Tiếng cụng ly ăn uống ồn ào, đèn lúc sáng lúc tối, hình ảnh của các thiếu nam thiếu nữ trong quán rượu mơ mơ màng màng, hai mỹ nữ ăn mặc nóng bỏng, trên sàn không kiêng nể nhảy nhót kích thích nhau, hai chàng trai anh tuấn quang minh chính đại hôn nhau mãnh liệt, cái quán Bar này tên là Điệp Luyến Hoa, là quán bar đồng tính nổi tiếng nhất thành phố A, có rất nhiều gay và les có thể vứt bỏ cái cuộc sống giả bên ngoài, vào trong đây thể hiện ra đúng bản chất của mình, mỗi khi màn đêm buông xuống, bọn hắn liền dẫn người tình đồng tính của mình vào quán bar, cảm thụ nhịp tim của nhau, cảm thụ tình yêu lẫn nhau, không hề e ngại, lúc này bọ hắn thật sự hạnh phúc là chính mình.

Tiêu Nhược Thiên ngồi ở bên quầy Bar, hết ly rượu này đến ly rượu khác, muốn làm cho mình say, nhìn bên ngoài, nàng rất xinh đẹp, tóc nâu dài uốn xoăn tùy ý ở trên vai, bên trong là một sơ mi trắng họa tiết hoa, cởi bỏ ba nút, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trên cổ còn lộ ra một cái dây chuyền tinh tế, một chiếc quần tây đen được cắt may khéo kéo, cùng với đôi chân thon dài càng làm bật lên dáng người, cố ý đem tay áo vãn ở chỗ cánh tay, cổ tay trắng nõn kia đeo một vòng tay bằng da, ngón tay thon dài cầm vào ly rượu, ánh mắt càng thêm mê ly. "Này, một người uống rượu không buồn sao?"

Tiêu Nhược Thiên chậm rãi châm một điếu thuốc, hút một hơi dài, đây là người thứ mấy trong đêm nay đến bắt chuyện đây? Rõ ràng công việc đã làm nàng phiền muốn chết, buổi tối nằm trên giường không cách nào ngủ được, đầu đau muốn nứt ra, vì không muốn đánh thức người kia, liền từ giường trộm đứng lên, đến quán Bar uống rượu cho say, chính là không nghĩ tới, không biết sao mình lúc nào cũng bị người khác chú ý, chính là mới uống vài chén rượu, thì đây đã là người thứ 4 tới bắt chuyện, mấy người trước đều bị ánh mắt coi thường của nàng dọa chạy mất, Tiêu Nhược Thiên quay đầu lại trừng mắt hướng người kia, lúc thấy người kia, lại nở nụ cười:

"Hoa tỷ sao lại có hứng thú vậy? Ngày hôm nay lại chạy tới đây, nếu biết tôi một mình uống rượu là không vui, vậy thì chị bồi tiếp tôi cũng tốt."

Hoa tỷ mà nàng nói, không ai khác, chính là chủ của của quán bar này, không ai biết thân phận chân thật, gia đình của nàng, nàng được gọi là Nhiếp Hoa, tất cả mọi người đều kêu nàng là Hoa tỷ, tựa hồ là một người có chống lưng rất lớn, ở hắc bạch lưỡng đạo đều rất được ưa thích, cũng là người đồng tính, lúc trước bởi vì muốn có một nơi vui chơi cho bạn bè đồng giới, nên mới mở ra quán Bar này, nhưng là nàng là một người rất bận rộn, chưa bao giờ xuất đầu lộ diện, chỉ có vài người biết nàng là chủ của quán bar này, Hoa tỷ sở dĩ đối với Tiêu Nhược Thiên để ý như vậy, liền không thể không kể đến chuyện ngày đó.

Tiêu Nhược Thiên là một cảnh sát, có lẽ mọi người không tin, loại nữ nhân yêu mị như thế này thì làm cảnh sát ra cái bộ dáng gì? Yên tâm, sau này sẽ có. Đến việc nàng tại sao phải làm cảnh sát, thì phải nói đến mấy đời trước của nhà nàng, ông nội nàng là tướng quân, lúc trẻ đã lập lên rất nhiều chiến công hiển hách, cha nàng cũng là một cảnh sát, tuy rằng sau này lại trở thành giáo viên, nhưng là chính khí của một cảnh sát không lúc nào biến mất được. Tiêu Nhược Thiên trước đây ước mơ là làm một diễn viên, có thể trải qua một cuộc sống tươi đẹp, nhưng cái nguyện vọng nho nhỏ này đã bị bóp chết từ trong trứng nước, bởi vì nàng từ nhỏ phải sống chung với ông nội, đó là ai? Đó không phải là lão nhân bình thường. Mỗi ngày chăm hoa cảnh, nuôi chim, cùng cháu gái nhỏ giúp nhau làm việc nhà sống hết tuổi già? Không, Tiêu lão gia tuy đã già, nhưng thân thể còn cường tráng hơn chàng trai 20, thân thể to lớn, mỗi sáng sớm đều rời giường, liền vào trong hoa viên múa đao làm súng, đem một đứa nhóc chưa biết gì như Tiêu Nhược Thiên đưa đến cho Tiêu lão gia tử thì chẳng khác nào đem dê vào miệng cọp a. Mỗi ngày lúc 5 giờ sáng đã bị Tiêu lão gia tử lôi đầu dậy kéo đi luyện công, khổ cho một tiểu cô nương một lòng muốn làm diễn viên. Khi đó, Tiêu Nhược Thiên lúc này thầm nghĩ, ta đây là muốn làm diễn viên a? Mỗi ngày ngủ thì so với lừa còn muộn hơn, dậy thì lại sớm hơn cả gà, mới vừa có tý tuổi đầu, vành mắt đã thâm đen như gấu trúc, da vẻ thì không tươi tốt, bàn tay cũng không còn đẹp, hảo hảo nhất tiểu mỹ nữ bị tra tấn thành Trần Thế Mỹ. Cùng với việc ngày nào cũng dùng gậy mà luyện võ quét sân, tập đến nỗi trên tay toàn là vết chai, hiển nhiên là một vị lão giang hồ. Hình tượng thục nữ nhất thời bị hủy hoại, thử hỏi diễn viên nào không đoan trang thanh lịch, giơ tay nhất chân là một cỗ ánh sáng chói lóa, còn ta đây? Giơ tay nhấc chân, không ai nói tín thiên ca, đến vĩnh cữu, thiên ca thuần gia, thiết huyết anh hùng nam tử hán cũng không tệ!

Cuộc sống như thế kéo dài đến khi Tiêu Nhược Thiên lên tiểu học, một người luôn bận công việc vợ chồng Tiêu Quốc Bình cuối cùng cũng quyết định đem Tiêu Nhược Thiên nữ nhi bảo bối về nhà ở, trường học ở gần nhà là một, hai là sợ hai ông bà kia cưng chiều đến nỗi biến thành búp bê sứ. Lúc hai vợ chồng ra quyết định trong lòng vẫn là còn bồn chồn, sợ con gái mình thích ông bà nội, không muốn cùng mình trở về nhà ở. Nhưng thật sự là như vậy, hai vợ chồng Tiêu Quốc Bình lúc đến đón Tiêu Nhược Thiên, Tiêu lão gia tử đang huấn luyện Tiểu Thiên phản ứng nhanh, Tiêu lão gia tử tay cầm súng bắn ( đương nhiên là đồ chơi, nhưng trúng cũng rất đau), Tiêu Nhược Thiên vì tránh đạn, nhất thời biến thành hậu nhân của Tôn Ngộ Không, ở trong hoa viên nhảy lên nhảy xuống, hiển nhiên là một con khỉ lanh lẹ. Tuy rằng Tiêu Nhược Thiên thân thể là đang hoạt động, ánh mắt sáng như tuyết, nhưng là tâm đã sớm biến thành tro bụi. Tiêu Nhược Thiên tiểu bằng hữu này trong lòng là đang khóc ròng a, người ta hảo hảo là một tiểu thục nữ, đừng nói đến chuyện múa đao cầm thương, hiện tại là chuyện gì đang xảy ra đây a? Tôi đây là phách dũng hướng trực trước a? còn là phách thiết đạo du kích đội a? Trong nháy mắt lúc Tiêu Nhược Thiên thất thần, nàng đã biết được số phận bi thảm của mình, phanh phanh phanh, nghe được âm thanh này, thấy viên đạn theo vận tốc ánh sáng lao tới, đương nhiên, lấy Tiêu lão gia tử thực lực nha, không trúng, thì có lỗi với người xem sao? Viên đạn lao tới thân thể nháy mắt liền nổ tung, bốc lên mùi thối, còn có đồ ăn thối rữa như bùn bắn ra. Tiêu Nhược Thiên trong lòng nghĩ, OH MY GOD, tôi đây đắc tội với ai?

Vì thế trong lúc vợ chồng Tiêu Quốc Bình không an tâm đi vào hoa viên, chứng kiến cảnh tượng như vậy, cả người toàn là bùn, bộ mặt dữ tợn, "vật thể" cả người bốc lên mùi hôi tanh kia, hướng bộ hắn chạy như điên đến, miệng còn kêu lớn mẹ mẹ??? Này đem hai vợ chồng nhất thời chết sững tại chỗ, đếm quạ đen trên trời. Chờ vật thể này đến gần, hai vợ chồng mới phát hiện, đây là tiểu công chúa của bọn hắn, Thiên Thiên đại tiểu thư, ngửa mặt lên trời cười dài, thở phào một tiếng. Chờ hai người cười đến không còn khí lúc, mới thấy Thiên Thiên tiểu công chúa miệng mếu mếu, tay vô cùng bẩn nắm chặc góc áo, hai mắt tràn ngập nước nhìn hắn. Nhất thời, tình phụ mẫu tử dâng trào như đại hồng thủy, vô tình tràn ra, như Tinh Hỏa Liệu Nguyên khí thế không thể vãn hồi, không quản tiểu công chúa này có bao nhiêu bẩn, một người ôm, một người hôn, làm ba người vây toàn nước bùn, ở cửa hoa viên, như tiết mục trình diễn của một nhà quái vật. Ôm Thiên Thiên tiểu công chúa sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, tiểu hài tử đã khôi phục lại hình hài bình thường, hai vợ chồng nhìn thấy con mình còn gầy hơn lúc trước, liền đồng thời đem ánh mắt ném vào Tiêu lão gia tử, này Tiêu lão gia tử đưa lưng về phía bọn hắn uống trà, uống uống, cảm giác được hai cỗ sát khí mạnh mẽ đang đánh úp vào, thầm cảm thấy không tốt, lập tức nói: "Con của các người liền mang đi đi chứ, đứa nhỏ này mỗi ngày nghịch ngợm, cũng không hiếu học, vừa lúc để hai người quản giáo hắn!" Sát khí giảm bớt.

Sau việc này, vợ chồng Tiêu Quốc Bình cuối cùng cũng đem tiểu tử kia đón về nhà, công chúa lưu lạc bên ngoài cuối cùng cũng đã trở về với quê hương, bộ dạng như khỉ con so với ai trốn đều nhanh hơn, trong lòng đầy cao hứng a, trời không quên tôi. Tôi rốt cuộc cũng trốn thoát được ma chưởng của lão quái vật kia, con đường vinh quang đang trải rộng cửa đón chờ ta, giấc mộng diễn viên đang chờ ta a! Khụ khụ, thục nữ một chút. Hai vợ chồng biết tiểu công chúa nhà mình ở nhà lão gia tử kia chịu nhiều ủy khuất, nên rước về nhà cưng chìu được bao nhiêu thì cưng chìu, cần gì mua nấy, sống phóng túng, bốn vị một khối, giống nhau không rơi, Tiêu Nhược Thiên bắt đầu tiếp xúc âm nhạc, điện ảnh và truyền hình để bồi dưỡng nuôi cấy, chuẩn bị làm một diễn viên.

Nhưng năm Tiêu Nhược Thiên 12 tuổi, một trường trung học ở thành phố A xảy ra vụ án giết hại, một tên sát nhân, một mình đi vào trường trung học, thấy học trò cùng giáo viên liền giết, chỉ vào một giờ, mà đã có 6 học sinh chết, 12 người bị trọng thương, 2 giáo viên không rõ tung tích, Tiêu Nhược Thiên ở nhà xem TV, thấy tên hung thủ tay đang để dao trên cổ một học sinh, yêu cầu cảnh sát phải đưa cho hắn một máy bay trực thăng, cùng một triệu tiền mặt cho hắn, cảnh sát trước mắt đang chuẩn bị, Tiêu Nhược Thiên vừa định chuyển kênh, lại thấy trong góc TV có thân ảnh của ba ba, trên TV ba ba không cao lớn như vậy, nhưng là ba ba mình, Tiêu Nhược Thiên liếc mắt một cái liền nhận ra.

Tiêu Quốc Bình vốn là đang lên lớp, đột nhiên chứng kiến một người thân đầy máu chạy vọt vào sân thể dục, với trực giác của một cảnh sát, cảm giác người này không bình thường, vì thế để các học sinh tự học, nhưng là không cho chạy loạn. Liền chính mình theo sau, tiếp theo là xuất hiện ở trên TV, Tiêu Quốc Bình thấy kẻ sát nhân đang uy hiếp một học sinh, mà cảnh sát thì bất lực, hắn suy nghĩ cách đối phó, chợt thấy cửa sau mở ra, vì thế hắn liền nhẹ chân tiến vào, chuẩn bị từ phía sau đánh lén kẻ sát nhân. Lúc hắn đang từ từ tiến tới, thì đúng lúc một học sinh nhảy mủi, hắn tự biết đại sự không ổn, kẻ sát nhân quay đầu, dùng dao nhanh hướng Tiêu Quốc Bình đâm tới. Tiêu Nhược Thiên ngồi ở trước TV xem cơ hồ quên thở, trong lòng nghĩ không nên, ba ba nhất định không có việc gì a. Chỉ thấy Tiêu Quốc Bình nghiêng người một cái, tránh được, xong nhanh chóng chế trụ cổ tay của kẻ sát nhân, chân hướng bụng người kia dùng lực đá một cái, người nọ cổ tay liền bị bẻ, quỳ rạp xuống đất. Cảnh sát nhất thời không tin vào mắt mình, không ai nghĩ tới, một giáo viên bình thường, lại có võ công cao đến thế. Chỉ có Tiêu Quốc Bình trong lòng biết, tên này, còn non lắm. Từ đó về sau, Tiêu Nhược Thiên liền mê võ công thượng thừa của ba ba, biết được lúc trước phụ thân là cảnh sát, cái gì mà con đường vinh quang rỗng rãi a? Cái gì vạn người chăm chú nhìn a? Đều bị Tiêu Nhược Thiên ném đi hết, làm cảnh sát, giống ba ba, bảo hộ người trở thành mục tiêu của nàng.

Tiêu Nhược Thiên bỏ ý định làm diễn viên, nên không học tiếp âm nhạc cùng điện ảnh và truyền hình, bắt đầu luyện Taekwondo, năm 18 tuổi thi vào trường cảnh sát, sau khi tốt nghiệp bắt đầu làm cảnh sát, nhưng là Tiêu Nhược Thiên từ nhỏ tính cách là không nóng không lạnh, đối với bất cứ chuyện gì đều không tích cực, giống như một con lừa, không đánh nàng, nàng sẽ không đi tới. Mới vừa vào cảnh đội, trong lúc chấp hành nhiệm vù thì ngủ gà ngủ gật, còn nhục mạ phạm nhân, nên bị thủ trưởng mắng, vào buổi tối ngày hôm đó đi đến Điệp Luyến Hoa uống rượu. Hoa tỷ vừa vặn cùng với những người bạn đồng tính mở party. Thấy Tiêu Nhược Thiên tiến vào, hai mắt liền tỏa sáng, cảm thấy nữ tử dễ thương chói mắt này thật là một ưu vật, nhưng có vẻ không hợp với nơi này, cảm thấy người này tâm tình không vui, nàng tóm tắt lại là nữ nhân này thật có ý tứ, lập túc cùng bằng hữu lập trò. Hoa tỷ nói với một nam nhân: "Anh nói nữ nhân kia phải hay không cong?" Ngay sau đó một đám người ồn ào, vô nghĩa, đến Điệp Luyến Hoa đương nhiên là cong, thẳng ai lại đến nơi này? "Chưa chắc, tôi xem nàng chính là thẳng, không bằng chúng ta đánh đố, Tiểu Vũ cô cùng nam đi đến bắt chuyện với nàng, xem nàng có thể mắc câu hay không, thế nào? Nếu hai người các cô ai có thể câu dẫn được nàng, thì chiếc xe ngoài kia chính là của người đó." Hoa tỷ cười nới, cầm chìa khóa trên tay đảo đảo quanh.

Vừa dứt lời, nam tử kia đã hướng Tiêu Nhược Thiên đi đến, hắn hút thuốc ngồi bên cạnh Tiêu Nhược Thiên, vừa muốn nói chuyện, Tiêu Nhược Thiên từ miệng nhẹ nhàng phun ra một chữ, cút! Nam tử sờ sờ mặt, nhất thời không thấy mình không còn mặt mũi, nhưng là Hoa tỷ ở đó, không thể làm gì được liền căm giận bỏ đi, rồi nói cho Tiểu Vũ, cô gái này là không dễ dàng. Tiểu Vũ bước như mèo, cố ý đem quần áo kéo xuống, lộ ra cái rãnh thật sau, chậm rãi hướng Tiêu Nhược Thiên đi đến, nàng rút điếu thuốc trên miệng của Tiêu Nhược Thiên ra rồi đặt vào miệng mình hút một hơi, lộ ra cái răng khểnh trắng tinh, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt Tiêu Nhược Thiên.

"Mỹ nữ, đi một mình a? Không cảm thấy chán sao? Có muốn hay không tôi bồi tiếp cô a?"

Giờ này khắc này Tiêu Nhược Thiên tâm tình đã muốn chìm tới cực điểm, vừa rồi một gã nam nhân người đầy mùi bia rượu mời nàng nàng đã khiến tâm buồn bực càng thêm phẫn uất, lại thấy một nữ tử xinh đẹp đến bắt chuyện cùng mình, nghĩ đến cũng không phải là người đứng đắn, liền cũng không cần người phụ trách, liền lấy tay kéo Tiểu Vũ vào trong ngực mình, hung hăng hôn vào miệng Tiểu Vũ, Tiểu Vũ sợ tới mức mở to hai mắt, đây là tình huống gì? Mới vừa bắt đầu đã muốn kịch liệt như vậy sao? Bên này tình cảm mãnh liệt va chạm, bên kia cũng không còn nhàn rỗi, Hoa tỷ thấy một màn như vậy, thật sâu nở nụ cười, đợi cho Tiểu Vũ trở về, nàng đem chìa khóa xe ném cho Tiểu Vũ, lại nhìn thoáng qua Tiêu Nhược Thiên, kể từ lúc ấy, mỗi khi Tiêu Nhược Thiên đến, Hoa tỷ luôn sẽ đặc biệt lưu ý, mỗi lần đến đây, chính là uống rượu, còn nữ nhân hay cái gì cũng không đụng vào, dần dà, cũng quen, trở thành bạn rượu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play