Edit: Bàn
Buổi tối Cao Tú Nguyệt về nhà, nghe Khúc Liệu Nguyên báo cáo chuyện Tống Dã kiếm được tiền thông qua cổ phiếu, mặc dù cũng mừng cho Tống Dã, nhưng cũng không tỏ ra quá bất ngờ, nói: "Ba con sợ mất tiền, ngày nào cũng nhìn chằm chằm, hôm qua trở về còn nói cái Tiểu Dã tăng giá còn nhiều cái ổng mua."
"Tiểu Dã lợi hại thật," Khúc Liệu Nguyên mang theo kiêu ngạo không che giấu được, sợ Tống Dã nghe thấy, nhỏ giọng nói với mẹ, "Trước đây con bảo để nó đến nhà chúng ta, ba mẹ hồi đầu còn không bằng lòng, xem thử xem, con nhặt về cho nhà chúng ta một thằng con thông minh không tốn xu nào, có phải kiếm bộn rồi không?"
Cao Tú Nguyệt biết hai người bọn họ buổi trưa ăn mì tôm, dự định buổi tối làm một bữa ngon, mở tủ lạnh xem trong nhà còn cái gì, thuận miệng phụ hoạ nói: "Rồi rồi rồi, tất cả dựa vào con hoả nhãn kim tinh. Tránh ra tránh ra, đừng ở đây vướng chân vướng tay."
Khúc Liệu Nguyên lui sang bên cạnh nhường chỗ, vẫn không muốn đi, muốn khoác lác biểu hiện của Tống Dã ở trường một chút, quác quác mấy câu.
"Tiểu Dã đâu?" Cao Tú Nguyệt hỏi, "Mới nãy còn thấy nó, về phòng đọc sách rồi à?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Đi giặt quần áo rồi, giặt đồng phục của bọn con, bảo là máy giặt giặt không trắng."
Cao Tú Nguyệt thấy con trai quả thực không biết xấu hổ, nói: "Con thì việc nhà gì cũng để người khác làm, để xem về sau lên đại học, không ai giặt quần áo cho, con đến lúc đó định làm thế nào."
"Con biết giặt quần áo mà, là nó cướp không cho con giặt." Khúc Liệu Nguyên vẫn cãi.
"Khỏi nói vớ vẩn, ra hàng rau mua 2 cây hành." Cao Tú Nguyệt cầm 5 tệ đưa cậu, chỉ huy cậu đi chạy việc, nói, "Cầm tiền thừa cẩn thận, đừng làm mất."
Khúc Liệu Nguyên vào trong, nói một tiếng với Tống Dã ngồi trên ghế nhỏ tay chà đồng phục, mới bỏ tiền vào túi áo, rồi vắt chân lên cổ chạy đi mua hành.
Cậu đi rồi, Tống Dã cũng chà gần xong quần áo, bỏ vào máy giặt, xả sạch vắt khô, lau tay đi ra, hỏi Cao Tú Nguyệt: "Dì Cao, nấu gì thế ạ? Cháu ra giúp."
Cao Tú Nguyệt nói: "Không cần đâu, cháu mau đi đọc sách đi."
Hai vợ chồng Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt cho tới giờ vẫn luôn nghĩ Tống Dã là một "học sinh giỏi" toàn tâm toàn ý dốc sức vào việc đọc sách học hành.
Tống Dã khó tránh khỏi hơi xấu hổ, nói: "Ở trường ngày nào cũng đọc sách, nửa tháng mới về một lần, để cháu làm giúp cái gì đi ạ."
Hắn vào phòng bếp, Cao Tú Nguyệt đang chuẩn bị gia vị làm sườn hầm, hắn thấy rau củ cần rửa trong bồn, liền xắn tay bắt đầu rửa.
"Tiểu Khúc bằng một nửa cháu thì tốt rồi," Cao Tú Nguyệt khen hắn, cũng tận dụng triệt để mà quở trách con trai nhà mình, nói, "Trong mắt không có chút việc nhà nào, đều là do dì với chú Khúc chiều nó quen, đã 17 18 tuổi rồi còn thế, qua mấy năm tốt nghiệp đại học một cái là phải cưới vợ, nhà ai gả con gái cho nó đúng là xui."
Tống Dã: "..."
Hai người nói mấy việc đâu đâu trong nhà, Cao Tú Nguyệt mới nhắc đến chuyện kiếm tiền từ cổ phiếu, nói: "Dì không hiểu cổ phiếu, nói thế này không phải để hắt nước lạnh cho cháu, chỉ là cứ nghĩ chuyện kiếm tiền không phải chuyện dễ dàng như vậy, nếu đều như thế thì xã hội quốc gia không phải loạn hết rồi sao? Cháu chăm liên lạc với ba cháu, nghe ổng nói nhiều chút, đừng để tiền kiếm được trong chốc lát làm mờ mắt."
Tống Dã gật đầu nói: "Cháu hiểu điều này. Ba cháu cũng nói vậy, thị trường tăng giá này không giữ được bao lâu, giờ chỉ là lợi dụng sơ hở, không phải dùng khả năng."
Hắn cũng không bất ngờ với Cao Tú Nguyệt nói ra lời này, Cao Tú Nguyệt có lý luận triết học giản dị nhất của người lao động, gieo nhân nào giặt quả ấy, trời sẽ không rớt xuống bánh nhân thịt vô duyên vô cớ. Điểm ấy Khúc Đại Giang cũng có một chút, chỉ là đa số thời điểm sẽ không hiểu rõ như Cao Tú Nguyệt.
Tính cách của Khúc Liệu Nguyên thì là kết hợp của hai người, không tin trên đời sẽ có món hời không mất tiền, nhưng vẫn luôn giữ sự lạc quan.
Khúc Liệu Nguyên mang theo hai cây hành lá về, trước khi vào cửa đưa tiền lẻ cho Cao Tú Nguyệt, 4 tệ lẻ 3 xu.
Cao Tú Nguyệt vẻ mặt chịu thua, nói: "Bảo mua 2 cây, thế là con mua 2 cây? Con mua 1 tệ thì người ta không bán cho con à?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Mẹ có nói rõ đâu, làm sao con biết được là mẹ nói ước lượng. Không đủ à? Thế con đi mua 2 cây nữa."
"Thôi thôi khỏi đi nữa, làm một bữa đủ rồi." Cao Tú Nguyệt nhanh nhẹn lột hành, bắt đầu xào sườn làm món kho.
Hai tên học sinh cấp 3 liền từ phòng bếp rút ra ngoài, máy hút mùi trong nhà đã lâu đời, lực hút không tốt lắm, Cao Tú Nguyệt nấu ăn luôn muốn đóng cửa phòng bếp.
Tống Dã ra hiệu Khúc Liệu Nguyên vào phòng cùng hắn, hai người lại trốn trong phòng hôn vài cái, Tống Dã kể lại lời Cao Tú Nguyệt lúc nãy nói "Nhà ai gả con gái cho nó người đó xui" cho Khúc Liệu Nguyên, vừa nói vừa không ngưng được cười.
Khúc Liệu Nguyên bị mẹ ruột phá cũng không phải lần một lần hai, hỏi Tống Dã: "Tớ sau này thì cưới cậu rồi, thế cậu thấy xui à?"
"Dì Cao đã nói là xui rồi, thế thì chắc chắn là xui." Tống Dã trộm đổi khái niệm nói, "Cho nên là tớ cưới cậu, biết chưa? Là tớ, cưới cậu." [1]
[1]: Bác nào không rõ thì "gả" là dùng cho nhà gái, "cưới" là dùng cho nhà trai nhé các bác. Tống Tiểu Dã khôn quá mỗi tội Tiểu Khúc đếch quan tâm =))))))))))))
"Như nhau như nhau," Khúc Liệu Nguyên không để ý lắm chuyện này, nói, "Hôn thêm cái nữa, nào nào nào."
Chờ hôn đủ rồi, hai người từ trong phòng đi ra, mở TV xem thời sự, chờ ăn cơm.
"Lúc nãy tớ mua hành đi vào, thấy nhà để xe đổi nhân viên trông coi rồi, không phải bác Trương nữa," Khúc Liệu Nguyên muốn chia sẻ tin tức cho Tống Dã, "Là một người lạ, chưa từng gặp."
Tống Dã nói: "Nghỉ hè đã đổi rồi, chắc là mới tuyển từ bên ngoài."
Khúc Liệu Nguyên suy nghĩ một chút, mãi mới mất mát cảm khái một câu: "Thật đúng là, một đời vua một đời thần."
Bác Trương lúc trước trông xe là công nhân vào xưởng 407 sớm nhất, bạn già bị bệnh uống thuốc quanh năm, điều kiện gia đình không tốt lắm, sau khi ông về hưu, nhà xưởng dựa theo nguyên tắc chăm sóc nhân viên cũ hết mức, để ông đi trông xe, dựa theo tiêu chuẩn của nhân viên tạm thời, mỗi tháng ngoài tiền lương hưu nên có, ông còn có thể nhận thêm tiền lương trông xe. Đây là chút hỗ trợ nhân đạo cho người lao động, rất hay thấy trong các xí nghiệp quốc doanh cũ, xưởng 407 vẫn còn vài vị trí nhàn rỗi hậu cần trông nhà kho các loại, cũng đều có tình huống tương tự.
Sau khi xí nghiệp quốc doanh 407 tái cấu trúc thì không còn gọi là xưởng 407 nữa, mà gọi thành "Nhà máy hoá chất Dụ Long", ngay cả tên bến viết trên biển trạm xe bus cũng đổi thành "Nhà máy hoá chất Dụ Long" không có chút cảm giác thân thương nào.
Ở trong nhà máy "Dụ Long" này, nhân viên già như bác Trương không có được sự chăm sóc như trước, mùa hè đã bị sa thải về nhà.
Ba của anh Tiểu Dương dưới tầng là một kỹ thuật viên tuyến đầu, không lâu sau khi quản đốc mới đến, dẫn tới một nhóm kỹ thuật viên, liền đẩy những kỹ thuật viên nóng cốt lâu năm như chú Dương sang một bên ngồi ghẻ lạnh.
Ngay cả Cao Tú Nguyệt ở bộ phận vật tư cũng không thoát được, bà không hề nói với bọn nhỏ, thỉnh thoảng oán giận cùng Khúc Đại Giang, Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên nghe thấy đôi câu, đại thể là bộ phận vật tư thả từ trên xuống một người phụ trách mới, có quan hệ họ hàng với lãnh đạo mới của xưởng. Hai tháng mới đầu còn tốt, về sau lộ nguyên hình, ra ngoài mua chút đồ dùng văn phòng cũng phải lấy tiền hoa hồng, sau khi trở về sổ sách không đồng đều, còn muốn đổ lỗi cho người khác, phía trên cũng không để ý.
Cuối tuần Cao Tú Nguyệt nghỉ ngơi 2 ngày thứ 7 chủ nhật, bà tới nội thành giúp Khúc Đại Giang trông tiệm thu tiền, sáng sớm trước khi ra ngoài đã nấu xong cơm nước, hai tên học sinh cấp 3 buổi trưa hâm lại là có thể ăn.
Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên ở nhà, làm xong bài tập, ôn tập chuẩn bị bài, học mệt nghỉ ngơi liền ôm ôm hôn hôn, thắm thiết xong xuôi thì tiếp tục học tập.
Sau khi trở lại trường, một tuần lớn nữa nhanh chóng trôi qua, nghênh đón kỳ thi tháng đầu tiên kể từ sau khi lên lớp 11.
Tống Dã tiếp tục giữ hạng nhất ban tự nhiên, Khúc Liệu Nguyên cũng có chút tiến bộ, trong lớp 30 người, thi được hạng 11, xếp thứ 19 trong ban tự nhiên.
Bắt đầu từ bài kiểm tra tháng này, đề thi lớp 11 có cùng dạng với đề thi đại học, điểm tuyệt đối 3 môn Toán Văn Anh là 150 điểm, điểm tuyệt đối bài thi khoa học tự nhiên là 300. Lớp tự nhiên bây giờ vẫn xếp lớp dạy khoa học xã hội Sử Địa Chính trị, nhưng lúc thi, điểm 3 môn xã hội không đưa vào tổng điểm, cũng không ảnh hưởng đến xếp hạng.
Vì mới thực hiện quy định 150 điểm, các học sinh chưa thích ứng, cả khối chỉ có một điểm tuyệt đối môn Toán là Tống Dã, thi được 148, 149 thì lại có nhiều người. Môn Toán của Khúc Liệu Nguyên vẫn kém hơn nhóm học bá đỉnh cao một chút, chỉ thi được hơn 130 điểm, nhưng Khúc Liệu Nguyên thi Ngữ văn lại được 136 điểm. Trong cả khối, kể cả ban xã hội, cậu xếp đầu môn này, điểm Ngữ văn còn cao hơn Tống Dã 4 điểm.
Đặc biệt là bài tập làm văn trong đề Ngữ văn lần này, Khúc Liệu Nguyên lấy được điểm tuyệt đối. Kể từ hồi trước thi cấp 3 bị Tống Dã gõ cho mấy lần, sau khi cậu không tuỳ theo tâm trạng mà viết vớ vẩn nữa, điểm làm văn của cậu liền đột nhiên tăng mạnh. Lần này viết được một bài văn nghị luận đúng chuẩn, vì khả năng suy luận câu hỏi rất tốt, vận dụng hình thức lập luận diễn dịch cực kỳ đạt yêu cầu, cộng thêm chữ viết của cậu rất ngăn nắp đẹp đẽ, sau khi tổ giáo viên Ngữ văn lớp 11 thảo luận rồi, mới cho bài làm văn của cậu điểm tuyệt đối -- cũng có ý muốn đặt ra hình mẫu điển hình cho bài thi tháng.
Bài văn hôm đó của Khúc Liệu Nguyên, và hai bài văn bị trừ 1 điểm của hai học sinh khác, tổng cộng 3 bài, được các giáo viên Ngữ văn lớp 11 chia ra copy 1000 bản, coi như bài văn mẫu cho cả khối truyền tay nhau đọc.
Sau khi công bố điểm, cả lớp 1 thi khá tốt, so sánh với lớp thường thì không công bằng, liền so sánh với lớp 2 cũng là lớp thực nghiệm. Lớp 1 ôm hết 3 vị trí đầu cả khối, trong số 20 người đứng đầu khối, số người lớp 1 cũng nhiều hơn lớp 2.
Thầy Thôi chủ nhiệm lớp khen ngợi các học sinh, đặc biệt là với những bạn có tiến bộ rõ rệt, tất nhiên trong đó có lớp trưởng Khúc Liệu Nguyên. Học sinh lớp 1 cũng từ từ có chút ngưỡng mộ đối với lớp trưởng của mình, đặc biệt là sau khi dần biết được điểm đầu vào cấp 3 của cậu, có thể từ một học sinh đội sổ xếp bét lớp mà lật mình vào lớp thực nghiệm, lại còn được làm gương mẫu học tập ngay trong kì thi đầu tiên sau khi chia lớp, đây không phải điều có thể dễ dàng đạt được.
Khúc Liệu Nguyên có thể cảm giác được thái độ của nhóm bạn học mới đối với cậu đã có thay đổi, một nửa là vì thành tích của cậu, nửa còn lại là vì cậu giữ phong cách làm lớp trưởng hồi lớp 10, vừa nhiệt tình vừa lấy việc giúp người làm niềm vui, khoan dung với người nghiêm khắc với mình, làm việc dựa theo nguyên tắc công bằng không thiên vị, vậy nên lấy được hảo cảm của rất nhiều bạn học.
Tống Dã sở dĩ gợi ý cậu học quản trị kinh doanh, chính là vì cảm thấy cậu rất hợp đối nhân xử thế, như thể trời sinh đã có ưu thế trong việc giao du với người khác, sau này học nghiên cứu sinh có thể lựa chọn theo hướng quản lý nhân lực. Khúc Liệu Nguyên hẳn sẽ thích và làm được công việc về phương diện này, nếu như các điều kiện khách quan chủ quan đều cho phép, thì còn có thể ra nước ngoài học MBA các trường Ivy League.
Trước kết quả kiểm tra tháng có thể nói là tất cả đều vui, Khúc Liệu Nguyên, người được khen ngợi còn được làm gương bài tập làm văn, lại có chút ủ rũ không vui.
Tống Dã hỏi mấy lần "Làm sao đấy?" đều không hỏi được, Khúc Liệu Nguyên rõ ràng có tâm sự nhưng không muốn nói.
Trong giờ học, hắn gọi Khúc Liệu Nguyên cùng đi lấy nước uống, Khúc Liệu Nguyên đang cùng cán bộ tiếng Anh Hách Diễm ngồi bàn trước thảo luận một đề đọc hiểu tiếng Anh, không để ý tới, nói: "Tớ không đi đâu."
Tống Dã liền cầm cốc của hai người đến bình nước nóng bên toà nhà dạy học một mình, lấy hai cốc nước nóng đi về, trên đường vẫn đang một trăm câu hỏi vì sao, Khúc Liệu Nguyên thi rất tốt, các bạn cũng càng ngày càng ủng hộ công việc lớp trưởng này của cậu, hắn tự đánh giá bản thân gần đây cũng rất dịu dàng với Khúc Liệu Nguyên, còn cái gì không vui nữa?
Đi tới cửa phòng học, bên cạnh chính là cửa sau lớp 11 - 2, Trương Ngọc đang nói chuyện cùng một nữ sinh ở đó. Tống Dã muốn giả vờ không nhìn thấy, Trương Ngọc chủ động gọi hắn: "Tống Dã!"
Nữ sinh còn lại Tống Dã không tính là quen, chỉ biết tên, đối phương cũng rất nhiệt tình mà nói với hắn: "Chúc mừng nha, lại thi được hạng nhất rồi."
"Phát huy hơn ngày thường." Tống Dã khiêm tốn một câu, đương nhiên cũng phải khách sáo hỏi lại, "Các cậu thi thế nào? Tớ vẫn chưa đi xem bảng xếp hạng chung."
Nữ sinh đứng cùng Trương Ngọc kia cười nói: "Tớ không ổn lắm, Trương Ngọc mới ghê gớm này, lần này nhỏ thi được hạng 2 lớp bọn tớ đó."
"Cậu đừng múa rìu qua mắt thợ." Trương Ngọc ngượng ngùng nói với Tống Dã, "Cả lớp bọn tớ lần này kém hơn lớp cậu nhiều."
Tống Dã lại khách sáo cùng nhỏ mấy câu, cuối cùng động viên nói: "Tiếp tục cố gắng, lần sau chắc chắn sẽ tốt hơn." Mới đi vào phòng học lớp mình.
"Uống nước không? Hơi nóng." Tống Dã đặt ly nước trên bàn Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên thảo luận với Hách Diễm xong rồi, một mình ngồi đó, quay đầu nhìn Tống Dã, vẻ mặt kỳ kỳ quái quái.
Tống Dã sáp lại gần cậu một chút, ánh mắt mang theo chút ý đó, nhẹ giọng hỏi: "Nhìn cái gì? Thấy anh đẹp trai quá à?"
Khúc Liệu Nguyên cầm quyển sách trên bàn, vỗ lên mặt hắn.
Tống Dã nhanh nhẹn né tránh, không bị vỗ lên, cười nói: "Bị nói trúng rồi, thẹn quá hoá giận đúng không?"
Khúc Liệu Nguyên ném sách, lại một khuôn mặt phiền muộn.
"Rốt cuộc là làm sao?" Tống Dã hỏi, "Cả sáng đều mặt ủ mày ê, còn chê thi không tốt à? Hay thôi tớ đổi tên cho cậu nhé? Cậu tên Tống Dã là được hạng nhất khối rồi."
"Biện pháp này của cậu tốt ghê, cậu nghĩ kiểu gì ra cách hay thế?" Khúc Liệu Nguyên quả thực dở khóc dở cười, nhìn Tống Dã, lại nói, "Lúc nãy cậu gặp Trương Ngọc ở cửa."
Tống Dã nghe giọng điệu của cậu, có chút vui vẻ, cố tình nói: "Tớ chỉ đi lấy nước có mấy phút mà cậu còn nhìn trộm tớ."
"Nhỏ lần này thi được hạng 2 lớp 2," Khúc Liệu Nguyên không tiếp câu đùa của hắn, nói, "Hạng 6 khối."
Tống Dã: "Thế cũng chả ra gì, anh của em là hạng nhất khối này."
"Nhưng lớp 10 nhỏ học lớp thường, đúng là ghê gớm." Giọng điệu Khúc Liệu Nguyên có chút khâm phục, còn có chút thất bại.
Lần này Tống Dã đã hiểu hết.
Chuông vào học vang lên, các học sinh đang bàn luận điểm và đề thi tháng ở khắp nơi vội vã trở về chỗ ngồi của mình.
Nhân lúc ồn ào, Tống Dã nhỏ giọng vạch trần tâm tư Khúc Liệu Nguyên: "Còn không biết ngượng nói mình không phải lòng dạ hẹp hòi? Không ghen bậy bạ?"