Đã vào thu nên đêm lạnh. Đến lúc rượu phát huy tác dụng thì mồ hôi nóng cũng thành lạnh khiến người càng thêm không khoẻ. Và Lưu Quang đang ngủ thì rùng mình. Nhưng cũng không chịu buông tiêu mà kéo chăn.

Trong phòng, lại giống như thấy ánh sáng mỏng manh chập chờn.

"Lưu Quang..." Một bàn tay nhẹ nhàng xoa má Lưu Quang.

Tiếng nói xông thẳng vào tim, Lưu Quang nhắm mắt lên tiếng trả lời mà rơi lệ.

Trái mong, phải mong; sáng mong, chiều mong; khi tỉnh cũng mong... rốt cục cũng mong được rồi.

"Túc Mệnh..." Lưu Quang run run vươn hai tay sờ soạng. Nàng gần như thế; gần đến mức không thể tin.

"Nàng run?" Túc Mệnh nâng đầu Lưu Quang dậy.

"Không có." Lưu Quang không khỏi cường biện, nắm chặt tay áo Túc Mệnh.

"Ừ, nàng không run." Túc Mệnh dỗ dành.

"Nàng cười ta." Lưu Quang kháng nghị. Rồi lại thay đổi ngữ khí, nhỏ nhẹ nói: "Đừng giận ta nữa, ta biết ta sai rồi..."

Và đáp lại nàng là một nụ hôn. Túc Mệnh hôn Lưu Quang; Túc Mệnh nâng đầuLưu Quang dán sát vào mình hơn. Môi Lưu Quang lạnh ngắt. Khi Túc Mệnh hôn lên lại khiến Lưu Quangmuốn nuốt trọn. Môi Túc Mệnh là ấm áp, và tựa như bánh ngọt thơm dẻo, nếu dính vào thì không dễ dàng thoát ra. Lưu Quang muốn ăn nó. Cho nên Lưu Quang dùng cả miệng và lưỡi - nàng ôm đầu Túc Mệnh - giống như khi ăn điểm tâm ngon mà trong đó có giấu táo đỏ hay hạt sen, ta phải tận lực tìm kiếm. Song Lưu Quang phát hiện thấy không đúng. Túc Mệnh cũng dùng cả miệng và lưỡi như nàng; Túc Mệnh kiên nhẫn tìm kiếm, không buông tha từng ngõ ngách, cho đến khi khó thở vì tìm hoài không được. Vì thế, Lưu Quangcũng cố gắng theo kịp. Được rồi, Lưu Quang mừng thầm, tìm được rồi: trong miệng Túc Mệnh là táo đỏ, vì có vị ngọt. Nhưng rất nhanh, Lưu Quang không ăn được nữa, và nàng cho rằng Túc Mệnh trả thù bởi vì mình ăn táo đỏ của Túc Mệnh - Túc Mệnh giống như muốn nuốt cả người nàng, nhưng Túc Mệnh rất nhẹ nhàng, như không muốn để lại cái gì cả. Mà ngày càng trầm trọng - Lưu Quang mỗi một tiếng thở đều phải tận lực.

"Nàng gầy."

Cảm giác được tay Túc Mệnh còn lưu luyến trên mặt mình, Lưu Quang lại rơi nước mắt. Nàng nghiêng người, lấy đệm gấm thơm ngát tựa đầu vào.

"Đừng khóc mà."

Nước mắt thấm vào đệm, Lưu Quang lại nằm trở về. Tựa như ngày đó, lúc tắm, môi Túc Mệnh bên tai nàng, đầu tiên là nhẹ nhàng thổi khí hại nàng bị nhột, không thể không bật cười mà giãy dụa thoát ra. Nhưng Túc Mệnh không cho nàng cơ hội này, mà là vững vàng khóa nàng lại, tiếp tục biểu hiện dã tâm. Cuối cùng, Lưu Quang vô lực. Tay sau gáy thuận tiện dời xuống lưng, đầu tự nhiên mất sự nâng đỡ, Lưu Quang ngửa ra sau, vừa lúc nâng ngực lên.

Đã vào mùa thu, quần áo không phải mỏng như mùa hè; cách lớp quần áo hình như không đủ thỏa mãn Túc Mệnh, Lưu Quang nghe được Túc Mệnh nói "Cởi".

Lưu Quang ngửa đầu, Túc Mệnh trắng trợn ra lệnh làm nàng ngượng ngùng chậm chạp không động tay. Cho đến khi Túc Mệnh bất mãn cúi xuống, Lưu Quang mới chầm chậm cởi thắt lưng.

Lưu Quang thấy mình đã say rồi; mắt nửa nhắmnửa mở, mang máng nhìn thấy Túc Mệnh đang nhìn mình cùng với động tác cởi áo của mình, Lưu Quang bất chợt dừng lại, lẩm bẩm nói: "Nếu nàng tha thứ cho ta, thì cởi giúp ta đi..." Sau đó Lưu Quang yên tĩnh trở lại, thả hai tay ra hai bên và im lặng đợi.

Sau đó,Lưu Quang khóc như mưa.

Trước ngực lạnh lẽo, và môi ẩm ướt tùy tiện mà đến.

"Túc Mệnh." Lưu Quang gọi.

"Ta đây." Người kia đáp lại, sau đó lại bủn xỉn không nói gì.

Cơ thể không giống như là của mình nữa, tim thì đập loạn, từng cảm giác xa lạ xô nhau mà đến, hưng phấn hay khó chịu cũng không rõ; đầu thì mơ hồ, chỉ có tiếng thở dốc là nghe được.

Không biết như thế nào bị lật qua, Lưu Quang biết mình bây giờ rất gầy, nàng không muốn để Túc Mệnh thấy cái lưng trơ xương ra đó. Nhưng vẫn bị Túc Mệnh thấy, và Túc Mệnh an ủi chúng, từ thắt lưng cho tới vai, thậm chí vuốt ve nhẹ nhàng giống đang tìm cái gì.

Lưu Quang rốt cục có chút thanh tỉnh, nàng quay đầu: "Không, không..."

Không có... Lưu Quang mở mắt ra, ai cũng không có... Lưu Quang vươn tay bắt chước hành động vừa rồi ở trên mặt và trên người Túc Mệnh. Nhưng... không có ai cả...

Cái có chính là không khí, và nỗi tuyệt vọng.

*

Từng ngày từng ngày trôi qua, Túc Mệnh vẫn không có tin tức. A Ly bắt đầu đặt mua quần áo mùa đông cho Lưu Quang và chuẩn bị các đồ dùng trong mùa đông như than, ấm lô, đại loại vậy. Rốt cục, rừng trúc trên núi cũng hiu quạnh. Thu đi đông về, gió lạnh xuyên thấu mọi nơi. A Ly cười nói mùa đông ở Vân Điếu Bàn có sức mạnh làm người ta tỉnh táo. Mà chuyện vui sướng nhất ở Vân Điếu Bàn vào mùa đông đó là đều rảnh rỗi hết rồi nên quây quần ngồi ăn uống và chuyện trò vui vẻ.

Ngày này, trời u ám, ai cũng không muốn xuất môn, vì thế Diễm Trì bảo nha hoàn chuẩn bị áo ấm đi tìm đến Phượng Thành, Lưu Quang cùng nhau sưởi ấm.

"Đông tới rồi, năm mới cũng sắp đến, năm nay nhất định ở Vân Điếu Bàn đón tết, phải chỉnh chu mới được." Diễm Trì không ngừng xoa tay hà hơi vào, nói với Lưu Quang.

"Ờ." Lưu Quang khẽ đáp.

Những lời này của Diễm Trì rất quen thuộc khiến Lưu Quang nhớ tới đêm Trung thu - đêm mơ thấy Túc Mệnh - mơ thấy kiểu như vậy - tuy cũng không đến nỗi, nhưng ít nhất cũng là một loại trừng phạt. Lưu Quang sợ lại mơ như vậy nữa; sợ mất mát vì giấc mơ tan biến. Và Lưu Quang cũng không dám tưởng; đã vụt mất một lần, nàng vĩnh viễn sẽ không tái phạm. Lỡ tái phạm, Túc Mệnh thật sự sẽ không gặp nàng nữa mất!

Nhưng bây giờ... Túc Mệnh, nàng đang ở đâu? Chờ qua Trung thu chờ đến sang năm mới, nàng muốn ta chờ đến khi nào?

Phượng Thành liếc Diễm Trì, rồi nói với Lưu Quang: "Ta vẫn có chuyện rất muốn hỏi ngươi."

Lưu Quang: "Chuyện gì?"

"Độc là ai hạ?"

Lưu Quang nghệch ra; từ sau khi nàng tỉnh lại cho đến giờ bọn họ không có hỏi qua chuyện này, cho nên nàng cứ nghĩ là mơ và xem như hết thảy không có xảy ra. Nhưng khi nàng về Vân Điếu... người ấy lại không có... Nghĩ vậy, Lưu Quang lại đau lòng - mà cũng quen như vậy rồi, quen đến nỗi nàng thường xuyên tự giễu: hưởng thụ đi. Và thầm nghĩ: vậy mới không nhớ đến cuồng...

Trong cuộc sống, điều vô vọng nhất chính là chờ đợi. Và điều nàng sợ nhất nàng lại đang trải qua. Đến hiện tại, nàng không có tin tức gì của Túc Mệnh; Vân Điếu Bàn cũng không có. Mà cuối cùng Phượng Thành cũng hỏi, Lưu Quang đột nhiên cảm thấy Phượng Thành ám chỉ gì đó.

"Độc là của hoàng hậu cho." Lưu Quang trả lời. "Đều là thương nghị giữa ta và hoàng hậu."

"Các ngươi không phải thương nghị cách xuất cung sao?" Diễm Trì nghi vấn.

Nói vậy, tiểu thư chẳng phải cũng không biết? Và rồi Diễm Trì hiểu ra ngay vì sao Túc Mệnh cứu được Lưu Quang xong thì không nói hai lời, thúc giục sứ đoàn về Ngạn Đô. Nàng còn tưởng hoàng thượng thúc giục. Xem ra tiểu thư tức giận, cho nên tạm thời không muốn gặp Lưu Quang. Tính tình này, thật là đáng yêu. Diễm Trì âm thầm cười.

"Nếu ngày đó không có hành pháp, ngươi vẫn sẽ chết?" Phượng Thành lại hỏi. . Truyện Gia Đấu

Lưu Quang gật đầu: "Ừ. Nếu không có hành pháp thì cũng sẽ mượn nguyên do khác."

"Ý của ngươi là, nhất định phải chết trước mặt thái tử Hoành Khuynh?" Phượng Thành nhướng mày.

"Mà ta uổng công rồi." Lưu Quang bật cười. "Thái tử cũng cho ta một ly độc dược."

Phượng Thành hơi kinh ngạc.

"Hắn nhận được một mật thư, nói ta và Túc Mệnh có điều mờ ám." Lưu Quang nhìn bếp lò nói. "Cho nên hắn mới tự nhiên mời Túc Mệnh đến. Bây giờ nghĩ lại, có vẻ như hắn có ý tưởng gì đó."

"Không có khả năng." Phượng Thành bác bỏ.

Lưu Quang sửng sốt: "Thật. Lúc ấy trong tay ta đã cầm độc của hoàng hậu. Nếu không dùng mà để lại biết không chừng xảy ra chuyện gì khác nữa cho nên ta đem cả của thái tử và hoàng hậu uống một lượt, " Lưu Quang hơi hơi tự giễu, "coi như là khổ tâm an bài rồi. Ta nghĩ khi hoàng hậu đến nhất định nghĩ độc của mình có tác dụng, cho nên cũng thuận lý thành chương. Về phần thái tử, " Lưu Quang không chút do dự nói, "ta không nợ hắn nữa."

Phượng Thành không nói gì nữa. Trên thực tế, nàng đã xem mạch của Lưu Quang và thấy rằng không có hai loại độc đồng thời phát tác. Nhưng theo lời Lưu Quang nói, có lẽ chỉ có độc của hoàng hậu là có tác dụng. Còn Hoành Khuynh... dụng ý của hắn thì thật không biết.

"Rốt cuộc là ai viết mật thư?" Diễm Trì đang khổ nghĩ vấn đề này.

Phượng Thành vẫn không nói lời nào. Vấn đề này kỳ thật đáp án rất rõ ràng. Thật có thể nói là mưu mô ở ngoài ngàn dặm xa.

"Nghe nói thái tử Hoành Khuynh lại sắp thành thân." Phượng Thành nói. Đây là tin tức gần đây nghe được.

"Nhanh như vậy." Lưu Quang cũng không thèm để ý.

"Chúng ta đi khỏi thái tử tự nhiên bệnh nặng, nghe nói hoàng hậu muốn xung hỉ cho hắn hắn mới có thể khỏi, cho nên mới vội tuyển thái tử phi cho hắn."

Lưu Quang hơi kinh ngạc, cũng chỉ phải thở dài: "Hoàng hậu, cũng thật là..."

"Ngươi đoán xem là ai được chọn?" Diễm Trì cười nói. "Chính là cháu gái của bả. Cái này làm Hoành Quốc đồn đãi khắp chốn, nói là hoàng hậu vì để cháu mình vào Đông Cung mà mượn dao giết nguyên thái tử phi. Song Hoành Đế và Yến thừa tướng không nói lời nào, nên cũng không ai dám nói cái gì, bất quá dân gian dư luận càng nhiều hơn nhưng cũng không có gì quan trọng."

Mượn dao giết người, Lưu Quang thầm nhắc lại trong lòng, đúng là một kế sách tốt. E là hoàng hậu quá nôn nóng, không ngờ kết quả lại như vậy. Lưu Quang nhấp một ngụm rượu, và muốn nói rằng: thì có làm sao đâu, không quan hệ gì đến ta cả.

Người có quan hệ với ta, ta còn đang chờ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play