La Tú cầm chén cháo loãng từ buồng trong ra, nghe thấy tiếng Hỉ Mi trầm tĩnh hỏi.
"Ta đã nói, không hận." La Tú nhẹ nhàng khuấy cháo, trên mặt cũng là ảm đạm rơi lệ.
"Không, ngươi hận nàng." Hỉ Mi nói.
"Ta nói không hận nàng!" La Tú ngẩng đầu, lớn tiếng hơn. Mà La Tú vừa nhấc đầu, liền chìm vào mắt Hỉ Mi. Một đôi mắt không có sự căm thù, trong sạch đến mức làm người ta chói mắt.
"Thiếu chút nữa ta đã tin ngươi..." Hỉ Mi ôm đứa trẻ, dường như nó nghe thấy mùi cháo mà giãy dụa không yên trong lòng nàng. "Thiếu chút nữa, ta đã tin." Nàng rất buồn, và cảm thấy thật xấu hổ. Bởi vì vừa rồi nàng thật sự gần như tin lời La Tú nói, thiếu chút nữa... hận Âm Cố.
Mà nàng cũng cảm giác được, cho dù sự thật không phải đúng như La Tú nói nhưng nhất định là có quan hệ với Âm Cố. Khó trách lúc ấy Âm Cố lặp đi lặp lại nàng xin lỗi mình.
Nhưng... đứa trẻ mới có bảy tháng có thể sống sót sao? Từ tiết cốc vũ đến nay đã bao lâu? La Tú, vì sao? Vì sao phải dùng cách này, khiến ta đau lòng? Hay chính ngươi cũng không tin được mình đang nói gì?
La Tú ngây người. Để nhằm vào Hỉ Mi, nàng đã biên soạn kỹ những lời dối trá này. So với lúc trước gạt Cố Âm Âm còn dùng nhiều tinh lực hơn. La Tú không tin mình không thành công, vì thế nụ cười khó tránh khỏi có chút miễn cưỡng. Bất quá La Tú vẫn thật cố gắng sắm vai của mình:
"Ngươi đang nói gì đó, ngươi không cần phủ nhận mình như thế. Lúc trước ta và ngươi cũng giống nhau, rõ ràng nhìn nàng giết trượng phu của ta ta còn xét mệnh tự nói với mình đây không phải là thật sự... Việt cô nương, sự thật đã xảy ra trước mắt, ngươi còn có thể tin được cái gì?"
Hỉ Mi nghiêng đầu, mê mẩn nhìn La Tú: "Ngươi thật sự có một nữ nhi?"
La Tú nhíu mày: "Đương nhiên là thật."
"Cho dù ta chưa từng nuôi con, nhưng cũng từng nghe các lão nhân nói qua, " Hỉ Mi cúi đầu nhìn đứa trẻ, "bảy ngồi tám đi, nửa tuổi mọc răng. Có phải ngươi vẫn chưa phát hiện đứa nhỏ này đã có hai cái răng hay không?"
La Tú ngạc nhiên cứng đờ. Đứa nhỏ do Cố Phi ôm tới, nàng thấy nó nhỏ gầy như sinh không đủ tháng nên cũng không có cẩn thận hỏi đến. Mấy ngày nay, tuy rằng nàng nuôi nó, nhưng đâu có cẩn thận đến như thế...
"Hiện tại đã vào tháng chín, nếu là đứa khác có lẽ răng đã dài hơn. Mà, " Hỉ Mi cười đến có chút thê thảm, "hài tử của ta... Đã mất, khi chưa đủ bảy tháng, " Hỉ Mi đứng lên, dần dần mở to mắt, nhìn chằm chằm La Tú, "Ngươi nói, nó có thể sống sao? Nó có thể mọc răng được sao? Nó có thể còn nằm được trong lòng ta sao?!"
Hỉ Mi thật tức giận. Nàng không cần biết đứa nhỏ này vì sao có được, nhưng nó đáng thương giống nàng, đều bị lợi dụng! Nàng vốn là người ở nông thôn, nếu là trước kia có lẽ La Tú đã thuyết phục được nàng. Nhưng đi theo Âm Cố, ít nhiều gì cũng trải qua một số chuyện. Và nàng không ngốc đến mức không có thuốc chữa. Huống chi, dù nàng chưa từng thấy qua, nhưng chuyện xưa trộm mận đổi đào nàng đã nghe qua. Chẳng qua nàng không hiểu tâm cơ; nàng không thể giấu được lòng mình; nàng sợ nếu nhịn thêm nữa ngực nàng sẽ vỡ ra mất. Nhưng nàng không hiểu, nữ nhân trước mắt này rốt cuộc có tâm địa rắn rết bao nhiêu.
Cánh cửa "Chi nha" vang lên, Cố Phi đi đến. Lạnh lùng nhìn thoáng qua La Tú: "Xem ra chuyện xưa của ngươi vô dụng."
"Làm sao có thể?" La Tú có chút nổi điên, chén cháo trên tay đã rớt xuống đất. La Tú hiện tại hoàn toàn không phải tiểu nữ tử như vừa rồi, yếu đuối đến mức vừa nói sẽ khóc, mà là lửa giận trong mắt không thể tin thiêu đốt. Thậm chí còn có sỉ nhục. La Tú lớn tiếng hỏi:
"Việt Hỉ Mi, ngươi thật không tin lời ta? Một chút cũng không? Ngươi thật sự tin tưởng hài tử của ngươi không có quan hệ gì với Âm Cố?"
Hỉ Mi kiên trì không cúi đầu.
Ta sẽ đối tốt với nàng, cả đời!
Đây là lời Âm Cố đã nói. Còn nói khi nào thì hiện tại Hỉ Mi không nhớ ra. Nhưng nàng cảm thấy mình đã không còn tư cách nghe những lời này.
Ta sẽ không để nàng rời bỏ ta!
Vẫn là tám chữ. Bây giờ nghĩ lại, trong đó có chút không yên lòng.
Âm Cố... không tin tưởng nàng! Hỉ Mi kinh ngạc nghĩ đến. Cho nên nàng không dám nói là vì sợ mình bỏ nàng đi?
Nàng còn chưa từng có nghĩ đến phải rời khỏi Âm Cố nha...
"Các ngươi lừa ta đến đây, chung quy chính là muốn ta rời khỏi Âm Cố?" Hỉ Mi đột nhiên hỏi trắng ra.
La Tú ở một bên dậm chân, trong lòng buồn bực vạn phần. Tuy rằng mục đích đúng là như thế, nhưng hiện tại thì sao? Rõ ràng là phải giết người diệt khẩu rồi. Chẳng lẽ thả Việt Hỉ Mi đi, sau đó chờ Cố Âm Âm đến cắt cổ?
Cố Phi nhìn lướt qua ngực Hỉ Mi.
Cái nhìn này làm cho Hỉ Mi lui từng bước, nàng nắm chặt tay: "Đứa bé này ở đâu ra?"
Cố Phi mỉm cười. Tuy rằng La Tú làm điều thừa sai hắn tìm đứa nhỏ đến, hơn nữa đúng là đứa bé này làm cho Hỉ Mi nhìn thấu La Tú diễn trò. Nhưng không thể không nói, đứa nhỏ quả thật chính là nhược điểm trí mạng của Việt Hỉ Mi.
"Đứa nhỏ ở đâu ra, ngươi không cần lo lắng. Nó vốn là đến làm hài tử của ngươi, nếu ngươi không cần, quên đi." Cố Phi lạnh nhạt nói, "Cha mẹ nó đều bị ta giết, ta đưa nó đi đoàn tụ với người nhà cũng được."
Hỉ Mi nghe sợ nổi da gà, không khỏi chỉ vào Cố Phi chửi ầm lên: "Tại sao ngươi có thể làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, ngươi không sợ thiên lôi đánh xuống báo ứng sao?"
Đây thật sự là một màn rất thú vị.
Trên thực tế, La Tú giỏi dùng trí cùng Cố Phi từ trước đến nay quen tính tình nữ nhân, luôn không hiện ra ngoài. Chẳng sợ La Tú là đại lễ Cố Phi bắt về để dâng cho tiểu thư, hắn cũng không dùng thủ đoạn da thịt để đối phó. Muốn bắt một người có đôi khi chỉ một viên thuốc là có thể giải quyết vấn đề. Mà muốn vây khốn La Tú, thủ đoạn bình thường dĩ nhiên vô dụng. Về phần La Tú như vậy thì không cần nói. Từ trước đến nay thích giả vờ yếu đuối khinh người, chơi đùa người ta trong tay. Không chắc đây có phải là lạc thú của nàng hay không. Dựa vào một lần thành công lấy đứa nhỏ lừa được Âm Cố, thậm chí còn làm cho Âm Cố vốn là bỏ nhà ra đi, xoay người làm bà đỡ, biến mất không liên lạc với gia tộc.
Vậy mà bây giờ lại thất bại, mà cũng chỉ có thể trơ mắt.
Chỉ thấy Hỉ Mi mắng Cố Phi xong, ngón tay vừa chuyển mắng La Tú: "Ngươi còn nói mình có nữ nhi? Làm mẹ? Sao ngươi có thể nhẫn bắt trẻ con đến lợi dụng, ngươi có còn có lương tâm hay không? Cho dù ngươi thù oán Âm Cố, có bản lĩnh thì ngươi tìm nàng đi, quanh co đối phó ta làm gì!"
La Tú tức đến run cả người, sắc mặt tái nhợt, cắn chặt răng.
Hỉ Mi trung khí mười phần giáo huấn xong, ôm chặt đứa nhỏ, ngẩng đầu nói: "Lời của ta đã nói xong, ta phải đi."
Nàng mới vừa bước ra hai bước, Cố Phi đã vọt lên trước mặt.
"Đi đâu?"
Hỉ Mi thất vọng. Hai người này rõ ràng bị nàng mắng đến mất hồn, sao lại tỉnh hồn nhanh như vậy.
La Tú ở một bên cúi đầu nở nụ cười. Xoa thái dương, hơi thở dài nói: "Thật là, suýt chút bị ngươi dọa đấy." La Tú đi tới, ôm lại đứa nhỏ trong tay Hỉ Mi, đồng thời còn không quên nhe răng cười với Hỉ Mi, "Đưa đây." La Tú lại nhìn Cố Phi, mới nhặt chén cháo loãng lên rồi vui vẻ đi vào buồng trong.
"Này, này!" Hỉ Mi không đoạt lại được, chỉ thật khẩn trương theo sát. Rồi lại bị Cố Phi ngăn cách. Nàng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cố Phi, "Sao ngươi như thế này? Âm Cố sẽ không tha cho ngươi."
Cố Phi vẫn rất đạm mạc: "Ta là người xấu thì ai là người tốt? Ngay từ đầu không phải ngươi cho rằng tiểu thư là đại thụ sao. Ngoại trừ ở bên cạnh tiểu thư giả vờ nhu nhược không biết thì ngươi còn có thể làm được gì?" Cố Phi cụp mắt đánh giá Hỉ Mi, trong ánh mắt có chút thương hại, "Ngươi hiện tại chỉ là miệng cọp gan thỏ thôi, ngươi dao động đúng hay không? Cho dù La Tú không gạt được ngươi, nhưng đứa bé đã làm ngươi dao động."
Hỉ Mi giật mình, vẻ mặt cũng hoảng hốt. Nàng không dám nhớ lại chuyện vừa rồi, đành phải lớn tiếng nói chuyện để bổ khuyết vết rách đã mở tung trong lòng.
Đúng vậy, nàng dao động, và cũng thất vọng với chính bản thân mình. Trong lòng hiện tại trống lỗng, nàng dùng sức ôm lấy nhưng chỉ còn chính mình. Buồng trong, La Tú như đang đút cho đứa bé ăn thật. Tiếng trẻ con đáng yêu phát ra quả thực đã câu hồn Hỉ Mi đi...
Cố Phi chế nhạo, cười khẩy: "Ngươi cho là ta muốn đối phó ngươi?" Thấy Hỉ Mi ngạc nhiên, hắn mới từ từ nói, "Đúng là ta bất mãn ngươi, không biết ngươi có điểm nào xứng với tiểu thư. Nhưng dám giấu người làm chuyện này ở Ly Thương mà không ai biết dễ dàng thế sao?" Dứt lời, trên mặt Cố Phi cũng có chút cô đơn, "Ta chỉ là một con cờ thôi, mà ngươi, cũng không phải người Cố gia muốn nhận."
"Hiện tại, ngươi đã hiểu chưa?" Cố Phi nói tiếp.
Hỉ Mi bừng tỉnh đại ngộ, hai tay suy sụp buông ra, cả người đều mất hồn khí.
"Ôm đứa bé này rời đi đi." Cố Phi nhẹ giọng nói, "Tuy rằng chuyện không giống La Tú nói, nhưng hài tử ngươi bởi vì ân oán các nàng mà chết là sự thật."
Hỉ Mi nhẹ nhàng hít vào một hơi, sắc mặt lại xanh trắng: "Thật...vậy?"
"Thật." Cố Phi gật đầu.
Hỉ Mi trầm mặc thật lâu sau, lại hỏi: "Nếu ta không đi?"
"Ta giết hài tử kia." Cố Phi nhẹ nhàng trả lời.
La Tú cũng đi ra: "Ta sẽ thoát khỏi Ly Thương, lại nghĩ biện pháp giết Cố Âm Âm."
Cố Phi lạnh lùng liếc La Tú, đổi lại nụ cười bách mị.
Chuyện cho tới bây giờ cả hai người Cố Phi đều đã nhìn ra, đối với người như Hỉ Mi thì không nên dùng âm mưu. Gọn gàng dứt khoát uy hiếp ngược lại có thể có hiệu quả hơn.
Cố Phi, La Tú giai sửng sốt. Tuy rằng hiểu được như vậy là tốt, nhưng không ngờ Hỉ Mi đáp quá nhanh. Cố Phi nhìn ra Hỉ Mi không tốt, cũng càng quả quyết suy đoán của mình.
Và kế tiếp, Hỉ Mi vươn hai ngón tay bổ sung nói: "Nhưng ta có hai yêu cầu."
La Tú đột nhiên có hứng thú, gật đầu nói: "Ngươi nói thử xem."
"Thứ nhất, ngoại trừ đứa bé này ta muốn mang đi, ngươi..." Hỉ Mi chỉ La Tú, "Ngươi, ta cũng muốn mang theo."
La Tú ngẩn ngơ, chỉ vào mình: "Ta? Vì sao ta phải theo ngươi?"
"Chẳng lẽ thả ngươi ra cho ngươi đi hại Âm Cố?" Hỉ Mi ra lệnh cho Cố Phi, "Bằng không ngươi giết nàng, hoặc bắt nàng theo ta."
La Tú cả kinh, mặc dù nữ nhân nông thôn này có điểm lỗ mãng, nhưng Cố Phi là hạng người gì nàng càng thêm rõ ràng. La Tú vội nói: "Điểm này ta đồng ý, ta đi cùng với ngươi."
Cố Phi không nói gì.
"Thứ hai, " Hỉ Mi bình thản nói, "ta muốn quay về Cố trang lần cuối, ngày mai mới đi."
"Không được!" Cố Phi quả quyết bác bỏ, "Thuyền Cố gia đã neo đậu ở bến tàu."
Hỉ Mi cả kinh, hít sâu một hơi: "Bây giờ ta đi, nhưng không được bao lâu Âm Cố sẽ phát hiện, ngươi có thể gánh vác lửa giận của nàng sao?"
"Cố trang chủ sẽ giữ nàng." Cố Phi bình tĩnh trả lời.
Mặt Hỉ Mi co rút một lát, thở dài: "Tin tưởng ta, ta có cách ôn hòa hơn. Ta rời khỏi nàng, ta không muốn nàng nổi điên."
Cố Phi nhắm mắt trầm tư một lát.
"Nếu ta đổi ý, ngươi cứ giết đứa bé." Môi Hỉ Mi trắng bệch, nhịn không được cười khổ, "Không phải ngươi nhận định ta luyến tiếc đứa bé này sao."
Xuất lực lớn nhất - La Tú như còn chưa phục hồi tinh thần. Nàng thấy trên mặt Hỉ Mi cũng không có cái gì là đại bi đại đau, nhất thời có chút mê mang. Nữ nhân này vì sao chịu rời đi? Đứa nhỏ thực sự nặng như vậy? Đang lẩn trốn Phong Hà sơn trang, không có mang theo nữ nhi nàng có chút không rõ. Không có thì sinh, vì sao phải đem đứa bé không có huyết thống xem như trọng yếu? Nếu Việt Hỉ Mi đi về lại đó còn có thể trở ra sao? Việt Hỉ Mi yêu được Cố Âm Âm bao nhiêu? Nghĩ vậy, La Tú đã có chút đồng tình Cố Âm Âm.
Người ngươi thích muốn bỏ ngươi, không phải vì hận ngươi mà là bởi vì một đứa nhỏ chẳng liên quan. La Tú nghĩ nghĩ cảm thấy thật buồn cười. Nếu ngày mai Việt Hỉ Mi không tới, thì giết đứa nhỏ này sau đó nghĩ cách đào tẩu.
La Tú còn ở trong phòng âm thầm tính kế, Cố Phi đã đưa Hỉ Mi lên xe ngựa, cùng nhau quay về Cố trang.
Hỉ Mi sau khi trở về về ngay tiểu lâu. Kết quả Âm Cố chưa trở về. Nàng nhẹ nhàng thở ra, rồi lại buồn buồn. Nghĩ, quả nhiên Âm Cố bị người nhà bám trụ. Nếu đến tối nàng không trở lại thì phải làm sao? Nhưng mà, thật sự phải rời khỏi Âm Cố?
Cố Phi đưa Hỉ Mi trở về liền vòng ra ngoài, Hỉ Mi gọi hắn lại.
"Ngươi có biết vì sao đồng ý ra đi không?"
Cố Phi chọn mi: "Mời nói."
"Có lẽ ngươi thấy được ta dao động, nhưng hai người chúng ta tuyệt không dao động chính là Âm Cố." Hỉ Mi lầm bầm lầu bầu. "Ta có lỗi với nàng. Nhưng, mặc kệ ta đi đến đâu, nhất định nàng sẽ tìm được ta." Bỗng Hỉ Mi ngẩng đầu cười với Cố Phi, thập phần vui vẻ, "Bằng không chúng ta chờ coi đi. Cho dù ta đi rồi, nàng cũng sẽ đi tìm ta."
Cố Phi không đáp, chỉ là dị thường lạnh lùng Hỉ Mi, lui ra ngoài.
Hỉ Mi thở hắt ra, có lẽ là bởi vì ở chỗ của Âm Cố, nơi nơi đều có hương vị quen thuộc, trên mặt nàng rốt cục cũng hiện một ít hồng nhuận. Hỉ Mi khẽ lẩm bẩm: "Âm Cố, nhất định cô phải tìm được ta đấy."
Cả La Tú và Cố Phi đều hoàn toàn không hiểu được Hỉ Mi nghĩ gì. Thật ra, Hỉ Mi rất đơn giản. Nàng không muốn để hài tử kia trở thành vấn đề của nàng và Âm Cố; nàng cũng không muốn để nó chết, cho nên nàng phải mang theo nó. Còn La Tú, nếu để Âm Cố nhìn thấy tuyệt đối sẽ không có kết cục gì tốt. Tuy nàng mắng La Tú như vậy, nhưng chung quy nàng thật sự không muốn Âm Cố giết người. Cho nên La Tú nàng cũng phải đưa đi. Bằng không cừu hận sẽ tiếp diễn.
Tiếp đó, nàng ly khai Ly Thương, dĩ nhiên Âm Cố sẽ rời đi theo. Nếu Cố gia đã không chào đón nàng như vậy vậy nàng cũng chỉ lừa gạt Âm Cố cách xa nơi đây mà thôi. Đời này, nàng thấy Khánh gia là đủ rồi. Nàng không muốn mình phải lâm vào tình cảnh đó một lần nữa. Huống chi Cố gia còn lợi hại hơn Khánh gia. Nếu nàng cứ mãi ở đây, chỉ sợ thi cốt cũng không còn. Nàng muốn ích kỷ lần này, chỉ lần này thôi.
Âm Cố hẳn sẽ hiểu được ý nàng. Sau khi nang rời đi, Âm Cố nhất định sẽ đuổi theo!
Tựa vào bên giường chờ Âm Cố, Hỉ Mi mơ mơ màng màng ngủ đi. Tỉnh lại bởi vì ngứa cổ, mở mắt ra thì nhìn thấy một quả đầu đang không coi vào đâu mà bận rộn.
"Tỉnh?" Âm Cố buông tha cổ Hỉ Mi, hôn lên môi Hỉ Mi, "Hửm, sao trông mệt mỏi thế này?"
Hỉ Mi thiếu chút nữa khóc ra. Nàng vừa mới thấy tận mắt cái gì gọi là thiên y vô phùng, tự giác còn chưa đạt được trình độ, đành phải nắm cổ Âm Cố, run rẩy nhắm hai mắt lại.
"Sao vậy?" Hỉ Mi nhiệt tình làm cho Âm Cố bất ngờ, Âm Cố tách ra, nhìn kỹ mặt Hỉ Mi, "Ăn cơm chưa?"
Hỉ Mi ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen đên ngoài, lắc đầu: "Không muốn ăn."
Âm Cố ngồi ở bên cạnh, hỏi: "Buổi chiều làm gì?"
"Hả?" Hỉ Mi cả kinh, vội nói, "Chỉ là đi dạo ở trong trang thôi, " Hỉ Mi nhanh cảm thán nói, "Cố trang thật sự rất lớn!"
"Thật sao, " Âm Cố sờ đầu Hỉ Mi, mỉm cười nói, "Có cơ hội mang nàng đi xem từng góc."
"Tốt quá, nhưng khi nhàm chán ta đã nhớ ra một trò chơi." Hỉ Mi quỳ trên giường, cười nói.
"Trò gì?" Âm Cố xoa nắn vai. Hôm nay nàng đến võ trường, mấy đứa lâu lắm không thấy nàng dính đến lợi hại. Hầu như từng người từng người đều lên giao thủ với nàng. Nói đến quả thật đã lâu nàng không có ở nhà, hơn nữa giáo đầu lại dùng ánh mắt đáng thương đó, nàng cũng chỉ có thể lưu lại thêm một lát rồi về muộn.
"Trước đây không có gì để chơi, ta thường xuyên trốn sau đống củi, bình gạo, thậm chí là dưới sàng. Sau đó chờ tỷ tỷ tìm ra. Đó là bởi vì trong nhà nhỏ, cho nên luôn dễ dàng tìm được. Nhưng hiện tại không giống. Cố trang lớn như vậy, dù sao ta cũng nhàm chán, cho nên, " Hỉ Mi vẽ một vòng tròn: "Âm Cố, ngày mai chúng ta chơi trốn tìm đi!"
Âm Cố híp mắt lắng nghe, nghĩ đến quả nhiên Vị Ương rất sủng ái cô muội muội này, điểm này dĩ nhiên nàng sẽ không thua bất luận kẻ nào: "Được, nàng đi trốn, ta đi tìm nàng."
"Uhm!" Hỉ Mi chui vào lòng Âm Cố, cười nói, "Mặc kệ ta trốn đến đâu, nhất định cô phải tìm được ta đấy!"
Âm Cố bị Hỉ Mi đẩy ngã, cười đồng ý. Sau đó nâng Hỉ Mi dậy ra ngoài dùng bữa.
Tối này, cũng không có gì khác biệt so với tối khác. Hỉ Mi cũng không để lộ biểu tình gì khác. Nàng chỉ nghĩ đây là trò chơi trước đây cùng chơi với tỷ tỷ nên tự nhiên rất nhiều.
Ngày thứ hai, không đến giờ mẹo, Hỉ Mi đã đứng ở bên giường. Âm Cố từng có thói quen ngủ không tốt, nhưng đây là ở bên cạnh Hỉ Mi, mà đây cũng là nhà của nàng, cho nên nàng ngủ rất say. Hỉ Mi không có lấy bất cứ thứ gì, hết thảy như mọi ngày. Nàng nhẹ nhàng cúi người xuống hôn Âm Cố, sau đó ly khai đại phòng trống rỗng.
Ngoài cửa, Cố Phi đã chờ. Ngoại trừ Cố Phi, Hỉ Mi bất ngờ thấy được Cố Tịch Tịch đáng ghét đang tươi cười. Cố Tịch Tịch ra tư thế mời Hỉ Mi, Hỉ Mi đáp lại là một cái mặt quỷ. Sau đó cùng Cố Phi xuống lầu.
Cố Tứ và Cố Triều Triều đều đứng đó. Cố Tứ thở nặng nề, thần tình kinh hãi. Vạn nhất để Tam tỷ biết tất cả mọi người tính kế buộc Việt cô nương rời đi, không biết lúc đó sẽ có cảnh tượng gì. Xem ra tất cả mọi người rất muốn nhìn Tam tỷ nổi điên. Nhưng có quan hệ gì với hắn chứ? Vì sao hắn phải rời khỏi ổ chăn ấm áp mà đứng đây, bị bắt làm đồng lõa với Đại tỷ Nhị tỷ?
Cố Triều Triều vỗ vai Cố Tứ. Tứ đệ này, hiển nhiên rèn luyện chưa đủ. Việt Hỉ Mi nhất định phải ra đi là thánh chỉ của mẫu thân. Về phần lý do, mẫu thân chỉ cười nói: Nước không có ngập trời không thể xưng là biển!
Duy nhất không biết chuyện - Âm Cố còn bình yên nằm ngủ, tay trái nàng duỗi ra, đó là nơi Hỉ Mi thường dựa vào, và vừa ôm nàng. Mà hôm nay lại chỉ có cái gối nằm ở đó. Chiếc gối màu trắng, trông thuần khiết trông vô tội.
xpiry": }J�˱��
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT