa. Lại một lần nữa được đưa lên đến đỉnh, lại một lần nữa mất đi ý thức.

Sáng sớm, Dạ Vi bị ánh mặt trời chói gắt làm cho thức dậy, nhìn đồng hồ đã điểm đến số 12, chột dạ nhìn về phía Thẩm Diệp Mân. Nghĩ đến hành vi điên cuồng hôm qua của mình, nghĩ đến nữ nhân này hôm qua vô lực cầu xin. Lập tức đau lòng đến tột đỉnh, nhìn dấu vết vẫn còn trên giường, không ngừng chứng minh rằng đêm qua là một đêm giao hoan điên cuồng.

Nhìn gương mặt ngủ say của nữ nhân nọ, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, người nọ trong vô thức hướng trong ngực mình dụi dụi. Dạ Vi cười hôn lên trán Thẩm Diệp Mân, nguyên lai... chị cũng có một mặt đáng yêu như thế.

***Editor: Thiệt là tội lỗi, khả năng viết H của Hiểu Bạo quá cao siêu làm editor đọc chóng cả mặt, và vì editor là một nữ nhân cực kỳ trong sáng nên nhiều đoạn hơi sượng mọi người thông cảm:)).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play