"Ngài thật sự đến đây?" Yến thừa tướng thốt ra.

Túc Mệnh, Lưu Quang sửng sốt.

"Ngươi là người cướp con gái của ta đúng không?" Yến thừa tướng hỏi.

"Cái gì???" Đại phu nhân nhào tới, trợn mắt nhìn Túc Mệnh đầy hận ý.

"Đúng." Túc Mệnh gật đầu.

Hôm đó nàng thuận tay lấy tiểu kim hổ là để làm chứng ngày sau sử dụng. Chẳng qua, lúc đó nàng nghĩ là mình sẽ dùng cho Yến Tê Đồng chứ không phải tình huống trước mắt này. Và bây giờ nếu đã đem tiểu kim hổ ra thì chính là muốn nói cho Yến Tử Lương biết nàng là ai.

"Con gái ta đâu?" Yến thừa tướng hỏi.

Túc Mệnh nhìn qua nhìn lại Yến thừa tướng và Đại phu nhân, hỏi: "Người ông hỏi, là người nào?"

Lưu Quang thật sự đau lòng khi nghe được như thế; cũng may cái cảm giác không tồn tại này đã lâu, nàng đã học được cách không để ý tới nữa, nhưng, để Túc Mệnh thấy được thì nàng cảm thấy khó chịu.

Yến thừa tướng tạm thời không nói chuyện, nhưng Đại phu nhân thì: "Đương nhiên là..." Bà dừng một chút, nhìn Lưu Quang. Dù không muốn thừa nhận nhưng bà biết đây là Yến Lưu Quang chân chính; Yến Lưu Quang đã lấy lại được dung mạo vốn có khiến bà vô cùng nghi hoặc và vô cùng bất an nhưng lúc này Đại phu nhân chỉ có thể khó khăn nói: "Đương nhiên là Tê Đồng..."

"Nàng còn ở chỗ Tang Tử." Túc Mệnh nói. Rồi lại hỏi Đại phu nhân, "Phu nhân, bà không biết là nên giải thích gì sao?"

Đại phu nhân chấn động - ánh mắt Túc Mệnh như dao lủi tới khiến bà chỉ phải lảng tránh mọi cách.

Mà Yến thừa tướng nhìn thấy Đại phu nhân như thế thì hết sức kỳ quái. Mà điều hắn kỳ quái hơn dĩ nhiên là dung nhan Lưu Quang.

"Lưu Quang, mặt của ngươi..."

Lưu Quang vuốt ve mặt mình, sau đó nhìn Đại phu nhân nói: "Chuyện này, ngoại trừ Đại phu nhân, ta nghĩ không sẽ ai rõ ràng hơn."

Yến thừa tướng nhìn Đại phu nhân ngay lập tức, trong lòng cũng đoán được điều gì đó.

Đại phu nhân vẫn đang kiệt lực lảng tránh và lắp bắp nói: "Ta... ta không biết gì hết..."

Túc Mệnh khẽ hừ một tiếng, lại xuất ra thêm một thứ nữa.

Đây là một phong thư cũ. Trang giấy đã ố vàng nhưng chữ vẫn còn nhìn rõ. Đại phu nhân vừa nhìn thấy thì mềm nhũn cả người, té xuống đất.

Đó là lá thư nhiều năm trước, Đại phu nhân tìm Tang Tử xin thuốc. Bởi vì sự tình trọng đại, cơ mật, cho nên Đại phu nhân tự mình chấp bút viết. Chẳng qua, bà không ngờ Tang Tử đã nhận tiền giữ kín miệng xong mà qua nhiều năm sau phong thư này vẫn biến thành chứng cứ.

Lại nói, đây là chuyện rất trùng hợp.

Khi Tang Tử vừa mới rời khỏi hoàng cung - thời mà nàng chưa ẩn cư, nàng nhận được phong thư này: vì tò mò với phương thuốc và để dễ ghi chép cho việc sử dụng thuốc tễ, nàng đã sao chép lại phong thư có phương thuốc. Phương thuốc thành công, nàng giấu đi phong thư. Về sau, Bảo Kiều mang Tê Đồng tìm được Tang Tử, Tang Tử nhớ lại việc này mới xuất ra phương thuốc - chính lúc này nàng mới nghĩ ra cách giải. Và để cho tiện Phượng Thành, cũng để ngừa Túc Mệnh dùng tới, Tang Tử đưa phong thư cho Bảo Kiều mang về Ngạn Quốc.

Để chứng minh thân phận Lưu Quang, phong thư tất nhiên là vật chứng tốt nhất. Cho nên Túc Mệnh mới mang theo.

Yến thừa tướng thấy Đại phu nhân đổ mồ hôi như mưa và kinh hoảng vạn phần thì giật lấy lá thư nhìn. Đọc xong, sắc mặt hắn cũng trắng bệch, tức giận cực kì.

"Bà... sao bà có thể ác độc như thế!!" Yến thừa tướng vất lá thư vô mặt Đại phu nhân, không thể tin mà hỏi.

"Ta ác?" Đại phu nhân té dưới đất, không bi mà ngược lại cười, "Ta ác..."

Lưu Quang lặng yên nhìn Đại phu nhân: bà là vợ của Yến Tử Lương, vĩnh viễn sẽ đứng ở bên cạnh và kề vai sát cánh với ông ta. Bà là người khoan thoai và hoa lệ, thời điểm nào cũng thỏa đáng. Nhưng, chính bà ta đã phá hủy mẫu thân nàng và phá hủy cả nàng. Hiện tại, bà không phải nhất phẩm cáo mệnh phu nhân đầy ngạo mạn đó nữa mà là một phụ nhân héo rũ dưới đất cười một cách điên cuồng với tóc tai không chỉnh tề... Lưu Quang nghiêng mặt đi, không nhìn Đại phu nhânnữa.

Túc Mệnh thương tiếc nhìn Lưu Quang vì nàng hiểu con người Lưu Quang như thế nào.

Đại phu nhân vẫn đang cười. Tiếng cười không dứt, Đại phu nhân cứng rắn nói: "Không sai, là ta làm! Dung mạo Lưu Quang, là ta tìm Tang Tử hạ độc. Nếu không thì Tê Đồng sẽ không có cơ hội vươn lên. Lão gia, chẳng lẽ ông đặt tên cho Tê Đồng không phải là vì hy vọng con nó có thể phượng tê ngô đồng sao? Nhưng trong lòng ông chưa hề nghĩ tới con gái mình, người làm mẹ như ta đương nhiên phải đảm nhận. Ta biết hiện tại nói cái gì cũng đã muộn - Tê Đồng không biết rốt cuộc ra sao, ta cũng không muốn sống nữa, lão gia, ông giết tôi đi!!"

Yến thừa tướng ngơ ngẩn, khép hờ hai mắt, trong lòng tràn đầy mỏi mệt. Tục ngữ nói: thanh quan khó đoạn việc nhà; hắn đắc chí ở quan trường lại không phòng được hậu viện bốc cháy. Hắn không có con trai. Mà hai đứa con gái rối tung rối mù nhiều năm lại bởi vì một câu của thái tử.

Chung quy, phải như thế nào mới kết thúc?

"Mẹ ta..." Lưu Quang rốt cục mở miệng, "bà ấy, bà ấy chết như thế nào?"

Đề tài đột nhiên bị thay đổi, ngay cả Đại phu nhân cũng ngẩn người. Đại phu nhân chậm rãi lộ ra bộ dáng hận thù: "Mẹ ngươi... con tiện..."

"Câm miệng!" Yến thừa tướng quát.

Đại phu nhân im bặt.

Đại khái là do bộ dáng Lưu Quang làm cho Yến thừa tướng nhớ tới một ít chuyện cũ. Hắn nhớ năm đó sau khi thái tử chấm Lưu Quang, hắn đã quyết định sẽ nâng mẫu thân Lưu Quang lên làm tiểu thiếp. Nhưng mẫu thân Lưu Quang vẫn muốn ở mãi trong nhà và cũng chủ động đem Lưu Quang giao cho Đại phu nhân quản giáo. Nguyên nhân là bởi vì bà ấy biết mình xuất thân từ thanh lâu, nếu bị lộ ra nhất định sẽ là điều ngăn cản thái tử lấy con gái mình. Vì tương lai của Lưu Quang, bà ấy từng thỉnh cầu Yến thừa tướng là đừng nói gì về xuất thân của bà cho Lưu Quang biết. Vì thế, mẫu thân Lưu Quang nguyện ý tiếp tục ở tiểu viện, tham kinh niệm Phật cầu phúc cho Yến gia và tích đức cho Lưu Quang.

Đúng rồi, mẫu thân Lưu Quang từng nói như thế. Hắn nợ bà ấy nhiều lắm. Hiện giờ cũng chỉ có thể tận lực bảo trụ bí mật này.

"Bà thân là chủ mẫu nhưng lại làm điều xằng bậy động trời. Tuy mẫu thân Lưu Quang là tự sát, nhưng cũng không thoát khỏi can hệ với bà - Yến gia ta tuyệt đối không thể có đương gia chủ mẫu như bà được!" Yến thừa tướng lạnh lùng nói. "Bà quay về nhà mẹ đẻ của mình đi thôi."

"Cái gì?" Đại phu nhân ngây người, sau đó tỉnh ngộ đánh về phía Yến thừa tướng, "Lão gia, ông không thể như vậy, lão gia..."

Lưu Quang kinh ngạc nhìn Đại phu nhân đau khổ cầu xin Yến Tử Lương, nàng cũng thấy đau lòng. Phụ thân nàng đã có tóc bạc rồi. Và người cũng đã già rồi.

"Phụ thân..." Lưu Quang tiến lên trước một bước, "n nhi còn có một lời."

"Con nói đi." Yến thừa tướng nói.

"Đại nương tuy có hại mẹ con ta, nhưng bà thủy chung là vợ người, cùng người làm bạn đã nhiều năm, " Lưu Quang nói đến đây đã chảy lệ, nàng xoay người nhìn bài vị mẹ mình, "Mẹ ta cam nguyện đứng ở tiểu viện, cũng không ly khai Yến gia có thể thấy bà yêu người cỡ nào. Mà, người đâu có biết."

"Hôm nay, Đại phu nhân đã thừa nhận tất cả, cho nên... ta cũng không mong muốn gì, chỉ hy vọng người —— "

Lưu Quang nhìn về Yến thừa tướng: "Đem bài vị mẹ ta vào từ đường Yến gia, mai táng tại mộ phần tổ tiên Yến gia và xin hoàng thượng phong bà làm nhất phẩm phu nhân, cùng ngang hàng với đại nương. Về phần đại nương —— "

Lưu Quang cúi đầu, tận lực nói rõ: "Người không cần phải đuổi. Người hãy để đại nương ở ngài bên cạnh người đi. Chuyện mẹ ta đã làm không được, thì hãy để đại nương làm."

Đại phu nhân ngơ ngác nghe Lưu Quang nói xong không khỏi khóc rống. Yến thừa tướng cũng ngẩng đầu cố đem nước mắt suýt nữa rơi xuống. Hắn nhìn Lưu Quang, thấy nàng không phải chỉ có mỹ mạo mà tâm cũng là thiện lương như thế.

Rốt cục trong lòng cũng có chút an ủi, Yến thừa tướng thở dài, nói: "Thôi thôi, con đã độ lượng như thế thì ngày khác tất nhiên có phúc. Mẫu thân con trên trời có linh thiêng cũng bớt lo lắng."

Túc Mệnh cũng chỉ khoanh tay mà đứng nhưng trong lòng tràn ngập cảm động. Nàng biết Lưu Quang lấy lại vị trí thái tử phi là thật. Nhưng Lưu Quang thật sự không hạ thủ cũng là thật. Hoặc là, nguyên bản Lưu Quang muốn làm gì nhưng hiện tại cũng không muốn làm nữa. Vậy trong đó, có phải có công lao của nàng không?

Túc Mệnh thấy Lưu Quang trộm chuyển mắt nhìn mình, đúng lúc nàng đáp lại một cái mỉm cười.

"Hết thảy theo ý con đi. Ta đây đi báo cho thái tử." Yến thừa tướng nói xong nhấc chân bước đi.

"Khoan." Túc Mệnh mở miệng ngăn lại.

Yến thừa tướng xoay người, lúc này mới nhớ tới có chuyện quan trọng hơn.

"Cô nương... là Tri Ngọc đại sư sao?"

Túc Mệnh mỉm cười: "Không phải ông đã đoán được rồi sao?"

Yến thừa tướng thở dài: "Rốt cục có chuyện gì xảy ra?"

Túc Mệnh và Lưu Quang lấy chút chuyện trọng yếu nói cho Yến thừa tướng biết.

Túc Mệnh còn bổ sung nói: "Nếu ông không tin thì có thể đi hỏi ân sư ông một chút."

"Ngài nói... lão thừa tướng?" Yến thừa tướng kinh ngạc.

"Ừ. Khi ta mang Lưu Quang về Ngạn Quốc có đi ngang qua gia hương Trương thừa tướng, nên cũng ghé vào thăm."

Yến thừa tướng nghe như thế liền có một nhận thức khác đối với Túc Mệnh. Theo lời nàng nói thì có vẻ nàng và Trương thừa tướng rất quen thuộc. Mà khi xưa, cũng có khi hắn nghe qua ân sư nhắc tới vị Tri Ngọc đại sư này - khi đó nàng còn rất trẻ. Như thế, Yến thừa tướng có chút kính trọng với Túc Mệnh, lúc này hắn chắp tay nói:

"Thì ra hết thảy đều là hiểu lầm, hại ngài chịu khổ."

Đúng vậy. Nguyên bản Túc Mệnh cướp đi Tê Đồng là ác nhân mà bây giờ lại biến thành ân nhân cứu Lưu Quang. Và nàng cướp Tê Đồng cũng đúng là giao cho Tang Tử chữa trị cho nên Túc Mệnh không phải là ác nhân nữa mà là ân nhân thật sự.

Vốn Yến gia đang rối, nhưng lại từ vị Tri Ngọc đại sư này chỉ điểm mà thành thông.

Túc Mệnh biết Yến thừa tướng nói về chuyện thái tử ám sát mình, Túc Mệnh mỉm cười, xua tay coi như không có gì. Rồi nàng hướng Đại phu nhân nói: "Chỉ cần về sau bà không có ác gì với Lưu Quang thì ta cam đoan, Yến Tê Đồng tuyệt không có gì bất trắc. Tang Tử nhất định sẽ dốc hết toàn lực cứu nàng."

Đại phu nhân lau nước mắt, run rẩy đáp: "Dĩ nhiên. Ta chỉ mong con mình bình an chứ không hề muốn điều gì khác."

Yến thừa tướng liên tiếp gật đầu: "Như thế rất tốt. Lưu Quang sau này sẽ làm hoàng hậu, vẫn xem bà như thân mẫu."

Đại phu nhân chua sót nói: "Lưu Quang không hận ta... ta đã thập phần cảm kích. Còn làm thân mẫu... không thích hợp đâu."

Lưu Quang không nói gì.

Yến thừa tướng nghĩ, tuy rằng Lưu Quang bỏ qua cho Đại phu nhân nhưng trong lòng vẫn khó có thể tiêu tan thì cũng có thể lý giải. Hắn cũng không nói gì thêm nữa. Mà Đại phu nhân lặng lẽ nhìn thần sắc Lưu Quang, thấy nàng hờ hững thì biết nàng vẫn chưa thể tha thứ cho mình ngay được. Ngẫm lại những gì đã làm, Đại phu nhân cũng chỉ có xấu hổ cúi đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play