[1]: Trường phái lý thuyết là những người chỉ nói lý luận mà không thực hành, lúc nói trước mặt người khác thì rất hay, đến lúc làm thì không quá hay nữa. Ngược lại là trường phái thực hành, có thể không nói được nhưng đến lúc làm thì rất tốt.
Giáo viên đi vào, bắt đầu vào học, Khúc Liệu Nguyên không nói gì, không trả lời lời "vạch trần" của Tống Dã, cũng gần như ngầm thừa nhận mình đúng là hơi nổi máu ghen.
Cậu hơi có chút ghen tị với Trương Ngọc, không chỉ vì kết quả thi tháng của Trương Ngọc tốt hơn cậu. Kết hợp những phương diện khác mà nói, Trương Ngọc là một nữ sinh có nét đẹp trung tính, tuy bị rất nhiều nam sinh trêu nói nhỏ giả trai, nhưng thực ra lúc những nam sinh kia lén thảo luận sau lưng, cũng phải thừa nhận nhỏ được coi là xinh xắn trong nhóm nữ sinh, tính cách cũng tốt, nhiệt tình phóng khoáng, còn rất có tinh thần cống hiến, lớp 10 làm lớp trưởng, lớp 11 chủ động tranh cử làm bí thư lớp 11 - 2, là một nữ sinh cấp 3 rất xuất sắc.
Khúc Liệu Nguyên không nói rõ ra được loại ghen tị này của mình, rốt cuộc là ghen tị sự xuất sắc của Trương Ngọc, hay là ghen tị Tống Dã sẽ được những nữ sinh xuất sắc thích thầm.
Tất cả mọi người đều đã đến cái tuổi này, học sinh đến trường muộn cũng đã qua sinh nhật 18 tuổi, giờ gần như chẳng còn học sinh nào chưa yêu, hoặc sáng hoặc tối, hoặc sâu hoặc nhạt, trong lòng đều phải có một người mình thích, vì sao vẫn chưa từng có ai xuất sắc thích cậu chứ? Đủ thấy, Tống Dã vẫn xuất sắc hơn cậu nhiều lắm.
Xét cho cùng, cậu vẫn cảm thấy mình kém xa tít tắp Tống Dã, suy luận thực sự của cậu là cái này.
"Ghen tuông là một loại tâm lý rất không lành mạnh," Lúc ăn trưa, sau khi suy nghĩ một cách sâu sắc, cậu đưa ra một nhận xét với Tống Dã, "Làm người vẫn nên lòng dạ rộng rãi một tí."
Sau khi hai người bọn họ yêu đương, mỗi lần ăn cơm đều đặc biệt chọn một chỗ trong góc căng tin ngồi cạnh nhau, học sinh bốn phía ăn cơm rất ồn ào, muốn nói gì cũng không sợ người khác nghe thấy.
Tống Dã quen thói ghen bậy bạ nói: "Cậu mỉa ai đấy?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Tớ tự nói tớ. Đã trở nên đố kỵ, ai cũng sẽ trở nên không giống mình nữa, lúc trước tớ thấy bạn học thi tốt, thì cảm thấy người ta thật lợi hại, tớ cũng phải cố gắng. Sáng tớ vừa thấy Trương Ngọc người ta thi tốt như vậy, liền bắt đầu buồn bực, làm người có thể như vậy sao? Tớ thấy không ổn, về sau tớ phải sửa lại."
Tống Dã nghe nở nụ cười, nói: "Đừng đổi, anh thích em nổi máu ghen, ghen nhiều chút mới tốt."
"Tớ không đâu," Khúc Liệu Nguyên nói, "Tớ còn lâu mới học cậu, từ bé đã lòng dạ hẹp hòi, không phải tớ nói cậu đâu, cậu chỗ nào cũng tốt, chỉ cái này là không được, tâm lý khoẻ mạnh cũng quan trọng như thân thể khoẻ mạnh vậy, cậu sửa lại đi."
Tống Dã bất mãn nói: "Sao cậu còn bắt đầu dạy tớ làm người rồi?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Đây cũng là cậu nói này, ai nói đúng thì nghe người đó."
"Thế cậu ăn cà rốt trong khay cậu trước đi," Tống Dã một chiêu chế địch, nói, "Cậu ngày nào cũng kén ăn, cái này không ăn cái kia không ăn, thế mà được à? Có muốn cao lên nữa không?"
"..." Khúc Liệu Nguyên nước mắt chảy dài, vừa ăn cà rốt vừa nhận thua, "Anh à em sai rồi, đừng nhắc đến chiều cao nữa được không?"
Nghỉ hè điên cuồng uống sữa sắp tới hạn giúp cậu tăng thêm nửa cm, sau đó liền kẹt ở 1m75, bất động.
Lập tức lại nghênh đón kỳ nghỉ Quốc khánh của năm.
Cao Tú Nguyệt bị sắp xếp trực ban, làm 4 ngày nghỉ 3 ngày. Vốn là ngày nghỉ lễ không thể giao dịch cổ phiếu, Khúc Đại Giang khỏi phải băn khoăn chuyện đi tới sàn giao dịch, nhưng ông có một chiến hữu ở ngoại tỉnh kết hôn lần 2, nhiệt tình mời ông đến, lúc này vé tàu vẫn chưa bắt đầu thi hành quy định dùng tên thật, chiến hữu đã giúp Khúc Đại Giang mua vé tàu khứ hồi, dùng chuyển phát nhanh gửi vé qua đây. Thịnh tình không thể chối từ, ông cũng chỉ đành đi, đi một lượt đã mất hơn 8 giờ, đi đi về về lần này phải đi mất mấy ngày.
Vì vậy Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên buộc lòng phải gánh vác nhiệm vụ giúp đỡ trông tiệm thu tiền.
Tuy là nghỉ, nhưng hai người bọn họ vẫn phải hơn 6 giờ sáng rời giường, đi xe điện tới siêu thị trong nội thành, trước 7 rưỡi phải mở cửa hàng, vừa nghỉ, buôn bán rõ ràng tốt hơn ngày thường, tiền vào mỗi ngày đều hơn 4000, bán thẳng đến gần 10 giờ tối mới đóng cửa, làm xong kiểm kê, bổ sung giá hàng, hai người bọn họ lại lái xe điện về.
Cao Tú Nguyệt đụng đến kỳ nghỉ 3 ngày, buổi tối ngày đầu tiên đã tỏ ý ngày mai bắt đầu đi thay hai người bọn họ, để hai người về nhà học hành cho tốt.
Khúc Liệu Nguyên không muốn trông tiệm từ lâu rồi, học sinh cấp 3 ngày ngày không ngủ đủ, khó khăn lắm mới được nghỉ, ít nhất phải ngủ nướng một ngày mới không có lỗi với kỳ nghỉ, nhưng nghe mẹ bảo muốn đi một mình, lại lo lắng nói: "Mẹ, một mình mẹ sợ bận làm không hết, để Tiểu Dã ở nhà học đi, con đi cùng mẹ, buổi tối về không có xe bus nữa thì con đi xe chở mẹ về nhà được. Nếu không mẹ phụ nữ một mình, tuy cũng là người đẹp hết thời rồi, nhưng tối lửa tắt đèn lưu manh không thấy rõ lắm, lỡ may trên đường mẹ lại bị cướp sắc..."
Nói còn chưa dứt lời đã bị Cao Tú Nguyệt phủ đầu một búa: "Có nói được lời hay ý đẹp không?"
"Sao lại không hay?" Khúc Liệu Nguyên vẫn già mồm, nói: "Có con là khác rồi, con có thể bảo vệ mẹ mà!"
Cao Tú Nguyệt lại không làm gì được cậu nữa, nói: "Chỉ mình con, còn bảo vệ mẹ, bản lĩnh được đến đâu? Gặp chuyện thật mẹ còn phải bảo vệ con ấy."
"Dì Cao, một mình dì lái xe điện đi đường đêm là không an toàn." Tống Dã ở bên phụ hoạ Khúc Liệu Nguyên, nói: "Hai bọn cháu sáng ở nhà học nửa ngày, chiều qua đổi cho dì, như vậy dì có thể ngồi xe bus về nhà sớm chút, đóng cửa đặt hàng tính sổ, hai bọn cháu đều biết mà."
Đây cũng là một cách thích hợp, Cao Tú Nguyệt liền đồng ý.
Chờ về phòng, Tống Dã nói Khúc Liệu Nguyên: "Sau này cậu đừng lấy mấy từ kiểu người đẹp hết thời ra nói dì Cao, dì tuổi này đang sợ người ta nói dì già."
Khúc Liệu Nguyên nghĩ nghĩ dáng vẻ Cao Tú Nguyệt vừa nói liền bùng nổ lúc nãy, gật đầu nói: "Biết rồi, thế về sau tớ sẽ khen mẹ tươi trẻ xinh đẹp nhiều hơn."
Cậu mò ra áo ba lỗ quần đùi để làm đồ ngủ, chuẩn bị đi tắm, đứng trước giường cởi áo phông. Lúc giơ cánh tay lên, đường nét cơ lưng lộ ra rất đẹp, có cảm giác thanh tú đặc biệt của khung xương thiếu niên, cũng có chút gợi cảm của sự non nớt.
"Dì Cao vốn là đẹp, cũng không già." Tống Dã ngồi trên giường mình nhìn cậu, nói, "Trông cậu rất giống dì Cao."
Khúc Liệu Nguyên quay đầu sang, cười với hắn, nói: "Là khen tớ đẹp đúng không?"
Tống Dã nói: "Cậu đẹp chết mất."
Khúc Liệu Nguyên cảm thấy hắn lại đang nói đùa, nói: "Đẹp là đẹp, còn chết cái gì? Nói vớ vẩn."
"Em đẹp quá," Tống Dã đè ngực, cười nói, "Anh vừa nhìn em một cái, liền cảm thấy chết cũng đáng."
Khúc Liệu Nguyên vẻ mặt khiếp sợ, nói: "Vcl, sao cậu nói giỏi thế? Tớ thì không được đâu."
Tống Dã nói: "Cậu lại đây."
"Gì đấy? Tớ sắp đi tắm rồi." Khúc Liệu Nguyên nói, vẫn đang cởi trần thân trên, đi hai bước tới trước mặt Tống Dã, tưởng Tống Dã lại muốn hôn.
Tống Dã tách đầu gối, một tay ôm lấy hông cậu, kéo cậu lại gần trước người mình, hôn trên ngực cậu một cái.
Khúc Liệu Nguyên không ngờ hắn có thể như vậy, lập tức giật mình, giữa hai người bọn họ chẳng qua chỉ là hôn môi ôm ấp, vị trí cơ thể tiếp xúc đều bị vải vóc bao trùm, tiếp xúc trực tiếp đều có giới hạn.
"Tớ nổi da gà rồi!" Cậu đưa cánh tay đến trước mặt Tống Dã để xem, nói, "Cậu xem này!"
"..." Tống Dã ngửa mặt lên hỏi cậu, "Không thích à?"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Cậu đi tắm rồi. Tống Dã vẫn là tư thế đầu gối tách ra kia ngồi đó, trong lòng có chút ảo não và không cam lòng.
Nụ hôn lúc nãy không phải là được dự tính trước, hoàn toàn là bất ngờ do bản năng thúc đẩy, lúc đầu thực sự chỉ là muốn hôn một cái mà thôi. Nhưng ngay lúc hôn ấy, Tống Dã bỗng sinh ra mong đợi, đây là sự tiếp xúc thân mật khác ngoài ôm ôm hôn hôn ra.
Khúc Liệu Nguyên là phản ứng gì vậy? Cả người nổi da gà lên, còn phải kinh ngạc nói cho Tống Dã, ý kia như thể là "Cậu xem, tớ không tiếp nhận nổi cái này."
Hai người bọn họ đã bắt đầu puppy love được nửa năm rồi, Tống Dã từ đầu đến cuối đều không cảm nhận được quá rõ ràng xu hướng tính dục của Khúc Liệu Nguyên, có lúc cảm thấy cậu như thể cũng là trời sinh đồng tính, có lúc lại cảm thấy e rằng cậu vốn không thích đồng giới.
Theo học thuyết giai đoạn phát triển tâm tính dục của Freud, nhu cầu đối với tình dục của mỗi người bắt đầu từ giai đoạn môi miệng của trẻ sơ sinh, sau khi trải qua mấy giai đoạn tâm lý, cuối cùng đều sẽ tới giai đoạn ẩn tàng. Giai đoạn ẩn tàng này ở một mức độ nào đó sẽ quyết định xu hướng tính dục của con người.
Trong quá trình từ từ trưởng thành, con người bắt đầu sản sinh nhận thức về giới tính, nhưng nhu cầu ban đầu của con người sau khi có nhận thức về giới chỉ giới hạn ở phát triển về thể chất, không liên quan gì đến sinh sản, mà là sự phân nhóm nhanh chóng với những người cùng giới tính, con trai chỉ chơi cùng con trai, con gái bình thường cũng chỉ lập nhóm với con gái.
Bản chất của con người trước tiên sẽ nảy sinh nhu cầu giao tiếp với những người cùng giới, không mấy quan tâm đến việc giao lưu với những người khác giới, đây chính là khoảng thời gian được gọi là giai đoạn ẩn tàng. Trong giai đoạn ẩn tàng này, có một số người đã đáp ứng được nhu cầu giao tiếp với người cùng giới, thì đến giữa và cuối thời kỳ dậy thì sẽ bắt đầu chuyển hướng sang nhu cầu giao tiếp với người khác giới, trong khi có những người không được đáp ứng nhu cầu giao tiếp với người cùng giới, nên vẫn dừng lại ở giai đoạn có nhu cầu giao tiếp với người cùng giới. Cùng lúc đó, tâm sinh lý của mọi người đồng thời trưởng thành, bắt đầu có nhu cầu sinh sản, vì vậy người trước là dị tính luyến, còn người sau thì trở thành đồng tính luyến.
Tống Dã tin chắc mình là người sau, thậm chí từ trước khi giai đoạn ẩn tàng, hắn đã sinh ra nhu cầu với Khúc Liệu Nguyên rồi.
Từ lúc không liên quan gì đến giới tính, hắn đã sinh ra rồi -- nhất định phải giữ gìn một mối quan hệ ổn định lâu dài với Khúc Liệu Nguyên, còn phải làm cái người độc nhất vô nhị bên cạnh Khúc Liệu Nguyên -- như vậy mới có thể khiến hắn cảm thấy tất cả ham muốn trong đời đều có thể được thoả mãn.
Nhưng Khúc Liệu Nguyên e rằng chỉ là dậy thì chậm, giai đoạn ẩn tàng vẫn chưa hoàn toàn đi qua. Nếu học thuyết của Freud là đúng, thì việc giao lưu với người cùng giới của Khúc Liệu Nguyên diễn ra quá thường xuyên, từ cấp 1 cấp 2 đến bây giờ, giả sử ở trong trường rơi tấm biển đập trúng 3 nam sinh, thì ở trong đó có ít nhất một người là "bạn" của Khúc Liệu Nguyên. Chờ qua giai đoạn ẩn tàng, có thể cậu sẽ cảm thấy hứng thú với con gái hơn, có thể cậu cũng không phải là đồng tính luyến, cho nên hôn môi mới luôn không có phản ứng, đổi lại một nữ sinh hôn môi, nói không chừng cậu đã sớm...
Tống Dã thở ra một hơi, cưỡng ép bắt ngừng lại tất cả tưởng tượng. Hắn không thể nghĩ tới nữa, nghĩ đến sẽ lại sinh ra rất nhiều suy nghĩ tối tăm.
Giống như Khúc Liệu Nguyên nói, điều này không lành mạnh.
Tống Dã đã biết từ lâu rằng tâm lý của mình không khoẻ mạnh, thậm chí mức độ không khoẻ mạnh của tâm lý hắn đã vượt xa khỏi tưởng tượng của Khúc Liệu Nguyên.
Cửa gỗ gian phòng bị đẩy ra, Khúc Liệu Nguyên tóc ướt đi vào, chỉ mặc một cái quần đùi, vẻ mặt khó tả.
"Nhanh vậy đã tắm xong rồi?" Tống Dã dùng biểu cảm và giọng nói cực kỳ bình thường, nói, "Ngày ngày đi tắm chỉ làm qua loa, sợ tắm sạch sẽ quá là có người ăn cậu à?"
Khúc Liệu Nguyên đóng cửa lại, còn khoá trái, mấy bước xông tới, tay niết lấy dây thun bên cạnh quần đùi, Tống Dã để ý thấy dây rút quần đùi chưa được thắt chặt.
"Tiểu Dã, cậu xem." Khúc Liệu Nguyên có chút hưng phấn, lại có chút xấu hổ, vẻ mặt hết sức phức tạp, kéo quần đùi ra, cho Tống Dã nhìn một chút.
Tống Dã bị chuyện ngoài ý muốn này làm trở tay không kịp, nói: "Cậu... có chuyện gì vậy?"
"Tớ không đụng nó! Tự nó như vậy!" Khúc Liệu Nguyên luôn luôn khắc ghi mình là một bệnh nhân có bao quy đầu quá dài, trước khi đủ 18 tuổi phẫu thuật không thể thẩm du, vội vàng chứng minh sự trong sạch của mình, "Đều là do cậu lúc nãy hôn!"
Tống Dã nghĩ thầm, bị hôn? Vậy thời kỳ ẩn tàng đã là quá khứ rồi? Học thuyết của Freud nói... Đừng nói nữa câm mồm vào.
Kỳ thực Khúc Liệu Nguyên không có vấn đề bị dài bao quy đầu, rất đẹp mắt.
"Anh," Mặt Khúc Liệu Nguyên hơi đỏ, hỏi, "Làm sao bây giờ?"
Tống Dã tỉnh táo lại, bình tĩnh hỏi: "Cậu muốn làm sao bây giờ?"
"Tớ muốn... cậu dạy tớ," Khúc Liệu Nguyên lo lắng nói, "Nhưng nếu thực sự không lớn được thì làm sao?"
Sau khi cân nhắc lợi hại một cách ngắn ngủi, thầy Tống quyết định thật nhanh, nói: "Thực ra một hai lần thôi thì cũng không ảnh hưởng lắm."
________
Vcl Tiểu Khúc baby ơi em có Tống Tiểu Dã hạng nhất khối mỹ nhân trường gia tài 200 vạn thích em rồi em còn muốn gì nữa =))))))))))))))))))))) Còn Tống Tiểu Dã thì đọc nhiều sách quá rồi đấy dừng dừng dừng