Tiêu Nhược Thiên đỏ mặt từ trên người Mộ Kiệt rời xuống, không để ý đến ánh mắt trêu chọc của Hoa tỷ. "Tôi đi tìm bác sĩ." Nói xong, liền chuồn khỏi phòng. Lúc gần đi vẫn không quên quay đầu lại nhìn Mộ Kiệt, quả nhiên như nàng sở liệu, tựa hồ như hiện trường trực tiếp này hoàn toàn không ảnh hưởng đến nàng quá lớn.
Tiêu Nhược Thiên đi rồi, để lại bốn người xấu hổ cùng Mộ Kiệt. Diệp Nhiễm hít một hơi thật sâu, đi đến ngồi bên giường Mộ Kiệt. Bời vì trải qua chuyện vừa rồi, Diệp Nhiễm vẫn chưa hết xấu hổ, cũng không biết nên mở miệng với Mộ Kiệt như thế nào. Nghĩ đến bộ dạng ngày đó của Mộ Kiệt, trong lòng Diệp Nhiễm vẫn còn sợ hãi. Nàng không biết vì sao Mộ Kiệt lại biến thành cái dạng kia, chẳng lẽ là bị kích thích? Hay là có nhân tố gì khác. Trong tiềm thức của Diệp Nhiễm, nàng luôn biết rằng Mộ Kiệt không phải là người xấu. Mặc dù Mộ Kiệt đã giết người, nhưng Diệp Nhiễm luôn tin tưởng Mộ Kiệt không phải là tự nguyện. Cho nên, lúc nàng chứng kiến được bộ mặt khát máu của Mộ Kiệt, mới khiếp sợ đến thế.
Mà khi Diệp Nhiễm nghe Hồng Mị nói đây không phải là lần đầu Mộ Kiệt bị như vậy, Diệp Nhiễm càng thêm lo lắng. Hiện tại Mộ Kiệt đã tỉnh, nàng là muốn hỏi Mộ Kiệt ruốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng lại không nghĩ đụng phải cái màn vừa rồi. Trộm liếc cái người đang nằm trên giường, quần áo đã sửa sang lại tốt, sắc mặt cũng đã khôi phục lại vẻ tái nhợt như xưa.
"Diệp Nhiễm, chị muốn nói gì?" Mộ Kiệt thấy Diệp Nhiễm ngồi bên cạnh mình bộ dáng muốn nói lại thôi, nên chủ động mở miệng. Diệp Nhiễm nghe được Mộ Kiệt chủ động hỏi, cũng lập tức nói lên mục đích lần này đến thăm, quên luôn cái màn vừa rồi kia.
"Mộ Kiệt, em... nhớ chúng ta thoát như thế nào không?" Mộ Kiệt nghe câu hỏi của Diệp Nhiễm mà khẽ nhíu mày, đây cũng là cái nàng muốn biết. Nàng chỉ nhớ mình bị người nam nhân kia bóp cổ, sau đó trước mắt tối sầm, liền mất đi tri giác. Mọi sự tình về sau, nàng một điểm cũng không biết, chứ đừng đề cập đến trốn được như thế nào.
"Tôi... không nhớ, chỉ nhớ được chuyện trước khi bị bóp cổ."
Diệp Nhiễm nghe xong những lời của Mộ Kiệt, trong nội tâm trầm xuống. Quả nhiên là phát sinh trong trạng thái không ý thức sao? Đến cùng Mộ Kiệt cùng những tên quái dị kia có quan hệ gì? Diệp Nhiễm trong lòng tự hỏi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của Mộ Kiệt.
"Diệp Nhiễm... có phải hay không tôi đã làm cái gì?" Mộ Kiệt nhàn nhạt hỏi, thanh âm lạnh đến dọa người. Diệp Nhiễm vội vàng chuyển đi ánh mắt, giờ phút này, nàng không muốn nhìn vào mắt Mộ Kiệt, cặp mắt kia tựa như lỗ đen, giống như lỗ đen hút mình vào.
Đúng vào lúc này, Tiêu Nhược Thiên đẩy cửa đi vào, theo sau là mấy người bác sĩ cùng y tá. Diệp Nhiễm thở nhẹ ra, may mắn Tiêu Nhược Thiên kịp thời trở về, bằng không nàng thật sự không biết trả lời như thế nào. Nàng chưa từng lừa gạt qua Mộ Kiệt, càng sẽ không nói dối Mộ Kiệt. Bác sĩ kiểm tra cho Mộ Kiệt, nói không có gì dị thường, lập tức có thể ra viện. Tiêu Nhược Thiên cuối cùng cũng thở nhẹ nhỏm, về phần Mộ Kiệt vì sao hôn mê, vẫn không thể biết được.
Tiêu Nhược Thiên bản năng cảm giác được việc này liên quan đến Mộ Kiệt thất thường ngày đó, nhưng là nàng không muốn cho Mộ Kiệt biết chuyện này. Tất cả mọi người lúc này, tựa hồ nảy sinh ăn ý với nhau — là không muốn nói cho Mộ Kiệt biết chuyện. Nhưng, giấy là không gói được lửa.
Mộ Kiệt nằm ở trên giường, nhìn xem Tiêu Nhược Thiên các nàng, chậm rãi nói: "Tôi biết các người có việc giấu tôi... chuyện kia nhất định liên quan đến tôi? Có chuyện gì mà sao lại không nói cho người trong cuộc là tôi biết?" Ngữ khí của Mộ Kiệt vẫn nhàn nhạt, nhưng lại lộ ra bi thương. Mọi người nghe xong đều sững sờ, các nàng nghĩ Mộ Kiệt sẽ hoài nghi, sẽ chất vấn. Nhưng thật không ngờ Mộ Kiệt lại trực tiếp nói ra như vậy. Trong lúc nhất thời, đều không có ai trả lời câu hỏi của Mộ Kiệt. .
truyện tiên hiệp hayThời gian dần trôi qua, Diệp Nhiễm nhìn thấy ánh mắt của Mộ Kiệt dần dần ảm đạm xuống. Đâu chỉ là đau lòng mà thôi? Đến cùng có nên hay không gạt nàng? Chuyện này đến ngay cả mình cũng không biết rõ nguyên nhân, cứ như vậy tùy tiện nói cho nàng biết sao? Nàng biết, nhất định sẽ rất thương tâm a? Nhưng là lúc này, nhìn xem bộ dạng bi thương của Mộ Kiệt, giống như một tiểu hài tử bị vứt đi. Diệp Nhiễm đi đến trước, vừa muốn mở miệng, đã bị một người kéo lại.
Diệp Nhiễm ngẩng đầu, liền thấy được ánh mắt cảnh cáo của Tiêu Nhược Thiên, rõ ràng là đang ám chỉ với mình, là không nên nói bất cứ gì. Toàn bộ động tác này, Mộ Kiệt tự nhiên đều thấy hết. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Nhược Thiên nhìn chăm chú lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng. Không mang theo một tia cảm tình, chỉ là đơn thuần là nhìn. Sự kiên định lại một lần nữa bị dao động. Hoa tỷ nhìn tình huống hiện tại, trong đây chỉ có mình biết chân tướng sự tình, hơn nữa lại không bị tình cảm ảnh hưởng phán đoán.
Hiển nhiên, chuyện này đã vượt qua phạm vi quản lý của nhiều người. Cái lần Mộ Kiệt thất thường kia, nhất định liên quan đến một thế lực rất lớn. Suy đi nghĩ lại, Hoa tỷ vẫn cảm thấy là nên để cho Mộ Kiệt biết rõ chuyện này. Dù sao nàng là người trong cuộc, không có lý do gì mà bị dấu diếm. Hoa tỷ đi đến trước, giữ chặt cánh tay Tiêu Nhược Thiên, không để ý Tiêu Nhược Thiên phản kháng, đem Tiêu Nhược Thiên kéo ra phòng bệnh.
Mà Thẩm Diệp Mân cùng Dạ Vi tựa hồ cũng rất thức thời đi ra khỏi phòng bệnh. Lúc này, trong phòng bệnh chỉ còn có Diệp Nhiễm cùng Mộ Kiệt. "Tiểu Kiệt, cũng không phải là muốn nói cho em biết, chỉ là sợ em không cách nào tiếp nhận mà thôi. Tôi chỉ muốn nói, vô luận kế tiếp tôi nói cái gì, em cũng đừng khổ sở, đừng hận chính mình, được không?" Mộ Kiệt chăm chú nhìn Diệp Nhiễm, nhẹ gật đầu. Lập tức, Diệp Nhiễm liền đem sự việc lúc Mộ Kiệt mất đi ý thức ngày đó ra kể hết. Trong phòng, chỉ có một mình Diệp Nhiễm nói, nàng thủy chung không nhìn Mộ Kiệt, mà là nhìn về phía cửa sổ. Tựa như một lão nhân nhớ lại chuyện cũ, thẳng đến nói xong, nàng mới chậm rãi quay đầu lại.
Thấy Mộ Kiệt tựa hồ không có phản ứng gì, hơi chút nhẹ nhàng thở ra. Qua một hồi lâu, Mộ Kiệt mới chậm rãi mở miệng. "Diệp Nhiễm, chị biết không? Cha tôi cùng Mộ Thiên, đều là do Mộ Long, bang chủ tiềm nhiệm của Mặc Long Bang thu dưỡng." Diệp Nhiễm bị câu nói không đầu không đuôi của Mộ Kiệt làm cho không hiểu, chuyện này ai cũng biết. Mặc Long Bang bang chủ Mộ Long, thập phần yêu vợ của hắn. Dù cho thê tử không thể sinh con, vẫn không chịu ly hôn lấy nữ nhân khác. Thậm chí nhờ người mang thai hộ cũng không cần, bởi vì hắn cho rằng, chỉ cần hài tử không phải do vợ hắn sinh ra, thì điều đó làm hạ thấp tình yêu của hai người.
Cho nên Mộ Long cả đời không có con nối dõi, lúc hắn 40 tuổi, bắt đầu từ các nơi thu dưỡng tiểu hài tử, hơn nữa dùng danh nghĩa người kế nhiệm Mặc Long Bang mà bồi dưỡng, mà phụ thân Mộ Kiệt là Mộ Thành, cùng Mộ Thiên, là 2 hài tử cực kỳ có thiên phú. Cuối cùng, Mộ Long lựa chọn Mộ Thành, mà thật sự, thực lực của Mộ Thành hoàn toàn hơn hẳn Mộ Thiên, nhưng tâm ngoan thủ lạt của Mộ Thiên, Mộ Thành lại không sánh bằng. Cho nên rất nhiều trưởng lão trong bang đều nghĩ Mộ Long sẽ chọn Mộ Thiên, Mộ Thiên cũng cho là như thế, nhưng kết quả lại ngược lại, Mộ Long lựa chọn Mộ Thành làm bang chủ kế nhiệm của Mặc Long Bang.
Mộ Thiên vì thế mà ghi hận trong lòng, hắn cho rằng Mộ Thành tại trước mặt Mộ Long nói xấu mình, nên mới làm cho mình mất đi chức bang chủ. Đương nhiên, Mộ Thiên cũng không phải là người hữu dũng vô mưu, hắn đương nhiên sẽ không chống đối trước mặt Mộ Thành. Hắn giả vờ an phận đi theo Mộ Thành, biến hắn thành một trợ thủ đắc lực, rồi trong bóng tối kết cấu tạo thành thế lực ngầm của mình. Cuối cùng hãm hại Mộ Thành, đưa hắn vào chỗ chết, nhưng là Mộ Thiên có một chuyện mà không tính toán tới. Vì sai lầm của mình, đã lưu lại Mộ Kiệt.
Mộ Kiệt nói tiếp: "Khi đó, Mộ Thiên lừa cha tôi để tạo thế lực riêng cho mình. Mẹ đã một mực nhắc nhở cha là phải cẩn thận với Mộ Thiên, nhưng cha lại không để trong lòng, luôn nói mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng lại là anh em cùng nhau lớn lên. Cho nên khi cha phát hiện ra dã tâm của Mộ Thiên, thì cũng đã muộn rồi. Ngày đó, một mình trong nhà, bỗng nhiên có một đám người tiến vào, bọn hắn đánh tôi ngất xỉu rồi nhốt tôi vào một tầng ngầm. Qua vài ngày... vẫn không ai đến cứu tôi, thẳng đến một ngày, Mộ Thiên đi vào. Trên tay hắn cầm một cái ống tiêm, bên trong đầy chất lỏng màu đỏ. Hắn kéo tay của tôi, đem cái ống tiêm chứa chất lỏng màu đỏ tiêm vào tay tôi. Tôi lúc ấy chỉ cảm thấy thân thể như muốn nổ tung, máu trong cơ thể sôi sùng sục, trong người như quay cuồng, bành trướng."
"Ngay tại lúc tôi không thể chịu nổi nữa, tôi tựa hồ nghe được tiếng của cha và mẹ, còn có... giọng cười điên cuồng của Mộ Thiên. Anh tiêm cái gì vào người con gái tôi! Ha ha ha... Mộ Thành, anh phải hảo hảo cảm tạ tôi, đây chính là bảo bối tôi bỏ 7 năm nghiên cứu, tiêm vật này, con gái anh sẽ biến thành quái vật, ha ha ha... Quái vật! Lúc ấy tôi chỉ biết, mình sẽ trở thành quái vật, sau đó trước mắt tối sầm, rồi hôn mê bất tỉnh."
"Đến khi tình lại, tôi đang nằm trong phòng của mình. Cha cùng mẹ đều đứng bên cạnh tôi. Điều tôi làm đầu tiên chính là chạy tới gương soi. Tôi nghĩ, quái vật thì sẽ xấu xí, vốn tôi đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng đến khi nhìn tôi trong gương, nỗi lo trong lòng như được gỡ bỏ. Về sau cha nói cho tôi biết, cái chất Mộ Thiên tiêm vào người tôi, đã được thanh trừ. Lúc ấy vì ngây thơ nên tôi cao hứng nhảy dựng lên ôm cha, lại không có chứng kiến ánh mắt âm trầm của hắn."
Diệp Nhiễm xe xong trợn mắt há hốc mồm, nghĩ đến cái chất lỏng màu đỏ kia, rồi nhớ đến đôi mắt đỏ rực của Mộ Kiệt, tựa hồ đã hiểu ra gì đó.
"Ý của em... Em lần này biến dị là do thứ Mộ Thiên tiêm vào?"
"Hẳn là vậy."
"Nhưng là, cha em không phải nói đã thanh trừ rồi sao? Hơn nữa, cho dù không thanh trừ, thì lẽ ra em đã sớm phát tác, không đợi đến bây giờ mới... "
"Khả năng cha là không lừa tôi, là thanh trừ, nhưng vẫn còn sót lại một ít trong cơ thể của tôi, cho nên, tới bây giờ mới phát tác... " Mộ Kiệt vẫn đang bảo trì ngữ khí nhàn nhạt, phảng phất như sự tình bây giờ không cùng nàng quan hệ.
Diệp Nhiễm lâm vào trầm tư, nếu như chất độc này theo như Mộ Kiệt nói là khó có thể thanh trừ, như vậy Mộ Kiệt rất có thể một lần nữa không thể khống chế được. Hơn nữa, lần này xuất hiện ba người được tiêm chất này, vậy có thể nói, Mộ Thiên vẫn còn rất nhiều tay sai như thế. Lần này ba... vậy lần sau...
Mà bên ngoài, Tiêu Nhược Thiên bị Hoa tỷ mạnh bạo kéo ra, hiển nhiên là tức giận. "Này! Chị làm cái gì thế? Vì cái gì kéo tôi ra?"
Hoa tỷ thấy cái thái độ của Tiêu Nhược Thiên trong lòng dân lên một cỗ hỏa. "Cái gì là cái gì? Em không thấy hai nàng có lời muốn nói sao? Em tính ở làm làm bóng đèn xem náo nhiệt a?" Tiêu Nhược Thiên nghe xong lời của Hoa tỷ mặt trầm xuống, nghĩ đến cảm tình của Diệp Nhiễm với Mộ Kiệt. Trong nội tâm tựa hồ như có kiến bò đồng dạng, muốn nhấc chân tiến lại vào phòng bệnh. Thế nhưng mới đi được vài bước, lại bị Hoa tỷ kéo lại.
Hoa tỷ nhìn xem Tiêu Nhược Thiên như có điều suy nghĩ nói: "Thiên Thiên, tôi biết rõ em quan tâm Mộ Kiệt, không hi vọng nàng bị thương, nhưng là có một số việc, giấu diếm không phải là cách giải quyết. Nàng nhất định phải đối mặt, nói cho nàng biết cũng tốt, như vậy có thể phòng ngừa lần sau không thể khống chế được. Tôi không biết vì sao em muốn giấu nàng, nhưng là mặc kệ quan hệ của em cùng nàng thế nào, em cũng không có thể quản quyền làm chủ của nàng không phải sao?" Hoa tỷ nhìn Tiêu Nhược Thiên cuối thấp đầu, lông mi nhảy lên, tiếp tục nói: "Phải hay không em đã sớm phát hiện ra cái gi? Tôi đã sớm nói với em, nàng không phải là một nữ nhân đơn giản. Tôi khuyên em một câu, thừa dịp hiện tại còn kịp, thì hãy nhanh quay đầu lại."
Lời nói của Hoa tỷ, một câu một chữ khắc sâu vào tâm lý của Tiêu Nhược Thiên, làm cho nàng suy nghĩ sâu xa. Kỳ thật chính nàng cũng không biết, mình vì sao không muốn cho Mộ Kiệt biết chuyện ngày đó. Là sở Mộ Kiệt thương tâm khổ sở? Hay sợ Mộ Kiệt sau khi biết chuyện sẽ rời đi chính mình? Tiêu Nhược Thiên biết rõ, cũng không phải. Nàng chỉ là sợ phải đối mặt với thân phận thật của Mộ Kiệt...